Chương 28

Dự án bách hợp trong tay Tô Xướng, từ tháng 3 đã bắt đầu tiếp xúc với cô.

Tác giả viết rất hay, mỗi một chỗ rung động đều có dấu vết để lần theo, tình cảm giữa các cô gái, so với mấy quyển ngôn tình cô lồng lúc trước càng trăm lần ngàn lượt, nhưng lúc ấy Tô Xướng nghĩ chính là kỹ xảo.

Khoảng cách xa gần, âm sắc cao thấp, phun ra nuốt vào, thu phóng cảm xúc.

Lúc trước là bị Bành Hướng Chi kéo vào nghề, nhưng cũng là Tô Xướng chủ động lựa chọn mới khiến nó trở thành nghề nghiệp. Nguyên nhân là, nghề nghiệp này, là một người hướng ngoại cô độc.

Các cô ngồi trong phòng thu âm nho nhỏ, các cô che giấu bề ngoài, dáng người, biểu cảm của mình, sau đó phóng đại cảm xúc.

Đúng là giống như kịch chiếu bóng, chẳng qua các cô lấy âm thanh dẫn dắt. Tô Xướng có thể dùng câu chuyện làm thể xác, danh chính ngôn thuận trải nghiệm hỉ nộ ái ố. Cô khóc, cô cười, cô giận dữ, cô sống, cô chết, cô bàng quan.

Những sinh mệnh nhỏ bé vô hình này là giá trị cảm xúc của cô, hơn nữa là một giá trị cảm xúc rất an toàn, bởi vì chúng không ép buộc Tô Xướng trải qua, cũng không để lại cho cô vết thương khó chữa lành.

Trong giọng nói, cô không chỉ là Tô Xướng.

Tô Xướng chưa từng nói với bất cứ ai, sở dĩ cô cần những tình cảm tư duy phóng khoáng này là vì cô sợ. Có ai từng nhìn thấy rõ ràng mạch máu cảm xúc mà mọi người kết nối với bạn không? Tô Xướng nhìn thấy là đứt đoạn. Cô giống như nằm trên giường e ngại tứ chi cứng ngắc, e ngại thất tình lục dục cứng ngắc của mình.

Ngay cả ăn cơm cũng không có hứng thú.

Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được tình dục, hóa ra nó là phản ứng sinh lý rất cụ thể, sẽ phát triển từ dưới lưỡi, làm cho người ta khô rốc đến không nhịn được nuốt xuống cổ họng, đầu mũi không thở nổi, cần khoang miệng phụ trợ, dị thường nhất là bụng, giống như được làm nướng ấm áp, tất cả các bộ phận cơ thể đều bị hút đi hơi nước, ngay cả lỗ chân lông cũng muốn cho bạn biết, cái gì gọi là khát.

Khát, khát cầu, khát vọng.

Sau đó nó bắt đầu thúc đẩy ảo tưởng, Tô Xướng sẽ nghĩ, khóe miệng người trước mắt có phải không giống nhau hay không, có phải mềm mại hơn một chút hay không, vị sẽ giống như thạch trái cây sao? Nếu như lại có đầu lưỡi khéo léo không cẩn thận quét một chút, có thể muốn mút hay không.

Cô lại nghĩ tới quán bar ngày đó, bế Vu Chu xuống, nàng tựa như không có xương tựa vào cô chính mình, hô hấp như bàn chải lông cừu, khiến cho vành tai ngứa ngáy.

Trí tưởng tượng chưa được khai thác vào thời điểm đó, nhưng ngày nay đã có đủ rượu.

"Đây." Vu Chu thật sự lấy điện thoại ra, khử trùng bằng miếng bông cồn một lần, đưa cho Tô Xướng.

"Ừ." Tô Xướng nhận lấy, ngồi thẳng người tựa vào ghế sô pha, đặt điện thoại lên bàn, quên nhìn thời gian.

Bầu không khí là củi khô, ngón tay Tô Xướng trượt trên mặt bàn hai cái, sau đó bưng bình đựng rượu lên rót thêm cho mình một chút.

Đổ chậm như một sợi chỉ đỏ tươi.

Thẳng thắn mà nói, cô cũng không bài xích hẹn hò với con gái, lúc nhận dự án bách hợp một chút do dự cũng không có, thậm chí cô còn không thích con trai. Nhưng điều làm cô dao động là cô không thích sự thân mật được xây dựng quá nhanh và sẽ rất không an toàn.

Cô có một loại dự cảm nặng trịch, nếu cô thật sự có một người yêu, sẽ phá vỡ quỹ đạo cuộc sống hơn hai mươi năm trước đây.

Đó là cô không ngừng thử sai, mới xây dựng lên phòng an toàn, cũng là một khu vườn nhỏ nhỏ mà cô có thể dễ dàng điều chỉnh bất cứ lúc nào.

Rung động là người từ bên ngoài đến, không biết là gió, không biết là mưa, tóm lại sẽ khiến các đóa hoa lo lắng.

Vu Chu bên cạnh ôm đầu gối lên, hai chân khép lại giẫm lên sàn nhà, Tô Xướng nhớ tới ngày giúp nàng rửa sạch cổ chân, phát hiện nàng có lẽ không muốn người khác biết, lúc nàng ngủ thoải mái sẽ cuộn chân một chút, sau đó lại duỗi ra.

Dễ thương quá.

Có điều ngày đó không bật đèn, Tô Xướng không phát hiện trên chân nàng có một lớp sơn móng mỏng manh, màu hồng nhạt, không kém màu da là bao.

Có chút kinh ngạc, bởi vì Vu Chu trước giờ mặt mộc hướng lên trời, cũng chưa từng làm móng tay gì, trông không giống người sơn móng chân.

Vì thế Tô Xướng nhẹ giọng hỏi: "Em có sơn móng chân sao?"

Vu Chu cúi đầu nhìn một cái, động động chân phải, cười, giọng say mềm như mây: "Không giống người thích chưng diện đến vậy, đúng không?"

Tô Xướng nửa nghiêng đầu, dùng ánh mắt ướt át dưới lông mày thu nạp nụ cười của nàng.

Vu Chu rơi vào hồi ức, liếm liếm môi trên, nói: "Lúc trước em thích một chàng trai, có lần nói chuyện phiếm anh ấy nói cảm thấy con gái làm móng tay rất đẹp, em cũng muốn làm, nhưng em không dám, từ nhỏ em đã không thích cái cảm giác rất phô trương này, người tặng quà gì gì đó đều muốn nhìn tay mình, nên nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng không vào tiệm làm móng, qua vài ngày ở cửa hàng tinh phẩm thấy chai sơn móng tay rất đẹp, liền mua thử xem. Rất rẻ, chỉ có 25 tệ."

Nàng lại cúi đầu nhìn, sau đó không thích anh chàng kia nữa, nhưng sơn móng tay chưa dùng hết nàng thấy tiếc, thỉnh thoảng cũng sơn lại.

Tô Xướng không nói gì, chỉ là Vu Chu nói câu đầu tiên liền uống một ngụm rượu.

Trái tim vừa mới trôi nổi từng tấc từng tấc trầm xuống.

Thích, một, chàng trai.

Đáy lòng nổi lên cảm giác đau nhói, giống như hàng ngàn mũi kim, Tô Xướng hắng giọng, vốn muốn từ trong miệng hô một hơi kiềm chế để cho nó từ mũi bưng ra, giống như một lần hô hấp bình thường.

Sao lại quên mất chứ? Vu Chu là một cô gái hơn 20 tuổi, rất mềm mại, nàng có phần lớn quá trình tình cảm của cô gái trẻ, tóm lại sẽ không giống như Tô Xướng. Nàng đối tốt với Tô Xướng, là bởi vì nàng đều đối tốt với tất cả bạn bè, nàng còn có thể đẩy ghế dựa, gửi tin nhắn cho Thẩm La Quân, gọi cô ấy là "Cục cưng".

Nàng còn muốn quan sát Tô Xướng, sau đó đi viết tổng tài bá đạo trong tưởng tượng của nàng. Tổng tài bá đạo gôn tình.

Tô Xướng đặt ly rượu xuống, cầm lấy bật lửa bên cạnh, gõ nhè nhẹ. Vu Chu còn muốn nói chuyện, nhưng Tô Xướng không cần dùng sức ho hai cái, cười đến rất dịu dàng: "Còn chưa buồn ngủ sao?"

"Chị muốn ngủ à?" Vu Chu nhẹ nhàng nói nhỏ.

"Ừ, chị lên trước đây, ngủ ngon." Tô Xướng dậy trở về phòng ngủ.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng biến mất, dừng lại trong tiếng đóng cửa lại.

Hai tay Vu Chu nâng mặt tỉnh táo, sau đó dọn dẹp bàn đơn giản một chút, thay quần áo rửa mặt xong, nằm lên giường, trằn trọc trăn trở.

Nàng gần như có thể khẳng định mình có chút rung động với Tô Xướng, bởi vì cho dù là trở lại phòng, cũng vẫn đang suy nghĩ Tô Xướng còn có thể gửi WeChat chúc ngủ ngon hay không.

Nàng đặt điện thoại trước ngực, đợi một lát, không có.

Lại một lần nữa khi Tô Xướng xoay người trở về phòng cảm nhận được cảm giác lảng tránh và khoảng cách, lôi kéo nàng có chút khó chịu.

Mở điện thoại ra, muốn tìm Hoả Oa, lại thoát ra. Càng nằm càng tỉnh táo, Vu Chu xuống giường, thu dọn hành lý.

Cả đêm nay hai người đều không nhắc lại.

Sau khi đến ngày 15, Tô Xướng bắt đầu bận rộn, lúc trước đã đồng ý với anh Phong, ba ngày thu xong một dự án, thời gian của cô rất gấp.

Bởi vì phải thu âm đến đêm khuya, cũng không thể nào trở về ăn cơm. Vu Chu ăn cơm một mình, một mình thu dọn hành lý, một mình quét dọn và sắp xếp lại trong ngoài nhà, đồ dùng trong bếp dựa theo thói quen của nàng đã thay đổi, cho nên nàng viết cái gì xuống, dán vào bên cạnh tủ lạnh.

Đây là một tuần giống bạn cùng phòng nhất, thỉnh thoảng sáng sớm Tô Xướng từ trên lầu đi xuống, Vu Chu đang bóc trứng gà, hỏi cô có muốn không, Tô Xướng buồn ngủ không chịu được, lắc đầu rót cho mình một ly nước mật ong.

Ngày chuyển nhà Tô Xướng xin nghỉ, còn hẹn vệ sinh chiều sâu, cô có chút dị ứng với bụi bặm, cho nên hai người ngồi uống cà phê dưới lầu nhà mới, chờ quét dọn xong mới đi lên.

Tô Xướng mắt thường cũng có thể thấy rất bận rộn, uống nước đá còn không ngừng trả lời tin nhắn.

Vu Chu cũng không quấy rầy cô, nàng chọn quà cho Tô Xướng ở trên Taobao.

Nàng nghĩ, cho dù mình có một chút tâm tư bí mật như vậy, nhưng cũng không có nghĩa là không thể làm bạn với Tô Xướng, cô giúp mình một việc lớn như vậy, vẫn đối xử với mình rất tốt, buồn ngủ như vậy còn đi ra ngoài cùng nàng chuyển nhà.

Hơn nữa, dù sao nàng và Tô Xướng cũng không có khả năng, cũng không phải người cùng một thế giới, hoặc nói cách khác, có lẽ chính là ở được quá thân thiết, có chút ảo giác thôi?

Ít nhất, làm bạn cùng phòng tốt một thời gian, sinh nhật phải cùng cô trải qua cho tốt.

Nàng tính ngày, ngày 23, sinh nhật Tô Xướng là vào thứ tư tuần sau. Nàng sẽ xin nghỉ một ngày, vừa lúc dì giúp việc tới cửa quét dọn, sau đó nàng liền lén lút trở về ẩn nấp, bố trí cho Tô Xướng một chút hoa, nàng tìm loại hoa vĩnh sinh rất đắt tiền, không có phấn hoa, cô sẽ không bị dị ứng.

Bánh ngọt nàng định đặt thiên nga đen, cũng không phải cảm thấy có đẳng cấp gì, chỉ cảm thấy thiên nga rất hợp với cô.

Nàng còn đặt một chai rượu, là năm 93, khẩu vị cũng là loại Tô Xướng thích, không quá ngọt, thiên về vị chua.

Nhưng nàng luôn cảm thấy không đủ, chỉ một chai rượu... Tô Xướng không thiếu rượu.

Cắn cắn ngón tay, Vu Chu liếc nhìn bàn tay Tô Xướng đang bưng cà phê, bỗng nhiên giật mình. Hình như nàng quên hỏi Tô Xướng, thứ tư tuần sau cô có thời gian không?

Chắc là có, sẽ không có ai không đón sinh nhật chứ? Hơn nữa, ở lâu như vậy, cô cũng không có bạn bè khác, càng không có xã giao khác.

Nhưng trong lòng Vu Chu đột nhiên nhảy dựng, có dự cảm không tốt, sao Tô Xướng vẫn không đề cập tới chuyện này? Vì thế nàng đặt điện thoại xuống, hỏi Tô Xướng: "Tuần sau là sinh nhật chị, đúng không?"

Tô Xướng trả lời WeChat, cười một tiếng: "Ừ."

"Vậy... vậy, vậy chị định đón thế nào?" Trong giọng nói mơ hồ có chờ mong.

Tô Xướng sửng sốt, từ khi cô ra mắt tới nay, sinh nhật hàng năm đều là đón cùng fan, năm nay cũng không ngoại lệ. Thông báo livestream đã sớm được gửi đi, hẳn là có bạn thính giả chuẩn bị rất lâu.

Cô không coi việc đón sinh nhật là quan trọng, theo thói quen coi đó là ngày đặc biệt để giao tiếp với khán giả.

Hơn nữa, cô không muốn nói cho Vu Chu chuyện này, không muốn Vu Chu đi nghe cô livestream, nghe cô nói tác phẩm của mình, nghe cô cảm ơn thính giả, cô... có hơi ngại.

Vì thế cô trầm ngâm lảng tránh: "Ừ, chị có sắp xếp rồi."

Hả? Vu Chu không kịp phản ứng, điện thoại đặt trên đùi rơi, "bốp" một tiếng, nàng hoàn hồn, khom lưng xuống nhặt.

Đầu nhẹ nhàng chạm vào góc bàn.

Đau đến mức nàng nhe răng trợn mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro