Chương 17

Lại một cái lần đầu tiên nữa.

Lần đầu tiên Tô Xướng sinh ra ý muốn bảo vệ trong tình bạn, đối tượng là Vu Chu đang nắm chặt điện thoại trên ghế lái phụ.

Nhưng lúc ấy Tô Xướng đối với loại cảm xúc này rất xa lạ, cô chỉ cảm thấy, cánh tay Vu Chu sao lại nhỏ như vậy? Ở trong ống tay áo trống rỗng, giống như không cẩn thận sẽ bị gãy.

Còn có xương quai xanh của nàng, lúc buồn dường như nổi bật hơn bình thường một chút, bởi vì nàng vừa mới nghẹn cảm xúc rất vất vả, lúc hít vào phía trên xương quai xanh lõm sâu vào.

Thật ra Tô Xướng có cách tốt hơn giúp nàng giải quyết, ít nhất có thể lấy lại một khoản bồi thường, nhưng cô nhìn phản ứng của Vu Chu, biết là nàng không muốn, nàng cố gắng tỏ ra thoải mái trước mặt Tô Xướng, cố mô tả sự việc thật nhẹ nhàng.

Vu Chu chính là cô gái như vậy, ở việc nhỏ sẽ mềm mại oán hận người ta, có lúc còn có chút giương nanh múa vuốt, nhưng khi nàng thật sự bị tổn thương, là không có nước mắt, nàng sẽ theo bản năng kiềm chế, thu hồi hết thảy cảm xúc.

Càng buồn, giấu càng kín không kẽ hở.

Trong xe yên tĩnh trong chốc lát, bởi vì đề nghị của Tô Xướng nằm ngoài dự liệu của Vu Chu, thậm chí là ngoài dự liệu của Tô Xướng.

Vu Chu không hiểu, thật ra nàng và Tô Xướng từng ở chung dưới một mái hiên trong bệnh viện, hơn nữa ở chung hòa hợp, nhưng tại sao, chính mình không cảm thấy, ở nhờ nhà Tô Xướng, hẳn là một phương án dự bị.

Vừa rồi lúc tìm khách sạn, nàng thậm chí còn muốn hỏi Hoả Oa, đến chỗ cô ấy cướp nửa cái giường.

Nhưng mà... Nếu muốn ở chỗ Tô Xướng...

Tô Xướng lại bật đèn chuyển hướng, hắng giọng một cái.

Hai người đồng thời mở miệng.

"Vậy chị..." Đưa em đến khách sạn nhé.

"Vậy em..." Hay là đi tìm Hoả Oa nhé.

Vừa nói vừa dừng lại,  hai cánh tay Tô Xướng chồng lên tay lái, dựa vào trên quay mặt sang nhìn nàng, cười.

Vu Chu cũng cười, sau đó nàng suy nghĩ một chút nói: "Đến nhà chị, liệu có bất tiện không?"

Cách nói này, ẩn ý là muốn đi.

Tô Xướng nghe hiểu, khởi động xe, đánh tay lái khởi động: "Có thể sẽ bất tiện."

"Hả?"

"Nhà chị cách tàu điện ngầm hơi xa, em phải lên kế hoạch lại tuyến đường đi làm."

Vu Chu cảm thấy cổ họng mình bị Tô Xướng xách lên rồi bóp lại, tim cũng có chút mềm nhũn, nàng ôm ba lô, nhỏ giọng nói: "Vậy có trạm xe buýt không?"

Tô Xướng nghiêng đầu ngẫm lại: "Hình như cũng không."

"Vậy em đi xe đạp công cộng." Vu Chu bĩu môi, lại phồng má lên.

Thật ra thì có chút vui vẻ, nhưng nếu như tâm trạng chuyển đổi quá nhanh, thì khiến nàng trông có vẻ điên khùng, vì vậy nàng vẫn khống chế được muốn biến thành ánh trăng lưỡi liềm thì tốt hơn.

Lần thứ hai tới Thư viện Giang Nam, lần này không đăng ký làm khách, đi theo phía sau Tô Xướng đi vào, Tô Xướng không giúp nàng đẩy vali, trả lời WeChat đi phía trước, giống như một chủ nhà.

Chị chủ nhà đứng trước cửa chính, ngước mắt nhìn khóa cửa một cái, tự động nhận dạng, "Cạch cạch" thoáng cái mở ra.

Vu Chu muốn nói lại thôi, bởi vì lần này Tô Xướng không đưa dép cho nàng.

Cô đi vào rất nhanh, lê dép lê đi vào phòng khách, hạ điện thoại tới gần đôi môi: "Anh Phong, thời gian gần nhất của em là từ ngày 15 đến ngày 18, anh xem có thể thu xong hết không?"

Anh Phong? Vu Chu thay đôi dép màu hồng phấn, dựng thẳng lỗ tai, không phải cố ý nghe, nhưng... anh Phong là cách xưng hô mang cảm giác thời đại này, kết hợp với biểu cảm lãnh đạm của Tô Xướng, giống như đang gặp nhau ở bến tàu nào đó.

Đối phương hẳn là nói câu gì đó, Tô Xướng thả lỏng cơ thể cao gầy tựa vào sô pha, mắt ngọc mày ngài cười: "Được."

Tô Xướng nói chuyện cực ít dùng trợ từ ngữ khí, mặc dù từ "a" này rất nhẹ, giống như là từ đầu lưỡi cắn ra, nhưng rất hiển nhiên tâm trạng cô rất tốt, không biết là bởi vì dự án vừa vặn có thể kẹt thời gian, hay là bởi vì cái khác.

Đặt di động xuống, giương mắt nhìn Vu Chu, nàng ôm ba lô đứng ở giữa phòng khách, làm đủ tư thế được cưu mang.

Vu Chu cũng không muốn tỏ ra đáng thương như vậy, nhưng nàng có một tật xấu, lúc tâm trạng không tốt có thói quen ôm đồ, hoặc là ôm gối, hoặc là cặp sách.

"Vali của em đâu?" Tô Xướng dịu dàng hỏi nàng.

"À, cái đó kéo ra ngoài, bánh xe rất bẩn, em thấy nhà chị rất sạch sẽ, muốn xách thẳng vào phòng ngủ, em ở phòng nào vậy?" Vu Chu hắng giọng nói, nhìn trái nhìn phải.

Tô Xướng như có điều suy nghĩ nhìn nàng, biên độ nhỏ bé dịch dịch khóe miệng, cô còn tưởng rằng Vu Chu sẽ tự nhiên quen thuộc giống như lần trước, nhưng không biết tại sao lại bối rối rất nhiều. Chẳng lẽ lúc trước là bởi vì lo lắng cho cô, không để ý tới?

Tô Xướng rời khỏi sô pha: "Chị ở trên lầu, em ở dưới lầu nhé."

Cô thường làm việc đến khuya, như vậy không làm phiền lẫn nhau.

Đẩy cửa cánh cửa tàng hình bên cạnh tường nền TV, là một phòng ngủ lớn hơn cả phòng khách của căn phòng mà Vu Chu thuê, không kéo rèm cửa sổ, ánh nắng chảy đều qua cửa sổ lớn. Ở giữa là một chiếc giường theo phong cách hiện đại màu xám, trang trí cũng rất gọn gàng, Tô Xướng thỉnh thoảng sẽ ở dưới lầu, vì vậy dì dọn dẹp rất cẩn thận, bộ chăn ga mới thay, Tô Xướng còn chưa ngủ qua.

"Ở đây, bàn học. Tủ quần áo bên kia trống, chị treo hai bộ quần áo, lát nữa sẽ lấy đi, em dùng đi." Tô Xướng nói.

"Không cần đâu," Vu Chu đặt cái vali bên tường, "Em để trong vali là được rồi, ở có vài ngày, hơn nữa, em cũng không có quần áo gì để treo."

Nàng ngồi xổm xuống mở vali ra, trải đều trên sàn, như vậy liền có một không gian thu nạp nho nhỏ: "Chị không cần tiếp đón em, chị làm việc của chị đi, lát nữa muốn ăn cái gì? Em nấu cơm ăn cũng được lắm. Mà nhà chị có đồ ăn không?"

Nàng thu tay lại, để bên đùi trong khi ngẩng lên nhìn Tô Xướng, trắng trẻo, như một con thỏ con.

Ở tạm vài ngày mà bàn tiền thuê nhà hình như có chút gượng gạo, cô quyết định trả giá lao động.

"Không có."

"Ừ, lần trước mang đồ ăn cho chị, hình như em thấy có siêu thị, chị thu dọn xong nghỉ ngơi đi, lát nữa đi mua."

"Hôm nay mệt quá rồi, đừng làm nữa, gọi đồ ăn ngoài đi." Tô Xướng lười biếng mang theo mệt mỏi, nhất là khi về đến nhà, liền muốn nhanh chóng thay quần áo.

Vu Chu gật đầu, ngồi sang một bên đặt đồ ăn.

Tô Xướng đóng cửa lại cho nàng, Vu Chu đặt cơm xong, lại thay quần áo ở nhà, sau đó chắp tay sau lưng đi tới trước cửa sổ sát đất nhìn. Một vườn hoa thật xinh đẹp thật tự phụ, hệ thống nước uốn lượn cây xanh um tùm, buổi tối mùa hè đi dạo trong khu nhà một chút, nhất định thoải mái cực kỳ.

Ngồi trên trên giường, hai chân vểnh lên, mang dép lông xù xù, hiệu quả kiểm soát nhiệt độ trong phòng này rất tốt, ngay cả xúc cảm của dép lê cũng vừa phải như vậy.

Mở cửa đi ra ngoài, đây là một căn hộ kiểu kép với không gian giữa thông thoáng, toàn bộ căn nhà có cảm giác lạnh lẽo, kết hợp chút phong cách wabi-sabi. Lần trước cũng không xem kỹ, hóa ra cầu thang nằm ở phía bên phải của phòng khách, khu vực thông thoáng của tầng hai có một phòng nghỉ nhỏ. Nhà người bình thường sẽ đặt một chiếc bàn nhỏ và vài chiếc ghế để uống trà gì đó, nhưng Tô Xướng chỉ treo một bức tranh sơn dầu lớn, bên cạnh là một chiếc ghế mây đã qua sử dụng, trên ghế có một chiếc chăn màu xám bạc.

Cầu thang được thiết kế rất đẹp, màu đen, lưu loát đơn giản, Vu Chu cũng rất thích cầu thang như vậy, nhưng biệt thự nhỏ nhà nàng, được ba mẹ trang trí thành phong cách Mỹ không chính xác lắm, lan can màu vàng nền đất màu trắng, có vẻ hơi ngốc.

Đang một mình thưởng thức, Tô Xướng từ trên lầu đi xuống, mặc bộ đồ màu xanh đen, có sọc trắng dọc, áo sơ mi lụa, tay áo gấp một nửa lên, sọc dọc đã khiến cô trông cao hơn.

Lại một bộ đồ ở nhà, Vu Chu ra phố cũng không cần thay quần áo như vậy.

Ha ha, nàng quyết định viết người giàu có thích thay quần áo ở nhà viết vào trong sách.

"Cười gì vậy?" Tô Xướng nhàn nhạt nhếch khóe miệng, nhìn nàng.

"Không có gì." Vu Chu cũng xắn tay áo áo gấu bông của mình lên, "Đồ ăn ngoài chắc là tới rồi, em đi lấy."

Đồ ăn ngoài này là món chế biến sẵn, cũng đóng gói kỹ, Tô Xướng chỉ động đũa xíu là không ăn nữa, ngồi cạnh bàn ăn dùng điện thoại xem kịch bản.

Vu Chu không muốn quấy rầy cô, tự động thu dọn rác, đóng gói để ở cửa.

Khi trở về, nàng lướt qua lưng ghế Tô Xướng, đi lấy giấy ăn ở đầu kia muốn lau bàn, bóng tối bao phủ qua, Tô Xướng vốn chuyên chú ngẩng đầu: "Hửm?"

"À, em lấy giấy."

"Đây." Tô Xướng đưa cho nàng, lại nhẹ giọng hỏi, "Ngày mai mấy giờ đi làm?"

Ánh đèn phòng ăn không sáng, Tô Xướng ngồi ở trước người Vu Chu, Vu Chu tựa vào cạnh bàn, hai người cúi đầu ngẩng đầu nhỏ giọng nói chuyện. Vu Chu bỗng nhiên có chút hoảng hốt, nàng có thể nhìn thấy tài liệu trong điện thoại của Tô Xướng được sủng hạnh một nửa, chờ đợi cô tiếp tục đọc, mà Tô Xướng rút khăn giấy nghịch trong tay, ngửa mặt nhìn Vu Chu.

Cảnh tượng này rất hằng ngày, rất hằng ngày, nhưng có thể cũng bởi vì quá hằng ngày, không giống hẳn là xuất hiện trên người Vu Chu và Tô Xướng.

"Ngày mai chủ nhật, không đi làm." Vu Chu cúi đầu, dùng giấy lau mép bàn ăn.

"Ồ." Hơi thở khẽ động, Tô Xướng cười, cũng cúi đầu nhìn điện thoại. Quên mất.

Tắm rửa xong, Vu Chu nằm trên giường, lại không ngủ được. Chăn có mùi gỗ nhàn nhạt, rất giống mùi trên người Tô Xướng, Vu Chu lăn qua lộn lại, luôn cảm thấy mùi này rất có tính xâm lược, giống như muốn kiểm soát đầu óc của nàng.

Nàng giơ cái đầu nặng trịch đứng lên, muốn ra phòng khách rót ly nước, liếc mắt nhìn điện thoại, ba giờ sáng.

Mà phòng khách cũng không phải một mảnh tối đen, chỗ hành lang lầu hai, lộ ra một chút ánh đèn.

Tô Xướng còn chưa ngủ à? Vu Chu nhìn tranh sơn dầu trên lầu, được ánh đèn chưa ngủ chiếu sáng hơn phân nửa, hoa văn lờ mờ.

Bỗng nhiên sinh ra một loại tâm lý chỉ có thể nhìn mà không thể nhìn thấy.

Đã trễ thế này rồi, là đang làm việc sao? Rốt cuộc cô làm nghề gì vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro