Chương 24

Trưa chủ nhật, Tô Xướng mời Vu Chu ra ngoài ăn lẩu nấm, buổi chiều về nhà hai người ngủ đến trời đất tối sầm, đến tối lại không ngủ được.

Vu Chu đứng lên chơi mạt chược, vui vẻ mạt chược.

Cùng Hoả Oa, Đào Tử và bạn trai Đào Tử

Bạn trai mới của Đào Tử có chút đểu cáng, lúc nào cũng kêu người đẹp người đẹp, còn khen giọng Vu Chu hay, Vu Chu nghe thấy âm thầm trợn mắt, vừa chờ bài vừa nhắn tin cho Hoả Oa, châm chọc nói rằng đây không phân biệt rõ ràng, có phải muốn đưa tên đàn ông đó về để giết heo không?

Hoả Oa cười ha ha, sau đó trả lời: "Vu Tiểu Chu mình phát hiện gần đây cậu càng ngày càng không có cảm tình với đàn ông."

Hả? Vậy sao? Vu Chu không để ý.

Nói chuyện, Đào Tử và bạn trai cô ấy có việc đi trước, Hoả Oa nói cô ấy lại lên WeChat gọi hai người, trong lúc đợi người thì nhắn tin nói chuyện với Vu Chu.

Hoả Oa tiếp tục lời vừa rồi: "Trước kia cậu còn đu phim, nói với mình cái gì mà nam chính này còn rất nhẹ nhàng khoan khoái đấy, người kia rất có cảm giác thiếu niên, gần đây cậu làm gì vậy?"

"Gần đây mình không đu phim nữa, không có gì hay để xem."

"'Vị ngọt tình cờ gặp gỡ' rất hay, Nhị Dương nói vậy."

"Xem nửa tập, xem không nổi nữa." Vu Chu lăn một vòng trên giường, giơ di động lên.

Mở giao diện WeChat ra, mấy ngày nay ở nhà Tô Xướng, avatar của cô đều trôi xuống dưới, Vu Chu cảm thấy nhìn những lãnh đạo phía trên nói chuyện rất làm cho người ta căng thẳng, nên ghim Tô Xướng trên đầu, à đúng rồi, vẫn là avatar thuần lam nhìn thoải mái.

Nhấn vào, cuộc trò chuyện với Tô Xướng vẫn dừng lại ở ngày làm việc.

Khi vừa mới chơi game, Vu Chu cố ý mở giọng nói, muốn nghe lồng tiếng mạt chược một chút, nghe xong mấy ván, cũng không hay bằng Tô Xướng, ha ha.

Tô Xướng nói cô sẽ lồng tiếng game, nói không chừng chính là kiểu này, ngẫm lại dáng vẻ cô nói "Bát bính, giang, ù" với micro, Vu Chu lại nhịn không được bật cười. Buồn cười thật.

"Cậu cười cái gì, ha ha ha." Hoả Oa không hiểu ra sao.

"Không có gì."

"Lúc cậu chơi mạt chược vẫn luôn chỉnh cái âm thanh đó, bị điên à." Hoả Oa cảm thấy hôm nay nàng như bị trúng tà.

Vu Chu lật người lại, nằm sấp trên giường, tay trái gõ như đàn dương cầm bên cạnh điện thoại, tay phải chống huyệt Thái Dương.

"Ngày hôm qua hai bọn mình uống say, buổi chiều ngủ rất lâu, có lẽ nào chị ấy cũng ngủ không được hay không?"

"Cậu bị khùng à?" Hoả Oa mắng nàng.

"Làm gì." Vu Chu trả lời có chút mềm nhũn.

Hoả Oa nhịn không nổi: "Không phải cậu ở nhà chị ấy sao, cậu hỏi mình?"

"Ồ." Vu Chu nhàm chán đến mức dùng môi mình gõ tút tút.

Hoả Oa bên kia rót ly nước, uống một ngụm, có chút thất vọng: "Hai người bây giờ tốt như vậy à?"

Lúc này mới bao ngày chứ Vu Chu. Mở mồm Tô Xướng ngậm miệng Tô Xướng.

"Cảm thấy mình và cô ấy rất hợp nhau." Vu Chu vén tấm ga giường phía trước mình chơi đùa.

Nàng và Tô Xướng là giao tình sống chung, là giao tình cùng đi qua quán bar, là giao tình biết nghề nghiệp của Tô Xướng. Cô cũng giống như mình, cũng cố gắng trong một số nhóm nhỏ, càng giống tri kỷ.

Tuy rằng mối quan hệ này, không quá giống Vu Chu nghĩ, giống như muốn càng dính một chút, càng muốn cùng cô tốt một chút, thỉnh thoảng còn, tim đập không khống chế được.

Nàng chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy. Không đúng, nàng có, trước kia ở trên người chàng trai mình thích từng có cảm giác tương tự, nhưng không có hoảng như vậy, hơn nữa, hơn nữa...

Vu Chu không dám nghĩ tiếp.

"Vậy sau này cậu còn chơi mạt chược với mình không?" Hoả Oa thật sự khó chịu.

Vu Chu "Xì" một tiếng bật cười: "Làm gì vậy, chơi chứ, sau này mình còn kéo Tô Xướng tới chơi."

"Đệch, cậu nói đó."

"Nếu chị ấy đồng ý." Vu Chu vui vẻ, ngẫm lại vẻ mặt Tô Xướng lãnh đạm ngồi trước bàn mạt chược, chống cằm cười híp mắt.

Trên lầu lúc này cũng sáng lên một ngọn đèn, xuyên thấu qua khe hở cửa, lặng lẽ dò ra, giống như không cẩn thận để lộ chất lỏng.

Tô Xướng tỉnh lại, miệng lưỡi khô khốc, mang dép lê ra ngoài phòng nhỏ rót một ly nước. Dưới lầu mơ hồ có động tĩnh, cô xuống lầu, ở chỗ rẽ nghe một hồi, "Bính" "Giang" "Ù" rất náo nhiệt —— Vu Chu đang chơi mạt chược.

Mạt chược online.

Tô Xướng cầm nước ấm trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại, đặt ly nước lên bàn trong phòng, sau đó ngồi xuống thảm ngẩn người. Bên cạnh rõ ràng có sô pha, nhưng cô chỉ dùng nửa phần dưới của sô pha làm chỗ dựa.

Thảm được dọn dẹp rất sạch sẽ, nhưng mà cho dù sạch sẽ, mặc quần áo ở nhà ngồi ở trên đó, cũng khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy bẩn, bởi vậy sau mỗi lần ngồi qua, Tô Xướng đều thay đồ khác.

Gần đây thay hơi chăm chỉ.

Bởi vì trước kia không thích ngồi dưới đất, chỉ có lúc ngẩn người mới ngồi.

Không biết có phải tất cả mọi người đều có sở thích kỳ lạ này hay không, lúc tự hỏi muốn gần sát mặt đất một chút, giống như có thể gần sát căn nguyên hỗn tạp.

Cô cầm lấy một tờ lịch trên bàn trà, tháng 6 sắp qua một nửa, gần như mỗi ngày trên bàn đều có một vòng tròn đỏ, dày đặc.

Mở ra một bên màu đỏ bút marker, cũng muốn khoanh lại hôm nay, chần chờ một lát, lại đặt bút qua một bên.

Suy nghĩ lại trở về vừa rồi. Vu Chu tỉnh, nhưng nàng không tìm mình, cũng không nói một tiếng trên WeChat. Nàng đang chơi mạt chược, chứng tỏ nàng rất rảnh rỗi, không phải bận rộn, nhưng nàng không muốn tới tìm mình.

Nàng tìm người khác, cùng nàng chơi mạt chược, hẳn là có mấy người bạn như vậy.

Cảm giác bực bội vừa xa lạ lại quen thuộc lại tới nữa, giống như quỷ mị, xuất quỷ nhập thần, như hình với bóng.

Tô Xướng chưa từng thân thiết với ai ngoài gia đình như vậy, cô không có nhưng người bạn tốt như vậy, nhưng theo bản năng cô cảm thấy không bình thường.

Ở mấy ngày nay, cô không cảm thấy  khó chịu khi khoảng cách bị kéo gần nữa, mọi thứ đều thuận lợi đến kỳ cục, giống như nguồn nước cuối cùng bị khơi thông, nó chỉ để ý chạy về phía trước, đi về phía dòng suối nhỏ, đi về phía dòng sông, đi về phía đại dương.

Không có gì ngăn cản nó, nó đi tới như điều hiển nhiên.

Nhưng đường xá quá ồn ào, ồn ào như quán bar, thế cho nên đến giờ phút này, Tô Xướng an tĩnh lại, mới bắt đầu suy nghĩ.

Cô tự hỏi liệu đây có phải là tình bạn thân thiết hay không, nhưng cô không cảm thấy thoải mái.

Lúc này đây cô suy nghĩ cẩn thận, cô không thích cảm giác suy nghĩ này bị người ta dẫn dắt.

Cô đặt tâm tư  ở trên người Vu Chu nhiều hơn dự tính.

Tô Xướng là một người rất độc lập, gần như sẽ không bị thứ khác chi phối, tính chất đặc biệt này thậm chí thể hiện ở việc lồng tiếng.

Rất nhiều người đều nói, Tô Xướng sở dĩ nổi tiếng, là bởi vì âm sắc đặc biệt đẹp, ở trong giới tìm không thấy người thay thế. Nhưng có người đã từng phân tích, tính độc đáo của giọng nói của cô.

Cô là một diễn viên lồng tiếng có tài năng, và có những phẩm chất vốn có.

Một số người khi lồng tiếng, đang trở lại như cũ, đang nghĩ cách tiếp cận, mà Tô Xướng đang bổ sung đầy đủ. Mọi người  không có tưởng tượng đối với nhân vật nguyên bản, hoặc là có rất nhiều loại tưởng tượng, nhưng Tô Xướng sẽ định nghĩa nhân vật đến chỉ có một loại tưởng tượng.

Cô sẽ nói với bạn —— Nhân vật này nên nói như vậy.

Khả năng sáng tạo và chủ quan của giọng nói của cô rất mạnh mẽ, có thể cảm nhận được cô đang dệt, đang sáng tạo.

Thật khó để nói cách lồng tiếng này có tốt hay không, nhưng từ phong cách làm việc, có thể thấy rằng Tô Xướng không phải là một người thụ động, cô cần phải nắm bắt sự chủ động.

Nhưng Vu Chu lại khiến cô cảm thấy bị động.

Nội tâm trước giờ ổn định liên tục dao động, bởi vì thái độ của Vu Chu mà vui vẻ, phiền não, không đành lòng, ấu trĩ. Nghĩ lại, chút dẫn dắt này của cô, trong thái độ, có thể đều tính là một loại nhỏ bé.

Rốt cuộc cô cũng ý thức được, tại sao vẫn để ý cách xưng hô của Vu Chu đối với mình.

Thật ra không ở chỗ xưng hô, mà ở chỗ, Vu Chu định nghĩa khoảng cách với Tô Xướng như thế nào, cùng với, Tô Xướng định nghĩa quan hệ với Vu Chu ra sao.

Cô đã nghe qua rất nhiều cách xưng hô —— Tô Xướng, chị Xướng, Xướng Xướng, Tô Tô...

Nhưng mà, khi cô lần lượt đặt nó vào trong quan hệ với Vu Chu, đều cảm thấy không thích hợp, chính là cái cảm giác, thân thể và đầu không cân xứng, không thích hợp.

Cô cho rằng Vu Chu nên gọi cô bằng một xưng hô khác, Tô Xướng quá khách sáo, nhưng Tô Xướng bị Vu Chu gọi lên, lại quá không khách sáo.

Cảm giác khoảng cách không thể khống chế, Tô Xướng lại một lần nữa sinh ra cảm giác khó chịu.

Lại muốn kéo ra.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro