Chương 25
Tô Xướng vĩnh viễn là một ly nước.
Trong suốt trong suốt, đựng trong ly thủy tinh đắt tiền, trên thành ly có sương mù mỏng manh, bạn không thấy rõ là nhiệt khí chưa tan, hay là sương lạnh bám trên đó. Nếu bạn không đến gần.
Những sương mù này là chỗ cô mơ hồ không rõ, bạn muốn chạm vào, bạn muốn nếm, bạn phải dùng môi để trải nghiệm, bạn phải dùng lưỡi để trải nghiệm.
Nhưng cô sẽ không cho bạn cơ hội đó.
Tất cả cảm xúc nhỏ bé của cô, phân tử nhỏ hơn hơi nước, ngay cả thật sự xa lánh, đều xa lánh không dấu vết.
Đó là một tuần đầy nắng.
Thứ hai, Vu Chu làm gà ba ly, tháp chín tầng rất thơm, Tô Xướng ăn nửa bát cơm, Vu Chu hỏi cô, quá ngọt có phải hay không, Tô Xướng nói có một chút, cô không thể ăn ngọt, Vu Chu vừa thu dọn bát đũa vừa nói, ghi nhớ, lần sau cải thiện.
Thứ ba, Vu Chu dùng nửa thịt gà còn lại làm gà Bồ Đào Nha, sau đó hai người tán gẫu kiến thức đi Ma Cao trước đó, hai người nhất trí cho rằng Ma Cao dễ đi dạo hơn Hồng Kông, băng qua trung tâm thương mại của mấy khách sạn Venice, không cần bị ánh mặt trời phơi nắng.
Vu Chu đi Ma Cao vào tháng 10 năm ngoái, còn Tô Xướng thì tháng 9, Vu Chu nói thật trùng hợp, câu tiếp theo lại là, thật không trùng hợp.
Các cô có lẽ đã nghe qua cùng một vị chống thuyền ca hát, có lẽ đã ngửi qua cùng mùi thơm của một cửa hàng bánh trứng.
Thứ năm, một bộ kịch của Tô Xướng đóng máy, hai kỳ cuối cùng của mùa thứ ba, cô thu âm có chút buồn ngủ, một tay cầm Americano, kỹ thuật viê thu âm giúp cô lật kịch bản trên màn hình một chút, cô nhìn lại.
Lúc trước xem qua nguyên tác, nhưng chiến tuyến kéo dài một chút, ở giữa lại chen vào mấy hạng mục, cô không quá quen thuộc.
Đạo diễn lồng tiếng Bành Hướng Chi nhân cơ hội nghỉ ngơi, lướt mấy bình luận trên Weibo: "Đệch, còn nói tôi."
"Làm sao vậy, ai nói chị." Mạo Mạo dựa vào.
"Fan của em," Bành Hướng Chi hận Tô Xướng, "Nói tôi không biết đạo diễn, nói em ở trong kịch này không hay như trong game."
Biết là nói giỡn, Mạo Mạo cười, Bành Hướng Chi cũng cười theo, làm bộ nói: "Vậy tôi lấy công chuộc tội, được chứ? Đoạn tiếp theo sẽ có các vị khách quan thích nhất."
Mạo Mạo hứng thú: "Cái gì cái gì cái vậy."
"He he, tiểu quận chúa kia sống chết muốn gả cho Tô Xướng, không phải, gả cho tiểu tướng quân, tiểu tướng quân này là nữ cải nam trang nha, vậy khẳng định không được, từ chối người ta, nhưng là tiểu quận chúa khóc, tiểu tướng quân lại không đành lòng, buổi tối mang một chậu mười tám học sĩ* tiểu quận chúa thích nhất, đặt ở trước phủ. Chậc chậc." Bành Hướng Chi hăng hái bừng bừng nói với Mạo Mạo cốt truyện.
*Mười tám học sĩ, là một loại hoa trà quý hiếm, thuộc một trong những giống trà hoa đẹp. Cây có hình dáng đẹp mắt, hoa có cấu trúc độc đáo, với từ 70 đến hơn 130 cánh hoa tạo thành một vương miện hoa sáu góc, có hình tháp với các tầng lớp rõ rệt, xếp thành một trật tự rất đẹp mắt. Hai cánh hoa ở cạnh nhau xếp thành khoảng 20 vòng, trong đó hầu hết là 18 vòng, vì thế nó được gọi là "Mười tám học sĩ". Đây là một loại trà hoa quý, được rất nhiều người yêu thích.
Wow, cái này giống bách hợp lại không phải bách hợp, thật biết cách.
"Gần đây có rất nhiều vở như thế này, thêm một chút yếu tố bách hợp, hai tháng nay hình như chị Xướng đã thu âm hai ba vở rồi." Phòng này do mẹ cô nàng mở, cô nàng khi rảnh rỗi thường đến nghe.
"Không phải gần đây nhiều vở thế này," Bành Hướng Chi trở tay đặt lên lưng ghế, lắc đầu, "Là gần đây thích tìm chị Xướng lồng tiếng như vậy."
"Hả? Vì sao vậy?"
"Thu hút mấy cô gái nhỏ thích thôi." Bành Hướng Chi ngậm ống hút uống một ngụm cà phê.
Trong lúc nói chuyện tiểu quận chúa cũng tới, chạy tới, mặt đỏ bừng mồ hôi, tóc đuôi ngựa cao, áo phông trắng, mang theo ba lô nhỏ, tràn đầy sức sống.
"Tới rồi à, vừa lúc thu xong đoạn trước, em muốn nghỉ ngơi một chút hay trực tiếp vào?" Thời gian eo hẹp, Bành Hướng Chi cũng không hàn huyên nữa.
"Em trực tiếp vào luôn." Cô gái nhỏ đặt ba lô xuống.
Giọng nói mềm mại mang theo chút cát, mềm mại, Tô Xướng ngẩng đầu nhìn cô nàng một cái.
"Được, Tô Xướng đang ở bên trong, hai người trực tiếp đáp." Bành Hướng Chi nhấn micro: "Xướng à tiểu quận chúa tới rồi, mình cho cô ấy vào nhé."
"Được." Giọng Tô Xướng mát lạnh từ trong loa truyền đến, giống như vang vọng.
Cô gái nhỏ dừng bước, nói với Bành Hướng Chi: "Có phải cô Tô đang nghỉ ngơi không? Nếu không, khụ ừm, em trước, cái đó, cái đó, thu của em một chút, em, cái đó, đoạn trước hình như có một hồi, khụ ừm, em ở trong phủ, cái OS đó."
Tô Xướng ngồi bên cạnh chờ cô nàng thu âm trước, cô nàng có chút sợ vấp thoại.
Nếu Tô Xướng lại ở bên cạnh nhìn chằm chằm kịch bản của cô nàng chậm rãi uống một ngụm cà phê, đoán chừng cô nàng muốn thắt cổ ngay tại chỗ.
Cục diện này, trong lòng Bành Hướng Chi cạc cạc vui vẻ. Tô Xướng cười, bưng cà phê đứng dậy: "Em thu trước đi, tôi đi toilet một chút."
Tô Xướng không có đi toilet, mà là tựa vào bên cạnh bàn, mở điện thoại ra xem một chút, bốn giờ, không có ai gửi tin nhắn tới.
Bành Hướng Chi ghé vào tai giải thích: "Anh Phong thu củ cải nhỏ đi, có chút sợ xã hội, thích căng thẳng, nhưng lồng tiếng rất tốt, lát nữa anh nghe thử nhé. Lúc lồng tiếng sẽ không căng thẳng, còn nhỏ, sinh năm 97, mới hơn 20 tuổi."
Hai cô trước giờ chính là như vậy, một người nói bla bla, một người không nói lời nào, không hy vọng nhận được hồi âm, lại nghe thấy Tô Xướng hỏi một câu: "Năm 97?"
"Ờ, sao vậy." Bành Hướng Chi ngáp một cái.
"Cậu nói năm 97 cũng không kém chúng ta mấy tuổi, nhưng mình luôn cảm thấy có đôi khi nhìn các cô ấy giống như nhìn người ngoài hành tinh, có phải vì lý do đến gần 10x không? Hai ta gần 9x." Bành Hướng Chi chép miệng.
Tô Xướng vì thế rất tự nhiên nhớ tới một con kiến nhỏ, chính xác, có một chút giống kiến ngoài hành tinh. Căng thẳng liền nói lung tung, còn lo lắng cô không kinh doanh thì sẽ không nổi tiếng được.
Ngón trỏ của cô vẽ lên mặt bàn một đường thẳng đứng ngắn ngủi, cười, rất vui vẻ.
Bành Hướng Chi tuổi già an ủi: "Rốt cuộc cậu cũng cảm thấy chuyện cười của mình buồn cười rồi, thì ra nụ cười của cậu là ở người ngoài hành tinh."
Sáu giờ đóng máy, bảy giờ cùng ăn cơm với mấy người bạn. Vốn Bành Hướng Chi không trông cậy vào Tô Xướng không thích xã giao sẽ đáp ứng, nhưng Tô Xướng nghĩ nghĩ, điện thoại ở trong tay xoay một vòng, nói: Được.
Tám mặt kinh hãi.
Chín người đi tới quán lẩu, Bành Hướng Chi gọi món, những người khác lần lượt nói chuyện phiếm, Tô Xướng ngồi uống trà. Hoàn cảnh phòng bao rất lịch sự tao nhã, cửa sổ kiểu Trung Quốc ở phía sau cô, cô rũ hàng mi đẹp, gửi tin nhắn cho Vu Chu: "Buổi tối đoàn phim liên hoan, không về ăn cơm."
Cố ý đợi đến nhà hàng mới nói, Vu Chu hẳn là đã về đến nhà, có lẽ đã nấu cơm xong đang đợi cô.
Gõ xong một hàng chữ, nhìn một lát, trên đỉnh vẫn là hai chữ "Vu Chu", không có bất kỳ biến hóa nào. Tô Xướng rời khỏi giao diện trò chuyện, lướt xem tin nhắn công việc, vậy mà mỗi một câu đều trả lời, cô khóa điện thoại, đặt ở một bên.
Cùng Mạo Mạo hàn huyên hai câu, ấn nút mở khóa, mới qua ba phút.
Tô Xướng lại cầm lên, mở WeChat ra, tiếp tục dạo một vòng, ngày hôm qua có một kế hoạch gửi cho cô một cái "Được", cô không trả lời, Tô Xướng gửi sticker "Mèo con gật đầu" qua.
Giương mắt nhìn lên đỉnh, lại một phút.
Điện thoại rung lên, người lập kế hoạch trả lời tin nhắn: "Đáng yêu.jpg"
Tô Xướng mím môi, lần nữa đặt di động sang bên cạnh.
"Xướng, cậu xem cậu muốn gọi thêm cái gì không?" Bành Hướng Chi đưa iPad cho cô.
Tô Xướng nhận lấy, nghiêm túc nhìn từng hàng đồ ăn, sau khi xem xong, cái gì cũng không nhớ rõ, vì thế cô mở xe mua sắm nhìn lướt qua: "Rất tốt."
Hôm nay Vu Chu sẽ làm món gì? Muộn như vậy mới nhận được tin nhắn, sẽ trả lời như thế nào? Sẽ tốt tính mà nói "Được", hay sẽ hỏi thêm một câu "Khi nào trở về", hoặc là, hơi có chút oán giận, hỏi cô tại sao không nói sớm.
Tô Xướng phát hiện mình không tưởng tượng ra Cu Chu tức giận sẽ như thế nào, cát trong lòng sụp xuống một khối nhỏ, chính như ngày đó cô phát hiện Vu Chu cũng không hiểu mình.
Rất nhiều người đều biết Tô Xướng hát không hay, mà Vu Chu không biết.
Thức ăn trong quán lẩu được bưng lên rất nhanh, lập tức đã bày đầy một bàn, Tô Xướng nhìn nồi hơi nóng hổi, bỗng nhiên lại thiếu hứng thú. Cô càng quen với hoàn cảnh dùng cơm không quá ồn ào, ví dụ như, chỉ có hai người.
Như vậy đối phương nói nhiều một chút cũng không sao, vừa vặn.
Cô là người làm công việc âm thanh, sau khi tan làm, lại nghe được âm thanh giao thoa dao động giống như tạp âm, lỗ tai sẽ có chút mệt mỏi.
Trong hoàn cảnh như vậy, màn hình điện thoại bỗng nhiên sáng lên, giống như một sự cứu rỗi. Hoặc là nói, là một con dao nhỏ cắt rách bình phong, chọc một cái lỗ to bằng hạt vừng, không khí trong lành liền tiến vào.
Nhận được một tin nhắn WeChat.
Tô Xướng cầm lên, tim tê dại, nhưng trong lòng lại không thèm để ý nhàn nhạt lặp lại một câu: "Chắc lại là vị lập kế hoạch kia."
Là Vu Chu. Tô Xướng mấp máy khóe miệng.
Cô ngay cả gõ chữ cũng rất nhẹ nhàng: "À được rồi, hôm nay em làm thịt bò nướng chị thích, loại có da, nhưng không sao, món này hâm lại lần hai cũng rất ngon, ngày mai em hâm nóng cho chị."
Lại một tin: "May mà em không cho khoai tây vào, nóng nữa là bở."
Tô Xướng bắt đầu tưởng tượng khoai tây bở là cảm xúc gì, nhưng cô cảm thấy tin nhắn của Vu Chu hình như là cát bụi, chảy vào trong mắt, ngay cả quán lẩu cũng không còn ồn ào nữa.
Người làm công việc âm thanh bắt đầu tưởng tượng giọng điệu của đoạn tin nhắn này, dùng cho giọng nói của Vu Chu.
"Sao trễ như vậy mới trả lời?" Tô Xướng nhìn khoảng cách tin nhắn, nửa tiếng.
"Em vừa mới ngủ một lát." Vu Chu gửi tới một cái emoji mệt mỏi.
Ngủ một lát? Tô Xướng rất tự nhiên phác họa hình tượng một người nằm gục trên bàn chờ ngủ thiếp đi, nhưng hẳn là không, nàng tốt nhất là trở về giường ngủ.
"Mấy giờ chị về?" Không đợi Tô Xướng trả lời, Vu Chu lại hỏi.
Chắc khoảng chín giờ, Tô Xướng nghĩ một chút, nhưng không trả lời câu này, mà chậm rãi gõ chữ: "Làm sao vậy?"
Những lời này bị chính cô ở trong lòng lồng tiếng rất nhẹ.
Một tin nhắn thoại rất dài, sau đó là mấy chữ của Vu Chu: "Em lười gõ chữ, chị chuyển sang văn tự xem."
Sợ cô ăn cơm không tiện.
Trong lòng Tô Xướng có chút trì trệ, lúc ấn nút chuyển đổi, cảm thấy sau tai có chút nóng.
Cô nhìn thấy lời nói của Vu Chu chậm rãi hiện ra:
"Lúc chị trở về, ở dưới lầu mua băng vệ sinh nhé, em tính tháng trước chị cũng vào khoảng thời gian này. Ngày hôm qua em tan làm về nhà, lúc thay cuộn giấy, phát hiện trong tủ không có băng vệ sinh, vừa lúc dì giúp việc vẫn chưa đi, em liền hỏi dì ấy, trên lầu còn băng vệ sinh không, dì ấy nói cũng hết rồi."
Tô Xướng sửng sốt, nhìn đoạn văn này chớp chớp mắt. Không có tai nghe, không biết cô nói lời này là chậm rãi vừa mới tỉnh ngủ, hay là cứ lải nhải như thường ngày.
Cô bỗng nhiên rất muốn gặp Vu Chu, so với lúc trước còn muốn hơn.
Vì thế cô tắt điện thoại, nói với Bành Hướng Chi: "Ở nhà có chút việc, mình về trước đây."
"Lần sau lại mời cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro