Chương 41

Mới vừa sấy xong sợi tóc ngứa ngáy, một tầng hương căn diên vĩ mỏng manh. Tô Xướng vén tóc đi tới trước sô pha phòng ngủ chính, cầm lịch lên, theo thường lệ vẽ một vòng tròn đỏ trên đó.

Mấy ngày trước quên mất, cô không nhớ nổi, nhưng cũng thuận tay khoanh vào.

Căn phòng không bật đèn, có ánh sáng mờ ngấm vào nhuộm thành sương mù, nhiệt độ điều hòa rất thấp, xuyên thấu qua thủy tinh nhìn ra ngoài, ánh trăng ở gian ngoài cũng lạnh.

Cô mở điện thoại ra, lịch sử trò chuyện dừng lại ở hơn 9 giờ tối, cô nói với Vu Chu, Vu Chu về nghỉ ngơi sớm một chút.

Bây giờ là 10 giờ 03 phút, cô muốn hỏi Vu Chu đã ngủ chưa, có muốn gọi điện thoại chúc ngủ ngon không.

Còn chưa gọi ra, liền nhận được điện thoại, giọng nói trò chuyện, họ tên hiển thị "Chúc Chúc".

Tô Xướng cười còn nhanh hơn động tác bắt máy, lời nói hơi ướt át cũng gần như nỉ non: "Còn chưa ngủ à?"

Đầu bên kia điện thoại sửng sốt một chút, bên kia ồn ào cũng làm cho Tô Xướng ngẩn ra, sau đó là giọng nữ xa lạ nói: "Là bạn của Vu Chu sao? Cô ấy uống say rồi, cô có thể thuận tiện đến đón cô ấy chút không?"

Tô Xướng hỏi địa chỉ, cúp điện thoại thay quần áo, lái xe đi thẳng.

Địa chỉ quán bar ở một con phố ngoài biển, xa hoa trụy lạc sắp xếp ở bờ sông nhỏ uốn lượn, ánh đèn neon nhuộm đỏ nguồn nước trong suốt, giống như son phấn, trống rỗng mà rực rỡ, giống như bị khuynh đảo không đợi được đáp lại mập mờ.

Tô Xướng dừng xe ở ven đường, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, sau đó đón được Vu Chu trong mùi khói, ban nhạc livehouse và tiếng người tản mạn.

Nàng ngâm trong mùi rượu, dựa vào ghế dài ngủ, Đới Huyên vẫy tay với Tô Xướng, giúp đỡ đỡ Vu Chu, tựa vào người Tô Xướng, nhíu mày: "Cô đưa cô ấy về đi, bên tôi còn mấy người bạn đang chờ."

Tô Xướng gật đầu, ôm vai Vu Chu, vỗ nhẹ, sau đó đưa nàng vào trong xe.

Thanh sắc bị để lại phía sau, dần dần ẩn nấp. Tô Xướng mở cửa xe, cẩn thận đặt Vu Chu ở ghế lái phụ, Vu Chu nghiêng đầu ngủ, Tô Xướng cúi đầu đặt ghế xuống một ít, sau đó cài dây an toàn cho Vu Chu.

Không nhanh không chậm cài xong, cô nhìn hai mắt Vu Chu nhắm rất mạnh, nghiêng đầu thản nhiên cười: "Không có say."

Nếu Vu Chu thật sự ngủ, mắt nhắm không vững chắc lắm, lúc mới đi trên vai cũng không quá nặng, trọng tâm của Vu Chu vẫn ở trên người mình, cho dù nàng đến rất gần, hơi thở ấm áp mềm mại quét qua cổ Tô Xướng.

Chim cút nhỏ say, hơi thở sẽ nóng hơn một chút.

Vu Chu không mở mắt, lông mi dưới mí mắt run rẩy, nhỏ giọng nói: "Say rồi."

Nếu không lại nhìn kỹ thì sao?

Tô Xướng bị chọc cười nhợt nhạt ra tiếng.

Ba mươi phút trước, trong quán bar vừa rồi, Vu Chu dùng tư thế uống trà bưng bia uống, nói với Đới Huyên: "Đợi tôi uống nhiều, cô có thể gọi điện thoại cho chị ấy không?"

Đới Huyên nhìn Vu Chu lấy danh bạ WeChat ra, chỉ chỉ cái tên Tô Xướng kia, sau đó lại uống một ngụm rượu.

Hiện trường liền vui vẻ, chị gái công sở thật sự rất buồn cười, Đới Huyên lúc này cười có vẻ thật tâm thật ý hơn: "Tôi là người công cụ à?"

Vu Chu lắc đầu, rất chân thành, nhưng tục ngữ nói "Ly rượu tình yêu này, ai uống cũng phải say", nàng vốn đã say, chẳng qua tâm tư nhỏ nhen như hạt vừng đậu xanh một chút, lại không quá đáng, đúng không?

Hai người lại hàn huyên một lát, hoá ra Đới Huyên còn nhỏ hơn Vu Chu mấy tháng, đang học khóa đào tạo ở Học viện Âm Nhạc bên cạnh. Cô ấy độc lập rất sớm, sẽ tham gia một số buổi biểu diễn, thỉnh thoảng buổi tối đến ban nhạc bạn bè hát. Lúc không có tiền, cũng đi chụp nhỏ cho shop online.

Thảo nào  có lúc Vu Chu thấy ngày làm việc cô ấy cũng ở nhà.

"Sao lại giả say?"

Tô Xướng nhếch khóe miệng, nhẹ giọng hỏi nàng.

Vu Chu mở mắt, lại nhìn về phía cửa xe, cửa xe mở ra, có tiếng nhạc nhẹ bên đường chạy vào. Nàng không thích, muốn Tô Xướng cũng lên xe, trò chuyện với nàng.

Tô Xướng liếc mắt một cái liền hiểu, đặt ghế ngồi bằng một chút, nút bấm ngả về phía sau, ghế ngồi chậm rãi dời về phía sau, không gian phía trước trở nên rộng hơn.

Tiếp theo Tô Xướng cũng lên ghế lái phụ, đóng kỹ cửa xe lại. Bầu không khí nhất thời yên tĩnh, Vu Chu lúc này mới thành thật đáp: "Muốn ở cùng chị lâu một chút, lại không tìm được cái cớ nào hay."

Lòng lo sợ, giống như có một chai rượu lăn qua lăn lại ở giữa. Tô Xướng dựa vào nàng rất gần, chống người, tay trái chống ở bên cạnh Vu Chu, bóng dáng gần như bao phủ nàng.

Vu Chu có thể ngửi thấy mùi gỗ từ cổ áo cô lộ ra, còn có mái tóc cô vừa gội xong, rũ xuống gần một nửa, hai mắt thanh quý nhìn chăm chú Vu Chu, hai má có màu hồng nhạt.

Cũng giống như uống rượu.

Sợi tóc và hơi thở khiến Vu Chu có chút ngứa, nàng giơ tay vén ra sau tai Tô Xướng, sau đó tay thuận thế đi xuống, mềm mại cài ở phía sau cổ cô, vô lực đáp một cái, lại rủ xuống.

Tuy rằng không say, nhưng dù sao cũng uống rượu, động tác có thể không nghe sai khiến một chút.

Tô Xướng khép lại ánh mắt, tầm mắt như chuồn chuồn lướt nước dừng lại một lát trên đôi môi mềm mại của Vu Chu, sau đó cong ngón trỏ tay phải lên, nhẹ nhàng cọ cọ mặt Vu Chu.

Ý vị yêu thương kiềm chế trong động tác này rất rõ ràng, sau khi trưởng thành rất ít người làm, nhưng xuất hiện trong mộng tưởng hão huyền của Vu Chu.

Chỉ là nàng không nghĩ tới, sẽ là một cô gái, vào mùa hè hỗn loạn dính nhớp, trốn ở trong không gian chật hẹp lành lạnh của điều hòa, mang theo mùi thơm ngát của tiểu thương lan, dùng đầu ngón tay tinh tế yêu thương khuôn mặt nóng bỏng của nàng.

Tim đập có chút tê dại, có lẽ có tác dụng của rượu.

Vu Chu một sâu một cạn điều chỉnh hô hấp hỗn loạn, thấy Tô Xướng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mím môi dịu dàng cười.

Lập tức cô nhẹ giọng dặn dò: "Vậy bây giờ em say rồi, để tiện chăm sóc em, chị sẽ đưa em về nhà chị, giường ngủ phụ vẫn còn trải sẵn."

Bả vai Vu Chu hơi run rẩy, cười, sau đó nằm trên ghế suy nghĩ: "Được, để báo đáp chị, sáng mai em sẽ nấu canh trứng gà rượu nếp than cho chị."

Mặt đối mặt nói chuyện, đều khàn đến sợ quấy nhiễu ánh mắt dính sương mang hơi nước của đối phương.

"Mì canh suông được không?" Tô Xướng hỏi.

"Được."

"Ừ, vậy say đi."

Đàm phán xong xuôi, chốt kèo, hai người đều cười cười, Tô Xướng đứng dậy mở cửa xe, đổi ghế lái, lái xe về nhà.

Ngày hôm sau Tô Xướng không được ăn mì canh suông, bởi vì 10 giờ cô có công việc. Lúc Vu Chu dậy, cô đã ra ngoài, vì thế Vu Chu xoa xoa cái đầu đau nhức, luộc cho mình một quả trứng gà.

Hai ba miếng ăn xong, rửa tay, ngồi xuống sô pha muốn gửi WeChat cho Tô Xướng.

Có hai chấm đỏ chưa đọc.

Vu Chu mở ra, tin thứ nhất, Tô Xướng lướt lại lịch sử trò chuyện, tìm được câu "Chị thích em tìm chị không?" bị bỏ qua thật lâu trước đây.

Trích dẫn, trả lời: "Thích".

Tin thứ hai, Tô Xướng nói: "Những vấn đề khác, có thể chờ chị một chút không?"

Trái tim Vu Chu mãnh liệt đập thình thịch lên, bị hai câu nói này hung hăng đâm trúng.

Nàng suy nghĩ rất nhiều, Tô Xướng cố ý trả lời câu đầu tiên, có lẽ là sợ sau khi tỉnh rượu Vu Chu sẽ hối hận, ảo não, cảm thấy ngượng ngùng, bởi vậy sớm trấn an nàng.

Tô Xướng lúc ấy không nghĩ rõ ràng, hiện tại đã có được đáp án, bất luận lúc nào, bất luận có thuận tiện hay không, cô đều hy vọng Vu Chu đến tìm cô.

Mà tin thứ hai, đại khái là Tô Xướng nhìn ra sự nóng vội và lo âu của  Vu Chu, nếu không nàng sẽ không thông qua giả say để đùa giỡn tâm cơ như vậy, dù sao Vu Chu từ trước đến nay sợ nhất là làm phiền người khác.

Nhưng trước mắt Tô Xướng không thể cho Vu Chu câu trả lời chắc chắn, cô vẫn lựa chọn không nói.

Giống như mấy tháng trước, cô vẫn hy vọng, chỉ trả lời những chuyện cô đủ chắc chắn.

Sao có thể không động lòng chứ? Vu Chu một lần lại một lần tự hỏi mình. Rung động đến mức nàng có chút bất lực, thậm chí có chút muốn khóc.

Nàng thích cô gái thông minh nhất, dịu dàng nhất trên thế giới.

Thì ra, không chỉ là nàng luôn ngẩng đầu nhìn mặt trăng, lúc mặt trăng chiếu xuống, cũng đang an tĩnh nhìn chăm chú vào nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro