Chương 34
Lầu hai nhà Tô Xướng có ba phòng, phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ đều là phòng xép, phòng ngủ chính có cửa sổ ngắm cảnh 270 độ, Tô Xướng thiết kế bộ phận cửa sổ khéo léo mà tinh xảo, ngồi ở phía trên uống nước đọc sách, có thể thu hết thiết kế sân vườn xa xỉ vào mắt. Phòng ngủ phụ nhỏ hơn một chút, nhưng có một ban công gần giống sân thượng nhỏ.
Ở Giang Thành, có ban công là sản phẩm rất khan hiếm. Vu Chu nhớ tới mình chỉ có thể phơi quần áo ở dưới bệ cửa sổ phòng trọ nhỏ.
Vu Chu không hiểu tại sao ban công lại được coi là thiết kế xa xỉ, ở quê nàng, địa phương nhỏ, mỗi phòng đều có thể có một ban công nhỏ, nhưng Giang Thành thì không có.
Hiện tại, đứng bên lan can kính của ban công phòng ngủ phụ, nhìn xa xa những ánh đèn thành phố lấp lánh, cùng với hồ nước trong công viên bên cạnh. Đến giờ này vẫn còn những ánh đèn như đèn câu cá, phản chiếu trên mặt nước gợn sóng lăn tăn.
Gió thổi vào mặt đều đắt lên.
Cho nên xa xỉ không phải ban công, mà xa xỉ chính là sự tự tin khi đứng trên đỉnh thành phố nhìn xuống hàng vạn ánh đèn, xa xỉ chính là việc đối diện với đường chân trời của thành phố mà không cảm thấy áp lực, thoải mái tận hưởng gió trời.
Ngoại trừ hai phòng ngủ, còn có thư phòng, bên cạnh là phòng vệ sinh cho khách. Phòng thay đồ và phòng gia đình dưới lầu không chênh lệch nhiều lắm, không tính là lớn, có thể bởi vì không gian tủ quần áo trong phòng ngủ của bản thân đã đủ.
Tô Xướng dẫn nàng tùy tiện xem, Vu Chu nhìn thật sự rất ngưỡng mộ.
Biệt thự nhỏ ở quê nàng cũng rất lớn, nhưng thật sự không giống biệt thự ở thành phố lớn, khắp nơi đều là thiết kế, công nghệ kéo sợi khung cửa màu xám đều rất tinh xảo.
Nhà nàng là mời người quen bao trang hoàng, đồ dùng trong nhà chọn, chỉnh thể kiểu Mỹ, phòng ngủ chính lại là đồ gỗ lim kiểu Trung Quốc, phòng ngủ thứ hai phong cách Anh, phòng khách vẫn là chiếu tatami, ha ha, ba mẹ nàng luôn cảm thấy trang hoàng đa dạng tương đối có lời.
Đưa nàng đến phòng ngủ phụ, Tô Xướng trở về phòng lấy quần áo tắm rửa.
Vu Chu nằm sấp trên giường gọi cho Hoả Oa.
"Về nhà rồi? Chịu tìm mình rồi?" Hoả Oa đang gặm xương ống. Từ Thái Lan trở về cô ấy thèm muốn chết.
"Không có, mình ở nhà chị ấy." Vu Chu hạ thấp giọng.
"Vãi chưởng." Nồi lẩu thật sự sốc, bỗng nhiên nghiêm túc, "Cậu cong thật à?"
Vu Chu trầm mặc một hồi, lần lượt cạy móng tay trên từng ngón tay: "Không biết."
Nàng và Hoả Oa là bạn từ bé, ở cùng quê, lên tiểu học sẽ ở dưới lầu gọi nhau cùng đi, lên trung học vào hai lớp khác nhau, hai cô còn đặc biệt già mồm mỗi tuần viết thư cho đối phương, Hoả Oa thi đại học ở thành phố bên cạnh, nhưng thỉnh thoảng cũng ngồi xe buýt tới tìm nàng, sau khi đi chơi vài lần, cô ấy yêu Giang Thành, sau khi tốt nghiệp cũng tới.
Mỗi một lần tâm sự thiếu nữ của Vu Chu, cô ấy đều biết, bày mưu tính kế không ít, nhưng cô ấy cũng rất hiểu rõ Vu Chu, tiểu song ngư này chỉ hưởng thụ cảm giác yêu thầm, muốn nàng xông lên, nàng là một trăm không dám.
Chỉ dám làm những việc đơn giản như lấy nước, đưa cho người ta rồi còn phải nói là sẵn tiện.
Lên đại học yêu thầm một anh khoá trên, giúp người ta quẹt thẻ chạy đêm, người ta nói đưa tiền cho nàng, mỗi lần một tệ, Hoả Oa tức giận đến không chịu nổi nói rõ ràng là treo cô cậu, anh ta là đồ ngốc à mà không biết cậu có ý với anh ta, ai thèm một tệ của anh ta chứ. Vu Chu nói không sao không sao, nhưng mỗi lần nhận tiền đều rất buồn.
Huống chi Tô Xướng là nữ, huống chi điều kiện còn tốt như vậy.
Cô là người xa xôi nhất trong số những người Vu Chu yêu thầm.
Nhưng Vu Chu rất có thể bứt ra, đàn anh vừa mới nhắc tới, sau khi Vu Chu yên lặng nhận tiền 10 lần, đã nói với Hoả Oả là không thích hắn nữa, người này không được, lịch sự trả thẻ lại cho anh ta, rồi dùng 10 tệ đó đãi Hoả Oa ăn hai cái bánh nướng.
Vu Chu muốn nói với Hoả Oa, nàng cảm thấy lần này có thể không giống lắm, trước kia nàng thích một người, là có thể khống chế, nhưng với Tô Xướng dường như không được. Rõ ràng lúc trước rất buồn, vừa nghe thấy giọng Tô Xướng, vừa nhận được điện thoại của cô, đầu óc nàng liền choáng váng. Cô tới sân bay đón, giữ nàng ở lại, chính mình cũng không tự chủ được.
Không thể không nói, Tô Xướng tới gần làm nàng rất vui vẻ, vui vẻ vượt qua ăn được kẹo trong lòng đã lâu.
Nước ấm trong phòng tắm dày đặc mà mềm mại, cọ rửa trên thân thể trắng như ánh trăng. Phòng tắm trong phòng ngủ chính là đơn độc, không có gương, chỉ có thể từ kính chiếu ra đường cong lờ mờ, giọt nước lướt qua da thịt, giống như bị thúc giục rời đi lưu lại dấu vết uốn lượn. Thỉnh thoảng có vài giọt từ trên cao rơi xuống, từ thung lũng rơi xuống, từ vách núi rơi xuống.
Thân thể con gái giống như Nữ Oa tỉ mỉ thiết kế, hoặc béo bở hoặc gầy gò, luôn có tư thái riêng.
Mà Tô Xướng từ trên xuống dưới đều là người được thiên vị, cô được điêu khắc đẹp hơn một chút.
Cô xuất thần trong hơi nước hằng ngày, cô bắt đầu tự hỏi, tại sao Vu Chu cùng giới tính cũng sẽ dẫn đến ham muốn khám phá của mình. Vốn tưởng rằng sẽ giống như soi gương giống nhau không có gì đặc biệt, nhưng hoàn toàn ngược lại, không tự chủ được muốn nhìn lần thứ hai, lần thứ ba, luôn muốn nhìn thêm một lần nữa.
Muốn xem nàng trông như thế nào. Các co đều giống nhau ôm con thỏ con trắng noãn, cũng có cái miệng khéo léo hồng hồng, thân thể tròn vo, nhưng Vu Chu lại giống như càng có sức sống, khiến người ta tò mò.
Từ phòng tắm đi ra, Tô Xướng thay áo ngủ tơ tằm, lại là bộ màu xanh đậm. Vốn định trực tiếp ngủ, nghĩ đi nghĩ lại đi tới trước cửa Vu Chu, nghe thấy bên trong có tiếng nhạc không mượt mà, vì thế gõ cửa, hai ba cái.
Vu Chu nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Tô Xướng hỏi: "Còn chưa ngủ sao?"
"Chưa," Vu Chu quay đầu về phía cửa, "Chị vào đi."
Tô Xướng mở cửa đi vào, Vu Chu từ trong chăn ngồi dậy, tắt điện thoại đang hát ở đầu giường, hỏi: "Tắm xong rồi à?"
"Ừ, chúc em ngủ ngon." Tô Xướng đứng ở bên giường, hơi cúi đầu, cười cười.
Vu Chu ôm chăn, đột nhiên cảm thấy giống như lúc mới gặp ở bệnh viện, có lần Tô Xướng cũng đứng ở trước giường bệnh của nàng nói chuyện với nàng, cao cao gầy gầy mặc quần áo bệnh nhân, chẳng qua khi đó tóc cô đen dài thẳng, hiện tại buộc tóc.
Vu Chu tò mò chống cổ đánh giá: "Chị không gội đầu à? Bím tóc cũng chưa tháo?"
"Chờ xuống phòng rồi tháo ra."
Vu Chu ngẫm lại dáng vẻ Tô Xướng ngồi trước bàn trang điểm tết bím tóc, đáng yêu muốn chết, vì vậy mặt mày nàng cong cong cười, lặng lẽ nói với Tô Xướng: "Chị có thể cúi xuống một chút không? Em có chút muốn làm một việc, hoặc là chị ngồi xuống giường cũng được."
Tô Xướng nhíu mày, ngồi nghiêng bên giường.
Vu Chu lấn người lại, nói: "Có chút không hay lắm, nhưng mà..."
Nhưng nàng vươn tay, túm túm bím tóc Tô Xướng.
Tô Xướng nhướng mày, không kịp phản ứng, nhìn bím tóc, lại nhìn tay Vu Chu.
Vu Chu mím môi đỏ mặt lui về, nói: "Xin lỗi, tay em vô ý."
Ngoài góc nhìn, Vu Chu thấy vai Tô Xướng hơi run rẩy, cô không tức giận, mà cười với Vu Chu, rồi hỏi: "Có đẹp không?"
"Đẹp." Vu Chu lại đưa tay giúp cô vuốt tóc, "Thật sự rất đẹp."
Tô Xướng có chút vui vẻ, cô nhìn ra, tuy rằng cô cúi đầu vuốt ve mặt giường, nhưng khóe miệng gợi lên.
"Em cũng không biết làm kiểu tóc, haizz, hay là em giúp chị tháo bím tóc nhé?" Vu Chu đứng thẳng dậy, quỳ xuống bên cạnh Tô Xướng. Mùi thơm áp tới, ấm áp, rồi lại rất mát mẻ, làn da dường như có cảm ứng, khối sắp bị tiếp xúc kia sống lại, chống cự lại chờ mong.
"Được." Tô Xướng cụp mắt nhìn nàng.
Tê dại kéo da đầu, Vu Chu rất cẩn thận, sợ làm đau cô, không tự giác cắn môi dưới, nín thở tập trung giống như đang khai thác nắm mật hoa đầu tiên của tân xuân.
Hô hấp của nàng cùng cả người hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, ngay cả hơi thở cũng rất ngoan ngoãn, khiến người ta nhịn không được muốn xoa một cái.
Tô Xướng một tay đặt ở bên cạnh, tay kia nâng lên, vén mái tóc rơi lả tả trên vai Vu Chu phía sau.
Một động tác rất dịu dàng cũng rất mập mờ, bình thường nếu tay lưu luyến thêm một chút, có thể thuận thế nâng lấy gương mặt người trước mặt, hơi nghiêng đầu ra góc độ mê hoặc, sau đó có thể hôn môi.
Nhưng Tô Xướng chỉ giúp nàng vén tóc, liền buông tay, trở tay chống raphía sau, nhìn chằm chằm Vu Chu.
"Xong chưa?" Cô dùng hơi thở kéo theo cảm giác hạt trong giọng nói, hơi khàn giọng hỏi nàng.
Lúc nói lời này, ánh mắt dừng ở trên môi Vu Chu.
Chuồn chuồn lướt nước chạm một chút, sau đó lại trở lại đôi mắt linh động của Vu Chu.
Trái tim Vu Chu bị ánh mắt của cô kéo lấy, giống như thu lưới kéo ra ngoài, lại giống như đang bắt mạch trên tơ treo, Tô Xướng dùng tầm mắt đo mạch đập của Vu Chu.
Nếu vượt quá giá trị bình thường, nàng sẽ bị bệnh, cần Tô Xướng đến vọng văn vấn thiết*.
* Vọng, văn, vấn, thiết (Tứ chẩn), bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y; nhìn, nghe, hỏi, sờ.
Hơi thở phập phồng, hơi thở lên xuống, hơi thở giao thoa.
Lông mi Vu Chu khẽ nhếch lên, thấp giọng trả lời: "Xong rồi."
Tô Xướng nghiêng đầu, khẽ mỉm cười: "Cảm ơn."
"Không có chi."
Tim Vu Chu đập như sấm nhìn mặt giường, Tô Xướng cũng không lên tiếng. Đã nhiều ngày không gặp, hai người đều đang nhẫn nại.
Tô Xướng có thể cảm giác được, Vu Chu là một cô gái đối với tình cảm rất nghiêm túc, rất thành kính, mọi chuyện nàng đều chân thành, mọi chuyện đều thật lòng, cũng giống như mình, không có bất kỳ kinh nghiệm tình cảm nào, lại càng không tùy tiện nói ra những lời qua loa gì.
Cho dù lúc này nàng không kiềm chế được, cũng chỉ nhỏ giọng gọi tên cô: "Tô Xướng."
"Hửm?"
Vu Chu muốn nói, có phải chị cũng rất nhớ em không, nhưng nàng không hỏi được.
Nhưng mà Tô Xướng giống như nghe được, trong hai tròng mắt của cô phác họa ánh trăng, đưa tay sờ sờ tóc Vu Chu, nhẹ xoa đầu ngoan ngoãn của nàng.
"Ngủ đi, ngày mai em còn đang nghỉ phải không? Chị cũng không có công việc."
Vu Chu thông minh như thế, cũng nghe được câu trả lời của Tô Xướng, nàng mím chặt cảm giác thỏa mãn dâng lên trong lòng, chui vào trong chăn, nháy mắt mấy cái nói: "Ngủ ngon."
Ngay sau đó lại thêm một câu: "Ngày mai gặp."
Tô Xướng nhẹ giọng trả lời nàng: "Ngày mai gặp."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro