Chương 13

Mạch điện trong lòng bị đứt một chút.

Vu Chu lập tức trả lời tin nhắn: "Sao vậy? Khó chịu ở đâu? Có nghiêm trọng không? Có cần đi bệnh viện không? Chị đang ở đâu?"

Chờ không kịp trả lời, Vu Chu quyết định gọi tới: "Có chuyện gì vậy?"

"Đau bụng." Tô Xướng nói thì thào, đến cuối câu thì đau đến mức hít một hơi.

A, trong lòng Vu Chu cũng co rút theo một chút.

"Ăn phải đồ hỏng sao?" Vu Chu bước nhanh ra, kéo lan can trung tâm thương mại.

"Không phải."

"emmm... dạ dày?"

"Không phải."

A... Vu Chu nhỏ giọng hỏi cô: "Cái kia à?"

"Ừ."

Hiểu, rất hiểu, tuy rằng Vu Chu bình thường không đau bụng kinh, nhưng nàng đã từng thấy bạn cùng phòng đau đến chết đi sống lại, có một lần cầm lấy tay Vu Chu gào khóc, nói với Vu Chu cậu hứa với mình kiếp sau ngàn vạn lần đừng làm con gái.

Vu Chu lúc ấy vừa chăm sóc cô ấy vừa muốn lên mạng tìm xem đau bụng kinh có tạo thành tổn thương não hay không, Vu Chu nàng lại không đau, sao lại bảo nàng không làm con gái nữa.

Lạc đề rồi, Vu Chu liếm môi dưới, hỏi cô: "Trong nhà có ai không, uống thuốc chưa, cái kia của chị, cơm trưa phải làm sao?"

Tô Xướng hít sâu hai cái, gần như là bao lấy hơi thở đi ra mấy chữ lộn xộn: "Không biết."

Ngoan ngoãn, đau thành như vậy.

Xem ra trong nhà cũng không có ai.

"Em đến nhà chị xem chị thử nhé, chị sống ở đâu?" Vu Chu không chút suy nghĩ liền hỏi cô, "Mang thuốc cho chị, mang cơm cho chị."

Đầu dây bên kia im lặng, Tô Xướng trước giờ chưa từng nghĩ tới có người trực tiếp nhắc tới nhà cô như vậy, hơn nữa Vu Chu còn dùng giọng điệu chúc Tết.

Sau này cô mới biết được, Vu Chu chính là như vậy, ở trong mắt nàng, nhân văn quan tâm còn lớn hơn trời, bất luận là nàng đến nhà người khác, hay người khác tới nhà nàng, đều rất hợp lý.

"Chị đừng ngại," những lời lẽ vang vẳng bên tai Tô Xướng, "Em tới cũng đã tới rồi, dù sao cũng ở gần nhà chị, hơn nữa chị cũng nói không có ai khác. Huống hồ nói, hai chúng ta là bạn cùng phòng bệnh mà, chị quên rồi à, mấy ngày chị không gội đầu từ trong phòng vệ sinh đi ra em đều thấy rồi."

......

Hơi thở bên kia run rẩy, không biết có đau hay không.

Thật ra Vu Chu cũng không nhớ rõ dáng vẻ Tô Xướng không gội đầu, nhưng nàng sốt ruột thì miệng liền dừng không được, nghe Tô Xướng không có phản ứng, có chút sợ tổn thương lòng tự trọng của người ta, vì thế tay sờ sờ lan can, hạ thấp giọng: "Thật ngại quá, không tiện lắm, có phải hay không?"

Giọng nói mềm mại, như là dùng túi thu hồi lời nói lúc trước lại.

Quả thật, Tô Xướng và nàng cũng không phải là bạn tốt, dựa vào cái gì để cho nàng đến nhà cô.

"Vậy..." Vu Chu đang suy nghĩ, nếu không thì hỏi địa chỉ của cô, đưa đồ ăn cho cô cũng được.

Từ ngữ còn chưa cân nhắc xong, nghe thấy Tô Xướng nhẹ giọng hỏi: "Thư viện Giang Nam, em có thể tìm được không?"

Trong lòng Vu Chu bị chọc thủng một cái bong bóng, lập tức trả lời: "Em tìm thử, chị gửi số nhà cho em đi."

Sau đó nàng giơ điện thoại đi ra ngoài, nhìn bảng hướng dẫn gần đó: "Chị có muốn ăn gì hoặc thiếu gì thì nói với em, ăn cháo được không? Cháo thịt nạc trứng Bắc Thảo? Thuốc em sẽ mua thuốc giảm đau bình thường nhé, băng vệ sinh đủ dùng không, chị có ra nhiều không, có muốn quần an toàn hoặc là loại dài hơn không."

Chờ nàng nói xong, mới nghe Tô Xướng khẽ đáp một câu: "Đủ."

Chỉ đáp một câu cuối cùng.

"Được," Vu Chu thở dài, "Em xem rồi mang đến, chị nằm nghỉ một lát, đừng quên gửi địa chỉ cho em nhé."

Tô Xướng cúp điện thoại, đau đến thở hổn hển, khẽ cử động, lại có chút khống chế không được, cô cẩn thận từng li từng tí ngồi dậy, hẳn là không có rò rỉ, nhưng bụng dưới lại xoắn dữ dội. Thật ra bình thường cô cũng không sao, có thể một tuần này quá mệt mỏi, chênh lệch múi giờ dẫn đến kinh nguyệt đến sớm, còn vô cùng dữ dội.

Cô chờ cảm giác đau ổn định một chút, xuống giường mang dép lê, đến phòng khách ngồi chờ Vu Chu.

Theo lẽ thường, cô hẳn là muốn từ chối, nhưng nghĩ đến là chính mình chủ động mời, lại nghe câu nói "Em tới cũng đã tới rồi" của Vu Chu, liền có chút không đành lòng.

Tô Xướng thở dài một hơi, ôm bụng ngồi ở trên sô pha, lại cúi người xuống, dán nửa người vào đùi.

Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra, cô thuần thục chịu đựng nỗi đau, nhưng không thuần thục chờ đợi sự chăm sóc sắp đến.

Vu Chu xách theo ba cái túi thở hồng hộc chạy đến cửa, vừa mới ấn chuông cửa một cái, cửa liền mở ra, Vu Chu đang sửa sang lại mái tóc bị mồ hôi thấm ướt, thấy Tô Xướng có chút sửng sốt.

Cô đứng ở cửa, thân thể cao lớn tựa vào cửa ra vào, bộ đồ ngủ màu xanh đậm, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, môi không có huyết sắc ra, những thứ khác vẫn ổn, không co rúm lại như trong tưởng tượng, thậm chí tay chỉ nhẹ nhàng đỡ tủ giày.

Nhưng hẳn là cô không tiện khom lưng, dùng mũi chân mang một đôi dép lê màu hồng nhạt qua, đưa tay muốn nhận lấy túi: "Làm phiền em rồi."

Vu Chu rụt tay về phía sau, động tác này vô cùng giống bà Thanh Hà, bộ dạng không nói lời nào cũng giống.

Nàng tránh được tay Tô Xướng, vẫn xách chặt như cũ, cúi đầu thay giày: "Chị đứng ở đây làm gì vậy? Qua đó ngồi đi, ăn cháo trước, hai mươi phút sau uống thuốc giảm đau, chị đừng tiếp đón em nữa, em cũng không phải tới làm khách."

Tô Xướng nhìn dáng vẻ bận rộn của nàng như một chú kiến, có chút buồn cười, dường như cũng không đau đến vậy, vì thế giơ tay che bụng một chút, dẫn Vu Chu đi đến nhà ăn.

Chú kiến nhỏ đặt đồ ăn lên bàn, lấy ra từng thứ một, rất cẩn thận tháo bao bì bên ngoài, đặt trước mặt Tô Xướng, đến cả thìa cũng tháo xong, đặt ngang trên bát, sau đó lần lượt bày đồ ăn kèm cho cô.

"Ăn đậu que chua không? Củ cải muối? Cải bẹ?" Nàng lắc lắc cái hộp nhỏ trong suốt.

Tô Xướng lắc đầu.

Vu Chu lại giả bộ trả lời: "Biết ngay chị không ăn, nhưng đây là đồ tặng kèm, em vẫn bảo họ giả bộ một chút, chị không ăn thì em mang về ăn."

"Xì." Tô Xướng lại buồn cười, cúi đầu nhìn cháo, cười rất kiềm chế.

Vu Chu dừng động tác, cúi đầu nhìn cô, cũng vui vẻ: "Còn có thể cười, xem ra lúc này không đau lắm."

Nàng vui vẻ mím môi, lại giúp Tô Xướng tháo gói thuốc giảm đau.

"Chị ăn đi, đừng nhìn em, mau ăn đi." Nàng lấy tờ hướng dẫn ra, cẩn thận xem xét cấm kỵ, sau đó lại nhỏ giọng đọc lượng dùng.

Tô Xướng ăn nửa ngụm cháo, nửa mắt nhìn Vu Chu. Ăn nửa ngụm cháo, liếc mắt nhìn Vu Chu.

"Đúng rồi, cuộc họp kia của chị thế nào, không phải nói hai giờ sao, chị còn có thể họp không? Ấm nước ở đâu, em giúp chị đun chút nước?" Vu Chu ngẩng đầu nhìn cô.

Tô Xướng nuốt một ngụm cháo: "Có nước nóng, ở phòng khách, để chị tự đi rót."

"Ồ, em vừa mới hỏi cái gì nhỉ?"

"Cuộc họp."

"À đúng đúng đúng."

"Lùi sang ngày mai, cùng vây đọc kịch bản."

"Vây... cái gì? Vu Chu nghe không hiểu, tìm một cái ly đi rót nước cho cô.

Nàng còn mặc một chiếc váy và trang điểm tỉ mỉ, có thể cảm thấy tóc chướng ngại, trong lúc chờ nước nàng nâng cánh tay lên dùng dây buộc tóc trên cổ tay buộc tóc đuôi ngựa. Xương sọ của nàng rất tròn, đuôi ngựa vểnh lên, đến lúc này, đường nét ánh mặt trời miêu tả ra càng đẹp mắt.

"Căn nhà này của chị lớn thật đấy, chị ở một mình à?" Vu Chu bưng nước đi tới, đặt vào tay Tô Xướng, ngồi ở bên cạnh bàn ăn, đan hai tay nhìn Tô Xướng, dừng một chút, nàng còn nói, "Nếu chị đau thì đừng quan tâm đến em, em tự nói với chính mình."

Tô Xướng thản nhiên cười, đôi môi khô ráo trơn bóng: "Đỡ hơn nhiều rồi, không sao. Bình thường chị ở một mình."

"Ồ, vậy chị dọn dẹp cũng khá tốt." Một cái nhà lớn như vậy, sạch sẽ, không có tí bụi.

"Mỗi tuần đều có dì giúp việc tới nhà dọn dẹp."

Không thể tin nổi, người giàu có là như vậy. Vu Chu cảm thấy giống như mình có hơi vô nhân tính, lôi kéo Tô Xướng hỏi đông hỏi tây, nhưng lần đầu tiên nàng thấy loại biệt thự này, quả thật nhịn không được thấy mới lạ.

"Căn nhà em tìm ước chừng cũng chỉ lớn bằng phòng bếp của nhà chị, nhưng ánh sáng rất tốt."

"Phòng bếp?" Tô Xướng ngẩn ra.

"Ừ, em thuê chung với người khác, em ở phòng ngủ phụ, khoảng 7 mét vuông hay 9 mét vuông gì đó. Nói ra cách chỗ chị cũng không xa, gần hơn chỗ em ở bây giờ, bây giờ em ở nhà dì em, là nơi lần trước chị đến đón em á."

Căn nhà của Tô Xướng khiến Vu Chu cũng có khát vọng về cuộc sống mới, đây là lần đầu nàng tự thuê nhà, có nghĩa là nàng có thể tự do trang trí, đặt một cái bàn thấp hay một cái đệm gì đó, cũng coi như là kết hợp phòng khách phòng ăn. Ha ha.

Tô Xướng cầm nước ấm nhìn nàng, hình như không còn đau nữa.

Cô uống một ngụm nước: "Vậy em là, vẫn chưa dọn?"

"Ừ, cuối tuần sau."

"Ừ."

Vu Chu cúi đầu xem điện thoại: "Cũng được một lúc rồi nhỉ? Uống thuốc đi, vốn muốn mua chút đường đỏ nấu cho chị, nhưng thấy trạng thái của chị cũng ổn ổn, vẫn là thôi, có chút phiền phức."

Hơi thở Tô Xướng khẽ động, lại cười: "Ồ."

"Hay là chị muốn uống?"

... Ngược lại không có.

Uống thuốc xong, Vu Chu bảo Tô Xướng vào phòng ngủ nằm, sau đó nàng đi vào phòng vệ sinh, trở về đeo ba lô nói: "Vậy chị nghỉ ngơi đi, hết đau thì nói với em một tiếng, em về trước đây."

Tô Xướng lẳng lặng dựa vào giường: "Ừ."

Vu Chu quay đầu muốn đi, lại nhìn thấy cái gì, ngồi xổm xuống vừa hành động vừa nói: "Dây đèn sàn này sao lại vứt ở bên ngoài, ở ngay chỗ dép lê của chị, rất nguy hiểm có biết hay không, ngộ nhỡ vấp chân, đèn nện xuống, hù chết đó."

Nàng cẩn thận kéo sợi dây ra phía sau, và ánh sáng mặt đất tạo ra một cái bóng trên khuôn mặt nghiêm túc của nàng.

Tô Xướng nhìn nàng, đuôi ngựa buộc không ngay ngắn, có tóc vụn rơi ở hai bên, giữa mùa hè, trên trán có một chút mồ hôi thấm ra, nhìn qua là một cô gái rất nhỏ rất ngoan, nhưng nàng rất lão luyện, giống như có từ trong xương cốt.

Để đấy chị tự làm, Tô Xướng muốn nói vậy.

Nhưng Vu Chu đứng lên nói: "Xong rồi, em đi nhé."

Sau đó cúi đầu lấy điện thoại ra đón xe, thậm chí còn không nói tạm biệt với Tô Xướng một lần nữa.

Không biết có phải do thiếu lần tạm biệt này hay không, Tô Xướng không ngủ được trong chốc lát, suy nghĩ về Vu Chu ba lần. Nằm nghiêng một lần, nằm thẳng một lần, lúc xoay người ngồi dậy, một lần.

Cô đi đến phòng khách nhìn thoáng qua, bàn ăn được dọn dẹp sạch sẽ, rác đều đã mang đi, sau đó cô mím môi, đi vệ sinh.

Mở nước nóng rửa tay, Tô Xướng nhìn bồn cầu bên cạnh, ngẩn cả người.

Đi tới trước mặt dụng cụ trắng noãn không tì vết, cô cúi đầu nhìn kỹ.

Mấy tiếng trước, trên vách tường bên phải, có vết máu khi cô thay băng vệ sinh không cẩn thận dính lên, lúc ấy cô nhìn thấy, nhưng thật sự quá đau, nghĩ đỡ hơn một chút rồi rửa sạch, hiện tại chính là thời điểm đỡ hơn một chút.

Nhưng mà...

Không còn nữa.

Lộp bộp, lộp bộp, lộp bộp, Tô Xướng nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, lông mày của cô hơi nhíu lại, mấp máy khóe miệng, mở thùng rác bên cạnh ra. Phía trên cùng có mấy tờ khăn giấy, phía trên có một chút vết máu, còn có một tờ khăn giấy khử trùng.

Đóng thùng rác lại, Tô Xướng trong một lúc không nói gì.

Không giống với dì giúp việc vì công việc mà tới nhà dọn dẹp, thậm chí cô và Vu Chu cũng chưa trở thành bạn tốt thân thiết.

Cô cảm thấy đáy lòng mình tê dại, nhàn nhạt, nhanh chóng, nhẹ nhàng, nặng nề, như một bộ phận vận hành tốt bỗng dưng rơi vào trạng thái tê liệt, lại như là mạch đập đã chết lâu nay bỗng vùng vẫy.

Cô hít sâu một hơi, trở lại phòng ngủ, cầm lấy di động, gửi tin nhắn cho Vu Chu: "Phòng vệ sinh, là em dọn dẹp sao?"

Vu Chu lúc nào cũng trả lời nhanh như vậy: "Ừ, đúng vậy, em nhìn thấy, liền thuận tay dọn."

Tô Xướng không nói gì.

Tin nhắn Vu Chu truyền tới: "Chị đỡ hơn chút nào chưa?"

Tô Xướng không trả lời.

Vu Chu gọi điện thoại tới. Giống như vừa mới vào thang máy, có tiếng cửa đóng lại: "Sao vậy?"

Có chút thấp thỏm, có phải có cảm giác không đúng mực, khiến Tô Xướng khó chịu? Nàng cho rằng Tô Xướng không chú ý, lại khó chịu, cho nên mới làm một chút.

Tô Xướng trầm ngâm một lát, rốt cuộc lên tiếng: "Bẩn."

Vu Chu nghe xong lời này, nhẹ nhàng cười, nhỏ giọng an ủi cô: "Đều là con gái, chuyện này rất bình thường, không bẩn."

Nghe Tô Xướng vẫn trầm mặc như cũ, cô còn nói: "Thật đấy, gần đây em lên mạng, thấy mọi người nói không cần xấu hổ về kinh nguyệt, thật đấy, không bẩn."

Tô Xướng không có xấu hổ khi có kinh nguyệt, kinh nguyệt bản thân không bẩn, nhưng hành động này của Vu Chu, khiến Tô Xướng không thoải mái.

Không phải cảm thấy khó chịu vì bị xúc phạm, cô cố gắng nhớ lại, ở trước thùng rác, cô đã có một giây, nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ.

—— Không muốn Vu Chu đối xử tốt với người khác như vậy.

Không muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro