Chương 88: Hôn ngủ ngon

Chương 88: Hôn ngủ ngon

Cuối cùng, hai người chọn một quán bar ở trung tâm thành phố để dùng bữa tối.

Yến Hà định gọi rượu, nhưng bị Thẩm Cẩm Dung ngăn lại. Nàng liếc em một cái, đôi mắt ẩn ẩn ánh nước: "Không được uống rượu."

Cặp mắt ấy tràn đầy ý cười mà không nói rõ lý do.

Yến Hà bĩu môi: "Vì sao chứ?"

Thẩm Cẩm Dung bật cười, liếc em đầy vẻ trách cứ: "Biết rồi còn hỏi."

Nàng xem như đã nhận ra, bạn nhỏ này luôn thích hỏi những câu mà rõ ràng đã biết đáp án. Ví dụ như—tại sao nàng không cho em uống rượu?

Yến Hà có chút ngượng ngùng, bất giác kéo cao cổ áo hoodie của mình. Nhưng cổ áo loại này vốn không thể che được dấu hôn trên cổ mà chị vừa mới để lại. Trên xương quai xanh còn có thể giấu được một chút, cùng lắm thì cô kéo áo lên cao hơn, nhưng trên cổ thì sao đây?

Cô dứt khoát từ bỏ, thản nhiên mà để lộ những dấu vết chị để lại.

Thẩm Cẩm Dung nhìn thoáng qua dấu vết trên cổ em, khóe môi cong lên đầy hài lòng. Nàng giơ ly rượu vang, lắc nhẹ rồi nâng ly về phía Yến Hà: "Chúc kỳ nghỉ vui vẻ."

Yến Hà cũng nâng ly nước của mình lên, khẽ mỉm cười: "Chúc kỳ nghỉ vui vẻ, giáo sư Thẩm của em."

Hai chiếc ly va vào nhau, phát ra một tiếng thanh thúy, dư âm vang vọng trong không gian yên tĩnh.

Giáo sư Thẩm nhướng mày cười, hơi ngửa cổ nhấp một ngụm rượu vang đỏ. Làn rượu đỏ sẫm chảy xuống, để lại một vệt màu nhàn nhạt trên thành ly.

Yến Hà cúi đầu nhìn ly nước của mình. Nước trong vắt chảy xuôi, những viên đá va chạm vào thành ly, tạo ra những âm thanh khe khẽ. Lớp ngoài ly phủ một tầng hơi nước mỏng, khi cầm lên, đầu ngón tay cũng không tránh khỏi bị ướt lạnh.

Thẩm Cẩm Dung chậm rãi nâng mắt, ánh nhìn xuyên qua lớp pha lê trong suốt, hướng về phía tòa thị chính ở xa. Trên đỉnh tháp cao của tòa nhà có một chiếc chuông đồng lớn, phía dưới là mặt đồng hồ đang thong thả chuyển động. Xung quanh mặt đồng hồ có một vòng sáng nhàn nhạt.

"Em nói xem, tòa thị chính với nhà thờ lớn, cái nào cao hơn?" Thẩm Cẩm Dung đột nhiên hỏi.

Yến Hà đáp: "Trước đây em nghe bạn em kể, chiếc đồng hồ trên tòa thị chính và tháp chuông của nhà thờ tượng trưng cho quyền lực của chính phủ và tôn giáo. Chiều cao của chúng thể hiện sức mạnh của mỗi bên."

Nói đến đây, cô hơi ngừng lại, không nhớ rõ chi tiết tiếp theo. Dưới quảng trường trung tâm, có không ít người đang tản bộ, phần lớn là các cặp tình nhân, cũng có người dắt chó đi dạo.

Thẩm Cẩm Dung bật cười: "Có lẽ chị nên tìm hiểu thêm về lịch sử."

"Đến lúc đó, chị định dạy lịch sử sao? Giáo sư Thẩm của em."

Cô lại một lần nữa nhấn mạnh hai chữ "của em".

Thẩm Cẩm Dung không phản bác, cũng không thừa nhận, chỉ khẽ mỉm cười rồi đáp: "Đúng vậy."

Yến Hà biết, trái tim mình vì câu nói ấy mà khẽ rung động.

"Nghe nói khi mới lập quốc, tổ tiên của Sarmatia và Rome là hai anh em, được một con sói mẹ nuôi lớn." Thẩm Cẩm Dung chỉ về một hướng: "Lúc nãy, khi chúng ta đi ngang qua hiệu sách, ngay bãi đất trống bên cạnh có một bức tượng đồng, chính là tượng con sói mẹ và hai đứa trẻ."

Yến Hà hơi nghiêng đầu, cô biết Thẩm Cẩm Dung đang nói về bức tượng nào.

Đúng lúc này, một giọng nữ đầy kinh ngạc cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

"Yến Hà?"

Yến Hà ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người bạn cũ của mình. Cô ấy đứng bên ngoài cùng vài người Ý, khi thấy Yến Hà ngồi bên trong, liền đẩy cửa bước nhanh tới, vẻ mặt tràn đầy vui mừng: "Tớ đã nói mà, vừa nãy ở siêu thị nhìn thấy một người trông rất giống cậu! Cậu đến đây từ khi nào thế?"

Vừa nói, cô ấy vừa quay sang cười với Thẩm Cẩm Dung, chào hỏi rồi hỏi: "Vị này là...?"

Yến Hà không trả lời ngay.

Trước một người nói tiếng Trung, cô không dám trực tiếp giới thiệu đây là bạn gái mình. Cô chỉ làm mặt quỷ với bạn, rồi cố ý ưỡn ngực, để lộ dấu hôn trên cổ như một cách ngầm khoe khoang.

Thẩm Cẩm Dung có chút xấu hổ, lặng lẽ nâng ly rượu lên nhấp một ngụm. Bị người khác phát hiện chuyện mình để lại dấu hôn trên cổ em, nàng ít nhiều gì cũng thấy mất tự nhiên. May mà ánh đèn trong quán không quá sáng, ít nhất người ta cũng không nhìn thấy gương mặt nàng đang hơi ửng đỏ.

Bạn của Yến Hà nháy mắt với cô, ra hiệu rằng mình đã hiểu. Sau khi giới thiệu qua với Thẩm Cẩm Dung, cô ấy liền hỏi: "Lý Tu Khê không đi cùng cậu sao?"

Nói xong mới thấy không ổn, vừa thốt ra câu ấy liền hối hận ngay. Hai người này rõ ràng là cùng nhau đến đây, vậy mà cô lại đi hỏi thăm Lý Tu Khê, thế này chẳng phải quá vô duyên sao?

"Cậu ấy thực tập rồi, tớ thì đang nghỉ." Yến Hà đơn giản đáp.

Lúc này, điện thoại của Thẩm Cẩm Dung rung lên vài lần. Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình, mày hơi nhíu lại, sau đó đứng lên, gật đầu với Yến Hà và bạn cô rồi nói: "Xin lỗi, chị ra ngoài nghe điện thoại."

Yến Hà cười tủm tỉm gật đầu, nhìn theo bóng chị rời đi.

Bạn cô bật cười: "Cái tên này, khi nào thì quen biết chị gái xinh đẹp này thế?"

Yến Hà sờ mũi: "Đầu năm mới gặp." Rồi vội vàng bổ sung: "Hai bọn tớ còn chưa xác định quan hệ đâu."

"Ồ..." Bạn cô cười, chỉ vào dấu hôn trên cổ Yến Hà mà trêu chọc: "Tới mức này rồi mà còn chưa xác định quan hệ?"

Yến Hà né tránh ánh mắt của bạn, lí nhí đáp: "Đang chuẩn bị thông báo, đang chuẩn bị..."

"Được rồi, được rồi." Bạn cô bật cười: "Bọn tớ hẹn nhau bên quán bar đối diện uống rượu, cậu có muốn đi cùng không? Lão Hứa cũng đến."

Lão Hứa là một người bạn chung của họ. Yến Hà lắc đầu: "Không đi, cậu giúp tớ gửi lời chào. Tối nay tớ bồi chị ấy."

Bạn cô nhướng mày, vẻ mặt đầy ý cười: "Được rồi, vậy chúc hai cậu bên nhau dài lâu." Nói rồi, cô ấy vỗ vai Yến Hà, hai người cùng quay đầu nhìn về phía cửa, nơi có mấy người Ý đang vẫy tay.

"Thế tớ đi trước nhé? Có gì thì nhắn WeChat." Bạn cô cười một cái rồi rời đi.

Bên ngoài quán bar, Thẩm Cẩm Dung nhận cuộc gọi.

"Có chuyện gì vậy?"

Đầu dây bên kia là thư ký của nàng: "Bây giờ bên quốc nội cũng đã khuya rồi, nhưng có chuyện này em cần báo với chị."

"Cứ nói đi."

"Là về Tưởng tổng... và hắn..." Thư ký ngập ngừng, dường như thấy khó mở lời: "Hắn ngoại tình. Hiện tại hai người họ đều đã về nước."

Thẩm Cẩm Dung nhíu mày: "Chuyện xảy ra khi nào?"

"Hôm qua, em vừa biết liền gọi cho chị ngay."

Nàng rũ mắt, giọng điệu lạnh nhạt: "Được rồi, nếu bên Tưởng Khương có vấn đề gì, cứ báo chị biết trước."

"Vâng, còn nữa, trước đó chị nhờ em tìm hiểu về việc cha chị khi còn sống có lưu trữ tinh trùng hay không, bên kia đã phản hồi. Xác thực là có. Nhưng vì người đã qua đời, họ sẽ xử lý theo quy định của pháp luật. Em đã gửi văn kiện liên quan vào hộp thư của chị."

Gương mặt Thẩm Cẩm Dung không lộ ra chút cảm xúc nào: "Chị biết rồi."

Vương Đinh Vân... chỉ có vậy thôi sao? Chỉ một chuyện như thế mà cũng đủ khiến bà ta không còn gì để chống đỡ?

Nàng khẽ cười lạnh: "Được, nếu có thêm tin tức gì, cứ báo chị ngay. Giờ chị cúp máy trước."

Cúp điện thoại, nàng khẽ thở ra một hơi.

Trong lòng có chút phiền muộn, nàng tùy ý đứng ở cửa, trò chuyện vài câu với mấy người Ý ở đó. Đúng lúc này, nàng nhìn thấy bạn của Yến Hà vừa bước ra.

Hai người chào hỏi đơn giản, bạn cô ấy nói: "Chào chị, bọn em đi trước đây."

Thẩm Cẩm Dung mỉm cười gật đầu: "Được."

Sau đó, nàng đẩy cửa trở vào. Khi đến bên cạnh Yến Hà, vẻ mặt nàng đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, thong dong như trước.

"Có chuyện gấp sao?" Yến Hà hỏi.

Thẩm Cẩm Dung lắc đầu: "Không có gì quan trọng, chỉ là một chút việc công thôi."

Chị không nói gì thêm, Yến Hà cũng không hỏi nhiều, chỉ cười, rồi gắp một miếng thức ăn bỏ vào chén chị: "Nếm thử cái này đi! Đặc sản Toscana đấy, ăn cũng không tệ lắm."

Nói rồi, cô sờ cằm, lẩm bẩm: "Nếu chúng ta đi xuống phía nam, đến Sorrento hay Napoli, chắc chắn sẽ được ăn hải sản ngon hơn."

Thẩm Cẩm Dung chỉ mỉm cười, không nói gì.

Sau này nghĩ lại, Yến Hà cảm thấy nụ cười lúc đó của Thẩm Cẩm Dung có lẽ mang ý nghĩa gì khác. Nhưng đến tận bây giờ, cô vẫn chưa thể hiểu được.

Sau khi về khách sạn, hai người lần lượt rửa mặt rồi nằm lên giường. Thẩm Cẩm Dung dựa vào đầu giường, đeo cặp kính gọng mảnh, ánh sáng từ chiếc iPad trong tay nàng phản chiếu lên tròng kính. Yến Hà thấy nàng thỉnh thoảng lướt màn hình, vẻ mặt ngày càng nghiêm túc.

Cô trở mình, quay sang đối diện với Thẩm Cẩm Dung, nhìn chị chăm chú theo dõi màn hình, rồi khẽ thở dài. Một tay cô lót dưới mặt, điều chỉnh tư thế để cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Dường như nhận ra ánh mắt của Yến Hà, Thẩm Cẩm Dung ngẩng đầu lên. Ánh sáng trong phòng phản chiếu trên tròng kính, khiến Yến Hà không thể nhìn rõ đôi mắt chị. Dù có nhìn thấy, cô cũng chưa chắc có thể đọc được cảm xúc trong đó.

Chị luôn giỏi che giấu cảm xúc của mình, đặc biệt là những tâm tình tiêu cực. Chị chưa từng để cô nhìn thấy.

"Nếu mệt thì ngủ trước đi." Giọng Thẩm Cẩm Dung vẫn dịu dàng, nhưng dường như còn pha lẫn nét mệt mỏi: "Chị có chút việc cần xử lý."

Trong giọng nói của chị có sự bất lực mà Yến Hà chưa bao giờ nghe thấy trước đây, như thể không biết nên đối mặt với chuyện gì đó thế nào. Dù vậy, giọng điệu chị vẫn dịu dàng, rõ ràng là đang trấn an cô.

Vì thế, Yến Hà thử thăm dò: "Em có thể giúp gì không?"

Thẩm Cẩm Dung cười: "Không có gì to tát, em ngoan ngoãn ngủ đi."

Lại nữa rồi ——Chị luôn như vậy, có chuyện gì cũng chỉ nghĩ đến việc tự mình giải quyết.

Yến Hà mím môi, cuối cùng lặng lẽ gật đầu, ngoan ngoãn trở mình, nhắm mắt lại.

Thẩm Cẩm Dung nhìn bóng lưng em, nhẹ nhàng thở dài.

Nếu có thể lựa chọn, nàng cũng không muốn xử lý những chuyện rối ren này. Nhưng nàng không có quyền chọn lựa, nàng không thể mặc kệ.

Giọng nàng khẽ khàng: "Tiểu Yến Hà."

Yến Hà hơi động đậy nhưng không quay người lại.

"Bạn nhỏ." Thẩm Cẩm Dung bất đắc dĩ cười, đi chân trần đến mép giường em, ngồi xổm xuống rồi chọc chọc vào lưng em: "Em quên mất chuyện gì rồi đấy."

Yến Hà xoay người, kéo chăn che mặt, giọng có chút khó chịu: "Quên gì cơ?"

"Em kéo chăn xuống thì chị sẽ nói cho em biết." Thẩm Cẩm Dung cười tủm tỉm.

Yến Hà lén mở một khe hở: "Là chuyện gì?"

Không hề báo trước, Thẩm Cẩm Dung bất ngờ kéo chăn xuống, cúi người đặt một nụ hôn lên môi em.

"Ưm..." Yến Hà chớp mắt, sững sờ.

"Quên mất rồi, hôn ngủ ngon."

Thẩm Cẩm Dung cười tinh quái: "Đúng không?"

"Ừm... Bạn nhỏ của chị, có vị dâu tây đấy."

Yến Hà lập tức che miệng đầy hoảng hốt.

A a a! Cây son cô dùng là vị dâu tây mà!

___________________

Tác giả có lời muốn nói:

Yến Hà: A a a a, chị thật biết cách trêu người!! Em đã chết rồi!!

Thẩm Cẩm Dung: Tiểu dâu tây.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro