Chương 33

Lái xe về nhà mất hơn một tiếng, Vu Chu ở trên xe mệt nhọc, tháo mũ ôm vào trong lòng, ngủ rất say.

Lúc xuống xe cũng có chút choáng váng, đi theo phía sau Tô Xướng, cho rằng mình vẫn ở Thư viện Giang Nam.

Vẫn là nơi ở quen thuộc mang theo mùi gỗ nhàn nhạt, bài trí trong nhà cũng không thay đổi, Vu Chu vẫn là đôi dép lê màu hồng kia, với váy nhỏ bước vào nhà.

Gần một ngày bôn ba trên đường, Vu Chu vừa mệt vừa đói, nhưng Tô Xướng nói đúng, quả thật nàng không muốn ăn ở bên ngoài, vì thế nấu hai bát mì chua cay, Tô Xướng ở bên ngoài điều chỉnh điều hòa trung tâm và đèn môi trường.

Hai người ngồi trên đệm bên cạnh bàn trà, vừa nói chuyện vừa ăn mì.

Vu Chu nói là chính.

"Bọn em còn đi đảo Hoàng Đế, biển ở đó đẹp hơn đảo Phuket rất nhiều, hơn nữa khách sạn bọn em đặt rất tốt, còn có bãi cát tư nhân, nhưng em không dám chơi hạng mục trên biển, cũng rất tiếc nuối."

"Người chị nhìn thấy kia là Hoả Oa bạn của em. Cậu ấy tên thật là Hoắc Nguyên Nghệ, trước kia mẹ cậu ấy thích Hoắc Nguyên Giáp, nhất định phải đặt tên cho cậu ấy là Hoắc Nguyên Ất, bà ngoại cậu ấy lấy cái chết ép buộc, theo như cậu ấy nói, em không biết có khoa trương hay không, sau đó liền đổi thành nghệ trong nghệ thuật."

"Nhưng cậu ấy vẫn không thích cái tên này, bọn em gọi cậu ấy là Hoả Oa. Cậu ấy thích ăn lẩu."

Càng nói càng có tinh thần, vậy mà rất tỉnh ngủ.

Tô Xướng chỉ im lặng nghe nàng nói, thỉnh thoảng nhàn nhạt cười, chua cay có hơi quá với cô, mũi đỏ đỏ, vành mắt cũng ươn ướt. Vu Chu thấy vậy đau lòng, nói với cô: "Chị không ăn được cay thì không ăn nữa, em nấu mì suông cho chị được không?"

"Không sao, chị ăn cũng sắp xong rồi." Tô Xướng lại chọn một sợi mì, nhấp ăn.

Vu Chu sợ cay cô, lại đi lấy hai ly nước trái cây, dưa hấu và bưởi hồng, bưởi hồng không quá ngọt, cho Tô Xướng.

Vừa mới ngồi xuống, thì tin nhắn của Hoả Oa tới, đi thẳng vào vấn đề: "Chị ấy chính là đối tượng nữ cậu mà tưởng tượng đúng không?"

? Vu Chu thiếu chút nữa bị sặc nước dưa hấu.

Nghiêng người đưa lưng về phía Tô Xướng, cẩn thận trả lời: "Cái gì?"

"Cậu về đến nhà rồi à?" Lại gửi một câu.

Hoả Oa: "Vừa tới."

"Mình suy nghĩ cả một đường, cậu đột nhiên nói muốn viết bách hợp, chị ấy lại chạy tới đón cậu, hai người ở sân bay biểu diễn giả trang cà chua, tám phần là có tin vui rồi." Cô ấy tiếp tục nói

Alo! Cái gì vậy! Khuôn mặt của Vu Chu hòa hợp một cách thú vị với nước dưa hấu.

"Chỉ là bạn bè, người ta là thẳng." Chắc... vậy.

"Nhìn cách ăn mặc của chị ấy, bím tóc nhỏ kia, thẳng tới đâu chứ." Hoả Oa phán đoán.

A... Vu Chu lén ngắm tóc Tô Xướng. Thật sao? Hình như cũng chưa từng thảo luận xu hướng tình dục với Tô Xướng.

Lui một vạn bước mà nói, cho dù Tô Xướng cong, cũng không có khả năng coi trọng Vu Chu, tuy rằng dáng người nàng cũng tạm được, dáng người không tệ, trẻ trung động lòng người, cố gắng làm người tiến bộ, kỹ năng nấu nướng siêu phàm dịu dàng nhiệt tình hiểu lòng người, gia đình hòa thuận, nhưng mà, nàng phơi nắng đen một chút.

Phụt, Vu Chu tự chọc cười chính mình.

"Mình cũng không biết tại sao chị ấy lại tới đón mình." Vu Chu có chút tâm tư, có chút trà, nghiêng đầu mỉm cười lặng lẽ trả lời một câu này.

Bất luận Tô Xướng có thích nàng hay không, Vu Chu có thể len lén thỏa mãn bản thân, nàng thích nghe người thứ ba nói với nàng, Tô Xướng đối với nàng không giống nhau, giống như thật sự không giống nhau.

Nàng lại bất ngờ không kịp đề phòng nhớ tới ông chủ trốn thoát khỏi mật thất nói nàng và Tô Xướng trông giống một đôi, cộng thêm Hoả Oa, vậy là hai người.

Tô Xướng ở một bên uống nước trái cây, Vu Chu khóa điện thoại di động, định về nhà nói chuyện với Hoả Oa.

Đang muốn đứng dậy đi lấy đồ, lại thấy Tô Xướng mở miệng: "Bây giờ trở về, liệu có quá muộn hay không?"

"Hả?" Vu Chu lại nhìn di động, "Hơn mười giờ, vẫn ổn mà."

Không muốn đi tàu điện ngầm, cũng không muốn phiền Tô Xướng tiễn nàng, nàng có thể đón xe.

Tô Xướng hắng giọng, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rất dịu dàng đề nghị: "Về đến nhà đã là mười một giờ, đi ra ngoài lâu như vậy, còn phải quét dọn nhà cửa và thay ga giường, lại tắm rửa, sẽ rất khuya rất mệt. Em có mang theo hành lý, có thể ở lại đây một đêm, nghỉ ngơi cho khoẻ, ngày mai chị đưa em về."

Dù sao trước đó cũng từng ở, đề nghị của cô nghe rất chu toàn, chọn không sai.

Nhưng tim Vu Chu chỉ nhảy hai cái, lập tức nàng an tĩnh cắn khóe miệng, đối mặt với Tô Xướng không gợn sóng, cảm giác chua xót quen thuộc lại tới nữa. Bạn xem, bất luận đối phương nói cái gì, Vu Chu đều muốn theo bản năng đồng ý, hơn nữa, tim đập so với cảm xúc còn nhảy nhót nhanh hơn.

Rất muốn tiếp cận nàng, cho dù chỉ là một đêm.

Mà ánh mắt Tô Xướng nhìn nàng, dưới ánh đèn cũng sinh ra ảo giác, giống như cũng luyến tiếc nàng.

Lần đầu tiên, cảm giác thích một người, là chua xót, loại trải nghiệm này trước nay chưa từng có.

Vu Chu cảm thấy rất tra tấn người, hoặc có lẽ lời nói vừa rồi của Hoả Oa cũng mang đến một chút xúc động, nàng cầm ly thủy tinh thon dài, vuốt ve trong tay vài cái, cẩn thận hỏi Tô Xướng: "Tại sao chị lại tới đón em thế?"

Tô Xướng sửng sốt, không ngờ phản ứng của nàng. Vu Chu mềm mại ngồi ở một bên, cân nhắc từ ngữ: "Ừ, em không biết nói như thế nào, thật ra em không thường được đón ở sân bay, chỉ có lúc đi học ba mẹ em sẽ tới đón em, em nghĩ, đón ở sân bay hay gì đó hẳn là bạn thân đi, kiểu bạn đặc biệt đặc biệt tốt ấy."

"Tô Xướng, em là bạn đặc biệt tốt của chị sao?" Vu Chu không hiểu, trực tiếp hỏi cô.

Tô Xướng ngậm một ngụm hơi thở bên môi, khép lại ánh mắt, cô cảm thấy trái tim mình đang trôi nổi, thuyền nhỏ cô muốn giữ chặt, trịnh trọng hỏi thăm quan hệ với mình.

Chưa từng đối mặt với tình huống như vậy, nhưng nàng nghĩ, cách tốt nhất chính là không nên lảng tránh.

Vì thế cô gật đầu: "Ừ."

Cô muốn làm người bạn tốt nhất của Vu Chu, nàng đang làm cái gì cũng có thể chia sẻ với mình, sẽ không bởi vì đột nhiên cắt đứt liên lạc mà khó chịu, mà luống cuống, mà ảnh hưởng đến cảm xúc của mình.

"Vậy tại sao chị..." Vu Chu cúi đầu, có chút căng thẳng, phồng một nửa quai hàm, lại nhanh chóng thu hồi, "Chính là hôm sinh nhật chị, em vốn muốn cùng chị đón sinh nhật, sau đó hình như chị cũng không muốn gọi em."

Rất quẫn bách, rất xấu hổ, kiểu hỏi người ta sinh nhật tại sao không mời mình, thật rất khó nói ra.

Vu Chu thấy trán mình rịn mồ hôi, tim cũng đập thình thịch, may mắn ánh đèn không quá mạnh, không chiếu thấy sự thấp thỏm bồn chồn của nàng.

Nàng thấy Tô Xướng chần chừ một lát, sau đó hạ thấp giọng, ôn hòa giải thích: "Trước đó chị có hẹn với mấy người bạn trên mạng, trước khi gặp em. Chị nghĩ, ừm, mọi người cũng không quen biết nhau."

Cô mím môi, ngón tay cũng siết cái ly thủy tinh trước mặt.

Thì ra Vu Chu muốn đón sinh nhật với cô, nhưng cô hiểu lầm, Tô Xướng cảm thấy vị bưởi trong miệng bắt đầu ngọt hơn lúc mới vào miệng.

Mà sống lưng thẳng tắp của Vu Chu cũng thả lỏng lại, nâng ly uống một ngụm, răng cửa ở mép ly nhẹ nhàng cắn hai cái, ấp úng nói: "Ồ."

Một chút ý cười không cắn được, bị nàng giấu ở trong ly.

Thì ra Tô Xướng sợ Vu Chu không quen bọn họ, thì ra cô cũng muốn hẹn mình tới.

"Vậy em đi tắm." Vu Chu đột nhiên đứng lên, chạy tới trước vali ngồi xổm xuống, tìm đồ ngủ.

Tô Xướng sửng sốt, vài giây sau mới phản ứng lại, đêm nay em muốn ở lại đây.

Mười một giờ mười phút, Tô Xướng ngồi trên sô pha đơn đọc sách, cửa phòng tắm mở ra, Vu Chu mang theo hơi nước đi ra, Tô Xướng liếc nhìn một cái, sau khi vào hè nàng lại mặc váy ngủ, hơn nữa còn mặc loại dây vai nhỏ, buộc ở sau cổ, váy hoa nhí màu trắng nền xanh đậm là kiểu dáng vừa vặn, lộ ra thắt lưng rất đẹp.

Có lẽ là đã mặc được một thời gian rồi, dây vai hơi dài, phía dưới bọc vải, một mảnh lớn trắng nõn lộ ra bên ngoài, ở giữa là khe rãnh nhợt nhạt.

Sau khi bị cháy nắng, cánh tay và vai có hơi đen, chỗ có vẻ trắng càng nổi bật, phải nhảy ra từ trong hình ảnh.

Thỏ con dẻo dai, thỏ con không an phận.

Tô Xướng chớp mắt mấy cái, kiềm chế lông mày, lật một trang sách, lại chậm rãi nhìn nàng: "Em mặc cái này đi ra ngoài?"

Lúc ở chung phòng với Hoả Oa, cũng mặc cái này?

"Ừ, sợ nóng," Vu Chu có chút ngượng ngùng, trở tay thắt lại dây vai, "Cái đó, hơi dài."

Gương mặt hồng nhạt của nàng rủ xuống, động tác thắt nút rồi lại lơ đãng trêu chọc tiểu bạch thỏ, Tô Xướng nghiêng đầu đọc sách, lại chớp mắt một cái.

"Đúng rồi," Vu Chu đi tới, theo thói quen dựa vào tay vịn sô pha, hỏi Tô Xướng, "Em vừa thấy đồ giường em dùng trước đó đã được cất đi, đã giặt chưa? Cất ở đâu vậy? Em trải lên nhé."

Tô Xướng đóng sách lại, ngước mắt nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Lên lầu ngủ đi?"

"Hả?" Một tiếng này cũng rất nhẹ, có chút khàn khàn.

"Trên lầu không phải phòng của chị sao?" Nàng hỏi bằng giọng mềm mỏng, thẹn thùng rất nhanh, tròng trắng cũng nhuộm màu hồng nhạt.

Bởi vì nàng lại nhớ tới đôi chân và bàn tay trong mơ kia, đôi chân của Tô Xướng, bàn tay của Tô Xướng.

Logic cơ bản của giấc mơ này là những suy nghĩ không thể công khai, muốn kéo Tô Xướng xuống khỏi thần đàn. Vu Chu cảm thấy mình rất bẩn, sợ bị nhìn ra, vì vậy càng xấu hổ và luống cuống tay chân hơn.

Tô Xướng bởi vì phản ứng của nàng, một hồi lâu không nói chuyện, muốn thu nạp Vu Chu giờ phút này vào đáy mắt, hoàn hoàn chỉnh chỉnh, không buông tha bất cứ chi tiết nào.

Thật ra ý của cô vốn là, phòng ngủ phụ trên lầu đã trải giường xong, nhưng Vu Chu không được tự nhiên như vậy, khiến trái tim căng phồng của Tô Xướng nảy ra ý nghĩ khác, muốn biết rõ còn hỏi, muốn nghe nàng giải thích. Giống như lúc trước làm loạn cuốn tạp chí, muốn nhìn nàng vội vàng hoảng hốt thu dọn.

Cô đặt tay phải lên tay vịn sô pha, ngay bên chân Vu Chu, đầu ngón tay giật giật, mới hỏi ngược lại: "Ừ. Sao vậy? Em và Hoả Oa, không phải hai người cũng ở chung một phòng sao?"

Hoả Oa có thể, cô không thể? Không phải nói là người bạn quan trọng nhất sao?

Ánh mắt của cô nghiêm túc mà thờ ơ, kiên nhẫn tương đương với Vu Chu trả lời, nhưng Vu Chu hiển nhiên không nghĩ tới khác biệt trong đó, kinh ngạc nhìn cô.

"Cô cũng không phải không có phòng dư..." Vu Chu dùng sức gãi gãi ngón trỏ của mình, dùng âm điệu gần như tự nói.

Đầu gối lại vô thức chống vào tay vịn sô pha.

Để đến bên cạnh ngón tay Tô Xướng, lõm xuống một hõm nhỏ.

Tô Xướng cười ôn hòa, nhẹ nhàng nói: "Nhưng không trải giường."

"Vậy em có thể trải."

"Em mệt lắm rồi mà."

"Sức trải giường vẫn có."

Ồ. Tô Xướng thấy mặt nàng càng ngày càng đỏ, đưa tay chạm vào đầu gối nàng, trấn an nho nhỏ: "Trên lầu có phòng khác. Lúc trước em không biết sao?"

Tim nhắc tới cổ họng thả lỏng, Vu Chu đột nhiên mất mát.

"Trước đây em cũng chưa từng lên đó bao giờ." Nàng thì thầm.

"Đi thôi, chị dẫn em đi." Tô Xướng đặt sách xuống, đứng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro