Chương 44
Về đến nhà cũng không tính là muộn, hơn ba giờ chiều. Vu Chu nhớ đến mì canh suông mà Tô Xướng muốn ăn, đã sớm mua xong nguyên liệu nấu ăn, nửa con gà, một bó cải thìa và mì trứng.
Tô Xướng cực kỳ buồn ngủ, về đến nhà rửa mặt đơn giản xong liền thay đồ ngủ chênh lệch múi giờ, nằm sấp xuống giường, thắt lưng cứng ngắc hồi lâu sụp xuống, đau đến mức cô "ui" một tiếng. Vu Chu tới giúp cô đắp chăn lên, sau đó xuống lầu nấu canh gà.
Mì nguyên bản không dùng canh gà, nhưng nàng cảm thấy Tô Xướng cần bổ sung một chút.
Nồi đất lửa nhỏ hầm canh, một lớp dầu thật dày cũng không ngăn được mùi thơm, Vu Chu chuyển băng ghế nhỏ ngồi ở trong phòng bếp lướt Tiểu Hồng Thư, xem thực đơn. Thỉnh thoảng nhìn thời gian trên điện thoại.
Tính toán thời gian, Tô Xướng ngủ thêm một lát, vừa vặn có thể dậy ăn canh, nếu như cô muốn ăn thanh đạm một chút thì cho nước sôi nấu mì khác, nếu như cô cảm thấy vị canh cũng không tệ, vậy thì đổi mì gà, đun một nắm cải thìa rắc lên hành hoa, không cần quá thơm.
Cũng không biết cô vừa tỉnh ngủ có buồn nôn hay không.
Bản thân Vu Chu cũng gọi đồ ăn ngoài mấy ngày, căn bản không có tâm tư rửa tay nấu canh, người ta vừa trở về, nóng lòng canh bếp lò hầm gà, tư thế ngồi ở đây cực kỳ giống như thêm củi bên cạnh bếp lò lớn.
Làm cho Chúc buồn cười, nếu như lướt ngang qua ở trên mạng, đoán chừng đều phải mắng một câu yêu đương mù quáng đào rau dại, nhưng nàng vui vẻ vô cùng. Ha ha ha.
Vu Chu muốn Tô Xướng nghỉ ngơi nhiều, đợi đến hơn sáu giờ mới lên lầu gọi cô, gõ cửa một lát không có phản ứng, cảm thấy không đúng lắm, trực tiếp mở cửa đi vào, Tô Xướng vẫn duy trì tư thế nằm sấp trên giường, ngủ đến trời đất tối sầm.
Vu Chu xót muốn chết.
Nhẹ nhàng đẩy cô một cái, Tô Xướng động bả vai, cổ đau đến co rụt lại.
"Chị khoan hãy nhúc nhích, chắc là cứng lại rồi." Vu Chu bắt đầu xoa cho cô hai cái, có chút ảo não, Tô Xướng buồn ngủ, lúc mình đắp chăn sao không nghĩ đổi tư thế cho cô.
Xoa bóp cổ một lát, Tô Xướng thoải mái hơn nhiều, sống lưng duỗi ra một chút, nàng nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, trở tay cầm tay Vu Chu, đưa tới bên cạnh mình, cất kỹ, sau đó giữ chặt bàn tay của nàng, ngón cái ở phía trên mềm mại vuốt ve.
Giống như mèo con vô thức thân mật.
Vu Chu cho rằng Tô Xướng muốn tỉnh lại, nhưng cô nắm tay Vu Chu, lại ngủ thiếp đi. Lòng Vu Chu cũng tan biến, ngồi xổm trước mặt cô nhỏ giọng gọi: "Tô Xướng, Tô Xướng."
Giống như tiếng người tình nỉ non buổi sáng.
Vu Chu có chút hoảng hốt, lại có chút thừa dịp cô còn chưa tỉnh trắng trợn, dùng giọng điệu người yêu gọi tên cô.
"Ừ." Tô Xướng á khẩu đáp một tiếng.
"Thức dậy được không? Ăn chút gì trước rồi hẵng ngủ, nếu không em sợ dạ dày chị chịu không nổi." Vu Chu dịu dàng dỗ dành cô.
Tô Xướng nhíu mày, ở giữa gối rất ngoan đáp: "Được."
Vu Chu cảm thấy Tô Xướng lần này trở về ngoan ngoãn hơn rất nhiều, nhưng biểu hiện cụ thể nàng không thể nói rõ, thì có một loại ỷ lại tự nhiên đối với Vu Chu, cô có lẽ cũng rất muốn Vu Chu, chỉ là cô không nói, theo thói quen không nói, rồi để nỗi nhớ nhẹ nhàng rơi vào sự phụ thuộc nhiều hơn một chút so với trước đây.
Vu Chu không nhịn được, sờ sờ tóc cô.
Trái tim lại đường đột hai ba cái, Vu Chu nói đi nấu mì trước, dặn dò cô nhớ kỹ, sau đó liền đóng cửa xuống lầu.
Nấu mì xong, còn chưa thấy bóng dáng cô đâu, Vu Chu lại đi lên gọi cô, trong phòng không bật đèn, trên giường đã trống không, trong phòng vệ sinh lộ ra ánh sáng mờ, không có động tĩnh gì, Vu Chu đi gõ cửa, chào hỏi sao?
Bên trong không nói gì, Vu Chu nhíu mày, lo cô ngất, vì thế lại gõ cửa nói: "Chị không sao chứ? Em vào nhé."
Nói xong vặn tay nắm cửa.
Phòng vệ sinh phòng ngủ chính rất lớn, đèn cũng được thiết kế rất nhiều, nhưng Tô Xướng vừa tỉnh dậy mắt chịu không nổi, chỉ bật một ngọn đèn tối trước gương, cô đứng trong bóng tối bên tường, là trạng thái đang muốn đưa tay mở cửa, nhìn thấy Vu Chu thì thu tay lại, nghiêng người dựa vào tường đứng, cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt.
"Sao vậy?" Vu Chu thở rất nhẹ, bởi vì Tô Xướng như vậy, mặt không còn chút máu, cực kỳ giống thủy tinh sắp vỡ.
Nàng đột nhiên có chút hoảng hốt.
Tô Xướng lắc đầu.
Vu Chu không chắc ý của cô, lại chớp chớp mắt nhẹ giọng nói: "Chị muốn rửa mặt hả, vậy em ra ngoài, em muốn nói chị nhanh một chút, nếu không mì trương sẽ không ngon."
Tô Xướng nhìn nàng hai ba giây, sau đó nắm tay nàng, ôm lấy nàng trong bóng tối.
Da thịt dịu dàng dán vào ngực.
Cái ôm cẩn thận không chút giữ lại.
Cô ôm Vu Chu, sợi tóc hai người quấn quýt, Vu Chu có thể cảm nhận được nhịp tim ngắn ngủi mà mạnh mẽ của Tô Xướng, còn có lồng ngực liên tiếp gập ghềnh của cô.
Nỗi nhớ bị đè nén cả một buổi chiều đi theo hơi thở của hai người tiến tiến lùi lùi, hốc mắt Vu Chu ươn ướt, tủi thân muộn màng nhận ra. Đúng vậy, xa nhau lâu như vậy không gặp, Tô Xướng một câu cũng không nói, cũng không ôm nàng một cái, lúc mới gặp còn trả lời WeChat của người khác.
Bây giờ mới ôm.
Nhưng nàng cũng rất ngoan, không nỡ nói lời trách cứ, chỉ thuận theo mái tóc Tô Xướng, thấp giọng nói: "Đi thôi, ăn chút gì đi, mì thật sự sắp trương rồi, chị nói mì canh suông rất lâu rồi."
"Ừ." Tô Xướng khịt mũi, buông nàng ra, hai người cùng xuống lầu.
Trong bữa ăn Vu Chu nói chuyện hóng hớt được một tháng qua với Tô Xướng, nói ban nhạc của bạn Huyên Huyên kia còn rất lợi hại, nói là muốn báo danh tham gia cuộc thi tuyển chọn gì đó, cũng không biết có phải là thật hay không, nàng hỏi Huyên Huyên cũng đi theo sao, Huyên Huyên nói cô ấy không thích làm ban nhạc.
Tô Xướng ngay từ đầu không kịp phản ứng, nhíu mày hỏi nàng: "Huyên Huyên?"
Sau khi được giải thích, thì cô không hỏi nữa, rũ mắt xuống uống canh.
Vu Chu muốn nói lại thôi, nàng nói rất nhiều, là muốn Tô Xướng cũng nói với mình một chút về tình hình ở Canada, nhưng Tô Xướng thỉnh thoảng nói hai câu, đều là ăn cái gì trên máy bay, ở sân bay nhìn thấy sách gì đó linh tinh các thứ.
Nàng cũng nhìn ra, khẩu vị Tô Xướng không được tốt lắm, cho dù cô thật sự rất cố gắng ăn, nhưng cũng rất miễn cưỡng, vì vậy Vu Chu chủ động nói: "Ăn được bao nhiêu thì ăn, không cần ăn hết đâu, chị ăn xong thì lên lầu nghỉ ngơi đi, em vừa nghe thấy chị ho, có phải bị cảm rồi không?"
Tô Xướng hắng giọng, nói: "Không có, chỉ là cổ họng hơi khó chịu."
Giọng của cô vẫn rất khàn, từ sân bay về đến nhà càng ngày càng khàn, vốn Vu Chu tưởng là do mới vừa tỉnh ngủ, nhưng trong quá trình ăn cơm cô hắng giọng mấy lần, cũng không thấy chuyển biến tốt.
Lúc rửa chén Vu Chu mơ hồ lo lắng.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Tô Xướng lại đi ngủ.
Không có dặn dò có phải muốn Vu Chu ngủ lại hay không, Vu Chu nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình ở chỗ này cũng không chăm sóc được gì, ngày mai đi làm cũng rất phiền phức, vì thế mang theo túi mua sắm lại về nhà. Trước khi đi gửi WeChat cho Tô Xướng, nói canh gà còn thừa ở trong tủ lạnh, nếu muốn uống thì bỏ vào lò vi sóng quay một chút là được, một bát 2 phút.
Về đến nhà Vu Chu nhìn túi mua sắm của mình, cảm thấy có chút nực cười, cũng không biết đang mù quáng chuẩn bị cái gì.
Trong phòng khách vẫn tối thui, Vu Chu thở dài đang muốn trở về phòng, lại nghe thấy động tĩnh ngoài dự liệu.
Nếu như viết văn, từ ngữ có thể là "dịu dàng", nhưng khi Vu Chu nghe thấy, nàng nghĩ đến "dính dính", trong căn hộ nhỏ vào tháng 10, các cô vì để tiết kiệm điện nên không mở điều hòa, nhưng một mình vẫn cảm thấy nóng, mà trong phòng nhỏ của Đới Huyên có hai người, đang làm những việc khiến cho người ta càng nóng hơn.
Phản ứng thứ hai là, Đới Huyên thế mà lại là cong, bởi vì Vu Chu nghe được là âm thanh của cô gái xa lạ, vỡ vụn uyển chuyển, đang nhẫn nại cũng đang hưởng thụ.
Họ thậm chí còn không đóng cửa.
Vu Chu rón rén đi vào, đóng cửa phòng ngủ như kẻ trộm, mặt đỏ tới mang tai.
Rõ ràng người xấu hổ không phải là nàng, nhưng nàng đến cả hô hấp đều thở ra nhẹ nhàng, sợ truyền qua ầm ĩ đến họ. Nàng ngồi trên giường nghịch điện thoại, lướt Weibo một hồi, lại xem lại văn mình viết một lần, cũng không có mấy chương, lần thứ ba, âm thanh bên cạnh dừng lại.
Nàng nghe thấy cửa mở, có tiếng dép lê từ bên trong đi ra, miễn cưỡng lạnh lùng, nàng nhận ra, là Huyên Huyên.
Đới Huyên ném bao ngón tay vào thùng rác trong phòng vệ sinh, sau đó rửa tay.
Vu Chu mở cửa ra một khe nhỏ, nửa người núp ở phía sau, lặng lẽ gọi nàng: "Huyên Huyên."
Đới Huyên bị dọa giật mình, từ trong gương nhìn lại nàng, trên mặt còn có ửng hồng dư âm, nhưng biểu cảm là rõ ràng kinh ngạc: "Cô không phải đến nhà Tô xướng à?"
Hả, làm sao cô ấy biết là đi Tô Xướng.
"Bạn gái cô à?" Vu Chu đứng ở cạnh cửa, dùng giọng nói hóng chuyện.
Đới Huyên lắc đầu, không tính là phải... tay bass của ban nhạc, nói là rất thích cô ấy, cô ấy cũng cảm thấy đối phương cảm giác cũng không tệ, uống chút rượu cùng đối phương trở lại, nhưng ai cũng không nói chuyện gì xảy ra.
Cái này, tật xấu xấu hổ thay người ta của Vu Chu lại tái phát, nàng cắn môi, đỏ mặt nói: "Cái, cái đó, nói cách khác, cách âm của chúng ta không tốt lắm ha."
Lần sau có thể nhỏ tiếng một chút.
Chưa từng nhắc nhở ai chuyện này, con ngươi nàng cũng không biết nên để ở đâu.
Đới Huyên nhìn nàng cười, tựa ở cạnh cửa, rửa xong giơ tay vẫy vẫy, cũng nhỏ giọng hỏi nàng: "Làm gì, cô không có làm à?"
Không phải đều mang đồ ra ngoài sao.
Vu Chu hít sâu một hơi, vội vàng lắc đầu: "Chưa, vẫn chưa."
Vẫn... chưa...? Đới Huyên lại ý vị thâm trường "A" một tiếng.
Không nói gì, Vu Chu lại hận không thể cắn đứt lưỡi của mình, nhưng lại cảm thấy Đới Huyên cũng rất thiếu nợ, sau khi thân một chút luôn cười nhạo nàng.
Cái loại cà lơ phất phơ này, rõ ràng bộ dạng rất em gái ha, nhưng nguyên nhân có thể là do độc lập quá sớm, luôn có loại mỹ cảm không biết sống chết.
Nói đi cũng phải nói lại, Vu Chu cảm thấy mình cũng rất không biết sống chết, sau khi sự việc xảy ra, nàng lại nói chuyện ở đây.
Vì vậy, nàng lịch sự kết thúc cuộc trò chuyện, đóng cửa lại mới nhớ ra, Đới Huyên thế mà lại là công, Vu Chu trong lòng vỗ tay cho cô ấy, thanh niên đầy nhiệt huyết, hậu sinh khả uý hậu sinh khả uý.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro