Chương 39
Nếu như những lời này từ trong miệng người khác nói ra, sẽ cảm thấy chua, nhưng Tô Xướng cứ như vậy thờ ơ thuận miệng hỏi, giống như thật sự không nhớ rõ.
Ánh mắt cô không nặng nề nhìn lên màn hình, nhưng cô đang suy nghĩ.
Lúc Vu Chu giới thiệu trường học rất hưng phấn, thao thao bất tuyệt cất giấu hoài niệm đối với năm tháng trước kia, thậm chí còn bị người làm công việc âm thanh phẩm ra một chút tiếc nuối. Nhìn thấy đàn anh khoá trên, trong niềm vui mừng của nàng hàm chứa ngượng ngùng, thể hiện là sau khi nói lời tạm biệt với đối phương, liền tự mình vùi đầu đi về phía trước, một cao một thấp giẫm lên rìa vườn hoa.
Tô Xướng muốn nói chuyện với nàng, phát hiện Vu Chu cười, nhìn chằm chằm bóng của mình, chậm rãi cười mang theo chút khát khao.
Không chắc nàng lúc ấy đang suy nghĩ cái gì, nhưng vẻ mặt mong chờ của thiếu nữ đúng lúc xuất hiện sau khi trò chuyện với đàn anh.
Thật khó để không nghĩ nhiều về nó.
Sau khi xác định phải kinh doanh thật tốt quan hệ với Vu Chu, Tô Xướng cho rằng tiến triển rất thuận lợi, hiện tại cô đã trở thành bạn tri kỷ với Vu Chu, nhiệt tình và chu đáo của Vu Chu giống như hoa hướng dương, sẽ luôn hướng về phía Tô Xướng. Mọi thứ đang phát triển tốt đẹp, giống như một dòng sông trơn tru, không bị tắc nghẽn.
Các cô nói chuyện với nhau, trêu ghẹo, thỉnh thoảng hẹn ăn cơm, cho phép đối phương tham dự vào một phần nhỏ cuộc sống của mình, cũng cho đối phương quyền lợi hỏi đến cuộc sống của mình.
Tô Xướng cảm thấy như vậy cũng rất tốt. Cuộc sống của mình bên bờ hòn đảo, thêm một cái thuyền nhỏ, cả hai đều không có quá mức khát cầu cái gì, cũng không có quá nhiều chờ mong, để cho song phương đều rất thả lỏng.
Nhưng thỉnh thoảng, trong sông cũng sẽ xuất hiện đá nhỏ. Ví dụ như lúc Vu Chu tặng quà cho Đới Huyên, ví dụ như lúc Vu Chu hẹn ăn cơm với đàn anh từng yêu thầm.
Viên đá rất nhỏ, không đến nỗi ngăn trở dòng sông chảy xiết, nhưng nó cũng rất chướng mắt, rất cấn người.
Tô Xướng bắt đầu dần dần thưởng thức được tính bài xích trong tình yêu, khác với ham muốn chiếm hữu. Nó không chỉ nói rằng, tôi xứng đáng với điều này, nhưng —— chỉ có tôi mới có được điều này.
Cảm xúc như vậy sinh ra, thường sẽ nhắc nhở đương sự, có phải nên cân nhắc tiến trình tình cảm tăng lên hay không, có lẽ phải thử tiến vào giai đoạn tiếp theo.
Nhưng Tô Xướng lúc đó không nghĩ như vậy. Cô là một người giỏi suy nghĩ trước khi hành động và chỉ muốn làm những điều chắc chắn, giống như cô chỉ trả lời những câu hỏi đủ chắc chắn.
Cô không thích làm việc vô ích.
Tô Xướng thích Vu Chu, thích đến mức không chỉ cho rằng nàng đáng yêu, thỉnh thoảng còn có tâm lý yêu thích không buông tay, muốn quan tâm nàng, bảo vệ nàng, muốn thân mật hơn, thậm chí nghĩ tới "sở hữu riêng". Tuy nhiên, nguyên nhân không muốn tiến gần hơn là vì Tô Xướng phát hiện mình có thể tưởng tượng được ôm, hôn, làm tình với Vu Chu, nhưng cô không thể tưởng tượng được thiên trường địa cửu.
Không thể tưởng tượng đối phương và cuộc sống của mình hoàn toàn đan xen, cô biết mỗi một bộ quần áo, mỗi một vật trang sức, mỗi một đôi dép lê của mình. Không có bất ngờ, cũng không có riêng tư.
Không thể tưởng tượng mỗi một lựa chọn phương hướng cuộc đời đều phải đưa đối phương vào trong phạm vi cân nhắc, thậm chí phải nhường quyền quyết sách ở một mức độ nhất định. Và thời hạn rất dài.
Đối với Tô Xướng mà nói, yêu đương một thời gian không có ý nghĩa, nếu như quan hệ thân mật ổn định cần thiết, như vậy cô hy vọng là hợp tác lâu dài.
Cô nghĩ khoảng cách hiện tại là đủ tốt. Nhưng điều không được kiểm soát là cô bắt đầu cảm thấy không thoả mãn.
Vu Chu dưới ánh nắng gắt nhìn cô, tay khoác trên túi xách tinh tế, cánh tay và hai chân đều rất nhỏ, cả người đơn bạc giống như cắt từ trên giấy xuống, nhưng vẻ mặt của nàng cực kỳ sinh động, cho dù là có chút mồ hôi thấm ra trên trán, cũng sống động hơn bất cứ người nào Tô Xướng từng gặp.
Nàng cẩn thận nghĩ đến những lời này của Tô Xướng, có chút muốn cắn tay, nhưng nhịn xuống, chỉ len lén cắn nhẹ vách trong miệng mình, sau đó nhìn cô nói: "Không phải, không phải cái này."
Giọng nói rất nhẹ, sau đó nhìn chằm chằm phản ứng của Tô Xướng không chớp mắt.
Khi nào trái tim thoải mái nhất? Khi có dự cảm phù hợp với mong đợi của mình, nó sẽ trở nên chua xót, căng phồng, có chút không thấu khí, nhưng bạn có thể rõ ràng cảm giác được sự mạnh mẽ và giãn nở của nó, giống như trong mưa xuân tỉnh dậy một mảng lớn chồi non, bạn phải cẩn thận nắm chặt nó, để nó kiềm chế, lại kiềm chế, mới có thể không từ trong cổ họng nhảy ra.
Nàng nhìn thấy Tô Xướng chớp mắt, khóa điện thoại, để xuống, sau đó ngước mắt nhẹ nhàng cười: "Có mấy người?"
Lời nói rất dịu dàng, nhưng khi nhìn Vu Chu, không tự chủ nhíu mày phải.
Vu Chu rũ mi xuống, kéo căng cằm, tim đập hỗn loạn hai ba giây, nàng cảm thấy mình rất ác liệt.
Bởi vì câu nói vừa rồi, là cố ý.
Nàng không phải ngây thơ ngốc nghếch, cũng không vụng về, nàng rất thông minh, thỉnh thoảng còn giở trò xấu. Mà cô gái nhỏ rơi vào tình yêu, tâm tư lại trăm chuyển ngàn hồi hơn một chút, khi thời cơ chín muồi, sẽ nói một ít lời có móc câu, tới đâm đối phương một cái, nếu như nàng có phản ứng trong dự liệu, trái tim cũng sẽ lập tức bị đâm ngược.
Vừa đau vừa thoải mái.
Vu Chu liếc Tô Xướng một cái, tiếp tục giở trò xấu: "Ừ... Cũng không có mấy người, có điều, người khiến em sơn móng chân, đẹp trai hơn anh này rất nhiều."
"Gu của em vẫn rất tốt." Nàng cắn khóe miệng, ngừng cười, mi mắt cũng che chặt, không muốn Tô Xướng nhìn thấy.
Gu của mình chính là rất tốt đấy nhé, chính là người trước mặt này, ngay cả cái bóng cũng không tầm thường.
Nàng nghe thấy Tô Xướng kiềm chế muốn nói lại thôi.
Trong lòng Vu Chu bị rắc một nắm đường.
Muốn nói với Nhị Dương, đừng liếm môi nhìn ánh mắt, cô ấy đã biết cách tốt hơn.
Tô Xướng thích nàng, nàng gần như có thể khẳng định. Không có người bạn tốt nào lại để ý đến đối tượng yêu thầm như vậy. Đề này chỉ có một cách giải, chính là Tô Xướng thích nàng.
Bang bang, bang bang, trong lồng ngực có cánh đang đập thình thịch, giống như thả bay một trăm con bồ câu hòa bình. Vui vẻ đến mức muốn loay hoay nghịch ngợm tay chân của mình, lại cảm thấy tất cả động tác đều không thích hợp.
Hơn nữa, nếu nàng đã biết đáp án, cũng không thể để Tô Xướng không vui nữa.
Vì vậy Vu Chu từ vườn hoa bên cạnh đi xuống, giọng nói mềm mại đến gần như trấn an: "Nhưng bây giờ em không thích nữa, lúc trước em chơi thật hay thách gọi điện thoại cho chị, nói em lúc ấy không có thích ai, chị đã quên rồi à?"
Tô Xướng ung dung nhìn nàng một cái.
Trong lòng Vu Chu lại cười trộm, đỏ mặt vòng qua người cô, bỏ lại một câu không đầu không đuôi: "Chị không nóng sao?"
"Hửm?"
"Không có gì." Vu Chu ngẩng đầu, rụt vai bước từng bước nhỏ về phía trước. Chim cút nhỏ đắc ý cũng rất nhỏ bé, người bình thường khó mà nhìn ra.
Tô Xướng đưa tay nhẹ nhàng móc túi xách của nàng, hơi thở khẽ động, khẽ mỉm cười: "Em có biểu cảm gì đấy?"
"A, vui vẻ." Vu Chu nói.
"Vui vẻ á?"
"Ừ, giờ này đi, đoán chừng còn có thể có bánh tương vừng, không vui sao?" Vu Chu nghiêng đầu hai cái.
"Bánh tương vừng... ngon không?"
"Siêu cấp. Không ngon thì đền ba."
"Có ý gì?"
"Chính là nếu như chị cảm thấy không ngon, em còn có thể ăn thêm ba miếng đền tội."
Tô Xướng một lần nữa bị Vu Chu chọc cười, bộ dạng rất sung sướng.
Vu Chu không ăn ba cái bánh tương vừng, bởi vì trong căn tin chỉ còn hai cái, nhưng nàng vẫn rất thỏa mãn.
Ăn cơm xong, hai người đi xem phim, xem bộ sưu tập Địch Nhân Kiệt vừa mới công chiếu, hiệu ứng trước sau như một rất ngầu, điều hòa trong rạp chiếu phim cũng vừa vặn, vốn nên rất có lợi cho xem phim.
Nhưng Vu Chu nhìn hình ảnh như đèn cưỡi ngựa, một chút cũng không xem vào.
Trong đầu toàn là Tô Xướng.
Các cô ngồi ở hàng cuối cùng, ngoại trừ một đôi tình nhân ngoài cùng bên phải, hai bên đều không có ai. Ở giữa đặt một hộp bỏng ngô nhỏ, vớt lên liền ăn xong, Tô Xướng đưa khăn ướt cho Vu Chu, lại lấy hộp rỗng ra, đặt lên tay vịn bên tay phải mình.
Vu Chu âm thầm quan sát, Tô Xướng nhìn rất chăm chú, thỉnh thoảng cười nhạt một tiếng, cũng sẽ bởi vì điều hòa có chút thấp mà hít hít mũi, hoặc là điện thoại chấn động, cô lấy ra mở ra, im lặng trả lời WeChat.
Vu Chu từng đi qua Đôn Hoàng, xem thần nữ trên bích họa, họ mặc những trang phục đối lập màu sắc, màu sắc rất thế tục nhân gian, nhưng tiên khí bồng bềnh. Mà màu sắc điện ảnh đánh vào trên mặt Tô Xướng lạnh như ánh trăng, cũng là như vậy, sống xa đoạ lướt qua mây khói, làm cho mặt mày của nàng càng đạm mạc, càng không đếm xỉa tới, càng xa xôi yên tĩnh, tựa như trích tiên.
Tô Xướng lúc yên tĩnh là đẹp nhất, khiến người ta nhịn không được muốn dùng ngôn ngữ miêu tả cô, muốn dùng bút vẽ mô phỏng cô. Nhưng cô có thất tình lục dục là quyến rũ nhất, nàng linh động tự mang cảm giác nguy cơ thoáng qua rồi biến mất, miêu tả hoặc mô phỏng, toàn bộ đều không kịp.
Vu Chu bỗng nhiên cũng rất muốn có được cô.
Nàng đẩy tay vịn lên, đầu cẩn thận tựa vào vai Tô Xướng, dịu dàng nói: "Buồn ngủ quá, cho em dựa một lúc."
Có lẽ là có lúc trước thăm dò sức mạnh, nàng biết Tô Xướng sẽ không đẩy ra.
Tô Xướng nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, Vu Chu nghe thấy tiếng tim đập cùng tần số của cô.
Trong phim nhân vật phản diện đang giao chiến, tiếng trống ầm ĩ.
Vu Chu đặt tay lên đùi Tô Xướng, mu bàn tay nhẹ nhàng chạm vào ngón út của Tô Xướng, ngón út giật giật, giữa kẽ ngón tay Vu Chu nhẹ nhàng cọ một cái.
Ngứa quá, mẹ ơi.
Vu Chu vươn ngón trỏ, chạm ba cái vào mu bàn tay Tô Xướng. Sau đó ở trong nhịp tim bất quy tắc của mình, vớt một ngón tay Tô Xướng, giống như lay động dây đàn rời rạc.
Tô Xướng vươn ngón tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng giao nhau giữa hai ngón tay, lại chậm rãi buông ra.
Hai người đều không nói gì, im lặng như không có bất kỳ động tác nhỏ nào.
Vu Chu nhắm hai mắt lại, cảm thấy ngón trỏ Tô Xướng đang miêu tả mạch máu trên cổ tay mình, một chút, lại một chút.
Trái tim mềm mại của nàng giống như đặt trong nước nhiệt độ thấp, bị lửa nhỏ nấu chín, toát ra bọt nước tinh tế dày đặc, nước sắp sôi, hai người đều biết.
Nhưng cả hai không nói với ai.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro