Chương 32
Hơn 9 giờ tối, Vu Chu nhận được cuộc gọi video từ Tô Xướng.
Tính ra trong nước hẳn là hơn 10 giờ tối, Vu Chu chải tóc, ngồi ở trên giường nhận máy, nhưng camera đối diện chăn. Thật trùng hợp, Tô Xướng bên kia cũng đối diện mặt đất.
Hai người đồng thời cười.
Vu Chu nhìn nền xi măng màu xám lung lay trong ống kính, giống như đang ở tầng hầm đỗ xe. Hỏi cô: "Chị mới về nhà à?"
"Ừ, vừa tới. Bây giờ sắp vào thang máy." Tô Xướng nhấn nút đi lên.
"Vậy sao chị lại gọi video cho em?" Trước kia đều là gọi thoại.
"Vốn định gọi điện thoại, không biết làm sao gọi được cái này. "Tô Xướng nói.
Nói lung tung đi, Vu Chu cẩn thận suy nghĩ, chọn sai có thể cúp mà, hơn nữa camera hẳn là sẽ không tự giác quay về phía xung quanh.
Nhưng nàng không định vạch trần Tô Xướng, chỉ hỏi cô: "Muộn thế này mới về, ăn cơm chưa?"
"Chưa, không đói." Tô Xướng vào thang máy, nhìn hình ảnh Vu Chu bên kia, tút tút, tín hiệu không được tốt lắm, Hoả Oa vừa tắm xong đi ra, ngồi xuống giường, chăn lún xuống, trong hình xuất hiện chân của Hoả Oa.
Tô Xướng sửng sốt: "Đây là..."
"À, Hoả Oa, cậu ấy vừa tắm xong." Vu Chu điều chỉnh góc độ, đối diện với giường bên cạnh mình.
Tô Xướng không kịp phản ứng: "Hai người, ở cùng nhau?"
Hoả Oa liếc Vu Chu một cái, lại liếc điện thoại một cái, có ý gì?
"Ừ, đúng vậy," Vu Chu giải thích với cô, "Bọn em ra ngoài khá vội mà, rất nhiều khách sạn nổi tiếng trên mạng đều không đặt được, Hoả Oa muốn ở nơi này, bởi vì có cái sân nhỏ, còn có hồ bơi, nhưng cũng chỉ có phòng giường lớn."
Vu Chu xuống giường, lê dép lê, đẩy cửa sân ra cho Tô Xướng xem: "Chị xem, đẹp không? Đêm qua còn có đèn, em cảm thấy lãng phí điện, bảo khách sạn đóng cửa, may mắn có nhân viên hiểu tiếng Trung, nếu không em nói tiếng Anh bọn họ đều nghe không hiểu."
Vu Chu cười ngượng ngùng, ống kính vòng một vòng quanh hồ bơi.
"Phòng giường lớn cũng không có hai phòng sao?" Tô Xướng nhìn hồ bơi một hồi, nhẹ giọng hỏi Vu Chu.
Vu Chu không chắc ý của cô, cảm thấy có chút mập mờ, giống như đang để ý cái gì, nhưng trong giọng nói của cô cũng không có gì cả, như thể chỉ là một cô tiểu thư không biết đến khói lửa nhân gian đang hỏi.
Vu Chu ngồi xổm xuống, nhìn hồ nước phản chiếu ánh trăng, thành thật nói: "Ừ, bởi vì bọn em không có nhiều tiền đến vậy."
Lúc nàng nói lời này rất ngoan, rất nghiêm túc, không hề tự ti, nhưng có một chút ngượng ngùng. Tô Xướng sẽ không hiểu những cô gái như các cô, không tính là nghèo khó nhưng cũng muốn hưởng thụ, có thể nói đi là đi du lịch nước ngoài, nhưng vẫn phải tính toán tỉ mỉ. Nếu như có thể kết bạn chia sẻ chút tiền, các cô cũng muốn ở phòng có hồ bơi vô cực tốt hơn, mà không phải đặt hai gian phòng giường lớn bình thường.
Đối với cô gái như Vu Chu mà nói, hưởng thụ không phải lấy lòng mình, mà là thấy chuyện đời, nàng tình nguyện hy sinh một nửa chiếc giường hằng ngày, chen chúc với Hoả Oa, sau đó thấy sân nhỏ có hồ bơi vô cực bình thường không thường thấy.
Ý nghĩa của khách sạn khi họ đi du lịch, không phải ở chỗ ngủ ngon, mà là ở chỗ nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp "Wow" một tiếng, ở chỗ buổi tối ngồi ở bên cạnh hồ, nhìn ánh trăng phản chiếu.
"Tóm lại em cảm thấy khách sạn này rất tốt." Vu Chu nhặt nhánh cây rơi xuống bên cạnh, ném vào thùng rác.
"Đúng vậy cũng không tệ lắm." Hình ảnh Tô Xướng bên kia biến thành trong nhà, cô bật đèn sàn, ngồi xuống sô pha, giống như ánh trăng nhu hòa cười cười.
Bởi vì Tô Xướng hiểu mà Vu Chu có chút vui vẻ, lại nghe Tô Xướng nói: "Nếu như em cảm thấy tốt, nhớ kỹ khách sạn này, lần sau chúng ta có thể ở."
"Lần sau?"
"Không phải em nói, Thái Lan rất vui, hy vọng chị cũng đi sao?" Tô Xướng dựa vào tay vịn sô pha, "Lời khách sáo?"
A cái này...
Mặt Vu Chu bắt đầu nóng lên, không phải lời khách sáo, nhưng cũng không tính là lời nói thật, nếu như là Tô Xướng, nàng cảm thấy có thể đi nơi ít người hơn, hưởng thụ một chút, có điều phải đợi Vu Chu tích góp tiền. Nhưng mà hiện tại quan trọng không phải cái này, Vu Chu cảm thấy, mình lại bị Tô Xướng trêu chọc lần nữa.
Rất nghi ngờ.
Trước khi ra nước ngoài, rõ ràng hai người trao đổi rất bình thường, mới qua có mấy ngày, Tô Xướng lại chủ động như vậy.
Giọng nói và khí chất cả người cô tự mang thuộc tính trong trẻo nhưng lạnh lùng quyến rũ, một khi chủ động, rất dễ
khiến người ta chống đỡ không được. Nhất là, khi cô cảm thấy quyền chủ động lại trở về trên tay mình, hai chữ "thành thạo" này, bản thân tựa như được buff.
Cúp điện thoại, Vu Chu lại ngồi trong sân một lát, cảm thấy trên người dính dính, mới trở về tắm rửa. Trong phòng tắm ấm áp dễ chịu, Vu Chu cách hơi nước mông lung, có thể nhìn thấy thân thể như ẩn như hiện trong gương, nàng ở dưới vòi sen lại bắt đầu rạp hát nhỏ trong đầu, suy nghĩ thật lâu, tắm thật lâu.
Ngày hôm sau họ đến một quán trà sữa Thái Lan rất nổi tiếng, trên tường đều là những tờ giấy nhỏ bằng tiếng Trung, rất nhiều người để lại sự ái mộ không thể nói ra ở nơi đối phương vĩnh viễn không nhìn thấy. Vu Chu nhàm chán nhìn một chút, chụp cốc trà sữa trên bàn, gửi cho Tô Xướng.
Bởi vì buổi sáng Tô Xướng cũng gửi cho nàng một tấm ảnh chờ đèn xanh đèn đỏ, nói bắt đầu đi làm.
Các cô bắt đầu có một chút ăn ý chia sẻ hành tung, nhưng hai người đều cẩn thận từng li từng tí không có vạch trần nguồn gốc.
Là bởi vì bất ngờ không kịp đề phòng nếm được mùi vị nhớ nhung, là bởi vì mấy chục giờ sau, các cô sắp gặp lại nhau.
Tô Xướng không trả lời, có thể đang làm việc. Vu Chu đặt điện thoại xuống, dùng ống hút khuấy đá trong trà sữa, nói với Hoả Oa viết tờ giấy nhỏ: "Mình không muốn viết không có CP, sau khi trở về, mình muốn chuyển tần số."
"Hả, chuyển cái gì?"
"Muốn viết tiểu thuyết bách hợp."
Hoả Oa ngơ ngác ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn nàng một vòng, ngơ ngác cúi đầu tiếp tục viết thư chia tay cảm động trời đất cho crush: "Nhưng bách hợp cũng rất ảm đạm nhỉ? Tại sao không viết ngôn tình?"
Vu Chu hắng giọng, ánh mắt lấp lánh nhìn quanh bốn phía, xác nhận chỉ có hai người Thái không hiểu tiếng Trung, mới ấp úng nói: "Không viết được ngôn tình, mình không viết được, mình phát hiện, mình không nghĩ được lúc nam nữ quan hệ."
Hoả Oa lại mờ mịt ngẩng đầu, mờ mịt vòng quanh nàng một vòng, lần này không cúi đầu, chớp mắt mấy cái, nhìn thẳng vào nàng: "Vậy cậu có thể nghĩ gì về hai cô gái sao?"
Vu Chu sửng sốt, cùng Hoả Oa mắt to trừng mắt nhỏ. Hoả Oa không hiểu được nàng, liền lo cho bản thân trước, tiếp tục viết thư.
Tiếng chuông gió thổi qua cửa, bên ngoài cửa hàng lái một chiếc xe máy Tuk Tuk.
Vu Chu như có điều suy nghĩ uống hết mấy ngụm trà sữa cuối cùng. Nàng không nói cho Hoả Oa biết, tối hôm qua sau khi nhận được điện thoại của Tô Xướng, nàng đã mơ một giấc mơ, chỉ có một đôi chân, nằm ngửa cong lên, khẽ tách ra khe hở, trong khe hở có một bàn tay, lỏng lẻo ngăn cản.
Sau đó ngoắc ngón áp út một cái, dời đi.
Vu Chu bị nhịp tim của mình dọa cho tỉnh.
Bởi vì nàng nhận ra bàn tay đó. Hơn nữa đôi chân kia, có một đôi đầu gối rất đẹp.
Sau nửa đêm nàng đi tới bên hồ nước, nằm ngẩn người trên ghế nằm. Từ đám mây nhỏ không có hứng thú kia, nghĩ đến đêm say rượu, từ Tô Xướng nói lần sau ở cùng nhau, rồi đến bàn tay rất biết che giấu kia.
Nàng cong, cong như trăng lưỡi liềm đại diện cho nỗi nhớ nơi đất khách quê người.
Vu Chu cũng thích một vầng trăng chân trời.
Biết rõ rất xa xôi, nhưng vẫn không nhịn được ngẩng đầu nhìn nó.
Mùa hè ở Giang Thành khô ráo hơn Thái Lan rất nhiều, hôm nay Tô Xướng không có sắp xếp công việc, tính toán thời gian chênh lệch không nhiều lắm, lái xe đến sân bay. Nhà cha mẹ cô không ở Giang Thành, bởi vậy số lần đến sân bay không ít, nhưng lần này không giống, cô giống như có thể cảm nhận được lốp xe nhẹ nhàng va chạm trên mặt đất lại bắn lên, giống như cô ôm ấp trái tim mơ hồ chờ mong.
Trải qua lần chia tay này, thái độ của Tô Xướng đối với Vu Chu lại khác.
Cô vẫn không nghĩ rõ ràng, có nên phát triển cùng Vu Chu hay không, nhưng cô trước sau như một chán ghét bị động. Ngay từ đầu ý đồ rời xa, cho rằng kéo dài khoảng cách có thể trở về quỹ đạo, sau khi ý thức được không thể, Tô Xướng nhanh chóng phán đoán tình thế, muốn lấy lại quyền chủ động.
Tô Xướng là một người chưa từng bị lựa chọn, cho dù là thử giọng lúc mới vào nghề, chỉ cần tìm được cô, chỉ cần cô giao âm, nhân vật kia nhất định là của cô, từ hiệp dịch trở đi đã như vậy.
Ở trên người Tô Xướng, không thể nào trơ mắt nhìn Vu Chu quấy nhiễu cảm xúc của cô, mà cô bất lực.
Vu Chu xảo quyệt hơn so với tưởng tượng của cô. Tô Xướng từng cho rằng Vu Chu tự mang cảm giác yên ổn là một ngọn núi, nhưng Vu Chu nói cho cô biết, thuyền nhỏ thật sự là thuyền nhỏ, hôm nay nàng dừng lại ở chỗ này, giây tiếp theo có lẽ sẽ nước chảy bèo trôi.
Tô Xướng thuộc cung Cự Giải, đối với cảm giác yên ổn vĩnh viễn mê muội, nếu thuyền nhỏ đã xuất hiện trong đời thì cô hy vọng có thể cập bến.
Bởi vậy, cho dù cũng không muốn tùy tiện triển khai một đoạn tình cảm, cô cũng không hy vọng Vu Chu cùng người khác triển khai một đoạn tình cảm.
Cô có thể làm một người đặc biệt, quan trọng, độc nhất vô nhị trong cuộc đời của Vu Chu. Cho dù là bạn bè, cũng muốn làm một người bạn tốt nhất.
Nếu không những cảm xúc bất lương như lo được lo mất sẽ diễu võ dương oai với cô.
Sân bay bao giờ cũng sáng sủa, bởi vì bất luận chia lìa hay gặp lại, đều xứng đáng để mỗi người thu vào đáy mắt mà trân quý.
Vu Chu chưa từng cảm thấy quá trình chờ đợi dừng hẳn, xuống máy bay và lấy hành lý dài dằng dặc như vậy, ngay cả toilet nàng cũng không đi, đứng ở lối ra băng chuyền hành lý kiễng chân nhìn, khó khăn lắm mới chờ được, xách lên đặt lên xe hành lý.
Đẩy hành lý đi ra, chỗ đón rất nhiều người, nhưng Vu Chu liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tô Xướng.
Cô đứng cách đám đông một chút, mặc áo sơ mi trắng to rộng, cổ chữ V, cổ áo hơi rộng, lộ ra một làn da mịn màng. Cô đeo hai sợi dây chuyền, sợi dây chuyền bạch kim ngắn ở xương quai xanh, dài là một chuỗi ngọc trai nhỏ mượt mà, độ cong rủ xuống trùng khớp với cổ chữ V. Thân dưới là quần đùi rộng màu cà phê, toàn bộ phối màu rất đơn giản nhẹ nhàng khoan khoái.
Ăn mặc đơn giản, nhưng kiểu tóc đã thay đổi, búi nửa đầu, thoáng hỗn độn có vẻ rất lười biếng, nhìn kỹ thì trong tóc xõa xuống cất giấu một bím tóc nhỏ, có chút ngầu, lại có chút tinh xảo.
Tô Xướng không thường làm tóc, không chắc có tính là đẹp hay không, bởi vậy một ngày trước cô cố ý chải kiểu tóc này đi làm, sau khi nhận được mấy lời khen, ngày hôm sau chải tới đón sân bay.
Không biết Vu Chu cảm thấy thế nào.
Cô một tay đút túi, một tay trả lời WeChat, thấy Vu Chu đi ra, giơ tay vung lên, ý bảo nàng đi tới.
Vu Chu đột nhiên ngượng ngùng.
Cứng ngắc gật đầu với Tô Xướng tỏ vẻ đã thấy, sau đó cúi mặt, giống như đang kiểm tra có bỏ sót hành lý hay không, cuối cùng quay đầu nói chuyện với Hoả Oa.
Rõ ràng chỉ có một người chờ ở đó, nhưng nàng cảm thấy ánh đèn sân khấu của toàn thế giới đều chiếu lên người cô, đường cũng sẽ không đi.
Tô Xướng đứng ở bên cạnh cột trụ chờ chim cút nhỏ vùi đầu tới, nàng mặc váy hai dây màu trắng gạo, có thể là ngủ ở trên máy bay nên làm tóc rối, cho nên đội một cái mũ lưỡi trai màu vàng nhạt, cô gái bên cạnh có lẽ là Hoả Oa, mặc bộ đồ nghỉ dưỡng màu vàng chanh, chân đi một đôi dép lê, rất giống bán hoa quả.
Vu Chu mất tự nhiên chỉnh tóc, dừng lại trước mặt Tô Xướng, nhìn cô một cái: "Hello."
Hai chữ chậm rì rì, nói xong liền đỏ mặt.
Tô Xướng hít hít mũi, mím môi cười, cũng chậm rãi nói: "Tới rồi à."
"Ừ." Vu Chu lại vuốt tóc mình, trên máy bay ngủ say, thật phiền, sớm biết đã thấm ướt chút nước.
Đây là tình huống gì vậy? Hoả Oa nhìn Tô Xướng, lại nhìn Vu Chu, Vu Chu đỏ mặt, cổ Tô Xướng có chút hồng.
Cái quái gì thế này...
"À," Vu Chu thấy Hoả Oa dường như không có việc gì tìm việc cầm hành lý xuống, liền nhanh chóng giới thiệu," Đây là Hoả Oa, Hoả Oa, đây là Tô Xướng."
Nàng nói xong liếm liếm môi, có hơi khô.
"Xin chào." Tô Xướng cười.
Hoả Oa như ngồi trên đống lửa. Thật sự là kiểu nữ thần, kiểu đó khiến người ta cảm thấy quần áo trên người mình vẫn còn chưa tháo tem, trên đó ghi giá gốc 19,9 tệ, khiến người ta cảm thấy rất ngại ngùng và thiếu tự tin.
"Xin chào. Xin chào." Hoả Oa cảm thấy nên bắt tay, nhưng Tô Xướng không nhúc nhích, cô ấy cũng không nhúc nhích.
Hai người Vu Chu và Tô Xướng đều không nói chuyện, lần đầu Hoả Oa thấy đón sân bay quỷ dị như vậy, một nắm liền muốn chuồn, suy nghĩ hai giây, lúng ta lúng túng hỏi Tô Xướng: "Chị tới đón cậu ấy à?"
"Ừ." Tô Xướng nói.
"Vậy được, vậy được," Hoả Oa đẩy vali của mình, "Vậy em đi tàu điện ngầm về nhé."
Vu Chu không kịp phản ứng, Hoả Oa nhìn Tô Xướng, Tô Xướng nhìn Vu Chu, nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
Hoả Oa thiếu chút nữa chọc cười, chị gái này thật buồn cười, người bình thường thường sẽ khách sáo nói cùng đi đi, sẵn tiện đưa đến trạm tàu điện ngầm hay gì đó, Tô Xướng liền nhìn Vu Chu nói một câu được.
Vì thế cô ấy nhịn cười bỏ chạy, chạy hai bước thì quay lại nói với Vu Chu: "Túi, túi."
"À." Vu Chu lúc này mới hoàn hồn, đưa cặp sách trên người mình cho Hoả Oa. Hành lý của Hoả Oa hơi nhiều, nàng giúp đỡ mang một cái nhỏ.
Hoả Oa nhận lấy, lưng đeo túi rời đi.
Tô Xướng cũng không nói gì, đi tới một bên ấn nút chờ thang máy, Vu Chu đi theo tới, bánh xe hành lý ùng ục rung động.
Đứng thành một hàng, Tô Xướng mới nghiêng mặt nhìn nàng, thản nhiên cười: "Đen rồi."
Vu Chu giơ tay ấn mũ của mình: "Ừ, mặt trời rất độc, em dùng hai chai kem chống nắng, còn đội mũ, còn che dù, vẫn là như vậy."
Nói hai câu, thì sẽ không xấu hổ, Vu Chu tương đối lo lắng lúc nào mới có thể dưỡng lại làn da trắng trở lại.
Hai người câu được câu không nói chuyện, đến tầng hầm lấy xe, chờ ngồi lên xe, Vu Chu mới hỏi: "Đi đâu vậy?"
Tô Xướng cầm tay lái suy nghĩ một chút: "Hơi muộn rồi, có đói không, muốn ăn cơm không?"
"Đói."
"Đi nhà hàng hay đến nhà chị? Trong nhà có chút nguyên liệu nấu ăn, muốn ăn cơm tự mình nấu không?"
Vu Chu vui vẻ, ngồi ở ghế lái phụ nhìn trời: "Lần đầu tiên em thấy có người mời ăn cơm nói em tới nhà chị nấu cơm đi. Ha ha ha ha."
Tô Xướng khởi động xe: "Chị mua đồ ăn, nghĩ lỡ như em muốn ăn đồ mình nấu, dù sao em nói đồ ăn bên ngoài không ngon, chỗ của cậu có lẽ cũng không tiện nấu cơm."
"Vậy chị cũng rất chu đáo ha?" Vu Chu nghiêng mặt cười nhìn cô.
"Cảm ơn." Tô Xướng nhìn kính chiếu hậu, cong khóe miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro