Chương 42

Theo tử vi cung hoàng đạo, tháng 9 năm 2018 là một tháng biến động rất nhiều. Từ khoá của cung Cự Giải là trưởng thành, còn cung Song Ngư, là chờ đợi.

Vu Chu cảm thấy thật sự rất chuẩn, bởi vì nàng và Tô Xướng đối mặt với một hồi chia lìa ngoài dự liệu, không ngắn.

Đầu tháng 9, Vu Chu ra sân bay, tiễn Tô Xướng bay tới Toronto.

Đây là lần thứ ba hai người ở sân bay, nhưng lần này thời gian rất gấp, không ăn KFC.

Vu Chu tiễn cô đến cổng kiểm tra an ninh, trong tiếng thông báo ở sân bay có chút mất mát, Tô Xướng dừng lại, cười cười với nàng, sau đó xoa bóp cổ tay nàng, ôm nàng.

Đây là cái ôm đầu tiên của hai cô, tới rất tự nhiên, không có tim đập quá nhiều, ngược lại là vì an ủi tim đập.

Tay Tô Xướng đặt trên lưng Vu Chu còn vỗ vỗ như dỗ bạn nhỏ, Vu Chu cũng vỗ vỗ cô, hai má cọ cọ trên mặt cô.

"Trở về bằng gì?" Tô Xướng hỏi.

"Đi tàu điện ngầm."

"Bắt xe được không?"

"Được."

Chỉ bốn câu ngắn gọn như vậy, không nói thêm gì nữa.

Lúc Tô Xướng biến mất ở cửa kiểm tra an ninh, Vu Chu có chút muốn khóc, nàng không chịu nổi cảnh ly biệt ngắn ngủi này.

Đeo túi nhớ lại Tô Xướng mặc áo mỏng quần dài, không hiểu sao cảm thấy nàng đã trưởng thành một chút. Từ mùa hè đến mùa thu, các cô mới quen biết có một quý, lại giống như quen biết rất nhiều năm.

Tô Xướng lên máy bay trước giờ là ngủ, dù sao tỉnh ngồi một chuyến bay quốc tế thật sự rất mệt mỏi, nhưng lần này cô mua wifi toàn bộ quá trình, gửi cho Vu Chu sticker mèo con đọc sách.

Bây giờ cô có một loạt, Vu Chu tải xuống cho cô.

Vu Chu thường xuyên nói chuyện phiếm với cô trên xe taxi, giống như hai người đều ở Giang Thành.

Tô Xướng nói không biết mình sẽ đi bao lâu, nhưng cô mang theo vali cỡ lớn nhất, còn trả thêm tiền, cho nên Vu Chu cũng săn sóc không hỏi nhiều.

Nàng biết Tô Xướng sẽ không trở về quá nhanh, bởi vì lần này cô đi thăm bà ngoại cô bệnh nặng, ấn theo bệnh tình trước mắt, nếu trở về nhanh chóng, thì có lẽ tình hình không khả quan.

Biết cô chuyến này sẽ rất bận, Vu Chu cũng không quấy rầy cô nhiều, cũng dặn dò cô cơm nước ngủ nghỉ gì đó.

Sau khi có chênh lệch múi giờ, sự quan tâm cũng trở nên rất bất lực, vào buổi chiều buồn chán nhất của Vu Chu, Tô Xướng bên kia tiến vào rạng sáng, vào buổi sáng tinh thần phấn chấn của Vu Chu, Tô Xướng hưởng thụ đêm khuya mệt mỏi mà cô độc.

Các cô dùng chào buổi sáng đáp lại chúc ngủ ngon, dùng chúc ngủ ngon làm bạn với buổi sáng.

Hai ba ngày đầu, Vu Chu cũng không cảm thấy không thích nghi, một tuần sau nàng phát hiện mình ảnh hưởng đến trạng thái làm việc. Âm thanh thông báo tin nhắn của nàng đối với WeChat nhạy bén hơn bao giờ hết, bởi vì các cô cần gom góp thời gian mới có thể trải nghiệm một chút trạng thái trò chuyện tức thời.

Nàng  chờ Tô Xướng giống như  chờ thư của Hoả Oa thời còn học trung học cơ sở, học trung học cơ sở Vu Tiểu Chu vào chiều thứ sáu, chạy ào xuống cầu thang, chạy đến phòng nhận thư, tìm chữ viết quen thuộc từ những bức thư. Cảm giác này lại tái hiện khi đã trưởng thành.

Vu Chu bắt đầu lười biếng trong công việc, không tích cực lắm, về nhà cũng không muốn nấu cơm, liền tự mình gọi đồ ăn ngoài.

Thỉnh thoảng kết nhóm với Đới Huyên ăn hai bữa, sau đó đến quán bar nghe Đới Huyên hát.

Vài lần sau, các cô thân thiết hơn rất nhiều, nàng sẽ gọi Đới Huyên là Huyên Huyên, Đới Huyên gọi nàng là Chúc Chúc.

Thật ra cũng chỉ hai ba tuần như vậy, lúc trước gặp mặt Tô Xướng thỉnh thoảng cũng sẽ cách nhau dài như vậy, nhưng cảm giác chính là không giống nhau, bởi vì nàng biết, lần gặp lại này không dễ dàng như vậy, không phải mấy chục phút một giờ, mà là muôn sông nghìn núi.

Nàng không giống như trong văn chương viết, suy nghĩ rất đau khổ, hoặc là bị tra tấn, nàng chỉ là càng ngày càng cảm thấy nhàm chán, công việc nhàm chán, cuộc sống cũng nhàm chán, đi 7-11 mua sữa, nhìn từng chai chất lỏng rực rỡ muôn màu sắp xếp ở trong tủ lạnh, cầm lấy cái này, cầm lấy cái kia, cảm thấy cái nào cũng không muốn, cái nào cũng được.

Sau đó nhìn điện thoại, không có tin nhắn, tùy tiện xách một chai tính tiền.

Lúc xếp hàng bỗng nhiên quay ngược lại, nghĩ lần trước gửi bữa sáng cho Tô Xướng là sữa dâu tây, lần này đổi chuối sẽ phong phú hơn, cho nên đổi thành chuối.

Các cô có lúc cũng trò chuyện, nhưng Vu Chu không tiện thể hiện cuộc sống quá tích cực, lo lắng tâm trạng Tô Xướng ở bệnh viện không tốt lắm, lại không muốn thể hiện quá chán chường hoặc là quá nhớ nhung, sợ mang đến năng lượng tiêu cực cho Tô Xướng.

Vu Chu chưa từng trải qua một khoảng thời gian giống như ở trên cây cân bằng lắc lư cảm xúc trái phải như vậy.

Buổi chiều nhân lúc rảnh rổi, gõ chữ qua lại với bàn phím, ánh mắt lại nhìn chim ngoài cửa sổ, tiến độ các dự án rất chậm, nàng không muốn thúc giục, lãnh đạo tới hỏi có kết nối với ai hay không.

Câu nói đầu tiên của Vu Chu đều là —— Không có.

Nàng bắt đầu bào chữa cho sự chậm trễ trong công việc, nói "không" thường xuyên hơn một chút, nhưng nàng cảm thấy như thể nàng đang nói điều gì đó...

Không có đâu, chưa trở về nữa.

Cuối tháng 9, Vu Chu bắt đầu bộ tiểu thuyết bách hợp đầu tiên của mình, tên là "Bạch Lộ", là tiết khí mùa thu.

Ngày Tô Xướng đi là ngày 8 tháng 9, vừa đúng là bạch lộ.

Khi đăng tải bìa sách lên, Vu Chu nghĩ đến 'Kinh Thi': "Kiêm hà thương thương, bạch lộ vi sương, sở vị y nhân, tại thủy nhất phương*."

* Dịch thơ: Cỏ lau um um, sương sớm vừa lên, người luôn mong nhớ, ở bên kia bờ.

Nàng cũng không biết tại sao lại làm ra vẻ thành như vậy, có thể bởi vì vừa mới xa Tô Xướng  khi vừa mới yêu nhau, trải qua một lần cai nghiện mãnh liệt, giống như một đường cong không ngừng kéo lên, đến điểm cao nhất, "rắc" một cái rơi xuống.

Cho dù là cổ phiếu, cũng làm cho người ta kinh hồn bạt vía canh cánh trong lòng, huống chi, là tình yêu.

Tình yêu vĩ đại và tầm thường.

Trong tuần giữa tháng 10, Vu Chu cuối cùng cũng gọi điện thoại hỏi Tô Xướng: "Khi nào thì chị về vậy?"

Sau đó cô lập tức nói: "Ừ, em không có ý gì khác, chỉ là muốn nói, hơn một tháng rồi, chị cần em đến nhà chị xem giúp không? Tiền điện nước gì đó có đóng như thường lệ không?"

Cổ họng khàn khàn, vừa nói vừa móc gai ngược trên tay.

Tô Xướng thở dài một hơi, sau đó nhẹ nhàng cười, nói: "Ngày mai."

"Thật hay giả vậy?"

"Thật, đẩy lùi công việc quá lâu rồi." Tô Xướng nói.

Con nai con trong lòng Vu Chu chết mà sống lại, giãy giụa muốn đứng lên: "Vậy sao chị không nói?"

"Định em tan làm sẽ nói cho em biết."

Các cô hơn phân nửa trò chuyện vào lúc Vu Chu nghỉ trưa.

Có nghĩa là Tô Xướng sẽ thức đêm đợi nàng tan làm, bởi vì cô muốn nghe con kiến nhỏ không bị môi trường làm việc áp chế vui vẻ, nàng chắc sẽ từ trên giường nhảy dựng lên, sau đó hỏi cô thật sao thật sao thật sao?

Sau đó mới nhớ tới hỏi cô chuyến bay nào, nàng muốn đến sân bay đón.

Chiều hôm đó Vu Chu một hơi đẩy lùi mạnh ba dự án. Tính toán thời gian, sáng hôm sau Tô Xướng đến, vừa đúng là chủ nhật. Chiều thứ bảy mình đi cắt tóc trước, sấy tóc xoăn tạo hình, sau đó đi mua quần áo.

Tiết kiệm không nhiều lắm, lại nạp thẻ uốn tóc, nàng quyết định tìm bà Triệu mượn ít tiền.

Không ngờ câu đầu tiên của bà Triệu chính là: "Con có người yêu rồi?"

"Dạ?" Vu Chu chột dạ, thiếu chút nữa bị hù chết.

"Cô bé bình thường thẻ tín dụng cũng không dám quẹt, bây giờ mượn tiền làm đẹp, vậy còn có cái gì nói chứ." Bà Triệu từng trải, hiểu cả.

"Đẹp trai không? Đồng nghiệp của con à?" Bà câu cá ở đập chứa nước, phơi nắng đến đỏ bừng, nhưng khi hóng hớt vẫn rất hăng hái.

"Không có, đón một người bạn thôi ạ."

"Bạn nào?"

Vu Chu cắn môi, nói: "Nữ."

"À." Bà Triệu mất đi sự nhiệt tình, muốn đi cho cá ăn.

Giọng điệu yên tâm này, một chút cũng không nghĩ tới đường vòng, gừng già có chút độc ác, nhưng không nhiều lắm. Vu Chu hít sâu một hơi, điện thoại trong lòng bàn tay gõ một cái, nghĩ đến Tô Xướng sắp trở về, trái tim lại nhẹ nhàng nhảy dựng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro