Chương 91

Vừa mới từ phòng tắm bước ra, Quý Vân Nặc đã nằm ngủ trên giường rồi.

Phụ nữ mang thai thích ngủ là chuyện rất bình thường, Tiêu Ngôn Cẩn rón rén thay đồ xong, rồi cũng nhẹ nhàng nằm xuống giường.

Nhưng lại làm Quý Vân Nặc tỉnh dậy, dù không tỉnh hẳn nhưng nàng vẫn mơ màng ôm lấy Tiêu Ngôn Cẩn vào lòng.

Tiêu Ngôn Cẩn không dám ôm chặt, mấy ngày gần đây cánh tay cô mỏi đến mức không chịu nổi, nhưng trong lòng lại vui vẻ không thôi.

“Ngày mai chúng ta đi bơi nhé.” Quý Vân Nặc lẩm bẩm trong vòng tay cô, như đang nói mê.

Tiêu Ngôn Cẩn ngẩn người: “Tỷ tỷ, chị ngủ rồi à?”

“Không đâu.”

Tiêu Ngôn Cẩn ngửi thấy hương thơm trên người nàng.

“Còn có một chuyện, muốn nói với em.” Quý Vân Nặc đột nhiên nói.

“Hả?”

“Nhưng mà để ngày mai mới nói.”

Thần thần bí bí, khiến Tiêu Ngôn Cẩn hơi tò mò.

-------------------------

Tiêu Ngôn Cẩn trên phim trường làm việc rất chăm chỉ, bởi vì cô và Quý Vân Nặc đã hứa hẹn với nhau.

“Tiêu tiểu thư, tôi có thể luyện diễn cùng cô không?” Mộ Nhu Tuyết đỏ mặt bước tới.

“Ừ.”

Trong cảnh quay có cảnh đánh nhau, hai người chỉ vừa mới giao đấu chút xíu, Mộ Nhu Tuyết đã trực tiếp ngã xuống.

“Ai da.” Mộ Nhu Tuyết ngã rồi đứng dậy, còn phát ra tiếng kêu mềm mại.

Tiêu Ngôn Cẩn mở to mắt nhìn, vậy mà cũng té được!

Máy quay vẫn không ngừng quay.

Nếu cô đỡ thì lại bị nói là có ý đồ gì.
Nếu không đỡ thì sẽ bị nói là không có lòng đồng cảm, thấy người ta ngã mà không giúp.

Thế nào cô cũng bị mắng!

Đã thế thì... Tiêu Ngôn Cẩn cắn môi, giả vờ như đứng không vững cũng ngã xuống, còn cố ý kêu to: “Ái ui da~!”

Mộ Nhu Tuyết: “……”

“Ui cha.” Đạo diễn Cố chạy lại đỡ hai người dậy.

“Sao thế này! Mặt đất trơn thế à? Cả hai đều ngã à?”

“Trời ơi, tiếng Quý thiếu phu nhân kêu có hơi… kỳ quái!”

“Xin lỗi nhé, tự dưng tôi liên tưởng đến tiếng cô ấy dưới thân Quý tổng…” Vài nhân viên công tác nhỏ giọng xì xào.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ~” Tiêu Ngôn Cẩn nũng nịu gọi.

Nghe tiếng bàn tán ồn ào, Quý Vân Nặc và Khúc Nhan Hi hốt hoảng đi đến đỡ Tiêu Ngôn Cẩn dậy.

Quý Vân Nặc lo lắng: “Sao vậy? Sao tự dưng lại ngã?”

Diệp Duyệt Nhi cũng bước lại, thấy Mộ Nhu Tuyết còn dưới đất, liền đỡ cô ta dậy: “Nhu Tuyết, cô không sao chứ?”

“Trên mặt đất toàn nước, tôi và cô Mộ đều bị trượt.” Tiêu Ngôn Cẩn dựa vào lòng Quý Vân Nặc, hừ nhẹ, như đang đòi an ủi.

Mộ Nhu Tuyết đành phụ họa: “Đúng vậy, quá trơn.”

“Có bị thương vùng xương cụt không?” Đạo diễn Cố hỏi.

Tiêu Ngôn Cẩn vỗ vỗ mông: “Chắc không. Nhưng mà đau quá trời luôn ~”

Đạo diễn Cố bật cười, Quý thiếu phu nhân đang làm nũng!

Mộ Nhu Tuyết nhìn mà đỏ mắt, siết chặt tay rồi âm thầm rời đi.

Quý Vân Nặc có việc rời đi trước.

Tiêu Ngôn Cẩn quay xong cảnh diễn, sau khi tẩy trang cũng định tan làm.

Lúc đang được chuyên viên trang điểm tẩy trang, một hộp bánh kem tinh xảo được đặt lên bàn. Tiêu Ngôn Cẩn liếc nhìn, mùi hương thơm ngát bay ra, rõ ràng là hương vị hấp dẫn.

Người mang bánh tới là Diệp Duyệt Nhi – trợ lý của Mộ Nhu Tuyết.

Tiêu Ngôn Cẩn hỏi: “Ồ, cô Mộ mời cả đoàn ăn bánh kem sao?”

Diệp Duyệt Nhi là một beta, hiếm có beta nào dịu dàng và xinh như cô ta. Cô ta cười nói: “Nhu Tuyết nói đoàn làm phim vất vả, nên đặt bánh đãi mọi người. Nhưng phần của Tiêu tiểu thư là đặc biệt.”

Ít ai gọi cô là “Tiêu tiểu thư”, hầu hết đều gọi cô là “Quý thiếu phu nhân”, nên Tiêu Ngôn Cẩn không khỏi liếc nhìn cô ta.

“Đây là phần Nhu Tuyết mua riêng tặng cô.”

Một alpha đã có bạn đời mà được tặng bánh kem riêng thì rõ ràng là có ẩn ý.

Chuyên viên trang điểm từng làm việc với nhiều minh tinh cũng chẳng mấy ngạc nhiên, như thể đã quen với những chuyện này.

Trong đoàn phim, chuyện phim giả tình thật là bình thường.

Huống hồ giới giải trí đầy mỹ nam mỹ nữ, ai dám nói chắc không ai có chuyện ngoài luồng?

Nhưng ai cũng nghĩ Alpha "đạo đức" như Tiêu Ngôn Cẩn sẽ không như thế.

“Cầm bánh về đi, tôi hạn chế đồ ngọt, mỗi tháng chỉ ăn hai lần.”

Diệp Duyệt Nhi không có ý cầm đi, trái lại quay người rời khỏi, còn đứng ngoài cửa nói lớn: “Tiêu tiểu thư, nếu Nhu Tuyết biết cô nhận bánh, nhất định sẽ rất vui.”

Giọng nói lớn đến mức nhân viên ở xa cũng nghe thấy, nếu truyền ra ngoài, thể nào cũng gây sóng gió dư luận.

Tiêu Ngôn Cẩn lạnh lùng nhếch môi cười.

Lúc này, Khúc Nhan Hi quay lại, mồ hôi đầy đầu: “Quý thiếu phu nhân, trà sữa cô nhờ mua, tôi đem về rồi!”

Nhìn thấy bánh kem bên cạnh, cô ấy hảo ngọt ánh mắt lập tức sáng rỡ.

“A, có bánh kem nhỏ này.”

“Cô muốn ăn không?” Tiêu Ngôn Cẩn giả vờ tốt bụng hỏi.

Khúc Nhan Hi hơi ngượng ngùng: “Chắc là Quý đại tiểu thư mua cho cô đúng không, sao tôi dám ăn chứ?”

“Không sao, tôi mời cô.”

Khúc Nhan Hi không khách sáo, lập tức mở hộp bánh ra. Nhìn chiếc bánh, nước miếng suýt nữa chảy ra: “Cảm ơn Quý thiếu phu nhân nhé. Oa, bánh nhìn ngon thật, còn có trang trí hình trái tim nữa.”

Lông mày Tiêu Ngôn Cẩn giật giật.

Chuyên viên trang điểm cười: “Mị lực của Quý thiếu phu nhân đúng là không đùa được đâu. Hồi tham gia tuyển tú, em gái tôi còn đặc biệt bầu chọn cho cô nữa.”

Ý ngầm, khỏi nói cũng hiểu.

Khúc Nhan Hi mới ăn được một nửa thì Tiêu Ngôn Cẩn hóa trang xong.

Tiêu Ngôn Cẩn nhướng mày hỏi: “Không ăn nổi à?”

Khúc Nhan Hi gật đầu.

Tiêu Ngôn Cẩn lập tức bưng bánh đi thẳng về phía phòng hóa trang của Mộ Nhu Tuyết. Khúc Nhan Hi còn đang ngẩn người, vội vã đi theo xem.

Chỉ thấy Tiêu Ngôn Cẩn đá mạnh cửa phòng hóa trang bật tung ra, hừ lạnh một tiếng.

Khúc Nhan Hi thò đầu vào nhìn, thấy Diệp Duyệt Nhi người đầy kem, vẻ mặt hoảng hốt nhìn Tiêu Ngôn Cẩn, bên cạnh là Mộ Nhu Tuyết cũng kinh hãi.

Đạo diễn Cố nghe tiếng vội chạy tới xem chuyện gì xảy ra.

Tiêu Ngôn Cẩn khoanh tay, ánh mắt tím lạnh lẽo không chút cảm xúc như một cỗ máy, lạnh giọng nói: “Xin lỗi nhé, trợ lý tôi nói bánh kem các cô ăn ngon lắm, nên tôi đặc biệt đem nửa chiếc bánh mà cô ấy ăn dở mang đến để các cô nếm thử. Ai ngờ… vị trợ lý kia thái độ dữ dằn quá, không kìm nổi mà cả người ngã vào bánh.”

Mộ Nhu Tuyết cau mày.

Đạo diễn Cố vội can ngăn: “Ôi chao, Quý thiếu phu nhân làm sao vậy? Có chuyện gì thì từ từ nói chứ.”

Mới ngày đầu tiên mà hai người này đã xích mích!

Tiêu Ngôn Cẩn mặt lạnh như công lý nhập thể, gật đầu: “Không sao, chỉ là có người tự cho là đúng. Tôi là Alpha đã có gia đình, chưa từng nhận lễ vật của Omega nào đưa tới, đạo diễn Cố biết rõ mà? Vậy mà vẫn dám gọi tôi là Quý thiếu phu nhân! Mộ tiểu thư, xin tự trọng. Có người không phải muốn động là có thể động vào đâu.”

Là một Alpha, tất nhiên phải giữ gìn đức hạnh A, đó là đạo đức của Tiêu Ngôn Cẩn và cũng là đạo làm người!

“Đừng giở trò trước mặt tôi, lão nương không ăn nổi cái thể loại đó đâu!”

Khúc Nhan Hi run rẩy đi theo Tiêu Ngôn Cẩn ra ngoài. Chương trình "Truy mộng đi, thiếu nữ!" năm đó nổi tiếng đến vậy, cô cũng từng được rất nhiều phiếu từ fan là Omega bầu chọn.

Mặc dù không có hứng thú với Alpha, nhưng cũng nhớ rõ Tiêu Ngôn Cẩn chưa từng bán couple với Omega nào ngoài vị Omega lão bản của mình.

Thậm chí có vài Omega cố tình tiếp cận cô để kiếm khoảnh khắc truyền thông, nhưng Tiêu Ngôn Cẩn vẫn dửng dưng, trái lại chơi rất thân với các Alpha.

Hồi đó còn có fan gọi cô là “Alpha thẳng đệ nhất vũ trụ”.

Ứng Nghiên Nghiên từng nói rằng, Quý thiếu phu nhân bề ngoài thì hòa nhã, nhưng so với Quý đại tiểu thư thì sự hòa nhã đó chỉ là giả. Cô có thể mắng chửi bất kỳ ai, nói móc, cà khịa đủ kiểu, duy chỉ có trước mặt Quý đại tiểu thư là dịu dàng, cúi đầu, cười dán dán mặt, không dám trái lời nửa câu.

Khúc Nhan Hi cũng từng thấy cảnh Quý thiếu phu nhân gọi điện làm nũng với Quý đại tiểu thư, miệng còn nói những lời ngọt ngào sến súa như “nhớ chị nên không ngủ được”.

Hóa ra Lời Hứa CP thật sự rất ngọt, ngọt đến chết người.

Khúc Nhan Hi lặng lẽ mỉm cười, lại thêm một ngày bị phát "cẩu lương".

Bóng dáng Alpha càng lúc càng xa, Mộ Nhu Tuyết vẫn không dời mắt đi, thở dài một tiếng đầy u sầu.

Diệp Duyệt Nhi cau mày: “Tiêu Ngôn Cẩn giả bộ cái gì chứ. Trước đây cũng là một tra A, tôi không tin cô ta không động lòng trước những Omega trẻ trung xinh đẹp. Chẳng qua sợ thế lực Quý gia nên mới không dám nhận bánh.”

Ánh mắt Omega lộ ra tia âm u: “Không sao, tương lai còn dài.”

-------------------------------

Những ngày gần đây oi bức, trời nóng không chịu nổi.

Tiêu Ngôn Cẩn nhanh chóng đến khu nghỉ dưỡng vùng ngoại ô phía nam để tránh nóng.

Cô xuống xe, hoàng hôn vừa buông, gió núi thổi qua mang theo hơi mát bất ngờ.

Bên rìa hẻm núi là một khu rừng, nơi đó thậm chí còn trồng vài chục cây hoa nhài. Mùa xuân đúng là thời điểm lý tưởng để dạo chơi ngoại thành.

Toàn bộ biệt thự nơi đây đều do Quý gia bao trọn. Trong sân còn có một hồ bơi màu lam.

Ngày trước Quý Vân Nặc học bơi cũng chính ở đây. Vì ít người, lại có tường rào và thiết kế kín đáo nên không sợ bị chụp lén.

Huống hồ, khi còn nhỏ, ngoài bảo mẫu và Vệ Thấm ra, thì chỉ có mỗi nàng một mình cao ngạo tự tại. Hiện giờ mọi người đều đã rời đi, người duy nhất đến đây chính là Tiêu Ngôn Cẩn - vợ nàng.

Tiêu Ngôn Cẩn, theo lời nhắc của Quý Vân Nặc, băng qua một phòng khách rồi nhanh chóng đến bên hồ bơi. Lúc này, Quý Vân Nặc vẫn đang ngâm mình trong làn nước ấm, vẫn cứ nổi lềnh bềnh rất lâu.

Nhìn thấy Tiêu Ngôn Cẩn vừa đi ra, nàng liền lắc lắc đầu rồi tựa vào lan can trèo lên, đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp, cử động rất linh hoạt.

Hiện tại nàng mới mang thai gần bốn tháng, bụng chỉ hơi nhô lên một chút. Nếu không nhìn kỹ thì chẳng thể nhận ra là đang có thai. Làn da vẫn căng mịn bóng loáng, thậm chí còn hiện rõ rãnh cơ bụng nhẹ và đường nhân ngư* mờ mờ.

(* Đường nhân ngư hay còn gọi là v-line, là phần rãnh chéo từ hai bên hông chéo xuống vùng mu, tạo thành hình chữ "V" ngược ở bụng dưới.)

Dù đã bước sang tháng thứ năm, nhưng nếu mặc áo hoodie rộng thì cũng khó mà nhận ra được.

Tiêu Ngôn Cẩn nhíu mày, cầm lấy chiếc khăn tắm sạch sẽ trên ghế nằm rồi quấn lên người nàng, nhẹ giọng nói: “Dưới đất trơn, lỡ ngã thì làm sao bây giờ?”

Quý Vân Nặc mỉm cười, nàng biết Tiêu Ngôn Cẩn nhất định sẽ nói như vậy, liền tựa đầu vào vai cô, nhẹ nhàng làm nũng: “Không phải em đã tới rồi sao? Có em ở đây, chị còn sợ trượt chân sao?”

Tiêu Ngôn Cẩn khẽ gõ nhẹ vào cằm nàng, ánh mắt lướt một cái xuống dưới.

Hít một hơi thật sâu.

Quý Vân Nặc vẫn mặc một bộ đồ bơi ba mảnh, vóc dáng càng được tôn lên hoàn mỹ hơn nữa. Thật là, ai ngờ nàng mặc loại quần áo này lại có thể khiến mình bị “sát thương” thị giác đến vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro