C. 074
Kể từ sau khi Tiết Đồng cảnh cáo Tiết Đinh trên du thuyền và đưa hắn ta về nhà họ Bành, sự an toàn của Lục Thi Mạc tạm thời được đảm bảo.
Nhiệt độ cao nhất ở Hồng Kông vào tháng 12 cuối cùng đã giảm xuống dưới 20 độ.
Vụ án của An Thành và Lâm Đình cũng được chuyển từ tòa án quận sang tòa án cấp cao.
Ở Hồng Kông, các vụ kiện kéo dài nhiều năm là điều bình thường, nhưng do áp lực từ Đại học Công an và Bộ Giáo dục Khoa học Công nghệ trú tại Hồng Kông, vụ án đã được giải quyết nhanh chóng.
Kết quả của vụ kiện là cả hai người đều bị kết án.
An Thành bị kết tội nhiều tội danh như đột nhập, tội nhục mạ, phân biệt giới tính, quấy rối, buôn bán nội dung đồi trụy và xâm phạm thân thể, tổng cộng bị kết án 15 năm tù.
Lâm Đình bị kết án 2 năm vì tội phân biệt đối xử, đột nhập và lừa đảo tài sản.
Lục Thi Mạc đã ra tòa hai lần, mỗi lần đều có Tiết Đồng ngồi bên cạnh cô, luôn mặc một bộ vest đen. Khi tuyên án, Lục Thi Mạc chỉ nhìn Lâm Đình mà không có biểu cảm gì, như thể chuyện này không còn liên quan gì đến cô nữa.
Lục Thi Mạc nhận được khoản bồi thường từ Sở cảnh sát, bồi thường tinh thần từ chính phủ Hồng Kông và khoản bồi thường từ An Thành và Lâm Đình. Sự cố ở căn hộ trên tầng thượng và vết thương lòng đã hoàn toàn bị cô vứt bỏ, ký ức không vui này được phong kín và trở thành quá khứ.
Tháng 12 ở Hồng Kông có rất nhiều ngày lễ.
Trong đó lễ Giáng sinh là quan trọng nhất, này sinh của Chúa Giê-su là ngày nghỉ lễ chính thức, trường cảnh sát sẽ nghỉ hai ngày.
Để chuẩn bị cho hai ngày này, các học viên đã bắt đầu lên kế hoạch từ nửa tháng trước.
Đặc biệt là khi mọi người biết tin Lục Thi Mạc thắng kiện, họ hò reo muốn cô tổ chức tiệc mời mọi người uống rượu để xua đi vận rủi.
Ở Hồng Kông, người ta tin vào những điều như vậy, nên Lục Thi Mạc cũng hiểu rằng các bạn học không hề có ý định để cô bị lừa.
Lục Thi Mạc cũng cảm thấy mình dạo này vô cùng xui xẻo. Cô không hiểu vì sao Tiết Đồng đột nhiên trở nên cực kỳ bận rộn với công việc, đi sớm về muộn, hai người hầu như không gặp mặt, cũng chẳng nói chuyện được mấy câu. Trong tin nhắn, chỉ có vài câu thông báo của cô và những câu trả lời hờ hững của Tiết Đồng.
"Em ra ngoài chơi đây."
"Ừ."
"Em đi đánh bóng, 9 giờ sẽ về."
"Ừ, nhớ mang theo áo khoác."
"Em đi ngủ đây."
"Ngủ ngon."
Tiết Đồng vẫn giám sát việc học của cô, thỉnh thoảng mua những loại trái cây mà cô thích mang về nhà. Trong những ngày ra tòa, Tiết Đồng còn xin nghỉ phép để đi cùng cô, sau đó đưa cô đi ăn tối. Tiết Đồng thậm chí còn mua rất nhiều nước uống thể thao để sẵn trong nhà, bảo cô nhớ mang theo khi đi đánh bóng buổi tối.
Tiết Đồng dường như vẫn như xưa, nhưng cũng có vẻ đã thay đổi.
Lục Thi Mạc không đoán nổi.
Từ hôm Tiết Đồng nhắc đến chuyện hẹn hò, đêm đó cô trằn trọc không ngủ được, suy nghĩ suốt cả đêm.
Cô cho rằng Tiết Đồng đang khéo léo cảnh báo mình, muốn cô trở nên bình thường hơn, tìm một người bạn trai, đừng đặt tình cảm lên người cô ấy nữa.
Sau khi tỉnh táo lại, Lục Thi Mạc sợ hãi tột độ.
Vì thế, cô càng cố tránh mặt Tiết Đồng, cố gắng không thể hiện chút tình cảm nào với cô ấy, đến mức bây giờ quan hệ của hai người hoàn toàn trở thành "hai người xa lạ cùng chung một mái nhà".
Thật phiền phức.
Vì vậy, cô nhất định phải xua đi vận xui này.
Lục Thi Mạc đã nhắn tin cho Khâu Văn và đặt trước một biệt thự để tổ chức tiệc. Nhưng cô không có ý định chơi với các bạn cùng lớp vào dịp Giáng sinh. Cô nghĩ rằng nếu xua được vận xui, quan hệ của hai người có thể phục hồi, biết đâu họ có thể cùng nhau đón Giáng sinh.
Cô muốn cùng Tiết Đồng đi đến Đại lộ Ngôi Sao, nghe nói năm nay Giáng sinh trên đường có treo 6.000 bóng đèn lấp lánh.
Vì vậy, hoạt động xua vận xui được dời lại vào tối cuối tuần, cô đã hẹn mười người bạn thân để uống rượu suốt đêm và chơi trò "Ma Sói", hy vọng có thể xua tan hoàn toàn vận rủi.
Sau giờ học vào thứ Sáu, Lục Thi Mạc nhắn tin cho Tiết Đồng thông báo rằng tối nay cô sẽ không về nhà.
Tiết Đồng đã xem nhưng không trả lời.
Lục Thi Mạc nhìn vào cuộc trò chuyện trống rỗng, cảm thấy bầu trời của mình như sụp đổ.
Giờ đến cả câu "Không được" cô ấy cũng chẳng buồn nói nữa.
Cô cười chua chát, nhét điện thoại vào túi và cùng bạn bè bắt taxi đến địa điểm tổ chức tiệc.
Suốt buổi tối, Lục Thi Mạc không hề tập trung, chơi bất kỳ trò gì với bạn bè cũng chẳng thấy thú vị. Trần Phong đề nghị ra ngoài sân ngắm sao và uống rượu trò chuyện, nên bữa tiệc biến thành một buổi Talk Show.
Mấy người ngồi ngoài sân, ngẩng đầu ngắm sao.
"Mình không ngờ giáo quan Tiết lại đồng ý cho cậu ra ngoài qua đêm." Ưu Ưu uống một ngụm rượu, "Trước đây cậu đi đánh bóng cũng phải báo cáo cho cô ấy mà."
Nhắc đến Tiết Đồng, Lục Thi Mạc chỉ cảm thấy lòng mình chùng xuống.
Cô cười gượng: "Mình cũng không ngờ."
"Giáo quan Tiết ở nhà không hung dữ à? Mình thấy cô ấy rất xinh đẹp, nhưng gương mặt lạnh lùng thật đáng sợ." Trần phong tự nói rồi uống một ngụm rượu.
"Liên quan gì đến cậu?" Lục Thi Mạc nhìn chai bia dưới đất, do dự một lúc rồi cầm lên.
Suốt đời này cô chỉ uống một ly rượu trong bữa tiệc cảm ơn thầy cô do ba cô tổ chức khi cô nhận được giấy báo trúng tuyển đại học. Rượu bia thật sự khó uống đến chết đi được, nếu hôm đó không phải là thầy chủ nhiệm ngồi đối diện, chắc cô đã nôn ra ngay tại chỗ.
Mặc dù Lục Thi Mạc không thích uống bia, nhưng cứ nghĩ đến việc Tiết Đồng không quan tâm đến mình nữa là cô lại thấy bia cũng ngọt, muốn mượn rượu giải sầu.
"Cậu không uống được bia à?" Trần Phong thấy cô cầm chai bia mãi không uống, có chút tò mò.
"Ai nói?" Lục Thi Mạc luôn bị Trần Phong khơi dậy tính hiếu thắng. Cô nhướng mày, giơ chai rượu lên và uống liền hai ngụm.
...
Cô đầu hàng.
Cô thực sự không uống được bia.
Bia đắng quá, đắng đến nỗi cô uống ba ngụm mà đau khổ đến mức không còn muốn giải sầu nữa. Thà rằng cô tiếp tục đau lòng còn hơn phải động đến bia lần nữa.
"Cuối cùng cũng tìm ra được điểm yếu của Vua Súng rồi." Một nam sinh cảnh sát bên cạnh cười nói.
Vua Súng là biệt danh mà đồng khóa đặt cho Lục Thi Mạc vì cô luôn đứng nhất trong các kỳ thi về súng, ngoại trừ bài thi đạn màu bị thương mà không đạt. Thành tích của cô cách biệt quá xa so với các học viên khác.
"Ngại quá, mình không có điểm yếu." Lục Thi Mạc cố cầm chai bia lên, dũng cảm uống thêm hai ngụm nữa.
"Được rồi, mình thừa nhận, mình có điểm yếu." Cô chịu thua, bĩu môi nói: "Cái này thật sự quá đắng, chẳng khác gì nước gừng."
Lục Thi Mạc đặt chai bia xuống đất, ngửa đầu nhìn lên trời đầy sao.
Cô không biết lúc này Tiết Đồng đang làm gì.
Liệu cô ấy đã ngủ chưa, liệu có nhớ đến mình không.
Khi cúi đầu, máu trong cơ thể dồn lên quá nhanh khiến cô cảm thấy choáng váng.
Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh lúc cô và Tiết Đồng hôn nhau trên ghế sofa. Môi của Tiết Đồng thật ngọt, có thể che lấp mùi khó chịu của bia trong miệng.
Cô cũng nhớ đến lúc Tiết Đồng ôm cô trên giường, cằm nhọn của cô ấy cọ vào lông mi của cô, hơi thở lướt qua mặt cô và cuối cùng xâm nhập vào khoang mũi. Tiết Đồng thơm quá, cô thật sự rất muốn ôm lấy Tiết Đồng.
Cô còn nhớ cằm của Tiết Đồng cũng rất dễ thương để hôn, cả cổ, cả... cả eo nữa.
Phiền chết đi được.
Lục Thi Mạc gãi tay, trong đầu ngập tràn hình ảnh Tiết Đồng đeo cà vạt, là đôi tay của Tiết Đồng vuốt ve sau đầu cô ở sở cảnh sát, là đôi tay nắm lấy vợt tennis dắt cô, là đôi tay che miệng cô.
Nhưng Tiết Đồng đúng là nói được làm được.
Cô ấy từng nói sẽ không có lần thứ hai, và quả nhiên, không có lần thứ hai thật.
Lục Thi Mạc gãi cổ, rồi lại gãi phía sau tai, cô không hiểu vì sao, nhưng mỗi khi nghĩ về Tiết Đồng, cô cảm giác cả người mình như bị lũ kiến bò qua, ngứa ngáy khó chịu vô cùng.
"Cậu làm sao vậy?" Trần Phong vốn đang trò chuyện với các bạn, nhưng nghe thấy tiếng loạt soạt từ phía Lục Thi Mạc, tay cô cứ không ngừng gãi, cậu cảm thấy có gì đó bất thường nên quay lại nhìn.
"Ngứa quá." Lục Thi Mạc cũng không hiểu mình bị làm sao, chỉ là cô cứ liên tục gãi mu bàn tay.
"Để mình xem nào?"
Trần Phong lịch sự nắm lấy tay Lục Thi Mạc, cẩn thận quan sát qua lớp áo. Vì trời quá tối nên cậu bật đèn flash điện thoại lên để nhìn kỹ hơn.
Sau một hồi, cậu hoảng hốt hỏi: "Cậu bị dị ứng với cồn à?"
Hả?
Trong đầu Lục Thi Mạc giờ chỉ còn hình bóng của Tiết Đồng, cô thậm chí cảm thấy tai mình cũng ngứa, chẳng thể nghe rõ Trần Phong đang nói gì.
"Cậu... bị dị ứng với cồn rồi."
Trần Phong buông tay cô ra, vội vàng vỗ vào tay áo của Ưu Ưu, cậu nhanh chóng nói bằng tiếng Quảng Đông: "Lục Thi Mạc bị dị ứng, chúng ta phải đưa cậu ấy vào trong nghỉ ngơi ngay."
"Dị... dị ứng sao?" Lục Thi Mạc cảm thấy lưỡi mình tê cứng, mỗi khi nói chuyện đều vừa đau vừa ngứa.
Ưu Ưu và một nữ sinh cảnh sát nhanh chóng đỡ Lục Thi Mạc vào ghế sofa trong biệt thự.
Dưới ánh đèn trần, Ưu Ưu hốt hoảng lấy tay che miệng, hét lên.
Cổ trắng của Lục Thi Mạc đã đỏ ửng, vai cũng bắt đầu sưng tấy, cả vành tai cũng bị sưng lên, những mảng mẩn đỏ dày đặc nổi khắp nơi, phát triển quá nhanh, dị ứng cấp tính dễ dàng dẫn đến biến chứng.
Ưu Ưu nhìn thấy mà rùng mình, da đầu tê dại.
Ưu Ưu chợt nhớ đến tin nhắn mà giáo quan Tiết gửi cho cô vào buổi chiều, dặn cô phải trông chừng Lục Thi Mạc, nếu có chuyện gì thì nhất định phải gọi điện ngay cho cô ấy. Không dám chậm trễ, cô nhanh chóng lấy điện thoại gọi ngay.
Lục Thi Mạc bị tiếng hét của Ưu Ưu làm giật mình, đầu óc vốn đang quay cuồng cũng tỉnh táo hơn một chút. Cô đưa tay sờ lên cổ, chạm vào mảng sưng đỏ, ngứa đến mức chỉ muốn lột da mình ra.
"Để mình gọi cho giáo quan, chúng ta sẽ đến bệnh viện."
"Gọi điện??? Cho giáo quan nào?"
Trong cơn say và cảm giác ngứa ngáy, đầu óc của Lục Thi Mạc đang dần mờ mịt. Tuy nhiên, ngay khi nghe thấy từ "gọi cho giáo quan", cô lập tức giãy giụa bật dậy từ ghế sofa.
Nhưng vừa ngồi dậy, những mảng mề đay trên lưng lại bị kích thích, phản ứng càng trở nên dữ dội hơn.
Cô ngứa đến mức không thể cào nữa.
Đúng là tra tấn!
Loại tra tấn lớn nhất trên thế giới chính là ngứa mà không thể gãi được.
Ngày hôm nay cô thật sự là đi giải trừ vận xui sao??
Vậy thì cái cảnh này là gì đây, có phải ông trời d cô sẽ không bao giờ thoát khỏi rủi ro? Tiết Đồng chắc chắn sẽ không cùng cô đi chơi Giáng sinh rồi đúng không?
Lục Thi Mạc chẳng quan tâm Ưu Ưu đang gọi cho ai, lúc này tai cô căng tức, da đầu đau nhức, cả người ngứa đến phát đau, cơn giận bùng lên trong lồng ngực. Cô ước gì có một con dao để cạo hết những đám mẩn đỏ trên người, chỉ có thế mới xoa dịu được cảm giác ngứa ngáy này.
"Dạ đúng, bọn em ở biệt thự gần học viện cảnh sát, em sẽ nhắn địa chỉ cho cô."
"Dạ, giáo quan, cô lái xe chậm một chút."
Ưu Ưu là một học viên cảnh sát vừa thi xong phần cứu hộ cho bệnh nhân bị thương, nên giao tiếp với giáo quan Tiết rất nhanh nhẹn. Trong vòng một phút, cô đã báo tình hình rõ ràng, cung cấp địa chỉ chính xác và nhận được chỉ thị từ giáo quan.
Uống nước.
"Mau đưa cậu ấy uống nước, uống nước." Ưu Ưu chộp lấy chai nước khoáng trên bàn, đưa cho Lục Thi Mạc.
Có lẽ do giọng của cô quá to, các bạn ở ngoài sân cũng nghe thấy, liền kéo vào trong biệt thự. Họ thấy toàn thân Lục Thi Mạc đỏ rực, cổ và tay sưng tấy, chỉ có khuôn mặt là không bị nặng.
Trần Phong lo lắng, chạy đến bên cạnh Lục Thi Mạc, thấy cô đã nhắm mắt nằm trên ghế sofa, chai nước Ưu Ưu đưa cũng lăn xuống đất.
"Cậu giúp cậu ấy uống chút nước đi, mình đi lấy đá để chườm." Ưu Ưu chỉ đạo Trần Phong.
Trần Phong quỳ một chân xuống đất giúp cô vặn nắp chai, "Đỡ cậu ấy dậy chút đi, không thì sặc mất."
Một nhóm cảnh viên rất có kinh nghiệm xử lý tình huống khẩn cấp, bước nào cũng thực hiện đầy đủ: nới lỏng cổ áo để tránh ngạt thở, giữ cằm để tránh sặc nước.
"Cậu đừng ngất đi nhé, cậu còn thở được không?" Trần Phong vỗ vỗ cánh tay Lục Thi Mạc.
Chỉ thấy Lục Thi Mạc nắm chặt tay, mở mắt trừng cậu một cái, nghiến răng tức tối nói: "Mình đang cố gắng tĩnh tâm, dừng ngứa, đừng nói chuyện với mình."
"Mình biết mề đay rất ngứa, cậu cố chịu chút." Trần Phong không để ý lời cô, tiếp tục an ủi.
Ưu Ưu mang đến hai thùng đá lớn, vốn để ướp lạnh bia, nhưng giờ lại trở thành công cụ giảm sưng. Cô lấy vài chiếc khăn lau dùng một lần, làm theo chỉ dẫn của Tiết Đồng qua điện thoại, bắt đầu chườm lạnh cho Lục Thi Mạc.
"Đã gọi cho giáo quan Tiết chưa?" Lục Thi Mạc sau khi được chườm đá, sức lực có chút hồi phục, yếu ớt hỏi.
"Tất nhiên, cô ấy là giáo quan phụ trách của cậu mà, cậu gặp chuyện bọn mình phải báo cho cô ấy chứ." Ưu Ưu trả lời.
...
Trong lòng Lục Thi Mạc bắt đầu sợ hãi.
Hình tượng tự lập, kiên cường và không dễ đổ bệnh mà cô đã cố gắng duy trì suốt hai tháng qua, giờ đây sụp đổ trong nháy mắt.
Một đêm quay lại thời gian trước.
Sau này cô càng không còn mặt mũi nào để gặp Tiết Đồng nữa.
Thậm chí cô còn nghĩ rằng Tiết Đồng chắc chắn sẽ mắng cô một trận tơi bời, rồi nói một câu: "Em về Thượng Hải cũng tốt, như vậy tôi sẽ không phải vất vả chăm sóc em mỗi ngày."
...
Chỉ cần nghĩ đến đây, mắt Lục Thi Mạc đã đỏ lên, thậm chí cô cảm thấy cơ thể mình không còn ngứa nữa.
Thay vào đó là cảm giác đau đớn trong tim.
"Vậy cậu nói với cô ấy là mình không sao rồi, không cần đến nữa." Lục Thi Mạc vừa nói dứt lời thì cửa biệt thự bị đẩy mạnh ra.
Tiết Đồng mặc áo khoác dài, nhanh chóng bước vào biệt thự, tiến thẳng đến ghế sofa.
Tất cả học viên cảnh sát khi thấy giáo quan đến, lập tức nín thở, hai tay để sau lưng, đứng nghiêm, "Madam!"
Trần Phong quay đầu và chạm ánh mắt với Tiết Đồng, nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của madam Tiết, cậu giật mình sợ hãi, hành động quỳ trên đất đút nước cho Lục Thi Mạc cũng dừng lại, lập tức đứng dậy nhường chỗ cho giáo quan, hai tay để sau lưng, đứng yên tại chỗ.
Tiết Đồng không rảnh quan tâm đến họ.
Cô bước đến ghế sofa, nhìn cô gái đang cúi đầu lảng tránh ánh mắt, giả vờ như không biết gì.
Trên xương quai xanh của cô gái là những mảng mẩn đỏ lớn, đỏ trắng xen lẫn, gần như không còn thấy màu da bình thường.
Ánh mắt của Tiết Đồng không giấu nổi sự xót xa.
Cô lo lắng rút một vỉ thuốc chống dị ứng từ trong túi ra, lấy hai viên nhét vào miệng cô gái, sau đó quay lại nhìn Trần Phong, chìa tay ra: "Nước."
Trần Phong vội vàng đưa nước.
Tiết Đồng cầm lấy chai nước, đưa miệng chai vào miệng cô gái, giọng nói lạnh lùng đến mức chưa từng có, "Uống hết nước đi."
...
Lục Thi Mạc không dám nhìn thẳng vào Tiết Đồng, chỉ nghe giọng nói ấy thôi đã khiến cô run sợ trong lòng.
Toàn bộ học viên cảnh sát trong biệt thự cũng theo đó mà hít một hơi lạnh.
Giáo quan Tiết sắp nổi giận rồi.
Tất cả bọn họ tiêu đời rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro