Chương 10

Editor: phuong_bchii

Beta: bethonhocon

___________________

Vu Chu sững người.

Hàng mi nàng khẽ rung, mí mắt khẽ giật, rồi trong chớp mắt, có một làn sóng ánh nhìn hòa chung nhịp với nhịp tim. Xẹt, xẹt, như bóng đèn bị chập điện, lúc sáng, lúc không.

Hơi thở lúc tỏ lúc mờ, vầng sáng lúc tỏ lúc mờ, ánh mắt lúc tỏ lúc mờ, Tô Xướng lúc tỏ lúc mờ.

Hoàn cảnh xung quanh quá mức quỷ dị, mà Tô Xướng lại ở trong bóng tối, chỉ còn lại một bóng hình mờ ảo, khiến giọng nói của cô như được vớt lên từ một độc cổ nào đó.

Vu Chu bỗng nhiên nghĩ rất nhiều.

Nàng nhớ đến người điều khiển rắn ở Miêu Cương, khúc sáo du dương thổi mấy hồi, rắn liền ưỡn bụng, uốn lượn múa một điệu vũ với tư thế phục tùng.

Nàng nhớ đến vầng trăng còn đang viết dở dang trước khi ra ngoài, đoạn mà nàng chưa tìm ra từ nào đủ đẹp để mô tả, nên vẫn để trống.

Và chẳng hiểu sao, nàng còn ma xui quỷ khiến nhớ lời ông chủ nói...

Nói cái gì nhỉ? Quên mất tiêu rồi.

Vu Chu ngoan ngoãn nhìn Tô Xướng, Tô Xướng thì cũng nhìn nàng, đến mức có thể thấy rõ nếp mí mắt hai mí của Vu Chu, một đường gấp nhẹ, cong cong dịu dàng. Nàng rất ít khi mở to mắt nhìn người khác như thế, nên lúc này nàng có chút bối rối.

Tô Xướng khẽ mím môi, rất chậm và rất nhẹ. rồi lại buông ra. Cánh môi khẽ hé, như đang ngậm lấy một ngụm không khí trong lành. Không biết có phải... là hương khí vừa lướt qua làn da mịn màng của Vu Chu, rồi được trao đổi tới đây hay không.

Sau đó Tô Xướng khép môi lại, chăm chú nhìn Vu Chu một cái.

Ánh nhìn này hai người đều có chút gắng sức, đến mức làm vỡ tan bầu không khí yên ắng ban nãy. Tô Xướng khịt khịt mũi, Vu Chu ho khẽ một tiếng, rồi hai người đồng loạt dời ánh mắt đi chỗ khác.

Một người nhìn bức tường bên phải, một người nhìn sàn nhà bên trái.

Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, tim cả hai như bật xi-nhan, "cạch" một tiếng, lệch nhịp.

"Chị..." Giọng Tô Xướng hơi khàn, cô hắng giọng hai tiếng, nói nhỏ: "Ý chị là, em cứ đi phía sau chị."

"À." Vu Chu vẫn nhìn chằm chằm xuống đất, đáp nhỏ.

Sau đó, nàng im lặng lạ thường, lòng bàn tay trái khẽ cọ vào mặt lưng điện thoại.

Không hiểu sao, sau sự cố nhỏ này, Vu Chu không còn sợ hãi gì nữa. Lối đi tối tăm dần mở ra ánh sáng của đèn huỳnh quang, kiệu hoa hóa ra là kiệu cưới, cả hai cùng ngồi lên, mỗi người một bên, tìm kiếm manh mối.

Tô Xướng quả nhiên rất thông minh, ít ra thì khác hẳn với Hoả Oa, thậm chí còn ở đẳng cấp khác, giải đố nhanh một cách đáng kinh ngạc. Đến mức nửa phần sau của trò chơi trôi qua suôn sẻ quá, suôn sẻ đến mức Vu Chu có chút... hụt hẫng.

Có lẽ cảm thấy, đắt như vậy, nên phải chơi thêm mấy tiếng nữa mới xứng đáng.

Nhưng nàng cũng hiểu tại sao đoạn đầu lại kỳ dị như vậy mà chủ đề này vẫn chưa bị khiếu nại, bởi vì kịch bản phần sau không chỉ logic chặt chẽ, mà còn vô cùng cảm động, đôi tình nhân âm dương cách biệt không được ngồi lên kiệu hoa đỏ, họ cam tâm tình nguyện giam mình bên cạnh người làm vườn thanh mai trúc mã, dùng dương thọ đời đời kiếp kiếp để đổi lấy linh hồn của hoa.

Vu Chu khóc nức nở, lúc ra ngoài mắt vẫn còn đỏ hoe, nàng không rút khăn giấy mà theo thói quen dùng mu bàn tay lau, Tô Xướng không giỏi dỗ dành người khác, chỉ dịu dàng đứng đợi bên cạnh, rồi hỏi nàng: "Có đói bụng không?"

Có muốn đi ăn chút gì không?

Vu Chu có chút không ăn nổi, hơn nữa nhìn vẻ mặt Tô Xướng, có vẻ cô ấy cũng rất mệt. Nàng bèn lau nước mắt rồi nói "Chúng ta về sớm nghỉ ngơi đi." Rồi nàng sụt sịt cái mũi ẩm ướt, nói tiếp: "Với lại hôm nay em cũng đã hết 'hạn mức', chị lại mời em rồi, lần sau em mời lại chị nhé."

Vẫn rất đau lòng, nàng vẫn hơi muốn khóc.

Tô Xướng lại cười, khẽ hỏi nàng: "Vậy lần sau nữa, chị lại phải mời em sao?"

"Hả?" Vu Chu ngẩng đầu nhìn cô, "Không phải, em không có ý đó."

"Em hình như có ý đó." Dường như là nói, mỗi người mời một lần mới công bằng.

"Không phải, em thật sự không phải." Vu Chu sốt ruột, quên cả khóc, hai má dưới đều đỏ như vành mắt.

"À." Tô Xướng liếc nhìn chiếc cằm hồng hồng của nàng, nhượng bộ.

Vu Chu suy nghĩ một chút, rồi lại nói bằng giọng khàn khàn: "Hơn nữa, bình thường em cũng không phải như vậy." Nàng được dạy dỗ khá tốt, không kéo áo người khác, cũng không phải là người hay khóc lóc.

Nàng chỉ lẩm bẩm một câu, cứ tưởng Tô Xướng sẽ không đáp lại, không ngờ Tô Xướng lại cười, mím môi gật đầu: "Bình thường, hình như em cũng là như vậy."

Tùy hứng tưởng tượng bay bổng, kỳ kỳ lạ lạ như vậy.

"Em..." Vu Chu bị chặn họng hai lần, có chút ai oán nhìn Tô Xướng.

Sao lại thế này, không phải chị ấy là một nữ thần dịu dàng sao?

Tô Xướng cụp mắt xuống, chớp chớp. Cô bắt đầu cảm nhận được vẻ đẹp của tình bạn ngoài đời thực, mà điều này đến từ sự sống động. Khác với những lời nhắc nhở chậm chạp từ ba mẹ ở bên kia đại dương, cũng khác với từng con chữ vuông vức trên mạng dù có thêm emoji, càng khác với đồng nghiệp - những người vì công việc và sự tập trung mà chỉ chạm đến cảm xúc ở mức phù hợp rồi dừng lại.

Vu Chu sống động, cởi mở, thuần khiết, và có tính tức thời.

Đôi mắt và lông mày của nàng giống như những khối xếp hình, vì một câu nói của Tô Xướng mà xếp thành đủ loại hình dạng.

Ngay cả một tiếng "a", cũng có thể chứa đựng một trăm tám mươi loại cảm xúc, nhiều hơn cả những gì một diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp có thể mô phỏng.

Tô Xướng bắt đầu trêu chọc nàng, Vu Chu biết, nhưng nàng không cảm thấy khó chịu. Nàng cho rằng lần này đi chơi, nàng và Tô Xướng lại thân thiết hơn với một chút, ví dụ như khi ăn cơm, Tô Xướng sẽ dùng điện thoạ, thông thường phải là những người bạn thân thiết mới có thể thoải mái chơi điện thoại của mình trong bữa ăn.

Có thể làm bạn tốt với Tô Xướng, đối với Vu Chu mà nói, là một chuyện rất đáng tự hào.

Hai người không hẹn ngày gặp lại, nhưng may mắn thay, họ không cần phải lấy cớ chọn nhà hàng nữa, và cũng có thể trò chuyện vài câu.

Thứ Hai, Vu Chu nói với Tô Xướng, nàng xém tí đi làm trễ, chỉ còn nửa phút là đến giờ chấm công; Tô Xướng trả lời "May mắn."

Thứ Ba, Vu Chu nói với Tô Xướng, nàng đã chỉ Hoả Oa đi chơi thử, tuy nhiên chủ đề đó thật sự bị dỡ bỏ, ông chủ không lừa người; Tô Xướng trả lời "Không tệ."

Thứ Tư, Vu Chu hỏi Tô Xướng, lần tới khi nào mời lại cô, nàng đã nghĩ hai ngày, vẫn phải trả lại lần chơi phòng thoát hiểm này; Tô Xướng không trả lời.

Thứ Sáu, Tô Xướng gửi cho nàng một bức ảnh, một nửa cửa sổ xe, bên ngoài là một biển hiệu – Cháo Cá Diệu Vị; Vu Chu bật cười, hỏi cô có phải đang trên đường đi làm không, Tô Xướng nói: "Ừ, đang đợi đèn đỏ."

Cuối tuần, họ chỉ nói chuyện ba câu, kết thúc bằng một câu hỏi của Vu Chu.

Thứ Hai, thứ Ba, thứ Tư, thứ Năm, thứ Sáu của tuần thứ hai, họ đều không liên lạc với nhau nữa.

Thứ bảy Vu Chu có việc khác phải làm. Nàng tụ tập với vài người bạn đại học, hẹn ở quán karaoke gần nhà.

Cái tên KBox (Tiền Cử) này, là Vu Chu nhìn thấy trên một tin tức giải trí hồi cấp ba, có mấy ngôi sao hát ở trong đó, lúc đó nàng cảm thấy thật cao cấp. Lần đầu tiên đến khi vào đại học, cảm thấy hình như ngoài việc lớn hơn một chút thì cũng chẳng có gì đặc biệt, vài năm sau tốt nghiệp, karaoke này cũng thưa thớt khách, Tiền Cử cũng không còn xa vời đến thế nữa.

Càng chẳng có mấy người bạn thật sự muốn hát, chỉ là mượn chỗ để chơi game thôi.

Màn hình nhỏ tùy tiện phát mấy bài tình ca, ánh đèn đỏ xanh bị ám mùi khói thuốc lâu năm, đến cả ánh sáng cũng hơi có mùi. Trên bàn trà bày mấy chai rượu cùng đĩa trái cây, nước dưa hấu trong khung cảnh đêm tối trông như hiện trường thảm án, Vu Chu từ nhà vệ sinh đi ra, tiếp tục chơi game với bạn bè.

Chơi một trò rất cũ, "Tôi có bạn không có", người thua chọn Thật hay Thách.

Bạn học bốn năm, tụ tập vô số lần, lần nào cũng là Thật hay Thách, mọi bí mật, nhỏ to bé lớn đều bị moi sạch, nhưng họ vẫn chơi thích thú không ngừng.

Sau này Vu Chu mới hiểu, mỗi khi có người đề nghị trò này, chắc chắn có người trong đám bạn muốn tìm hiểu về một ai đó trong nhóm.

Muốn tìm hiểu, nhưng lại không thể mở lời.

Cuộc sống của Vu Chu vốn chẳng phức tạp, mấy trò "so kè" kiểu này nàng rất dễ thua. Người khác hỏi gì, nàng hầu như chẳng có gì để trả lời, chưa từng yêu đương, chưa từng có bạn trai, những câu hỏi "nhạy cảm hơn" thì càng khỏi nói —— toàn trắng trơn. Thành ra nàng thậm chí còn chưa qua được vòng thứ ba.

Bạn bè vừa thấy là Vu Chu, có chút buồn cười, nhưng lại hơi nhàm chán, trêu nàng: "Cậu chọn nói thật thì cũng chẳng có gì để nói."

"Thách đi, thử thách đi."

Thẩm La Quân và mấy người bạn cùng phòng bá vai nhau ồn ào hùa theo.

"Mình không muốn chơi thách." Lần trước các nàng uống say bắt Quách Mẫn cởi áo ngực ra, tuy đều là con gái, nhưng Vu Chu bị dọa phát khiếp.

"Có chơi có chịu chứ Vu Chu, sao cậu lại như vậy." Quách Mẫn trêu nàng.

Hứ, cậu phóng khoáng, cậu chơi đi.

"Vậy thì mất vui rồi nha Vu Chu Chu ~" Thẩm La Quân nũng nịu với nàng.

Vu Chu rùng mình nổi da gà, nói: "Vậy các cậu nói nội dung thử thách trước đi, mình xem có được không, không được thì uống rượu thôi, đây chẳng phải cũng là luật chơi sao."

Chim cút nhỏ này tinh ranh lắm, dù sao cũng đừng hòng lừa được nàng.

Quách Mẫn đưa bắp rang cho nàng: "Được, mình nghĩ xem... Chúc Chúc nhà chúng ta không chơi được mấy trò nhạy cảm đâu, cậu ấy làm gì có kinh nghiệm mà vượt qua mấy trò này."

Vu Chu bốc mấy miếng ăn, ỉu xìu, khác xa so với ở rạp chiếu phim.

Rạp chiếu phim, cô đột nhiên nghĩ đến Tô Xướng.

Nhưng cũng chỉ một giây thôi.

"Thế này," Quách Mẫn hắng giọng, "Cậu gọi điện cho một người bạn trong điện thoại, nói với người đó tên người cậu thích."

"Gọi cho nam hay nữ?" Đào Tử đang hát bên cạnh hứng thú, hỏi vào micro.

Quách Mẫn nhìn Vu Chu cười: "Ai cũng được, tùy ý, thấy mình tốt với cậu không hả Chúc."

Vu Chu suy nghĩ một chút, lại nhét một viên bắp rang vào miệng: "Cậu gài mình."

"Cậu xem nhé, nếu mình gọi trước mặt các cậu, tối muộn gọi điện, nói linh ta linh tinh, coi như là thử thách. Nhưng đồng thời, các cậu lại biết người mình thích, đây là lời nói thật. Cậu định áp cả hai hình phạt lên người mình à?"

Nhai nhai nhai, Vu Chu vừa nhai vừa nhìn chằm chằm cô ấy.

Ừm... Rất có lý.

"Đúng không? Thật hay thách các cậu chỉ được chọn một." Vu Chu nhắc nhở các cô.

"Vậy..." Thẩm La Quân xen vào, đưa ra ý kiến, "Thế này đi, cậu đi ra ngoài gọi, quay lại nói cho bọn mình biết phản ứng của đối phương, cho xem lịch sử cuộc gọi là được."

"Được." Vu Chu sợ bọn họ đổi ý, nhanh chóng phủi phủi vụn bắp rang, dùng khăn giấy ướt lau khô tay, xách điện thoại chạy ra ngoài.

Thấy chưa, cô đã nói Thẩm La Quân IQ không cao, suốt ngày chơi trò chủ nhân chủ nhân đến ngốc luôn rồi.

Đi ra ngoài gọi điện thoại, ai biết nàng nói cái gì.

Nhưng mà... đó là trường hợp gặp phải kẻ gian xảo, còn Vu Chu, là một bát Vu Tiểu Chu đặc biệt giữ chữ tín.

Nàng tìm một chỗ hơi yên tĩnh, nhưng vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng từ phòng hát vọng ra, may mà là một bài tình ca dễ nghe, hát cũng không tệ, giống như nhạc nền.

Trong đoạn nhạc dạo vang vọng, cô mở điện thoại, ngón cái lướt mấy cái trên màn hình, rồi lại do dự kéo về.

Tắt giao diện cuộc gọi, mở WeChat, tìm "Tô Xướng", gửi lời mời gọi thoại.

Vu Chu không vội đưa điện thoại lên tai, mà nhìn chằm chằm màn hình, cho đến khi trên màn hình xuất hiện "0: 00" bắt đầu tính giờ, nàng mới áp tai, nghe máy.

"Alo?"

Rõ ràng xung quanh hơi ồn, nhưng giọng Tô Xướng lại rõ ràng đến thế, như đang ở trong một đài phát thanh, biến sự ồn ào của quán karaoke đêm thành nhạc nền của kênh sóng.

"Ừm, em không có thích ai cả." Vu Chu nhìn logo in trên sàn nhà, khẽ nói.

Bên kia sửng lại ba giây, sau đó mới là một tiếng: "Hửm?"

Vu Chu bất giác thở dài trong lòng, nàng chớp mắt, giải thích: "Em chơi Thật hay Thách với bạn, em thua rồi, phải gọi điện cho một người, nói cho người đó biết, người em thích là ai."

"Em không có người mình thích."

Không biết có phải do uống rượu không, ánh mắt Vu Chu trở nên mơ màng, logo dưới sàn cũng mờ đi, phòng hát phía sau hình như vừa chuyển sang một bài khác, Vu Chu khẽ dựa vào tường, hai chân khép lại, đầu gối hơi nhô lên.

Cô tưởng Tô Xướng sẽ bật cười, hoặc như thói quen, khẽ "Ừm" một tiếng, rồi rồi để cuộc trò chuyện kết thúc tại đó. Nhưng Tô Xướng im lặng một lúc, rồi dùng giọng còn nhẹ hơn lúc nãy, hỏi: "Tại sao?"

"Cái gì, tại sao là sao?" Vu Chu chưa kịp phản ứng lại.

"Tại sao lại chọn chị... làm đối tượng thực hiện thử thách của em."

Vu Chu chợt nghe thấy tiếng một giọt nước rơi xuống. Không giống tiếng nước thật, mà như thể rơi ra từ chất giọng của Tô Xướng. Nhưng không có gì hứng lấy nó, Vu Chu đành ngơ ngác lấy tim mình ra hứng lấy.

Phía sau lưng, trong phòng karaoke, một bản nhạc lặng lẽ vang lên — một bài tiếng Anh mà Vu Chu chưa từng nghe thấy.

"Loving strangers, loving strangers, loving strangers oh..."

Chỉ lặp đi lặp lại vài từ "loving strangers", tên bài cũng là vậy.

Vu Chu xoay người, nghiêng vai dựa vào tường, dùng ngón trỏ khẩy nhẹ cánh cửa phòng hát.

Nàng nghe thấy tiếng móng tay mình cào lên lớp bụi mịn. Rồi nàng nói:

"Bởi vì cả tuần này, chị không tìm em. Em nghĩ chắc chị bận lắm. Em muốn gọi cho chị... mà cảm thấy, đó là một chuyện... mạo hiểm."

————————————

Thất Tiểu Hoàng Thúc

Bài hát: Loving strangers - Russian Red

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro