Chương 50
Tới gần giữa trưa, hai người lề mề xuống giường, Tô Xướng kéo Vu Chu đến phòng vệ sinh phòng ngủ chính rửa mặt, đây là lần đầu tiên Vu Chu đánh giá kỹ bàn rửa mặt của cô, chai lọ cao thấp, liếc mắt một cái tất cả đều là tiếng Anh hoặc là tiếng Pháp, xem không hiểu công hiệu lắm.
Bên cạnh máy sấy còn có ba dụng cụ dưỡng da, cùng một tấm cạo gió nhỏ. Khoa trương nhất chính là, bên cạnh có một cái tủ lạnh nhỏ, thông qua cửa trong suốt nhìn vào, là một ít mặt nạ dưỡng da cùng mỹ phẩm dưỡng da cần bảo quản ở nhiệt độ thấp.
Cứu mạng, nàng cho rằng trời sinh lệ chất, không ngờ tới ở trong phòng tắm người ta còn cõng gánh nặng đi trước.
Vu Chu nhanh chóng tính toán ở trong lòng, thích bảo dưỡng 1 như vậy, tính là 1 sao? Nàng chưa từng cong, có chút rập khuôn, cho rằng loại này đều là 0 nhiệt tình.
Nàng lén nhìn Tô Xướng, lúc này mới nhớ ra nàng đã quên hỏi Tô Xướng rốt cuộc là 1 hay là 0.
A cái này...
May mắn không làm, lần này không cần cởi quần áo, Vu Chu cũng cảm thấy mình sống thô lỗ.
Nàng đứng trước gương rụt cổ lại, tay giấu vào trong áo ngủ Tô Xướng nàng mượn mặc, nhưng nàng cũng có chút mưu mẹo, nàng rửa mặt trước rồi mới vào chăn ấm một lúc, giờ vẫn khá xinh đẹp.
Nhưng Tô Xướng khom lưng, chỉ lấy nước sạch làm sạch, sau đó dùng khăn rửa mặt dùng một lần nhẹ nhàng lau khô.
"?" Vu Chu tò mò, "Chị không cần sữa rửa mặt à?"
"Hồi sáng đã tắm rồi." Tô Xướng nói, sau đó súc miệng.
"Hả? Khi nào?"
Tô Xướng suy nghĩ một chút: "Hơn 6 giờ. Đi tìm em, em đang ngủ."
Vu Chu vui vẻ, thảo nào mặt Tô Xướng thơm ngào ngạt, thì ra đã sớm chuẩn bị, không chỉ có mình.
Nàng vẫy vẫy tay áo, đi theo Tô Xướng vệ sinh đơn giản lần thứ hai, sau đó xuống lầu ăn cơm. Bữa sáng và bữa trưa ăn chung, chỉ nấu mì nước trong, đánh hai quả trứng, Tô Xướng ăn cũng khá ngon miệng, yên tĩnh lấy điện thoại trả lời tin nhắn.
Vu Chu đơn giản xử lý email công việc, sau đó mở WeChat, Hoả Oa cuối cùng cũng bỏ được trả lời: "Chúc mừng."
"Hôm qua có tiệc, uống nhiều quá." Cô ấy nói.
"Tiệc Giáng sinh? Hẹn hò à?"
Hoả Oa gửi sticker lắc đầu: "Tiệc cà mặt."
Tiệc cà mặt có ý gì? Vu Chu chưa từng nghe nói qua.
"Nói cách khác đều là trai xinh gái đẹp, sau này khi cậu đi, nếu như bộ dạng xinh đẹp, người ta sẽ cho cậu đi vào." Hoả Oa giải thích.
Thật kỳ diệu.
"Cậu được chọn à?" Trong lòng Vu Chu dựng cho cô ấy một sân khấu chọn người đẹp.
"Mình bị kẹt rồi."
.....
Vu Chu: "Vậy cậu còn uống nhiều?"
Hoả Oa: "Sau khi kẹt mình, đoán chừng không tiện để mình đi một chuyến, dù sao mình cũng rất tích cực, tổ chức người nọ cho mình 200 tệ tiền thuê xe, chân mình đi căn bản không cần, ở dưới lầu hẹn bọn Đào Tử uống mấy thùng bia."
"Phụt." Vu Chu cười ra tiếng.
Tô Xướng nhìn nàng một cái.
"Em đang nói chuyện với Hoả Oa đây." Vu Chu giải thích.
Tô Xướng gật đầu, cười một cái.
Vu Chu đột nhiên ngượng ngùng, cuộc đối thoại này, giống như báo cáo, nàng có chút thích.
Cùng Tô Xướng ở bên nhau, giống như trong miệng ngậm kẹo mơ, bột mơ bám vào đầu lưỡi, uống nước đều hồi lại vị ngọt. Trước kia cảm thấy trong phim diễn, cái gì mà chống cằm nhìn bàn cười các kiểu, rất khoa trương, hiện tại mới phát hiện, tình yêu thật ra là triết học chí cao vô thượng, nó cũng khiến người ta "Xem núi không phải núi, xem nước không phải nước".
Nhìn núi là cô, nhìn nước là cô.
Ăn cơm xong, các cô tay nắm tay lên lầu thay quần áo, Tô Xướng bảo Vu Chu đến phòng thay đồ giúp cô chọn, Vu Chu giống như đi dạo cửa hàng xa xỉ, ở trong một loạt giá áo khảy khảy, lần lượt lấy ra xem.
"Chị có nhớ chị có bao nhiêu quần áo không?" Vu Chu tò mò.
Phòng thay đồ trong phòng ngủ chính này là Tô Xướng thường dùng, màu đen và màu trà pha lê, không có trưng bày khoa trương như trong tưởng tượng, không có túi, Tô Xướng bình thường không lấy túi, cũng không có bao nhiêu vật phẩm trang sức, nhiều nhất là dây chuyền, còn có mấy cái nhẫn kiểu cơ bản, chỉ có loại vòng tròn.
Bên cạnh có mấy chiếc đồng hồ, cũng không nhiều, hai chiếc Patek Philippe, hằng ngày cô tương đối thích kiểu dáng đơn giản của Vacheron Constantin, những thứ này đều là sau này Vu Chu mới dần dần biết. Ngay lúc đó Vu Chu cũng không biết, thật ra nàng liếc mắt một cái nhận ra Panamera, hay là áo sơ mi Hoả Oa tra được, chỉ là một phần rất nhỏ trong tưởng tượng về cuộc sống giàu có của những gia đình bình thường như các cô.
Khi đó Vu Chu còn đang trong giai đoạn rất mới lạ, quần áo gì cũng muốn thử trên người Tô Xướng một chút.
Tô Xướng thay xong quần áo nàng chọn, sau đó lại hỏi nàng, có muốn cũng chọn một bộ hay không, thân hình hai người cũng sêm sêm nhau, chắc cũng có thể mặc.
Vu Chu bỗng nhiên hoảng hốt, giật mình một lát, đứng ở phòng thay đồ có thể ngửi thấy mùi quần áo mới, hỏi Tô Xướng: "Bạn gái đối với chị mà nói, có thể tốt tới mức nào?"
Một câu hỏi rất kỳ lạ, Tô Xướng ngẩn ra: "Sao lại hỏi như vậy?"
"Quần áo của chị, ừm..." Không biết nói thế nào, mình có thể tùy tiện mặc sao?
Vu Chu chỉ là chợt ý thức được, mình có thể đối với việc triển khai quan hệ thân mật cũng nghĩ có chút nông cạn, nếu như các cô là một đôi ngồi cùng bàn, trong túi đều có hai viên kẹo, các cô ở móc câu làm bạn tốt ngày đó, sẽ đều chia sẻ và trao đổi viên kẹo trong túi.
Thế nhưng, trong túi Vu Chu không có mấy viên kẹo, mà Tô Xướng lại có quá nhiều, lộ ra cái gọi là chia sẻ, giống như là tặng quà.
Cũng may, ý nghĩ như vậy vừa đến, Vu Chu lập tức liền cười nhạo chính mình suy nghĩ quá nhiều, chỉ là kết bạn mà thôi, người ta cũng không nói muốn chia nhà với nàng.
"Không sao, em sẽ mặc lại bộ đồ hôm qua, chị xem, bộ này có phải hợp với màu đen của chị hơn không?" Nàng nghiêng đầu, bắt đầu đưa tay sờ eo Tô Xướng.
Tô Xướng cười nắm tay nàng, trượt từ mu bàn tay xuống lòng bàn tay.
Sau giờ ngọ, đôi tình nhân trẻ cùng đi dạo trung tâm thương mại. Vu Chu nói vẫn thích áo ngủ bằng bông hơn, Tô Xướng liền dẫn nàng đi mua một bộ mới, còn có mỹ phẩm dưỡng da và khăn mặt gì đó, đều để một bộ ở nhà Tô Xướng, Vu Chu có thể tới ở bất cứ lúc nào, không cần xách túi nữa.
Ngay từ đầu các cô không nắm tay, một trước một sau lên thang cuốn, Tô Xướng muốn dắt tay nàng, Vu Chu đưa tay lên.
Đi song song một lát, Vu Chu bỗng nhiên quay đầu, không nhịn được, đưa lưng về phía Tô Xướng cười.
"Sao vậy?" Tô Xướng xoa lòng bàn tay nàng.
"Thật kỳ lạ." Vu Chu nhíu mày.
"Hả?"
"Tại sao vừa ra khỏi cửa, liền cảm giác chúng ta không có thân thuộc như vậy, ha ha ha." Vu Chu thu tay về, xoa hai má mình.
Tô Xướng dịch khóe miệng.
Vu Chu nâng mặt, ánh mắt lấp lánh nhìn cô: "Thật ra chị cũng vậy, lúc mới đi thang máy, em cảm giác chị duỗi tay mấy lần, giống như không biết lúc nào nắm tay em là tự nhiên nhất."
"Có một chút." Tô Xướng cũng mỉm cười cúi đầu, lặng lẽ thở ra một hơi.
"Hay là để em nắm tay chị đi."
"Được."
Hai người lại giống như lúc trước làm bạn bè, khi thì khoác tay lựa đồ, khi thì đưa tay khoác vai, nhưng khác ở chỗ, lúc xếp hàng tính tiền, tay Tô Xướng đặt trên vai sẽ nhẹ nhàng cọ mặt Vu Chu một cái, Vu Chu chờ mệt mỏi cũng sẽ dựa vào người cô một cái, không dấu vết mà ôm eo cô.
Độ chấp nhận của Tô Xướng đối với việc chuyển đổi quan hệ, còn cao hơn trong tưởng tượng của cô, có thể bởi vì đã chuẩn bị đầy đủ. Nhưng ngay cả như vậy, khởi đầu của tình yêu vẫn kèm theo bất an.
Tâm địa cằn cỗi phát ra một mầm xanh non, khi nhìn thấy tự nhiên rất bất ngờ, nó có nghĩa là mảnh đất này của mình thì ra cũng không hoang vu, bạn sẽ không tự chủ được mà chờ mong nó kết trái, hoặc là nở thành vườn hoa. Nhưng nó quá mức non mịn, luôn lo lắng dùng sức một cái liền gãy, bởi vậy cũng không dám đụng vào.
Mua đồ xong, Vu Chu phải về nhà, nàng thật sự không thể chậm trễ công việc nữa, hai người lưu luyến không rời ở cửa nói lời tạm biệt. Nhưng Tô Xướng vừa lên xe, điện thoại của Vu Chu đã tới, muốn nói chuyện với cô.
Tô Xướng ngồi trong xe cùng nàng hàn huyên nửa tiếng, Vu Chu nói mười mấy lần cúp máy, thật sự phải mở máy tính làm việc, sau đó lại kéo dài mười phút.
Trở lại Thư viện Giang Nam, Tô Xướng cất kỹ từng món đồ của Vu Chu, áo ngủ treo trong tủ quần áo, dép lê lông nhung mới, đầu thỏ đặt ở cửa ra vào, còn có một đôi dép mát xa dùng để tắm rửa. Khăn mặt mở ra cắt mác treo lên, Tô Xướng nhớ Vu Chu nói phải xả nước một lần, liền dùng tay giặt, cô không chắc chất tẩy rửa nước giặt để ở đâu trong nhà kho, cũng không chắc có thể dùng để giặt khăn tắm hay không, vì vậy đã dùng sữa tắm để giặt một lần.
Rất ít khi làm những việc vặt vãnh này, cô liên tục nhớ tới Vu Chu, luôn cảm thấy bóng dáng bận rộn của nàng đẹp hơn mình rất nhiều.
Lại một lần nữa ở trên lầu hai nhìn xuống, trong nhà trống rỗng, thật không thoải mái, thật muốn ôm Vu Chu.
Thì ra cô cũng sẽ ỷ lại vào người khác, thì ra cô cũng có thời khắc nhỏ yếu như vậy.
Thì ra cô cũng muốn ăn kẹo, lúc trước luôn sợ quá ngọt, nhưng viên Vu Chu đút, luôn sợ không đủ ngọt. Quan hệ thân mật là một thứ gì đó gây nghiện, khi không có thì không có, nhưng một khi có, liền muốn nhiều hơn nữa.
Sau đó Tô Xướng suy nghĩ, Vu Chu đối với cô mà nói có ý nghĩa như thế nào? Không chỉ là an ổn, cũng không chỉ là hậu thuẫn, mà là sức sống của thế giới này. Nàng nói cho cô biết, tình yêu của bạn tồn tại, bạn không cần sợ cảm nhận nhiều hơn, bạn có thể mong đợi một gia đình chân chính. Không phải là quan hệ huyết thống, không phải là chuyến thăm trước giường bệnh vì cuống rốn từng nối liền hai bên.
Không giống với cái túi lúc gọi là "Mẹ" không để xuống, Vu Chu sẽ xách túi nilon lớn nhỏ vào trong nhà, nói xem em mang cho chị thứ gì tốt này.
Ngay cả bát mì nàng mua cũng rất đáng yêu, nàng sẽ lấy từng cái ra, xếp thành một hàng, nói chị xem chúng trông thật nhỏ nhắn, là mì cục cưng.
Vu Chu khiến Tô Xướng đối mặt với sự bướng bỉnh khi ở bên giường bệnh, điều đó thực ra gọi là nỗi sợ hãi, cô không biết, nếu một ngày nào đó mình giống như bà ngoại, trong những thiết bị lạnh lẽo, sẽ có người đến thăm mấy lần, khi trí nhớ suy giảm, lại nhận ra mấy người.
Cô chờ người quen đến thăm bà ngoại, như đang đo lường số lần mình sẽ được thăm trong tương lai.
Vu Chu chắc chắn không biết, khi nàng nghe câu "Nói chị thích em sao?" này, ánh sáng, không chỉ là đèn trong lòng Vu Chu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro