C. 081

"Đúng, em đúng là một kẻ súc sinh. Em không thể kiểm soát nổi bản thân mình."

Lục Thi Mạc nói với giọng run rẩy. Nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của Tiết Đồng, cô càng thêm căng thẳng. Máu dồn lên đầu, tai bắt đầu ù, cô siết chặt tay Tiết Đồng, như thể đang tự tiếp thêm can đảm cho mình.

Huyết áp tăng cao khiến Lục Thi Mạc cau mày.

Cơn đau nhói từ màng nhĩ truyền tới.

Cô cố gắng đè nén cảm giác như đầu mình sắp nổ tung. Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh vụ hỏa hoạn lớn, hai người đã chết và viên đạn cô bắn ra. Ngọn lửa giận dữ đã bùng lên từ trong lòng cô, thiêu rụi toàn bộ căn phòng bệnh, ngọn lửa lan tới rèm cửa, phủ kín ô cửa sổ có khung sắt, biến thành cánh cổng lò lửa khổng lồ.

Cô lao vào.

Lao vào giữa ánh nhìn sững sờ của đám đông, gồm ba mẹ, bà ngoại, đồng nghiệp. Cô chỉ nắm tay Tiết Đồng, đứng giữa đống hoang tàn bị phá hủy, nhìn họ gào thét, phẫn nộ.

Trên vai cô, bó củi dành cho hiến tế cháy rực.

Cứ để cháy đi.

Cô không muốn chơi trò mập mờ lang thang này với Tiết Đồng nữa. Cô không muốn dập tắt những tia lửa nhỏ này, không muốn mãi dậm chân tại chỗ. Cô muốn cùng Tiết Đồng lao ra khỏi biển lửa mênh mông.

Họ thấu hiểu nhau đến mức không cần ngôn từ.

Họ sẽ giống như khi diễn tập, không ngần ngại bóp cò súng về phía đối phương, giống như đã diễn qua hàng ngàn lần. Viên đạn sẽ chuẩn xác sượt qua tai nhau, xuyên thẳng vào kẻ thù phía sau lưng, mười hai phát đạn vang lên, "đoàng đoàng," đạn như đang tán tỉnh họ, giống như những khoảnh khắc hai người chạm vai, bên nhau.

Cô sẽ giương súng bước trước Tiết Đồng, còn Tiết Đồng sẽ dựa lưng vào cô. Họ chỉ cần một câu ra lệnh đầy ăn ý:

"Fire."

"Clear."

Đúng vậy!

Những trở ngại trên chiến trường đã bị dọn sạch, mọi thứ giờ đây an toàn.

Họ không cần lời thoại, chỉ cần đôi mắt của người yêu.

Không ai có thể giống như Tiết Đồng, trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô.

Tiết Đồng là rau cải bó xôi mà cô thích ăn, là trang web mà cô thường xuyên ghé thăm, là bài hát cô nghe đi nghe lại 108 lần mỗi đêm. Cô biết những giấc mơ chẳng được ai đoái hoài của mình luôn có đôi tay nâng đỡ, ngày qua ngày xóa tan mùa mưa u ám trong cuộc đời. Đôi mắt Tiết Đồng luôn hướng về cô, tiếp thêm cho cô sức mạnh để đối mặt với tương lai.

Cô không muốn chờ đợi nữa.

Cô cũng không cần bác sĩ nào khác.

Tiết Đồng chính là bác sĩ của cô.

"Em thích chị, Tiết Đồng." Lục Thi Mạc nói, như mọi lần vẫn đầy chân thành, nhưng lần này có thêm sự kiên định.

"Em nghĩ, nếu chị cũng thích em, chúng ta có thể hẹn hò. Hoặc là..."

Lục Thi Mạc căng thẳng đến mức huyết áp tăng cao, tai ù đi, tiếng ù đó làm cô không nghe rõ được giọng mình.

Cô rất sợ bản thân không đủ chân thành.

Cô cần phải nghe rõ giọng nói của mình.

Lục Thi Mạc cố gắng ngồi dậy trên giường. Dịch truyền trên đầu cô đã hết, Tiết Đồng định đi nhấn chuông gọi y tá, nhưng cô đưa tay ngăn lại.

Không ai được làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cô. Lúc này, cô rất khó tập trung.

Thấy vẻ bất thường của Lục Thi Mạc, Tiết Đồng nắm lấy tay cô, tay kia đặt lên trán cô, muốn xoa dịu những nếp nhăn đang dồn lại.

"Chị phải gọi y tá xem còn loại thuốc nào cần truyền cho em."

"Chị rút kim ra giúp em là được." Lục Thi Mạc giơ tay ra.

"Đừng làm loạn."

"Vậy thì để em tự rút." Lục Thi Mạc thấy Tiết Đồng không chịu giúp, bèn tự mình đưa tay đến chỗ cây kim đang cắm, định tự rút nó ra khỏi da.

Thấy hành động của cô, Tiết Đồng hoảng hốt, đành nhượng bộ:

"Được rồi, để chị, để chị rút giúp em, đừng tự làm."

Cô nhanh chóng rút kim truyền ra khỏi tay Lục Thi Mạc. Tay cô ấy giờ đã không còn bị ràng buộc.

Tiết Đồng nhíu mày nhìn Lục Thi Mạc:

"Bây giờ em đừng kích động, kích động sẽ làm huyết áp em tăng cao."

"Ừ, em biết rồi." Lục Thi Mạc chỉ vào ghế, muốn Tiết Đồng ngồi xuống, nghe cô nói chuyện.

Tiết Đồng ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng vẫn không quên dặn dò:

"Em từ từ nói thôi."

Lục Thi Mạc nắm chặt mép chăn, không biết nên bắt đầu từ đâu. Cô cố gắng bình ổn nhịp tim, để huyết áp hạ xuống, rồi chậm rãi nói:

"Em biết, đột ngột nói chuyện này có vẻ rất kỳ lạ, thậm chí rất vô trách nhiệm. Dù sao thì cũng đã bốn năm trôi qua. Em không biết bốn năm qua chị đã sống thế nào, nhưng em, ngày nào cũng nghĩ đến chị. Hôm em rời cảng, Hong Kong mưa rất to, như thể ông trời đang khóc vì em rời đi. Chuyến bay bị hoãn đến tận sáng sớm. Em nghĩ, có lẽ đó là một cơ hội, thế là em nhắn cho chị rất nhiều tin. Em ngồi chờ chị cả đêm ở phòng chờ sân bay, suốt cả một đêm."

"Chị biết không? Những cơn gió lớn hôm đó thổi bay cả lịch trình của các chuyến bay, nhưng không thể thổi tắt ngọn lửa trong em."

"Hong Kong và Thượng Hải không cách nhau biển lớn, như Bắc Kinh và Thượng Hải, hay Thượng Hải và Trường Sa*, cùng nằm trên một mảnh đất. Nhưng em lại cảm thấy rất xa xôi. Năm Hong Kong trở về với Trung Quốc, em vừa mới ra đời. Năm đó, Na Anh hát bài Hẹn Ước Chín Tám. Nhưng khi đó chị đã sáu tuổi rồi. Từ một người Hong Kong thuộc Anh, chị đã trở thành người Trung Quốc. Giống như bốn năm trước em còn nói 'Yes, Madam', giờ nếu quay lại trường cảnh sát Hong Kong, tôi sẽ nói: 'Yes, Sir'. Ha ha ha, tiếng phổ thông mà nói những câu khẩu lệnh này nghe hơi kỳ cục nhỉ."

*Trường Sa là thủ phủ và là thành phố đông dân nhất của tỉnh Hồ Nam

Lục Thi Mạc vừa nói vừa bật cười.

Tiết Đồng cũng bật cười theo, nhưng cười được một lúc thì khóe mắt lại đỏ hoe.

Thấy Tiết Đồng khóc, Lục Thi Mạc đưa tay lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô.

"Vậy nên, khi chị sáu tuổi, chị chắc chắn không biết rằng, hai mươi ba năm sau, sẽ có một người bất ngờ ngất xỉu trong hành lang, và người đó lại đem lòng yêu chị trong chính hành lang đó. Thực ra, những gì chị nói không hoàn toàn đúng. Em đã từng nghiêm túc suy nghĩ, nếu ngay khoảnh khắc trước khi em rời cảng, chị đến tìm em, giống như cách chị vẫn thường bất ngờ xuất hiện trước mặt em, mặc một chiếc áo khoác đẹp, sải bước vào sân bay, nắm lấy tay em, có lẽ em đã đủ dũng cảm. Có lẽ em sẽ vì chị mà không làm cảnh sát nữa. Có lẽ em sẽ tiếp quản công ty của ba, hoặc tìm một công việc khác. Chỉ cần được ở lại Hong Kong, cho dù một ngày nào đó chị đột nhiên lại không cần em nữa, lại đẩy em ra khỏi Xích Đạo, em cũng sẽ không hối hận với sự lựa chọn này."

"Nhưng chị đã không xuất hiện. Em đã nhắn cho chị rất nhiều tin nhắn, rồi mạnh mẽ kéo chị vào danh sách chặn. Chuyện này không thể trách em được. Khi đó em hoàn toàn không hiểu 'tương lai' là gì. Tương lai đối với em là những kế hoạch, những sự sắp đặt, những viễn cảnh. Nhưng trước khi gặp chị, tương lai trong em là một khoảng đen tối. Là con người, hệ thống động lực của em sẽ xử lý luồng thông tin đầu vào để đưa ra những dự đoán dài hạn. Nhưng em không thể dự đoán được tương lai của mình. Em nghĩ rằng tương lai của mình sẽ diễn ra theo từng bước của mẹ, từng bước một, như thể đang hoàn thành một sứ mệnh."

"Vậy nên em đọc rất nhiều sách, cố gắng dùng góc nhìn của mình để hiểu thế giới này. Em biết sinh lão bệnh tử là một vòng lặp, năm uẩn hành tận, em chỉ là một hạt cát nhỏ nhoi. Em thích xem thiên văn học, cố gắng tự nhắc mình rằng, nhân loại mãi mãi bị giới hạn trong cái nhìn của các nhà khoa học."

"Các nhà khoa học đặt tên cho ngọn núi cao nhất do các lớp đá xếp chồng là Mont Blanc. Họ vạch ranh giới cho ngọn núi này, gọi nó là 'đỉnh', thì nó là đỉnh. Gọi nó là 'núi', thì nó là núi. Nếu trước khi em ra đời, họ gọi nó là biển cả, thì em cũng sẽ gọi nó là biển cả, và tin chắc rằng nó là biển cả. Vì thế, khi em sinh ra, người đầu tiên em nhìn thấy được gọi là 'mẹ', nhưng bà rõ ràng có một cái tên, bà tên là Khâu Vân. Vậy nên, em từ bỏ sự giãy giụa, quyết định dùng góc nhìn mà Khâu Vân yêu thích để làm Lục Thi Mạc – không phức tạp, không cần giằng xé."

"Nhưng thật kỳ lạ, hôm đó, khi chọn môn học tại cửa hàng tiện lợi 711, em biết tên chị là Tiết Đồng, một người rất có kinh nghiệm, giám định viên khoa học hình sự, là giảng viên vừa đến trường để giảng dạy. Chị rất xinh đẹp, dù đeo kính râm vẫn là một đại mỹ nhân. Em rất ngưỡng mộ chị, và thấy cần phải kính trọng chị. Nhưng chỉ sau vài ngày, em đã không muốn chị làm giảng viên của em nữa."

"Em hy vọng chị là Mont Blanc."

"Em hy vọng chị là bạn gái của em, là người em yêu, là người trong ký ức được nén chặt của tương lai, sẽ không bao giờ rời bỏ em."

"Em nghĩ, nếu tất cả những điều này đã thay đổi trước khi em được sinh ra thì tốt biết bao. Chị là đàn ông, hoặc em là đàn ông. Khi đó, em nhất định sẽ tiêu xài tiền của Lục Nguyên vì chị, mua túi, mua trang sức, giao hết bất động sản đứng tên gia đình cho chị. Thậm chí, cho dù chị chỉ muốn dựa vào em vì tiền, em cũng phải giữ chị ở lại bên mình, không bao giờ đồng ý ly hôn, sẽ cãi nhau, tranh chấp, giống như những cặp vợ chồng bình thường khác."

Tiết Đồng dùng tay chống cổ, nước mắt rơi không kiểm soát.

Lục Thi Mạc nhẹ nhàng đặt tay lên mặt cô, từng chút một lau đi những giọt nước mắt.

"Chỉ tiếc là, khi đó em đã quá sợ hãi."

"Em được giáo dục rất tốt, hiểu rõ đúng sai, thiện ác, đen trắng. Rõ ràng em nên biết rằng cảm xúc đồng tính không có gì ghê gớm, chỉ là tình yêu giữa hai người phụ nữ. Thậm chí, trong một số tôn giáo, tình yêu giữa hai người phụ nữ có thể được coi là thuần khiết, cao cả nhất. Chỉ là hiện giờ chưa có ai định nghĩa rõ ràng một tôn giáo như vậy. Những tôn giáo này là những Mont Blanc đã biến mất. Họ nói đó là tình yêu thì là tình yêu, họ nói đó là tội lỗi thì là tội lỗi."

"Giống như khi em bị quấy rối, rõ ràng em là một học viên cảnh sát, rõ ràng em có khả năng xử lý, nhưng lúc đó em rất sợ. Tình cảm em dành cho chị cũng vậy, em sợ hãi. Em sợ mình là một kẻ dị giáo."

"Nhưng khi nhìn lại tất cả, đôi khi em cảm thấy mình thật trẻ con. Nếu bây giờ có ai động vào em, em có thể tự tay còng tay hắn. Vậy nên, em hy vọng..."

"Em hy vọng bây giờ mình bày tỏ tình cảm vẫn chưa phải là quá muộn."

"Có thể em chỉ có một chiếc xe hơi, lương cũng không cao, nhưng chị có nhà, chúng ta có thể sống cùng nhau. Ba mẹ em, em sẽ giải quyết. Chị yên tâm, ba mẹ chị em cũng có thể giải quyết. Em sẽ nói với họ rằng em là một người rất có trách nhiệm. Em... tuy không có nhiều tiền, nhưng chị không thể sinh con, còn em thì có thể. Em đang ở độ tuổi sinh sản rất tốt, em có thể sinh con cho chị. Có lẽ ba mẹ chị có thể cân nhắc điều này?"

"Em nghĩ, có một đứa trẻ cũng không tệ. Chị sẽ là một người mẹ tuyệt vời, sẽ cho nó rất nhiều không gian tự do, cho nó quyền lựa chọn, chị sẽ yêu thương nó vô cùng. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc có người chia sẻ sự cưng chiều của chị, em lại cảm thấy ghen tị."

Tiết Đồng lấy tay che mặt, đôi vai run lên vì khóc, không thể thốt nên lời.

"Em đã nghĩ về tương lai, sau khi mất chị. Em nghĩ rằng Cơ đốc giáo là một tôn giáo rất linh hoạt. Họ liên tục điều chỉnh những ý tưởng đi chệch hướng, xóa bỏ những sai lệch. Xã hội này cũng linh hoạt như vậy. Biết đâu, trong tương lai, luật pháp của đất nước chúng ta cũng sẽ thay đổi. Chúng ta có thể chờ được không? Có lẽ sẽ chờ được."

"Nhưng em không muốn chờ đợi. Tiết Đồng, em không thể kìm nén sự nóng lòng của mình."

"Em rất muốn yêu chị."

"Ngọn lửa mà đêm đó gió lớn không thổi tắt, nó vẫn còn đây."

"Hãy cho em một cơ hội."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro