Chương 79

Tiêu Ngôn Cẩn thua cá cược, tất nhiên sẽ bị Quý Vân Nặc đưa đến khách sạn để "hành hạ" một phen.

Quý Vân Nặc đem cả cô lẫn điện thoại của nàng cất vào tủ sắt, giờ phút này không ai có thể quấy rầy nàng nữa.

“Chị, eo em không đẹp bằng chị, chị đừng ghét bỏ em nha.” Tiêu Ngôn Cẩn thẹn thùng nằm trên giường, chờ đợi nàng ôm hôn dỗ dành.

Quý Vân Nặc: “……”

“Mặc cái này đi.” Quý Vân Nặc đưa cho cô món quà đã chuẩn bị, một bộ đồ mà nàng chỉ mặc một lần, không hợp gu và nàng không thích chút nào. Nhưng Tiêu Ngôn Cẩn lại rất thích, nhiều lần còn nói: “Chị mặc rồi, em ngắm thôi cũng thấy mãn nguyện rồi. Kiểu dáng là do em chọn, dĩ nhiên là vì chị.”

Tiêu Ngôn Cẩn cười khẽ, đi thay đồ. Khi bước ra, có thể thấy trên gương mặt Quý Vân Nặc hiện rõ chút bối rối và rung động.

Tiêu Ngôn Cẩn không ngờ mình lại “uyển chuyển” đến vậy. Ngọt ngào, dịu dàng, săn sóc, âu yếm, mọi chiêu thức đều tinh thông.

Đến mức Quý Vân Nặc nghi ngờ: cô không phải chó con, mà là một con mèo nhỏ biết uốn éo cực kỳ quyến rũ.

Nhưng Tiêu Ngôn Cẩn không dám lặp lại nữa, bởi vì chọc giận Quý Vân Nặc thì hậu quả là tự mình chuốc khổ.

Cô lại phải đi bệnh viện.

Sau khi Quý Vân Nặc truyền nước xong cho cô, vội chạy về bên cạnh dỗ dành: “Ngoan nào.”

Mới ngày đầu nghỉ phép mà đã thành ra thế này.

Tiêu Ngôn Cẩn tỏ ra hơi uất ức, dù trong lòng không nghĩ vậy, nhưng lại rất muốn nghe Quý Vân Nặc liên tục dỗ dành mình.

“Chị xấu tính thật đấy.” Tiêu Ngôn Cẩn tựa vào vai nàng.

Quý Vân Nặc quả thật đau lòng, dịu dàng dỗ dành: “Ngoan nào, là chị sai rồi.”

Tiêu Ngôn Cẩn hài lòng mỉm cười: “Vậy mấy ngày tới chị phải để em toàn quyền quyết định đó nha?”

“Được.” Nàng dịu dàng đồng ý.

“Tiêu Ngôn Cẩn, số 26.” Giọng phát thanh vang lên, Tiêu Ngôn Cẩn uể oải bước vào.

Chẩn đoán: Tuyến thể tổn thương, dấu hiệu sưng đỏ.

Hot search # Quý đại tiểu thư cùng bạn gái A đi bệnh viện khám bệnh, nghi ngờ O mang thai #

Tiêu Ngôn Cẩn thấy hot search, không nhịn được trợn trắng mắt, tắt điện thoại ném lên đầu giường.

Quý Vân Nặc ôm cô vào lòng, bất mãn hừ hừ hai tiếng.

Ngay vừa rồi, các cô vừa trải qua một lần giao lưu tình cảm.

“Hôm qua có thử que không?”

Quý Vân Nặc gật đầu: “Không có thai.”

Tiêu Ngôn Cẩn cũng không quá thất vọng, liền xoay người đè Quý Vân Nặc xuống, nhìn những dấu hôn mờ mờ trên cổ nàng.

“Chị, mấy dấu này giống như bị muỗi đốt á.”

Cô vuốt ve làn da trắng mịn của nàng, cảm giác mềm mại rất dễ chịu.

Tiêu Ngôn Cẩn là tiểu thư nhà giàu, tay đương nhiên mềm mại. Quý Vân Nặc để mặc cô vuốt ve, nhưng lại không kiềm được mà run rẩy.

“Sao vậy?” Tiêu Ngôn Cẩn cười đùa trong mắt: “Chị vẫn chưa thấy đủ à?”

“Chắc do làm nhiều quá… nên hơi mệt…” Quý Vân Nặc kéo chăn che mặt, chỉ lộ đôi mắt vô tội.

Cảnh này trông cứ như Tiêu Ngôn Cẩn là kẻ xấu lẻn vào nhà, bắt nạt tiểu thư nhà lành vậy.

Tiêu Ngôn Cẩn dĩ nhiên rất yêu thương nàng, nhưng lại ép nàng đến tơi tả.

“Ngôn Cẩn…” Quý Vân Nặc khẽ gọi. Tiêu Ngôn Cẩn liền giữ lấy tay nàng, áp chế trên đỉnh đầu bằng tư thế đầy bá đạo.

Quý Vân Nặc thở dốc, mặt đỏ bừng. Nếu so với bộ dáng ngáp ngắn ngáp dài của Tiêu Ngôn Cẩn sáng nay thì cô lúc này giống hệt một con mèo nhỏ vừa tỉnh dậy, nhõng nhẽo đòi ôm.

Một đóa hoa lạnh lùng cao quý, một chị đại khí chất nay lại biến thành mèo con bé bỏng, chỉ trong khoảnh khắc này mới có thể thấy được.

Tiêu Ngôn Cẩn vui sướng vô cùng, tay vuốt mái tóc dài mềm mại của nàng.

“Chị, nũng nịu với em đi mà, được không?”

Tiêu Ngôn Cẩn thích thêm chút thú vị như vậy mỗi khi ân ái. Trước kia cũng từng đòi hỏi như vậy, nhưng nàng thì chưa bao giờ chịu phối hợp.

“Chị không biết làm.”

“Như lúc đó, em trêu chị không biết đánh trứng, chị đánh nhẹ lên ngực em bảo đừng kể ai, giọng điệu đó chính là nũng nịu đó!”

Có thật sao? Quý Vân Nặc nghĩ mãi không ra.

“Không làm đâu.”

“Tỷ tỷ ~” Nếu chị không làm, thì em làm vậy!

Mỗi lần đều là Tiêu Ngôn Cẩn làm nũng nhiều hơn, khi thì ngọt ngào, khi lại mặn mòi, khiến Quý Vân Nặc không thể chống đỡ.

“Như em thế này nè…” Tiêu Ngôn Cẩn trình diễn kỹ thuật làm nũng của mình, thật ra bản thân cũng chẳng hiểu sao lại biết làm vậy, rõ ràng chưa từng làm nũng ai, nhưng mỗi khi trước mặt Quý Vân Nặc thì lại như thể sinh ra đã biết.

Cũng có thể gọi là thiên phú!

Thấy nàng chưa phản ứng, Tiêu Ngôn Cẩn liền quyết định “chế phục” nàng.

Cô lật người Quý Vân Nặc lại, nhìn tuyến thể sưng to như một nụ hoa, phảng phất hương thơm hoa hồng lượn lờ trong không khí.

Tuyến thể chỉ khi bước vào kỳ nhạy cảm hoặc kích thích mới có thể sưng lên, nóng rực.

Tiêu Ngôn Cẩn nuốt nước bọt, tin tức tố của Omega làm Alpha khó có thể kiềm chế bản thân.

Hôn không ngừng được, ánh mắt cũng không rời.

Người sa vào không phải Omega, mà chính là Alpha.

Một ly rượu ngon, ai nếm cũng không thể quên dư vị.

“Tỷ tỷ, gặp lại chị, em nhất định sẽ làm chính mình, sẽ trở nên kiên định. Gặp lại chị, em nhất định phải tỏ ra kiên định.《 Ánh mắt mang nụ cười 》”

Quý Vân Nặc trong mơ mơ hồ hồ ừ một tiếng.

Cho đến khi một âm thanh rõ ràng khiến nàng tỉnh lại.

“Tiêu Ngôn Cẩn, em.....”

Tiêu Ngôn Cẩn: “Từng nghĩ chị là cả thế giới, nhưng ngày ấy giờ đã xa rồi《 Hương vị chanh cỏ 》- Thái Y Lâm”

Quý Vân Nặc muốn rửa mặt, lại bị Tiêu Ngôn Cẩn kéo lại, cô cười không ngớt: “Chị, lần sau em không dám nữa.”

Âm thanh tươi cười ấy khiến Quý Vân Nặc càng thấy khó chịu, đồ A đáng ghét này!

Nhưng nàng lại không thể kháng cự, như lạc vào mê cung không tìm được đường ra.

Âm thanh của cô, thật sự dễ nghe đến mức rung động lòng người.

Tiêu Ngôn Cẩn: “Còn nhớ ai là người nói yêu em mãi mãi không? Trước kia mỗi một câu đều là vết thương sau này của chúng ta.”《 Nhớ rõ 》- Trương Huệ Muội.

Có lẽ, đây chính là niềm đam mê độc nhất của Tiêu Ngôn Cẩn.

Tiêu Ngôn Cẩn lập tức bừng tỉnh, đúng rồi, đây chính là làm nũng!

“Tỷ tỷ, chị nói lại lần nữa?”

Quý Vân Nặc bất đắc dĩ nhẹ giọng đáp, “Tránh ra.”

Âm thanh không lạnh lùng, cũng không uy nghiêm, lại mang theo chút thẹn thùng đặc trưng của thiếu nữ. Không thể phủ nhận, giọng nói dễ nghe của nàng dù ở phong cách nào cũng khiến người ta xiêu lòng.

Tiêu Ngôn Cẩn cười thỏa mãn, định hôn nàng một cái.

Quý Vân Nặc hừ nhẹ hai tiếng, đẩy nàng ra: “Đi đánh răng đi.”

“Được được được được!”

Quý Vân Nặc trở mình, vẫn còn buồn ngủ. Tối qua Tiêu Ngôn Cẩn như mãnh hổ lao vào người nàng, quấn lấy không chịu buông. Đây mới là con người thật của cô, mấy kiểu ngây thơ như chó con, mèo nhỏ đều là giả bộ! Còn tưởng cô chỉ chơi đùa một chút rồi thôi... Quý Vân Nặc thật sự nghi ngờ cái tuyến thể bị tổn thương của Tiêu Ngôn Cẩn là do chính cô cố tình làm hỏng, để mình đau lòng mà dễ bị thao túng!

Nghĩ đến đây, nàng nhịn không được muốn cắn Tiêu Ngôn Cẩn một cái.

Tiếng lạch cạch vang lên.

Nàng thấy Tiêu Ngôn Cẩn đang thong thả mặc quần áo: “Mới ngày thứ ba thôi, em định ra ngoài rồi sao?”

Tiêu Ngôn Cẩn quay đầu lại, như cười như không: “Đồ ăn khách sạn dở quá, em định xuống dưới mua chút bữa sáng.”

Quý Vân Nặc “ừ” một tiếng, ngoắc tay: “Lại đây chút.”

Tiêu Ngôn Cẩn tưởng nàng muốn hôn mình, hí hửng bước lại, ai ngờ bị Quý Vân Nặc cắn một phát.

“Aaaaaaaaa!”

Tiêu Ngôn Cẩn mếu máo: “Tỷ tỷ, chị là cẩu à.”

Quý Vân Nặc nhướng mày, kiều mị vài phần: “Em mới là cún con, cắn chị đau muốn chết.”

Tiêu Ngôn Cẩn phản bác: “Nói linh tinh! Rõ ràng em rất dịu dàng, nhìn xem người đầy dấu cắn là ai? Còn chị thì sao…”

Vừa nói vừa vạch áo...

Quý Vân Nặc mặt đỏ bừng, kéo chăn che kín, không muốn nghe cô nói nữa.

Dù rằng ban đầu đúng là nàng ra tay trước, nhưng về sau hoàn toàn là Tiêu Ngôn Cẩn làm loạn.

Tiêu Ngôn Cẩn: “…”

Cô cũng không phải kiểu người dễ bắt nạt, lập tức lao tới ôm chầm lấy Quý Vân Nặc.

Quý Vân Nặc giấu mặt trong chăn, vừa bực vừa buồn cười: “Tiêu Ngôn Cẩn, đủ rồi đó.”

“Ai bảo chị dám nói em như vậy.” Tiêu Ngôn Cẩn cười hì hì.

Quý Vân Nặc toàn thân ngứa ngáy không chịu nổi.

“Làm nũng với em đi.”

Tiêu Ngôn Cẩn bất ngờ nghĩ ra chiêu này, đắc ý dào dạt đe dọa nàng.

Quý Vân Nặc không lên tiếng.

Tiêu Ngôn Cẩn vội mở chăn ra, gió lạnh làm Quý Vân Nặc run lên, giận dữ: “Tiêu Ngôn Cẩn, em dám bắt nạt chị!”

Tiêu Ngôn Cẩn nắm lấy tay nàng, giữ chặt lại, bá đạo đến mức khiến nàng không thể nhúc nhích.

Trong lòng Quý Vân Nặc càng thêm chắc chắn Tiêu Ngôn Cẩn đúng là cún con, tuy không dẻo miệng bằng Giang Nam, nhưng một khi đã làm nũng, nàng hoàn toàn không thể chống đỡ.

Tiêu Ngôn Cẩn không ép nàng, chỉ nhẹ nhàng hôn vài cái lên mặt.

“Em chỉ muốn thân mật chị thôi mà.” Tiêu Ngôn Cẩn làm nũng nói.

“Được rồi, đi mua bữa sáng đi, chị đói rồi.”

Nghe nàng nói giọng làm nũng nhẹ nhàng như thế, toàn thân Tiêu Ngôn Cẩn như bị điện giật. Cô bắt đầu nghi ngờ sở thích của mình… nhưng nếu người làm nũng là Quý Vân Nặc, thì đúng là phần thưởng của ông trời.

“Tỷ tỷ, em rất thích giọng nói của chị.” Tiêu Ngôn Cẩn lại hôn nàng thêm cái nữa.

Quý Vân Nặc cũng không nhịn được mà cười: “Tối nay lại nói cho em nghe nữa, được không?”

“Ư ưm, em đi mua đồ ngay đây.”

Quý Vân Nặc trở mình, giọng nói nhẹ nhàng: “Đi sớm về sớm nhé.” Nói xong lại thiếp đi, vừa rồi lăn lộn quá mệt, giờ buồn ngủ không chịu nổi.

Tiêu Ngôn Cẩn khoác áo denim, nhìn nàng ngủ say, thầm nghĩ: tối qua đúng là chơi quá muộn, lại còn đánh thức nàng, thấy áy náy thật. Phải mua nhiều chút đồ ngon về cho nàng tẩm bổ mới được.

Vừa mới ra khỏi phòng, một giọng nữ lanh lảnh liền vang lên trong tai: “Đừng chạm vào tôi, đừng chạm vào tôi.”

Giọng nói lười nhác, dường như say rượu.

Tiêu Ngôn Cẩn tưởng có tên đàn ông nào đang giở trò với cô gái say xỉn, liền lần theo tiếng động tìm tới, đi qua một góc tường, thấy một cô gái mặc váy đỏ nhung dài, lộ ra cánh tay trắng mịn, đang bị một Alpha lôi kéo.

Mặt cô gái đỏ bừng, lời nói lắp bắp không rõ, chắc là đã ngủ rồi.

Người đàn ông đang lôi kéo cô gái kia gằn giọng giận dữ: “Ngủ với tao không tốt sao? Tao dù gì cũng là thiếu gia con nhà giàu, cho mày mấy vạn tệ là đủ rồi chứ gì!”

Cô gái muốn phản kháng, nhưng người mềm nhũn không còn sức, mặc người kia vác đi như bao cát.

“Dừng tay!!” Tiêu Ngôn Cẩn cuối cùng không nhịn được nữa. Giữa ban ngày ban mặt mà dám làm chuyện vô pháp vô thiên như vậy!

Tên Alpha kia còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Tiêu Ngôn Cẩn đá một cú bay ra xa.

“Má nó! Ai vậy hả?!” Gã Alpha ôm bụng rên rỉ, mắng to.

Tiêu Ngôn Cẩn đỡ cô gái dậy, cảm thấy gương mặt này quen quen, nhưng tại sao lại yếu ớt đến vậy?

“Mày dám đánh tao? Có biết tao là ai không hả?!” Tên Alpha vừa đứng dậy liền chỉ tay chửi bới Tiêu Ngôn Cẩn, còn không quên dùng chiêu cũ “cha tao là Lý Cương” *, nhưng khi nhìn rõ gương mặt của Tiêu Ngôn Cẩn, anh ta lập tức chết đứng tại chỗ.

Đại tiểu thư Quý gia không ai trong giới thượng lưu là không biết. Dù không tham dự lễ đính hôn thì cũng đã nhìn thấy ảnh chụp.

“Mày là... Tiêu Ngôn Cẩn?” Tên Alpha trố mắt kinh ngạc.

“Đúng, tôi chính là Tiêu Ngôn Cẩn, thì sao?” Tiêu Ngôn Cẩn đáp lạnh lùng, rồi vung tay tát thẳng vào mặt anh ta một cái. Cô ra tay mạnh đến mức mặt anh ta sưng lên ngay tức khắc.

Tiêu Ngôn Cẩn đang định gọi cảnh sát thì bỗng một loạt bước chân lặng lẽ vang lên sau lưng.

“Tiêu tiểu thư.” Một giọng nói ôn hòa vang lên, không pha chút cảm xúc dư thừa.

Tiêu Ngôn Cẩn chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh lướt qua người, rõ ràng là mùa hè mà lại thấy lạnh sống lưng.

Trước mặt cô là một nam Alpha cao lớn, diện mạo tuấn tú, nụ cười nhàn nhạt.

Anh ta mặc vest chỉn chu, tóc rẽ ngôi giữa, ánh mắt tuy hiền hòa nhưng sắc như dao, chỉ cần một cái liếc mắt đã khiến người ta cảm thấy như bị nhìn thấu nội tâm.

Tiêu Ngôn Cẩn đứng vững, không hề tỏ ra lúng túng, chỉ thấy người này có chút quen quen.

“Tôi là giám đốc khách sạn này tên Tiết Phong Dã.”

Tiêu Ngôn Cẩn bắt tay với anh ta, tay lạnh lẽo, cái bắt tay cũng hơi chặt.

“Lâu rồi không gặp, Tiết tổng.”

-------------------------------------

(*) "Cha tao là Lý Cương".

Câu nói này nổi tiếng từ một vụ tai nạn giao thông ở Trung Quốc năm 2010, khi một sinh viên lái xe đâm chết người, rồi lớn tiếng nói: “Cha tao là Lý Cương!”

Ý là cha của anh ta có quyền thế, anh ta sẽ không bị xử lý.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro