Chương 38
Người càng sốt ruột, ngày càng chậm.
Sau tiệc trà, Vu Chu rất muốn hẹn Tô Xướng, nhưng không phải là kiểu thuận miệng hẹn ăn cơm như trước, nàng coi việc gặp nhau sau khi xác định rõ tâm ý là chính thức hẹn hò, so với thường ngày đều coi trọng hơn.
Nàng nghĩ tốt nhất là vào một ngày cuối tuần trọn vẹn, có thể cho hai người có nhiều thời gian thư giãn ở chung hơn. Nhưng sau khi trở về, tăng ca đuổi kịp tiến độ hạng mục, liên tục hai tuần đều bận rộn đến trời đất tối sầm.
Tuần thứ ba, Vu Chu rảnh rỗi, nhưng Tô Xướng lại bận rộn, công việc của cô vốn không có cuối tuần, sau khi sắp xếp xong dự án cũng rất không tiện xin nghỉ, Vu Chu học được phải sắp xếp thời gian với Tô Xướng trước.
Vì vậy lần gặp lại tiếp theo, đã là đầu tháng 8.
Tuy rằng không gặp mặt, nhưng các cô lại thân thiết hơn bất kỳ tháng nào trước đó, mỗi ngày nói chào buổi sáng và chào buổi tối, thường xuyên gọi trò chuyện điện thoại, thỉnh thoảng buổi tối còn có thể call video.
Cùng là camera sau, có lần Vu Chu nói như vậy thật buồn cười, có thể lật lại không, vì vậy Tô Xướng chỉ lộ ra một phần nhỏ bên mặt phải, còn Vu Chu thì lộ trán và mắt, phần dưới vùi trong tay áo, gục đầu trên bàn.
Hai người lại đồng thời cười.
Mỗi ngày nói chuyện điện thoại xong, lỗ tai Vu Chu đều nóng lên, cũng có chút phóng xạ đến khuôn mặt. Nếu như nàng nằm, sẽ úp ngược điện thoại trước ngực, nghĩ lại một lần vừa rồi có mập mờ hay không. Nếu là ngồi, nàng sẽ ôm đầu gối ngắm trăng ngoài cửa sổ, và mỗi đêm trò chuyện với Tô Xướng, ngày hôm sau dường như trời nắng.
Vu Chu bắt đầu có chút mê tín.
Nàng coi việc miêu tả tâm ý của Tô Xướng là điều chế thuốc và tình thú ngoài công việc, ví dụ như, nàng sẽ dự đoán một số bói toán buồn cười.
Nếu hôm nay đến công ty chỉ trong vài phút, chứng tỏ Tô Xướng thích nàng.
Nếu hôm nay có thể bẻ đũa không có một chút xước, chứng tỏ Tô Xướng thích nàng.
Nếu trưa nay ăn cơm trưa xong, xuống lầu tản bộ, có thể nhìn thấy mèo hoang, chứng tỏ Tô Xướng thích nàng.
Nhưng có sức thuyết phục nhất chính là, nếu hôm nay nhận được WeChat của Tô Xướng, chứng tỏ Tô Xướng thích nàng.
WeChat của Tô Xướng giống như từng đồng xu, gửi vào trong hũ tiền của Vu Chu, có lúc là một xu, có lúc là một hào, có lúc là một tệ, tùy theo mức độ thân mật của giọng nói WeChat mà định ra.
Yêu thầm chuyện này, được tế bào lãng mạn của Song Ngư nhỏ dệt bổ sung, giống như dưa hấu mùa hè bỏ vào tủ lạnh, càng thơm ngọt hơn rất nhiều.
Mùa hè cứ như vậy tới, nhiệt độ không khí thiêu đốt cảm xúc, người trong công ty đều trở nên khô hơn mùa xuân. Mỗi khi bị tiền bối không kiên nhẫn đòi tư liệu, Vu Chu lại càng thêm nhớ Tô Xướng, vĩnh viễn không vội vã, bình tĩnh thong dong, Tô Xướng lạnh lẽo.
Có lần lãnh đạo bảo nàng photo tài liệu, suốt hai mặt 298 trang, lại không cho nàng tháo đinh, lính mới vừa vào nghề không có cách gì hay, trông coi máy in in từng trang một, đồng nghiệp tới tới lui lui, không ai giúp nàng.
Khi đó nàng cực kỳ nhớ Tô Xướng, cứ như vậy vừa vặn, nhận được tin nhắn cô gửi tới, nói hôm nay thu âm không tốt, cổ họng luôn khàn.
Vu Chu không hiểu sao mắt lại chua xót, trả lời cô trong tiếng xèo xèo của máy in, có muốn nàng lên mạng tìm kiếm hạt ươi gì đó bảo dưỡng cổ họng hay không, gửi qua cho cô ngâm uống một chút.
Cùng Tô Xướng nói chuyện phiếm, Vu Chu được an ủi không ít. Nàng và Tô Xướng đồng thời gặp khó khăn, như vậy đau lưng mỏi eo sắp xếp tài liệu cũng sẽ giảm bớt một chút.
Lần gặp mặt tháng 8 đó, là giẫm lên thời tiết nóng bức.
Vu Chu chọn một chiếc áo crop top dệt kim màu trắng, thắt lưng thu nhỏ, phối với váy ngắn ca rô, túi nhỏ dây thừng màu nâu.
Rất thấp thỏm, dù sao cũng đã lâu không gặp.
Nàng và Tô Xướng luôn như vậy, thật ra rất quen thuộc, nhưng mỗi lần lên xe, hai người vẫn sẽ có khoảnh khắc xấu hổ, tự mình nhìn tình hình xe, một người vùi đầu thắt dây an toàn, sau đó mới nói hi.
Rất trùng hợp, ngày đó Tô Xướng cũng mặc áo crop top màu trắng, nhưng là áo rộng thùng thình, so với áo Vu Chu ngắn hơn một chút, trong lúc hành động mơ hồ lộ ra cơ bụng. Phía dưới là quần yếm, nhưng lại không giống lắm, không có nhiều túi như vậy, cảm xúc cũng càng rũ xuống.
Tóm lại Vu Chu cảm thấy vô cùng đẹp mắt.
Cách Tô Xướng chào hỏi là liếc nhìn nàng một cái: "Tóc uốn?"
"Ừ," Vu Chu dùng ngón trỏ quấn quanh cuộn tóc lớn của mình, "Tuần trước đi gội đầu, bị lừa làm thẻ, còn nói uốn giảm 50%."
Tô Xướng cười, vỗ tay lái, nhìn phía trước bên trái xe: "Rất đẹp."
"Thật sao?" Vu Chu trông mong hỏi cô.
"Ừ, gạt người là chó." Tô Xướng nghiêm túc nói.
Ha ha, lại dùng lời của Vu Chu để đáp lại nàng, lần sau Vu Chu sẽ thu phí.
"Đi đâu vậy?" Sau khi ngồi vững vàng, Vu Chu hỏi.
"Chị muốn đến phòng thu một chuyến, trên đường đạo diễn lồng tiếng gửi tin nhắn cho chị, phải bổ sung một đoạn." Rất sốt ruột, hôm nay cần, Tô Xướng không muốn kết thúc cuộc hẹn sớm trở về bổ sung, bởi vậy quyết định hoàn thành công việc trước.
"Có thể chứ?" Cô nhẹ nhàng hỏi, có chút dỗ dành.
Vu Chu rất thích Tô Xướng dịu dàng trưng cầu ý kiến nàng: "Đương nhiên không thành vấn đề, công việc quan trọng, vậy em ở bên cạnh chờ chị."
"Được, sau đó em nghĩ xem lát nữa ăn cái gì."
"Được."
Đó là lần đầu tiên Vu Chu đến phòng thu âm, không nhớ tên, rất nhỏ, chỉ có một phòng trà và một phòng thu âm. Tô Xướng đưa nàng ra sô pha ở gian ngoài ngồi xuống, vừa vặn đụng phải Mã Lộ đi ra ngoài hít thở không khí. Mã Lộ quanh năm ngâm mình trong phòng thu, nghe Tô Xướng nói đến để thu âm, nói đúng lúc đang thu thì nghỉ một chút để cô thu một chút.
"Xướng, tới rồi." Mã Lộ bưng nước đi tới, hung hăng hắng giọng.
"Ừ." Tô Xướng đi theo cô ấy sang một bên.
"Chờ hai phút, nhóm chị Hi đi ra, tôi thu chen cho cô." Mã Lộ túm lấy dây rút trên quần cô, "Ôi, quần cô đẹp đấy."
Tô Xướng thản nhiên cười, tỉnh bơ vòng quanh thân thể, tựa vào tường, sau đó liếc mắt nhìn Vu Chu.
Vu Chu cầm ly giấy dùng một lần uống nước.
Mã Lộ nhìn qua: "Bạn cô à?"
"Ừ." Tô Xướng mím môi, lại dựa vào tường, nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Lúc trả lời cô không nhìn Vu Chu, nhìn mặt đất, cũng không định giới thiệu.
Mã Lộ đột nhiên cảm thấy rất vi diệu, nhìn Vu Chu, lại nhìn Tô Xướng, lại hắng giọng mệt mỏi, nói: "Tôi vào trước."
Tô Xướng gật đầu, chờ tiếng bước chân của cô ấy biến mất, mới đi về phía Vu Chu, nhẹ giọng nói: "Chị phải vào trong rồi."
Cô nói xong, cúi người xuống, hai tay chống lên đầu gối, cúi mặt nhìn Vu Chu. Tư thế này rất thân mật, Vu Chu rất thích, liền đưa tay kéo sợi dây rút trên quần cô, lặng lẽ hỏi cô: "Có thể kéo không?"
"Không thể." Đáy mắt Tô Xướng nở nụ cười lặng lẽ đáp.
"Ồ." Vu Chu kéo dây quần của cô, lắc lư hai cái, ngoan ngoãn đáp.
Lại tự nhiên đưa tay kéo áo thun Tô Xướng xuống một chút, nói: "Áo này của chị hơi ngắn, lúc làm việc nhớ tự mình kéo một chút."
Liền, nếu như nâng cánh tay hay gì đó, thắt lưng đều ở bên ngoài, rất không thích hợp làm việc nhỉ.
Tô Xướng không nói gì, chỉ mím môi cười, sau đó đưa tay sờ sờ mái tóc xoăn của Vu Chu, nói: "Vào nhé."
"Đi đi đi đi." Vu Chu chọc eo cô một cái.
Có người đi tới, Tô Xướng đứng thẳng người, cúi đầu nhìn điện thoại, lập tức vào trong phòng thu.
Mới đợi chừng hai mươi phút, Tô Xướng đã đi ra, xoa xoa cổ vẫy vẫy tay với Vu Chu, Vu Chu vui vẻ đứng lên theo cô ra ngoài. Hai người xuống lầu lên xe, Vu Chu nói: "Chị thu âm nhanh thế, em còn chưa tìm được đồ ăn ngon, em thấy chị cách trường đại học của em rất gần, hay là đến căn tin trường em, đã lâu không ăn em cũng hơi thèm."
Tô Xướng đóng cửa xe, hỏi: "Trường em?"
"Đúng vậy, Đại học khoa học kỹ thuật Giang Thành."
"À, chị thu âm thường xuyên đi ngang qua."
"Hi hi, trường chúng em rất đẹp." Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến trường.
Đại học khoa học và công nghệ xanh hóa vẫn rất tốt, cây cổ thụ chọc trời bên cạnh cửa chính làm cho toàn bộ sân trường có vẻ rất có cảm xúc của thời gian cũ, từ cửa đi vào là một con đường rợp bóng cây rộng lớn, cây cối um tùm, ánh mặt trời ở trong khe hở nhảy xuống, mảnh nhỏ, cùng bóng dáng người đi đường chơi ghép hình.
Vu Chu giẫm lên ánh sáng vụn vặt, nhìn bóng của nàng và Tô Xướng. Không biết có phải vì chưa từng yêu đương lúc còn là sinh viên hay không, nàng vẫn có chút tình cảm lưu luyến trong trường, hôm nay nàng ăn mặc rất trẻ trung, trông cũng khá giống như vậy.
Nàng nhiệt tình giới thiệu Tô Xướng: "Bên kia là tòa nhà cũ, chị xem trên tường có rất nhiều dây leo, rất nổi tiếng, trước kia lúc em đi học, rất nhiều người nổi tiếng đến đây chụp ảnh."
"Đó là thư viện, lúc mới vào trường em cảm thấy rất cao lớn, nhưng bởi vì lười, một lần cũng chưa từng đi qua, a, đi qua hai lần rồi thì phải."
"Tòa nhà kia, là phòng tắm, chị học ở nước ngoài, có nhà tắm lớn nào ngoài tòa nhà này không? Ôi, chị xem chị xem, giờ này đã có người mang giỏ đi tắm rồi, lúc ấy bọn em cũng như vậy, có lúc bão cát lớn, tắm cũng như không."
Vu Chu lùi lại, cười với hồi ức của mình.
Tô Xướng nhìn phía sau nàng có bậc thang, sợ nàng té ngã, đưa tay giữ chặt cổ tay nàng.
Vu Chu liền thừa cơ đi tới bên cạnh Tô Xướng, mu bàn tay thỉnh thoảng chạm vào Tô Xướng.
Nói như vậy cho Tô Xướng nghe, Tô Xướng rất giống một người chị, vẻ mặt đều rất dịu dàng rất bao dung, thỏa mãn với tất cả tưởng tượng của Vu Chu đối với năm mới.
Tô Xướng bỗng nghiêng đầu nghĩ: "Em là năm 97, bây giờ đã đi làm rồi sao?"
"Em đi học sớm, bởi vì nơi nhỏ bé của bọn em không nghiêm ngặt như vậy, hơn nữa tiểu học lại nhảy một cấp, khi đó thành tích tốt. Thật ra thành tích trung học cơ sở của em cũng tạm được, trung học phổ thông thì không tốt, chủ yếu là dở toán, cho nên chỉ vào được trường đại học hạng hai."
"Ừ." Tô Xướng im lặng mà nghiêm túc nghe nàng kể. Thảo nào Vu Chu tuổi còn nhỏ như vậy, trầm bổng du dương giữa bóng cây, có vẻ càng ngoan ngoãn đáng yêu.
Vu Chu rất vui vẻ, bởi vì Tô Xướng muốn hiểu rõ quá khứ của mình, muốn biết nhiều chuyện hơn về mình.
"Năm ngoái em đã tốt nghiệp rồi, lúc mới tốt nghiệp ở một công ty khác, là vì tỷ lệ việc làm kia, giáo viên hướng dẫn khuyên em ký hợp đồng vào công ty tuyển dụng, em không thích lắm, làm không bao lâu liền chạy, sau đó tự mình tìm cái này, thực tập nửa năm, vừa mới chuyển chính thức, cho nên..."
Cho nên, hiện tại nàng không có tiền tiết kiệm, sau khi đi Thái Lan trở về càng giật gấu vá vai, tiền thuê nhà mấy tháng kế tiếp còn phải dựa vào bà Triệu.
Nhưng nàng đang cố gắng tiết kiệm tiền, cũng không biết sau này có thể tặng nổi áo sơ mi 15 ngàn cho Tô Xướng hay không. Ha ha.
Vu Chu đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, Tô Xướng chỉ hỏi một câu, mà mình thì kể lể hết mọi chuyện, giống như đang xem mắt, mà còn là kiểu điều kiện không được tốt cho lắm.
Khác với xem mắt chính là, nàng không định hỏi đến Tô Xướng bất cứ điều gì, nàng cảm thấy, Tô Xướng bất luận có quá khứ gì, cũng không quá quan trọng.
Còn chưa đi tới căn tin, trước mặt gặp một chàng trai bưng hộp cơm mặc quần áo thể thao, dừng bước, cất cao giọng gọi nàng: "Bạn học Vu?"
Giọng nói rất vui mừng, Vu Chu sửng sốt, cũng cảm thấy thật trùng hợp, hoàn hồn cười chào hỏi: "Đàn anh."
Là lúc trước quen biết ở hội sinh viên, hơn Vu Chu một khóa, cùng lớp với anh khoá trên nàng yêu thầm, sau đó hai người bọn họ hình như đều ở lại trường học cao học.
Đàn anh rất vui vẻ: "Về thăm trường cũ sao?"
"Vâng."
"Rất tốt." Đàn anh nói hai ba câu, hỏi tình hình gần đây của Vu Chu, còn nói, "Lần trước ai còn nói, hẹn em ăn cơm, nói đã lâu không gặp em gái khoá dưới, vòng bạn bè em cũng không đăng."
Ặc... Vu Chu chớp chớp mắt, đáy mắt nhìn Tô Xướng, cô đứng một bên, cúi đầu trả lời WeChat.
"... Ừ, được ạ," Vu Chu khách sáo đáp lại, "Vậy lát nữa liên lạc WeChat."
Tạm biệt đàn anh, Vu Chu có vài phần xấu hổ, đeo ba lô chậm rãi đi trong bóng cây.
Tô Xướng còn đang trả lời WeChat, Vu Chu chán chết phồng má, bước lên góc vườn hoa bên cạnh, một nửa cao một nửa thấp đi.
Nàng còn đang suy nghĩ, khi nào thì có thể đuổi kịp một lần, làm như không có việc gì để kéo Tô Xướng? Lúc mua cơm được không? Hai cô cùng nhau nhìn tủ kính chọn thức ăn, sau đó không dấu vết mà dựa vào.
Đang trầm tư, bỗng nhiên nghe thấy Tô Xướng cũng không ngẩng đầu lên nhẹ giọng hỏi: "Hắn chính là, cái người khiến em sơn móng chân sao?"
"Hả?" Đáy lòng Vu Chu bị kéo một cái, dừng lại nhìn về phía Tô Xướng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro