Chương 19

Có một đám lửa thiêu đốt người,  sinh sôi từ bụng dưới, nhanh chóng nhảy lên trên, vọt tới lồng ngực trống rỗng của Vu Chu.

Trái tim đau quá, giống như bị bọt nước căng to, lại giống như bị rong rêu trói buộc phải vung vẫy.

Trong lồng ngực là nước, vậy lửa thì sao? Lửa rơi vào trong mắt lỗ tai, ấm áp dễ chịu mà thiêu đốt.

Kỳ diệu, cảm giác xa lạ, Vu Chu bị trêu chọc mạnh mẽ, trước kia đối tượng thầm mến nhận nước nàng đưa, nàng cũng chỉ khẽ dậm chân trong lòng, mà Tô Xướng là một cô gái, cô chỉ dùng nhẹ nhàng nói một câu, không có chạy kịch liệt dưới ánh mặt trời chói chang, cũng không có nụ cười rạng rỡ như mặt trời chói lọi, lại khiến lòng Vu Chu nhộn nhạo.

Tô Xướng dừng lại ba giây, Vu Chu đang suy nghĩ cái gì vậy? Nàng đang học thuộc thành ngữ, trong lòng nhộn nhạo, tâm tư lãng đãng, tâm hồn rung động, trái tim lắt lay.

Thuộc bốn câu, không có hơn.

Sau đó Vu Chu nhớ lại, cũng muốn tại sao những lời này lại có lực trùng kích lớn như vậy. Đại khái là bởi vì, Tô Xướng là một người trông có vẻ không có thất tình lục dục, mà hai chữ "bạn gái", chính là thất tình lục dục.

Cảm giác xung đột đạt đến đỉnh điểm, liền trở thành kích thích.

Mà hai chữ "của chị", đại biểu cho ham muốn chiếm hữu.

Nhưng lúc ấy, Vu Chu không suy nghĩ được rất rõ ràng, chậm chạp hoàn hồn, ngồi xổm xuống bên cạnh sô pha Tô Xướng, hai tay vịn vào tay vịn, cổ họng như mèo nhỏ nhỏ giọng hỏi cô: "Có phải chị nói thật không?"

Đúng vậy, là hợp lý hơn. Danh chính ngôn thuận đi đến quán bar, nếu gặp phải tình huống đặc thù, còn có thể làm bia đỡ đạn.

Hai mắt Vu Chu sáng lấp lánh, có chút phấn khích. Ngồi xổm xuống theo bản năng, là để ngăn chặn nhịp tim đập.

Nàng vẫn luôn tò mò, đề nghị giả làm bạn gái của Tô Xướng khiến nàng cảm thấy kích thích hơn. Giả làm les, còn là với Tô Xướng, ha ha ha.

Nàng và Tô Xướng đối mặt thay đổi vị trí trên dưới, bởi vì phản ứng ngoài dự đoán của nàng mà Tô Xướng mím môi cười: "Vui vẻ vậy sao?"

Vu Chu lau sạch khuôn mặt, mái tóc ướt sũng giống như vạch đen: "Có một chút, cảm giác rất kích thích, em còn chưa tới les bar bao giờ. Nhưng không biết nên giả bộ như thế nào."

Ánh mắt nàng nóng lòng muốn thử, cảm thấy mình và Tô Xướng nói chuyện lại thân thiết hơn rất nhiều. Con gái thành lập quan hệ thường trong nháy mắt, ở chỗ cảm giác đồng minh, ở chỗ cùng nhau có được một lần bí mật vượt qua tiêu chuẩn.

Nó có thể được gọi là trái với lẽ thường, có thể được gọi là đỏ mặt tim đập.

"Vậy em ngẫm lại đi, chị đi rửa mặt." Ngón trỏ Tô Xướng gõ bên cạnh tay Vu Chu, đứng lên đi vào phòng tắm.

Bởi vì buổi chiều đã tắm rồi, cho nên Tô Xướng không trở về phòng tắm trên lầu, mà ở dưới lầu đánh răng rửa mặt, chăm sóc da, lúc đi ra, Vu Chu cũng chưa trở về phòng, mà ngồi xổm bên cạnh sô pha, dùng khăn giấy lau sàn.

"?" Tô Xướng đi qua, "Đang làm gì vậy?"

Vu Chu rất ảo não: "Em vừa mới phát hiện nước trên tóc rơi xuống sàn nhà của chị, đều có nước đọng, em dùng khăn lau nửa ngày, vẫn còn, hơn nữa càng lem, tại sao có thể như vậy..."

Nàng nghiêm túc nghiên cứu, cái bóng cuộn tròn lại.

Nhưng thật ra không quan sát dì giúp việc quét dọn như thế nào, Tô Xướng đứng bên cạnh nàng, cũng cúi đầu nhìn: "Không sao, thứ tư dì dọn nhà sẽ đến, chắc dì ấy có dung dịch chuyên dụng."

Vu Chu cắn tay, hình như đã nghe nói có những loại sàn cực kỳ khó xử lý, có một chút hơi nước cũng không được: "Vậy lỡ như làm không tốt thì phải làm sao, em phải bồi thường sao?"

Tô Xướng khẽ cười: "Làm không tốt rồi nói. Đứng lên đi."

"A." Vu Chu muốn đứng dậy, còn chưa hành động lại đột nhiên "ui" một tiếng, nắm tay đặt lên mu bàn chân.

"Có chuyện gì vậy?"

"Ngồi xổm tê chân rồi." Vu Chu cười ha ha, dọa Tô Xướng giật mình.

Vu Chu cũng không muốn, nhưng nàng chính là như vậy, sợ sẽ cười, đau sẽ cười, bị tê cũng sẽ cười.

Tô Xướng lại cười, không khom lưng, nhưng đưa tay cho nàng, hư ảo cử động hai ngón tay, Vu Chu bám lấy cánh tay cô đứng lên, một chân nhảy hai cái, đỡ lấy tường bên cạnh: "Cảm ơn."

Tô Xướng muốn xoay người lên lầu, lại dừng lại, nhớ tới cái gì: "Ngày mai phải đi làm sao?"

"Đúng vậy, ngày mai là thứ hai."

"Chị đưa em đến ga tàu điện ngầm." Vừa tới hai ngày, cô đoán sẽ không dễ tìm xe đạp công cộng.

Không đợi Vu Chu khách sáo, Tô Xướng còn nói: "Đúng lúc ngày mai chị phải đi làm sớm một chút."

Ồ, thì ra là thuận tiện, chuyện đạp chân ga, vậy Vu Chu liền yên tâm thoải mái một chút, xoay cổ chân không còn tê nữa, đứng vững thắp hương cho Tô Xướng.

"?"

"Chưa từng thấy chủ nhà đại nhân nào chu đáo như chị, ba kiếp may mắn gặp được chị." Vu Chu cảm thán, lòi khen tuy có hơi khoa trương, nhưng Tô đại tiểu thư thật sự là người tốt bụng.

Chủ nhà? Tô Xướng nhíu mày, không nói gì, lên lầu trở về phòng ngủ.

Thứ hai này hai người đều rất bận, Vu Chu trong lúc ăn trưa đã hẹn được một căn nhà, là đồng nghiệp của nàng đang thuê, cô ấy mua nhà kết hôn, vừa vặn tháng sáu trả phòng, bên ủy thác căn nhà cũng là người môi giới lớn có danh tiếng, đồng nghiệp trực tiếp nói người môi giới giữ phòng cho Vu Chu, Vu Chu cảm thấy đáng tin cậy, nhanh chóng chốt ngay.

Nhân lúc buổi chiểu rảnh rỗi gửi WeChat cho Tô Xướng: "Em tìm được nhà rồi, của đồng nghiệp em, ở ngay cạnh công ty em. Cô ấy trả phòng vào ngày 17 tháng 6, em định ngày 18 tháng 6 dọn qua, vừa đúng là ngày nghỉ."

Nửa giờ sau, Tô Xướng trả lời bằng giọng nói: "Ngày 18 tháng 6 chị phải làm việc cả ngày, dời lại một tuần nhé, ngày 23 tháng 6?"

Được. Vu Chu quyết định với cô, sau đó nói chuyện hợp đồng với người môi giới.

Buổi chiều tan làm sớm, Vu Chu và đồng nghiệp đi xem phòng trước, rất hài lòng. Sau đó làm xong thủ tục tại văn phòng môi giới ở dưới lầu, về đến nhà đã gần tám giờ. Chưa đầy 15 phút sau, Tô Xướng cũng vừa về đến nhà.

Hai người theo như đã thỏa thuận hôm qua, gọi video cho bà Thanh Hà.

Vu Chu trước tiên quay video miếng thịt đã được cắt sẵn trên thớt, rồi hữu ý vô tình hướng camera về phía cửa sổ mà không nhìn rõ cái gì, trông rất đỗi bình thường.

"Ái chà, căn nhà này của con trang trí cũng đẹp đó." Bà Triệu ghé sát vào ống kính nhìn, mép cửa sổ quầy kia một chút keo dính tràn ra cũng không có, không giống phòng cho thuê chút nào.

"Đúng vậy, vốn dĩ người ta không cho thuê, trang trí phòng tân hôn, lần đầu tiên cho thuê." Vu Chu dùng lời của người môi giới lừa gạt nàng làm thuật lừa gạt bà Triệu.

Tô Xướng đi tới theo kịch bản dừng bước, liếc mắt nhìn Vu Chu vừa mở miệng đã tới.

"À, mẹ chờ một chút, bạn cùng phòng của con vào lấy đồ." Vu Chu lắc lắc bóng lưng Tô Xướng, sau đó xoay camera, quay về phía mình.

"Mẹ không thấy rõ, là con gái phải không?" Bà Triệu hỏi.

"Đúng vậy, đương nhiên rồi, con bảo cô ấy chào hỏi mẹ."

"Chào dì ạ." Tô Xướng tựa vào tủ rượu, uống một ngụm sữa vừa lấy ra.

Cạn lời, có thể giả bộ hay không, là dì của mẹ bạn cùng phòng, không phải dì của dì bảo mẫu. Giọng điệu giải quyết việc chung của cô, giống như Vu Chu làm công ở nhà cô.

Vu Chu có chút lo lắng cho việc đến quán bar cuối tuần, nhưng Tô Xướng hẳn là sẽ không nghĩ tới, giờ này khắc này, trong lòng có người nghi ngờ giọng nói biểu diễn của cô.

Quả nhiên, bà Triệu sửng sốt một chút, nói với Vu Chu: "Để mẹ xem, để mẹ xem."

"Xem cái gì chứ, không lịch sự, vừa mới dọn đến, cũng không thân lắm." Vu Chu nhỏ giọng nói.

"Ồ, sao con nói là phòng cưới gì mà, vậy tại sao lại cho thuê?" Bà Triệu cũng không thấy rõ, dứt khoát ngồi trở lại, đan len trước màn hình.

"Cãi nhau rồi, không kết hôn nữa."

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Nói là lễ hỏi không thỏa thuận được." Vu Chu bịa đặt lung tung.

"A nha, lễ hổi muốn bao nhiêu tiền, không cho nổi nha? Nhà ở Giang Thành cũng đã mua rồi, tiền sính lẽ không cho nổi à?"

"Cái đó làm sao con biết được."

Tô Xướng sắc mặt phức tạp nghe hai mẹ con không coi ai ra gì bàn tán "Phòng cưới" của cô, cầm sữa rời khỏi phòng bếp.

Lúc rời đi, đóng cửa lại cho Vu Chu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro