Chương 43

Sáng sớm chủ nhật, Vu Chu thay quần áo mới mua, chiếc áo thun rộng màu xám tím có chữ, bỏ vào trong váy màu trắng gạo bất quy tắc, giày là mới mua, gần giống màu xanh Tiffany, nàng cảm thấy rất đẹp, hihi.

Nàng nhìn vào ống kính luyện tập bó tóc, nhưng buộc thế nào cũng không có hiệu quả phồng lên, vì thế tản ra một mái tóc xoăn dài, dùng lời trong tiểu thuyết mà nói, chính là giống như rong biển, cũng có khí chất khác.

Ngồi xuống trước bàn học, Vu Chu lấy túi đồ trang điểm màu hồng nhạt ra, tự bôi cho mình một lớp phấn mỏng, eyeliner và mascara nàng đều vẽ không tốt, liền từ bỏ, lông mày trời sinh đã dày, nếu kẽ thì ngược lại lại trông giả. Sau đó nàng vặn son môi lần trước đi Ma Cao chơi mua, tô một vòng.

Chết tiệt, già đi mười tuổi.

Tại sao lại như thế, người khác trang điểm với Vu Chu trang điểm dường như là hai chuyện khác nhau.

Vì thế nàng xám xịt lau son môi, đổi thành son dưỡng môi không màu, vừa nghĩ mình gặp Tô Xướng lại thích cắn môi, lại lau son dưỡng môi đi.

Chúc quá mức hồi hộp rồi.

Thành thật mà nói, kích động đắc thủ đều có chút lạnh cả người. Chính nàng âm thầm châm chọc có nên khoa trương như vậy hay không, ngồi xuống thu dọn túi xách nhỏ. Mang theo giấy ăn, khăn giấy ướt, thẻ gác cổng, cục sạc và băng cá nhân phòng ngừa giày mới cạ đau chân. Sau đó... nàng từ trong tủ quần áo tìm ra váy ngủ mới mua, khăn mặt nén cùng bàn chải đánh răng cầm tay.

Ngộ nhỡ, nàng nói ngộ nhỡ, à, nếu như đón ở sân bay hay ăn uống gì đó mà trễ, lại giống như lần trước muốn đến nhà Tô Xướng ở thì sao? Lần trước giả bộ say không hề chuẩn bị, sơ suất, nàng cũng không thay nội y, mặc áo ngủ cũ của Tô Xướng ngủ, sau đó băn khoăn có nên giặt cho người ta hay không, dù sao quần áo kia nhìn giống tơ tằm, nàng sợ giặt hỏng cho người ta.

Cho nên khi Đới Huyên từ trong phòng đi ra, nhìn thấy chính là chim cút ăn mặc trẻ trung xinh đẹp, đứng ở bên cạnh tủ đựng đồ vệ sinh, lén lút cởi quần lót ra.

Dùng một lần tiện hơn nhỉ, thay ra có thể ném đi, mang về giặt thì thật ngượng lắm.

"Muốn ra ngoài à?" Đới Huyên tò mò đánh giá nàng.

Vu Chu nắm chặt quần lót dùng một lần trong tay, còn lại để vào tủ, có chút xấu hổ: "Ừ."

"Không trở về?"

"À, có thể sẽ ở bên ngoài."

Đới Huyên nhìn đôi tai màu hồng nhạt của nàng, ý vị thâm trường "A" một tiếng, chắp tay đi trở về.

"Chúc cô hạnh phúc." Cô ấy nói.

"Hả?"

Vu Chu không có túi lớn có thể chứa những đồ dùng vệ sinh cá nhân này, chỉ có một cái màu vàng xanh lá cây, phối hợp với cách ăn mặc giống như muốn đi hóa duyên, bởi vậy nàng tìm một cái túi xách của Sephora, màu đen rất khiêm tốn, xách đi.

Như vậy tựa như đi mua chút đồ trang điểm thuận tiện đến sân bay đón, còn rất cao cấp, tay cũng biết thả như thế nào.

Hai tay đan vào nhau xách túi trước người, đứng ở đại sảnh sân bay, anh trai bên cạnh nói điện thoại hai mươi phút, lớn tiếng đến nỗi Vu Chu sắp điếc đến nơi. Nàng cảm thấy trong đầu mình kéo căng dây cung tối hôm qua không ngủ được, huyệt Thái Dương thình thịch, ánh mắt cũng cay cay, nhưng tinh thần lại rất phấn khởi.

Tô Xướng vốn định ở trên máy bay cũng nói chuyện phiếm với nàng, nhưng thật sự chịu không nổi, không nói được mấy câu liền buồn ngủ, ba mươi phút trước đã nói với nàng, Vu Chu chạy vào toilet, thuận tiện dùng nước chỉnh lại kiểu tóc, sau đó liền đứng trông ở chỗ này kiễng chân chờ mong.

Chờ qua một đợt lại một đợt, vẫn không thấy đi ra.

Lâu như vậy không gặp, Vu Chu bắt đầu nghĩ trong đầu, lúc cô đi ra sẽ cực kỳ nổi bật, hay là bao phủ trong đám người, chờ mình nhìn kỹ mới có thể phát hiện.

Sau đó nàng mới ý thức được, tưởng tượng phía trước toàn bộ không đúng, bởi vì từ lúc Tô Xướng chỉ xuất hiện một cái bóng mơ hồ, Vu Chu cũng chỉ có thể nhìn thấy cô.

Thì ra gặp lại người mình nhung nhớ, bóng dáng cũng giống như có pheromone, không cần mắt phân biệt, dự cảm sẽ nói cho bạn biết, chính là cô.

Tiếp theo chính là quá trình bóng dáng từng bước rõ ràng, giống như đang sửa chữa ký ức, lau đi sai lệch sai lầm trong ấn tượng, lấy tư thái quen thuộc rồi lại xa lạ tới gần bạn.

Tô Xướng, Tô Xướng.

Vu Chu ở trong lòng yên lặng đọc tên của cô.

Cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, có lẽ là để thích nghi với chuyến bay đường dài, ăn mặc rất thoải mái, tóc lại dài, cúi đầu vừa đẩy xe vừa trả lời WeChat, dừng lại một chút ở chỗ rẽ sắp đi ra, tay trái đang gõ chữ, tay phải kéo tóc rủ xuống phía sau.

Vu Chu dường như ngửi được mùi thơm trong động tác tứ chi của cô, lúc này mới phát hiện, xa nhau đã lâu, nàng thật sự rất nhớ cô, nghĩ đến đồng hồ cổ trong lòng vù vù chấn động, nghĩ đến nàng có chút cay mũi.

Tại sao phải dừng lại? Cô không biết chính mình đang đợi cô sao? Vừa xuống máy bay, lại trả lời WeChat của ai? Di động Vu Chu nắm cũng không có thông báo gì.

Lại có chút sợ hãi, không biết xa nhau trong khoảng thời gian này đối với Tô Xướng mà nói có ý nghĩa như thế nào, đặt mình vào hoàn cảnh hoàn toàn khác, liệu cô có không thích mình nữa hay không?

Vu Chu rất ít khi ra nước ngoài, tiếng Anh không tốt, trình độ học vấn không cao, kiến thức cũng không rộng, đôi khi bạn bè có bạn bè du học trở về cùng đi ăn, nàng đều cảm thấy trò chuyện không được, bọn họ nói due, nói qualitative, nói essay.

Vu Chu nghe không hiểu lắm.

Nàng giống như lúc tham gia hoạt động tiểu học nhảy dây thừng lớn, người khác từng người nhảy vào, rất trơn tru, Vu Chu phải chuẩn bị xây dựng tâm lý một hổi, mới có thể ra vẻ thoải mái chen vào một câu.

Cho nên nàng mới nói, không thích làm bạn với người nước ngoài.

Lúc trước Tô Xướng không cho Vu Chu cảm giác có bối cảnh cuộc sống ở nước ngoài, nhưng hôm nay không hiểu sao lại có, khiến Vu Chu có chút bất an.

Người tự nhận là quen thuộc xuất hiện phần không quen thuộc, thật làm cho người ta khó chịu.

Lòng bàn tay Vu Chu đổ mồ hôi, cũng cúi đầu nhìn điện thoại, trong lòng yên lặng đếm, ở lần thứ 78 trong tầm mắt xuất hiện xe hành lý, hành lý cỡ lớn quen thuộc, sau đó là mùi gỗ như có như không, cổ họng thanh quý có chút khàn: "Đón người như vậy à?"

Thật không có thành ý, Vu Chu.

Vu Chu đột nhiên cười, trong lòng nai con đụng loạn, khóa màn hình điện thoại, cười híp mắt ngẩng đầu nhìn Tô Xướng, vừa thấp vừa mềm hỏi cô: "Đón thế nào, mua hoa cho chị à?"

Nói xong mím môi, mắt cười sáng lấp lánh nhìn Tô Xướng, Tô Xướng cũng cười: "Không nên sao?"

Thật xinh đẹp, vẫn là mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng da thịt nhẵn nhụi, bay đường dài không cho cô bất kỳ tiều tụy nào, vẫn là một gốc hoa tùy ý viên mãn.

"Chị cũng đâu phải minh tinh." Vu Chu mềm mại dỗi cô.

Sau đó nàng đưa tay, Tô Xướng cũng đưa tay, nhéo nhéo đầu ngón tay cô, nắm lấy.

A cái này... Vu Chu muốn giúp cô cầm túi xách trên vali, một lát đẩy đi có lẽ sẽ rơi.

Một tay không tiện đẩy xe, cho nên Tô Xướng quơ móng vuốt mèo nhỏ liền buông ra, hai người đi về phía thang máy.

Vu Chu xách túi, lỗ tai đỏ đỏ.

Trong thang máy có rất nhiều người, còn có hành lý lớn, Vu Chu liền thừa cơ lại gần cô một chút, cánh tay hai người dán vào cánh tay, tay Tô Xướng rủ xuống chỉ vào lòng bàn tay Vu Chu.

Vu Chu cũng chọc chọc lòng bàn tay cô, đầu ngón tay bị nắm chặt, đến tầng trệt mới buông ra.

Lúc xếp hàng bắt xe hai người không nói gì, Tô Xướng lấy khẩu trang ra đeo kỹ, hình như một khi cô thay đổi hoàn cảnh vô cùng dễ bị dị ứng, cho đến khi lên xe mới tháo xuống.

Sau đó cô nhìn cảnh sắc thành phố quen thuộc ngoài cửa sổ, lông mi phẩy phẩy, giống như đang ngẩn người. Cô rất muốn ôm Vu Chu, hôm nay nàng mềm mại và thơm tho, tóc xoăn làm cho khuôn mặt càng nhỏ hơn, đứng ở đó, giả vờ không nhìn thấy cô, nhưng khi rõ ràng là cô đã đến gần, ngón chân nàng khẽ động, rồi cổ cũng đỏ lên.

Vu Chu ngượng ngùng, liền làm tim Tô Xướng vừa đi ra đập như tê dại, thẹn thùng tới bất động thanh sắc, vì thế không có ôm như dự đoán, sau đó cũng tìm không thấy cơ hội tốt.

Tay trái kiềm chế vịn mép ghế ngồi, tay phải thì nhẹ nhàng gãi gãi lên công tắc khung cửa xe.

Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.

"Chị, cái đó, đừng nghịch cái đó, chờ lát nữa mở cửa xe ra." Vu Chu nhỏ giọng nói với cô, lại có chút im lặng, người bao lớn rồi, giống như bạn nhỏ, còn cần người dạy ư?

Xe khóa, hơn nữa Tô Xướng chỉ gảy viền, không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng Vu Chu thích quan tâm, Tô Xướng liền biết nghe lời thả tay xuống, liếc mắt nhìn nàng một cái, giơ tay vén tóc ra sau tai.

Tầm mắt dời xuống, chú ý tới túi mua sắm bên chân Vu Chu, có chút tò mò: "Mua đồ hả?"

A cái này...

Vu Chu rất xấu hổ, ấp úng.

Vẻ mặt rất khác thường, Tô Xướng nhướng mày, vốn theo thói quen của cô sẽ không động đến đồ của người khác, nhưng chim cút nhỏ thế này... Cô giơ tay, móc lấy mép túi giấy, giống như tùy ý ngó một cái.

Vu Chu hoảng loạn "ê" cô một chút.

Đồ dùng vệ sinh cá nhân, áo ngủ có hoa nhí, còn có... quần lót dùng một lần.

Vu Chu như bị sét đánh, chim cút nhỏ bị cà chua bám trên người.

Tô Xướng rất vui vẻ cười, thu tay về, đầu tựa vào cửa kính, miễn cưỡng nhìn Vu Chu, ý cười nhẹ nhàng nạp: "Chị có suy nghĩ nhiều không?"

Cái này... Vu Chu không nói gì, cất túi đi, hít sâu vài cái mới nói: "Bạn em hẹn em ra ngoài chơi, em thu dọn đồ đạc trước thôi."

"Sau đó mang đến sân bay?" Tô Xướng vẫn nhìn nàng nhẹ nhàng cười.

"Ờ," Vu Chu bất chấp tất cả, "Có ý kiến gì sao?"

"Không có." Tô Xướng mím môi cười, dùng ánh mắt cọ cọ mặt Vu Chu.

Hứ, biết rõ còn cố hỏi, Vu Chu đột nhiên thấy cô rất phiền.

Ít nhiều bởi vì mất mặt mà hờn dỗi, sao có thể bỏ quần lót dùng một lần ở phía trên cùng chứ, Vu Chu cũng rất phiền chính mình, liền quyết định tạm thời thời giả vờ thành đà điểu nhìn ngoài cửa sổ. Nhưng một giây sau, mùi gỗ quen thuộc dựa lại gần, đầu nhẹ nhàng đặt trên vai nàng, cánh tay quấn quýt với nàng, đầu ngón tay khoác lên lòng bàn tay nàng.

"Mệt rồi, cho chị dựa một lát."

Lời nói giống như đã từng quen biết, cũng giống như câu Vu Chu nói ở rạp chiếu phim. Khác nhau là, Tô Xướng thật sự rất buồn ngủ, bởi vì cô chênh lệch múi giờ mà rất chóng mặt.

"Vậy chị ngủ một lát đi, đến nơi em gọi chị." Vu Chu mềm lòng, thả lỏng tựa lưng vào ghế, để cô nghỉ ngơi thoải mái hơn.

Muốn vuốt ve tóc Tô Xướng, bởi vì cô rất ít khi ngoan ngoãn như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro