Chương 29

Vu Chu rất biết yêu thầm người khác.

Tất cả những trải nghiệm tình cảm trước mắt của nàng, đều là yêu thầm, hơn nữa đều chưa từng thành công. Bởi vậy nàng rất biết xử lý loại tình cảm nhỏ này, nàng coi đây là bí mật ngọt ngào, buổi tối trước khi ngủ bịa ra chút câu chuyện nhỏ, nàng và đối phương có thể có một trăm loại khả năng.

Sau khi người kia có nửa kia, Vu Chu cũng đau lòng, nhưng nàng rất biết thu dọn cảm xúc, thuần thục như thu dọn phòng.

Cho nên nàng cũng không sợ sinh ra tâm tư mập mờ với Tô Xướng, nàng biết mình có thể điều chỉnh tốt.

Nhưng những lời vừa rồi Tô Xướng, giá trị tổn thương lớn hơn Vu Chu dự đoán một chút.

Giống như đang nói, cô muốn tổ chức sinh nhật, nhưng trong sắp xếp không bao gồm Vu Chu, hơn nữa, cũng không cần thiết phải nói cho Vu Chu biết.

Chúc tự mình đa tình.

Nàng ôm trán nhặt điện thoại lên, nghe thấy Tô Xướng có chút thân thiết hỏi: "Sao vậy?"

Phiền thật, cô vẫn là dáng vẻ dịu dàng như vậy, giống như Vu Chu là người bạn duy nhất, quan trọng nhất của cô.

Mũi Vu Chu cay cay, nước mắt sắp trào ra, nàng vội vàng chớp mắt mấy cái, tay kia hoảng hốt chạy bừa ở bên cạnh quạt gió: "Vừa mới đụng đầu, đau quá."

Nuốt nước bọt hai cái, nàng lại di chuyển bàn tay che trán xuống, như không có gì xoa xoa hốc mắt.

Tô Xướng nghiêm túc nhìn thái dương của nàng.

Vu Chu cúi đầu, che giấu mở điện thoại, còn dừng lại ở giao diện quà tặng, nàng thoát ra ngoài, vô thức mở QQ, xem tin tức của nhóm bạn đại học.

Nàng nghe thấy Tô Xướng lại mở miệng: "Em vừa hỏi chị..." Chuyện sinh nhật, là muốn cùng đón cùng nhau sao?

"À," Vu Chu nhìn chằm chằm màn hình, ngắt lời cô, "Đúng, vừa mới hỏi sinh nhật chị, em nghĩ nếu chị không có việc gì thì mời chị ăn một bữa cơm, nếu có việc thì thôi, chúng ta có thể hẹn lần sau, thứ ba thứ tư em cũng rất bận, kỳ nghỉ đông tháng bảy phải thu xếp, nhiều đồng nghiệp nghỉ phép, đều đang gấp rút hoàn thành dự án."

Lịch sử trò chuyện lướt đến tháng ba, không lướt thêm được nữa.

Kéo lên nữa, ngón cái buông ra, cũng không kéo thêm được.

Tô Xướng thở nhợt nhạt, cũng cúi đầu xem WeChat: "Ừ. Vậy hẹn sau đi."

Lần đầu tiên đối với ngày này có chờ mong ngắn ngủi, nhưng cũng không quá nửa phút.

"Em lên đây," Vu Chu nhận được một tin nhắn, "Dì giúp việc gửi tin nhắn cho em, nói quét dọn xong rồi."

Nàng mở tin nhắn ra, cho Tô Xướng xem, giống như chứng minh điều gì đó. Cả với đối phương, cũng với chính mình.

"Được." Tô Xướng nhìn lướt qua, chuẩn bị lấy túi.

"Để em tự lên đi," Vu Chu ngăn cản cô, "Em thấy tin nhắn của cô rất nhiều, chắc là rất bận, nếu không thì về ngủ một lát, đồ đạc của em cũng không nhiều, tự em làm là được rồi, hơn nữa đều quét dọn xong rồi, chị cũng không giúp được gì."

Câu cuối cùng rất nhỏ, nàng đối với gương mặt lạnh lùng của Tô Xướng vẫn có chút khó chịu.

Tô Xướng hơi ngẩn ra, vô ý thức gật đầu, gật ba cái, mới cười cười nói: "Được, vậy chị về trước, nếu cần giúp đỡ, cứ tìm chị bất cứ lúc nào."

"Được. Được được, em biết rồi." Vu Chu nhìn chằm chằm vào cà phê nói.

Lại lấy điện thoại ra kiểm tra WeChat, sau đó vừa xem giao diện chat, vừa đứng dậy: "Đi nhé."

"Tạm biệt."

"Tạm biệt."

Vu Chu không cần Tô Xướng, Tô Xướng cũng không nghĩ tới nếu như đứng ở nhà mới của nàng, có thể giúp được gì. Cô cách tấm cửa kính, nhìn ra bên ngoài đường phố, Vu Chu đẩy cửa đi ra, vẫn cúi đầu nhìn điện thoại, phía trước có một đống xe đạp xe máy đang đỗ, nàng giữ một cái hộp giao hàng gần nhất để tránh va chạm, rồi rẽ vào khu chung cư.

Lần tạm biệt này, cùng những người nói "Hẹn lại lần sau", trông không có gì khác biệt.

Tiếng ve kêu mùa hè hàng năm cũng sẽ không vắng mặt, ở phòng trọ mới này lại càng rõ ràng một chút.

Căn nhà này còn kém xa nhà Tô Xướng, kế bên đường cái lớn, buổi tối đều có thể nghe thấy tiếng xe cộ và loa lớn của một hai cửa hàng, thỉnh thoảng còn có quảng cáo thu mua điều hòa cũ hắng giọng mở ra, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy chó sủa cùng một hai câu tranh cãi.

Một căn nhà rất náo nhiệt, cũng coi như lơ đãng làm bạn với cứu tế.

Tốt hơn chính là, nó liếc mắt một cái đã nhìn thấy đầu, chỉ có một cái giường, một tủ quần áo, trên bàn học có mấy hàng giá, rèm cửa sổ rất tiết kiệm vải vóc, chỉ vừa vặn che qua cạnh cửa sổ, phía dưới giữ lại giá phơi quần áo trong phòng. Bên cạnh bàn học có một khoảng trống nho nhỏ, Vu Chu dự định mua ghế lười, là kiểu chỉ có một người nằm, lại phối với đèn sàn, cũng rất có tình thú.

Về sau nàng ngồi ở đó cày phim, ngồi ở đó đọc sách, ngồi ở đó gọi điện thoại tám chuyện với nhóm Hoả Oa.

Nàng liếc mắt nhìn di động, cũng không biết Tô Xướng đã về đến nhà chưa, không nhắn tin cho nàng.

Thở dài, lên Taobao trả lại hoa vĩnh sinh gì gì đó, rượu là không trả không đổi, nàng định tự uống. Xử lý xong mang theo giỏ nhỏ đi vào phòng vệ sinh dùng chung tắm rửa, mặc đồ ngủ đi ra thì gặp được bạn cùng phòng trở về.

Tóc buộc nửa, kiểu rất đẹp trai, cũng rất cao rất gầy, mặc áo hoodie lớn và quần đùi, giàu đế bằng England màu đen, tất đen dài đến đầu gối, đeo ba lô một bên vai, đóng cửa lại, liếc nhìn Vu Chu một cái.

Bầu không khí gei quá.

Vu Chu mang theo chậu rửa mặt, mặc váy ngủ.

"Xin chào, hôm nay tôi vừa mới chuyển đến đây." Vu Chu ăn mặc có chút xấu hổ, bởi vì nàng không mặc áo lót, không tự chủ được rụt ngực lại, chào hỏi người ta.

"Chào." Rất lạnh nhạt, hơn nữa cô ấy cũng không định bật đèn, đi vào tủ lạnh lấy một chai coca, vừa uống vừa đi vào phòng.

Cũng đúng, kiểu bạn cùng phòng thuê chung này, vốn không có giao tiếp, không giống với Tô Xướng.

Tắm rửa xong dùng trùm khăn đầu, Vu Chu nằm trên giường, đúng lúc nhận được điện thoại của Hoả Oa.

"Mình thất tình rồi." Câu đầu tiên chính là câu này.

"Hả?" Cô ấy đã yêu rồi sao?

"Chính là crush lần trước, công khai rồi."

"Đồng cảm."

Quá trình này rất quen thuộc, Vu Chu khô khan an ủi cô ấy, sau đó Hoả Oan muốn chết không sống cầu xin nàng: "Hai ta ra ngoài chơi đi."

"Đồng nghiệp của cậu đều đang nghỉ phép, cậu cũng nghỉ đi, kỳ nghỉ đông của cậu vẫn còn 8 ngày phải không? Mình nói công ty nước ngoài của cậu nghỉ đông nhiều thật đấy, cậu mới vừa nhậm chức mà cũng có rồi."

Vu Chu có chút động lòng, đã rất lâu rồi không ra ngoài chơi, huống hồ còn có thể thay đổi đầu óc choáng váng.

Đầu óc nàng giống như bị hơi nước lúc mới tắm tràn vào, nhoáng một cái tất cả đều là Tô Xướng.

Nàng suy nghĩ, nói: "Cậu bao hết à? Đi đâu mà cần lâu vậy?"

"Ra nước ngoài chơi đi, chúng ta đi Thái Lan, trên Taobao có dịch vụ làm visa gấp. Nếu không được thì xin visa khi đến sân bay." Hoả Oa chỉ muốn đi càng nhanh càng tốt.

"Để mình suy nghĩ, hỏi mẹ mình đã." Vu Chu tháo khăn xuống.

Nghe nàng nói như vậy, cảm giác có hy vọng, Hoả Oa hăng hái bừng bừng đứng dậy lên kế hoạch.

Còn chưa nói được mấy câu, đèn "bốp" một tiếng đã tắt, Vu Chu theo bản năng kêu lên một tiếng, cúp điện thoại, ấn vài cái công tắc, cũng không có phản ứng. Vì thế nàng mở đèn pin trên điện thoại, băng qua phòng khách, đi tới chỗ cửa ra vào, mở hộp điện ra xem có phải đứt cầu dao hay không.

Nhưng vừa tới bên này, nàng nhìn từng hàng nút bấm, cũng rất hoang mang.

Phía sau vang lên tiếng mở cửa, sau đó là tiếng dép lê, dừng ở phía sau nàng.

"Ba ngày nay sửa chữa mạch điện, mỗi đêm 9 giờ sẽ mất điện, đừng nhìn nữa."

Vu Chu quay đầu lại, bạn cùng phòng mặc áo phông lớn đứng ở phía sau.

Giọng nói cũng lạnh lùng như vẻ ngoài của cô ấy.

"À, xin lỗi, tôi không xem tin nhắn thông báo." Vu Chu kiễng chân đóng hộp điện lại. Sau đó nàng nghe thấy người phía sau cười một tiếng, giống như là cười nhạo: "Cô nói xin lỗi làm gì chứ."

A cái này...

Phải ha. Ôi, cảm giác bạn cùng phòng mới có chút khó gần. Vu Chu yên lặng lo lắng, nhưng không nói gì, ướt tóc đi về.

Cửa vừa đóng, phòng ốc tối đen như mực, trông có chút đáng sợ.

Cũng ngủ say trong bóng tối còn có căn nhà ở thư viện Giang Nam này, Tô Xướng lại như thường ngày ném chìa khóa xe ở trên ngăn tủ, vẫn không bật đèn như cũ, lúc thay dép lê cảm thấy phần eo đau nhức, cô thấy nhưng không thể trách dừng lại nhịn một chút, sau đó đi vào bên trong.

Thật ra lúc Vu Chu chưa tới, Tô Xướng về nhà rất ít khi bật đèn lầu một. Cho nên lúc mới dọn đến, Tô Xướng còn chưa quen trong nhà sáng như vậy.

Cô không phải không thích nghi với sự vắng vẻ của căn nhà như bất cứ ai nghĩ. Thực tế thì, đây mới là cuộc sống cô quen thuộc, mỗi một tấc da đều ở trong cảm giác xa cách như cá gặp nước.

Không muốn ăn cơm, trực tiếp lên lầu hai, tắm rửa xong liền chuẩn bị đi ngủ.

Trước khi ngủ thì xem điện thoại, Vu Chu không nói cho cô biết tình hình chuyển nhà, mở WeChat, cũng không đăng lên vòng bạn bè.

Gần đây Vu Chu rất ít khi chia sẻ cuộc sống trên mạng, chỉ có điều khoảng thời gian trước ở nhà Tô Xướng, nàng không ý thức được chuyện này.

Đêm nay không có đèn, hai người đều ngủ không ngon. Cứ như vậy thuận lý thành chương, nhưng cũng rút lui về khoảng cách bạn bè.

Tuần sinh nhật Tô Xướng này, điện thoại của cô cũng đủ ồn ào. Nhưng tin nhắn Vu Chu tới rất ít.

Thứ hai, cuối cùng nàng cũng đăng một tin lên mạng xã hội và nói: "Nice, nhà mới mày làm tốt lắm, bây giờ tao có thể dậy lúc 8 giờ 30". Tô Xướng nhấn like.

Thứ ba, buổi trưa đoàn phim ăn cơm, Tô Xướng gọi thịt bò kho, phát hiện thật sự giống như Vu Chu nói, đã chiên qua, ăn vào sẽ không tươi. Cô chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè, caption: "Quả nhiên." Một tiếng sau nhận được bình luận của Vu Chu: "Em nói rồi, đều là đã chiên qua." Trong lòng Tô Xướng như bị móc câu nhỏ câu một cái, lại trả lời nàng: "Ừ."

Vu Chu cũng trả lời: "Vẫn là em nấu ăn ngon."

Tô Xướng nói: "Đúng vậy."

Xế chiều hôm đó tâm trạng Tô Xướng rất tốt, Kỷ Minh Tranh cùng tổ xuất phát từ ý nghĩ quan tâm đến sức khỏe răng miệng, cũng có thể là bởi vì cô ấy phát hiện luôn có đồng nghiệp ở trong phòng thu ăn kem với đồ ngọt các kiểu, nói ở trong phòng thu có thể cho một chút nước súc miệng không, Tô Xướng hiếm khi đáp lời tỏ vẻ tán đồng.

Buổi tối gọi một phần mì thịt sốt cà chua bên ngoài, nhưng không kịp thời gian, cô chỉ động hai miếng, liền vội vàng lau miệng, chuẩn bị livestream.

Từ 8 giờ đến 12 giờ, livestream bốn tiếng, rất vui vẻ, nhưng cũng rất mệt mỏi, cô mỉm cười liên lạc với các bạn thính giả, kiên nhẫn lịch sự trả lời câu hỏi, sau đó cảm ơn từng người một.

Mì nguội lẳng lặng đợi ở một bên, là người bạn duy nhất trong cuộc sống hiện thực.

Sau khi livestream xong đã là hơn 12 giờ, Tô Xướng mở WeChat, lướt xuống rất nhiều chấm đỏ, tìm được tin nhắn của Vu Chu, tới lúc 0 giờ. "Chúc mừng sinh nhật. Bánh kem.jpg"

Không có từ ngữ hoa lệ, không có sticker hài hước, không có lượng thông tin dư thừa, thậm chí không dùng dấu chấm than.

Tô Xướng trả lời nàng: "Cảm ơn."

Nhận được tin nhắn của Vu Chu: "Không phải chị đang tụ họp với bạn bè sao, về nhanh vậy sao?"

"Ừ, tiệc tùng xong rồi."

"Ha ha, ăn thế nào? Ăn mì trường thọ chưa, phải ăn mì trường thọ."

Tô Xướng liếc nhìn mì dính dính, mím môi cười cười, nói: "Ăn rồi."

"Vậy là được rồi."

Vu Chu không biết nói cái gì, lúc nàng trả lời trên mặt còn theo bản năng khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt của nàng rất mất mát. Cũng không biết Tô Xướng tụ họp với bạn bè như thế nào, có thể mở rượu rất đắt hay không, có phải là loại phòng bao xã hội thượng lưu, kiểu lướt thấy trong video ngắn hay không.

Nàng thở dài và nghĩ rằng cuộc trò chuyện đã kết thúc, nhưng nhận được tin nhắn của Tô Xướng, một sticker mèo con gật đầu.

Vu Chu cười cười, gửi lại chó con gật đầu.

Lại là sticker mèo con gật đầu.

Vẫn gửi lại, chó con gật đầu.

Sau đó Tô Xướng nói: "Ngủ ngon."

Vu Chu trả lời: "Ngủ ngon."

Ngủ ngon, sinh nhật vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro