Chương 49

Vu Chu mơ một giấc mơ, trong mơ cá nhỏ ở trong lòng bàn tay nàng phun bong bóng, bơi tới mặt nước, "Bùm" một tiếng vỡ, vỡ ở trong lòng bàn tay, giống như Tô Xướng hôn nàng tê dại.

Hơn 7 giờ, chuông báo thức không kêu, nàng liền tỉnh dậy, lăn qua lộn lại càng ngày càng tỉnh táo, ôm gối một lát, quyết định đi tìm Tô Xướng.

Suy nghĩ một lát, rửa mặt đánh răng trước.

Không gõ cửa, bạn gái có thể không gõ nhỉ? Vu Chu rón rén mở cửa đi vào, phòng của cô thơm quá, mặc dù lớn như vậy, mỗi một tấc vẫn có mùi vị trên người Tô Xướng.

Trên giường có chút nhấp nhô, Tô Xướng nghiêng người ngủ ở giữa.

Cô ngủ rất nông, nghe thấy tiếng bước chân của Vu Chu liền tỉnh dậy, đôi mắt còn nhèm nhèm, cười với nàng: "Sớm vậy sao?"

Giọng mũi miễn cưỡng, nói xong vươn cánh tay, gối đầu lên trên.

Vu Chu vẫn cảm thấy không chân thật, đây là bạn gái nàng sao? Dáng dấp giống như minh tinh, mới vừa tỉnh ngủ đã đẹp như vậy, nàng cũng xem qua một số cảnh minh tinh trong chương trình giải trí vừa thức dậy, có vài cảnh còn không đẹp bằng Tô Xướng.

Lông mày của cô tinh tế, không giống Hoả Oa, tẩy trang xong giống như cái trứng kho.

Môi tươi mịn, dáng môi cũng rất đẹp, hơn nữa lúc di chuyển, đặc biệt có giọng điệu, không giống lúc Nhị Dương đi học thích lột da chết trên môi.

Còn có mũi của cô, lúc học đại học Thẩm La Quân cũng đủ xinh đẹp, nhưng còn ngại mũi của mình vẫn chưa đủ đẹp, lên mạng mua kẹp mũi Hàn Quốc về mỗi ngày kẹp lên mặt, nhưng mũi của Tô Xướng không chỉ rất cao mà lỗ chân lông cũng rất nhỏ.

Mặt Tô Xướng tinh xảo đến mức, bạn sẽ cảm thấy chất sừng, da chết gì gì đó, đều không liên quan đến cô.

Vu Chu trong lòng xoắn giọng gào lên, thật sự là bạn gái của nàng sao? Bạn gái của Vu Tiểu Thuyền à?

Thành tích thi đại học không tốt, xin việc không vào được đơn vị tốt, lúc hai tuổi bị viêm não suýt chút nữa thì chết, thật ra đều ở đây chờ đúng không? Trời muốn thương xót nàng.

Người nằm ở trên giường sẽ không ngờ tới, trong vòng hai phút này, trong lòng Vu Chu đã giẫm đạp lên bạn bè quen biết một lần, cũng đếm lại nhấp nhô nửa đời trước một lần.

"Chị còn chưa dậy à?" Vu Chu vỗ chăn Tô Xướng, đột nhiên nhăn nhó, quay xong lại cảm thấy hành động của mình giống như Thanh Hà, đâu có giống cô bé mới vào bể tình.

Tô Xướng buồn ngủ nhìn điện thoại: "Mới 7 giờ."

"Một ngày bắt đầu từ buổi sáng." Vu Chu chắp tay sau lưng, lắc lư thân thể.

Nàng cũng không biết ngày đầu tiên mình nói chuyện với bạn gái sao lại là một ngày như vậy.

Tô Xướng nhẹ nhàng khéo léo cười, kéo tay nàng, nỉ non: "Ngủ thêm một lát, lên đây."

Ai nha, cái này thật không tốt. Vu Chu rụt rè, nhưng mắt nhìn chăn mềm mại cùng Tô Xướng mềm mại, lòng cuồng động.

Đã sáng rồi, thời gian rất trong sạch, Vu Chu nhanh chóng tự thuyết phục mình, cởi dép lê chui vào chăn.

Tô Xướng đắp kín cho nàng, Vu Chu nằm ngửa với tâm trạng hơi ngại ngùng, cảm giác tư thế này có chút sửng sốt, liền xoay qua, nằm nghiêng về phía Tô Xướng.

Chống cổ, trải mái tóc dài lên gối, như vậy có vẻ đẹp hơn một chút.

Mặt đối mặt hô hấp, Vu Chu bắt đầu may mắn, chính mình vừa rồi đi rửa mặt đánh răng trước. Nhưng Tô Xướng thế nào cũng không cần rửa mặt, vẫn thơm thơm, nàng sẽ không đeo kính lọc lên mũi chứ, gặp ma rồi.

Trong chăn ấm áp, lông ngỗng bao bọc nàng, mùi gỗ bao bọc nàng, ánh mắt Tô Xướng cũng bao bọc nàng, thân thể hai người chỉ cách nhau mấy chục cm, Vu Chu cử động cổ chân, có lẽ có thể đụng tới bắp chân Tô Xướng.

Vu Chu chống chăn, cảm thấy hơi nóng, Tô Xướng ở trong chăn nắm tay nàng, đầu ngón tay đối đầu ngón tay, tiến tiến lùi lùi như đàn dương cầm.

Một lát sau, Tô Xướng lại dựa vào, giống như tối hôm qua, hôn lên trán nàng.

Sau đó lui về, nghiêng mặt, ý cười nạp vào trong mắt.

"Nụ hôn chào buổi sáng, đúng không?" Vu Chu vỡ vụn nói.

"Ừ."

Từ góc độ này mà nhìn Tô Xướng, nàng lại có một chút nhu nhược, tóc đen như thác nước, cơ bắp như sứ trắng, so với mỹ nhân ngủ trong rừng còn lười biếng hơn. Vu Chu cũng nhịn không được tiến lên, môi khẽ chạm vào trán Tô Xướng.

Lui về, cũng nhìn Tô Xướng.

Tô Xướng nhíu mày, đưa tay vén tóc ra phía sau tai.

"Tô Xướng." Vu Chu kiên định, thật sự là bạn gái nàng, có thể không hề kiêng kỵ mà hôn. Có thể nàng chưa từng có được thứ tốt như vậy, vừa tỉnh lại luôn cảm thấy bất an, giống như nhặt được một rương vàng chôn suốt đêm, buổi sáng thức dậy lòng nghi ngờ là một giấc mơ, lại sợ mình quên mất địa điểm chôn giấu, thế nào cũng phải đào lên, tận mắt nhìn một cái.

Xem qua, xác nhận ở đây, sau đó ngồi ở bên cạnh, cảm thấy mỹ mãn rải đất.

Hai nụ hôn chào buổi sáng này, chính là một nắm đất mà các cô rải xuống trong lòng.

"Ừ." Tô Xướng đáp lại nàng.

"Hôm qua chị nói thích em."

"Nói rồi."

"Nói lại lần nữa."

Tô Xướng cười, mềm xốp tựa mặt vào gối, nhỏ giọng kháng nghị: "Em không nói."

"Hả?" Vu Chu ngẫm lại, "Em không có sao?"

"Ừ." Tô Xướng lắc đầu.

Vu Chu hôn mặt cô: "Rất thích chị."

Nàng cố ý dùng giọng điệu thân mật giữa bạn bè, trái tim quấy rối như vậy có thể quy củ một chút.

Hai người lại đồng thời cười.

Tô Xướng ôm nàng lại đây, Vu Chu lăn vào trong lòng cô, mềm nhũn cọ vai, Tô Xướng ôm eo nàng, nói: "Ngủ thêm một lát nữa."

"Được, em đặt chuông báo thức." Vu Chu cũng ôm eo cô, áo ngủ tơ tằm lõm xuống một mảnh, mỏng manh, trơn nhẵn.

Có chút thất thường.

Vu Chu cho rằng mình không ngủ được, nhưng gối lên đầu Tô Xướng, rất nhanh đã có một giấc ngủ ngon, tỉnh lại đã là hơn 10 giờ.

Nàng hít sâu một hơi, ngồi dậy luống cuống tay chân lướt điện thoại: "Chuông báo thức em không reo."

Trời ạ, trong nhóm công việc đã có hơn 10 tin nhắn, lãnh đạo gửi WeChat cho nàng không trả lời, còn có một đồng nghiệp gọi điện thoại tới.

Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi, Vu Chu rất sợ đến muộn, từ nhỏ đã sợ, ngồi ở đầu giường hoảng hốt một phen.

Nhanh chóng trả lời lãnh đạo: "Xin lỗi chị Ngô, em..."

Gõ rồi lại xóa, nói thẳng là ngủ quên sao?

Tô Xướng tỉnh, lại đưa tay ôm eo nàng, cọ cọ mặt ở góc áo: "Sao vậy? Muộn rồi à?"

"Ừ, đã qua 10 giờ rồi." Vu Chu vừa sốt ruột vừa ảo não.

"Vậy xin nghỉ, không đi nữa." Tô Xướng cảm thấy vừa vặn, rất luyến tiếc Vu Chu, thắt lưng còn dễ ôm như vậy, muốn ôm cả ngày.

"Không được, em rất ít khi xin nghỉ." Vu Chu vẫn sốt ruột, "Hơn nữa em dùng lý do gì để xin nghỉ? Em nói dối rất tệ."

Liếc thấy Tô Xướng không thèm để ý, có chút không vui, mềm mại dỗi Tô Xướng: "Đều tại chị."

"Chị?"

"Đúng vậy, chị kéo em ngủ, còn xúi em trốn làm, hôm nay em phát hiện chị rất là lười, buổi sáng phải ngủ rất lâu, em nói, có phải bởi vì chị muốn ngủ nướng nên mới làm nghề này không?"

Tô Xướng cười, nằm trên gối nhìn nàng: "Ừ, đúng vậy."

"Hả? Là cái gì?"

"Muốn ngủ nướng mới làm nghề này." Tô Xướng lại úp mặt lên cánh tay, nằm liệt giường đúng lý hợp tình.

"Chị không cầu tiến như vậy, vậy em phải suy nghĩ thêm một chút." Vu Chu cầm điện thoại lẩm bẩm, tiếp tục nghĩ lấy cớ.

Tô Xướng nhíu mày: "Em nói cái gì?"

"Lời hay không nói lần thứ hai." Vu Chu thuận miệng đáp.

"Nghe không giống lời hay lắm."

"Lời xấu ai còn nói lần thứ hai, ngốc ạ." Vu Chu vui vẻ, mở WeChat, tìm thấy chị Tề, rất ngoan ngoãn nói, "Chị Tề, kỳ sinh lý của em tới rồi, bụng rất đau, muốn xin nghỉ một ngày, không đi bệnh viện nên không thể mở đơn, chị ghi cho em nghỉ phép là được, nếu có thể, em sẽ lên hệ thống OA làm thủ tục ngay bây giờ, công việc em có thể xử lý ở nhà, em đã mang máy tính về từ hôm qua."

Trong ngoan ngoãn mang theo suy yếu, Tô Xướng cẩn thận thưởng thức những lời "Em nói dối rất tệ" vừa rồi nàng nói.

Nghe được tiếng điện thoại vang lên, Vu Chu nho nhỏ "Da" một tiếng, thuần thục đăng nhập hệ thống văn phòng đệ trình đơn xin.

Sau đó nàng để điện thoại xuống, rút vào trong chăn, Tô Xướng một lần nữa ôm lấy nàng, hỏi: "Cho nên hôm nay không có sắp xếp gì?"

"Cái gì mà không sắp xếp, chị không nghe em vừa nói sao, em phải làm việc ở nhà."

"Vậy máy tính của em thì sao?"

"À, điều kiện khách quan hạn chế, chỉ có thể xử lý đơn giản qua điện thoại thôi."

Con kiến nhỏ tinh nghịch, ở trong lòng Tô Xướng lẩm bẩm, cô sờ sờ tóc Vu Chu, không nhịn được, lại hôn một cái.

"Chị đừng hôn em nữa," Vu Chu vùi đầu vào ngực cô, ấp úng nói, "Hôm nay em không đi làm được."

Sắc đẹp hỏng việc, chậc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro