Chương 62
Sau nửa đêm các cô lại tới một lần, Vu Chu trong quá trình nghe thấy động tĩnh Đới Huyên trở về, rút âm thanh về cổ họng.
Tô Xướng cũng nghe thấy, cô ở trong đêm tối dùng giọng thẹn thùng trưng cầu ý kiến Vu Chu: "Ngày mai đến nhà của chị, được không?"
Vu Chu khẽ ngâm một tiếng: "Ừ."
Hai người đều hiểu ám chỉ, về ước định sau này, khiến một hồi mất khống chế đến muộn càng thêm thần hồn điên đảo.
Thân thể Vu Chu cũng không tệ lắm, nhưng không biết vì sao, sau mỗi lần làm rất mệt mỏi, sức lực cả người dường như bị rút cạn, có lúc Tô Xướng còn đang giúp nàng lau chùi, nàng liền ngủ say.
Nhưng lần đó nàng không đến muộn, bởi vì nàng cố ý đặt chuông báo thức sớm một chút, nàng vùi ở trong lòng Tô Xướng nhìn cô một hồi lâu, Tô Xướng mới tỉnh. Tỉnh lại liền chớp chớp mắt nhìn Vu Chu nhẹ nhàng cười, cái gì cũng không nói, biên độ ý cười cũng không lớn, nhưng rõ ràng khiến Vu Chu cười đến ngượng ngùng.
Sau lần đầu tiên là như thế này, "quần áo" phải mặc vào sáng hôm sau.
Các cô sau hành vi phóng đãng phải một lần nữa giả trang làm người đứng đắn quần áo chỉnh tề, nhưng ánh mắt và khóe miệng không biết giữ lại lúc nào cũng đang nói rằng, các cô đã gặp nhau một cách chân thành.
Thức dậy như trốn tránh, khi Vu Chu mặc áo phong, ngón trỏ của Tô Xướng phác họa đường cong xương bướm và thắt lưng của nàng, Vu Chu đỏ mặt xoay người trừng cô, Tô Xướng lại thu tay lại ôm gối Vu Chu đã ngủ hé miệng cười, bộ dạng rất ngoan ngoãn.
Vu Chu liền hạ thấp ánh mắt, đưa tay sờ mặt của cô, sau khi làm xong khoảng cách tâm lý là không giống nhau, ánh mắt hai người đều như đang nói, về sau sẽ rất thương đối phương, sẽ đối tốt siêu cấp vô địch vũ trụ với đối phương.
Tình yêu của nàng lại có thay đổi, từ cho rằng Tô Xướng tốt đẹp, đến cho rằng cô đáng yêu, rồi đến thương tiếc. Từng bước một trái tim biến chua, chua thành một bãi nước mềm mại.
Buổi sáng ăn sủi cảo đông lạnh, Tô Xướng đưa Vu Chu đi làm.
Sau đó cô trở về phòng trọ của Vu Chu, không biết đi đâu, chỉ muốn ở trong phòng nhỏ của Vu Chu một ngày. Cô lật sổ ghi chép công việc của Vu Chu, lật đến một trang vẽ loạn, chụp ảnh cho Vu Chu, lại chụp một cây xương rồng nhỏ dưới bệ cửa sổ, gửi WeChat hỏi: "Cần tưới nước không?"
"..."
Vu Chu không nói gì: "Nó là xương rồng."
Tô Xướng gửi cận cảnh bề mặt khô héo của xương rồng: "Nó giống như đang nói, muốn uống nước."
Không hiểu sao, mặt Vu Chu đỏ bừng, không nói gì, bây giờ nàng biến thái muốn chết, điểm tưới nước gì đó ở đâu? Mình sao lại liên tưởng tới? Cứu mạng.
Thành cháo bí đỏ.
Một lát sau, lại nhận được một tấm ảnh gối đầu, Tô Xướng nói: "Em rụng tóc hình như rất nghiêm trọng."
......
Vu Chu trả lời WeChat trong các khung tài liệu mở ra: "Có phải chị rất rảnh không?"
"Ừ."
Viết xong một phần tổng kết, Vu Chu thấy Tô Xướng biến mất, có chút nghi hoặc, gõ chữ qua: "Chị đừng lục đồ của em."
Nàng có mấy đôi vớ rách gì đó, tuy rằng không tính là rất mất mặt, nhưng nàng rất sợ Tô Xướng chụp ảnh gửi tới cho nàng hỏi có muốn ném đi hay không.
Tô Xướng 40 phút sau mới trả lời, nói: "Không có."
"Chị vừa mới ngủ."
Gửi giọng nói, Vu Chu đeo tai nghe lén nghe, giọng nói khàn khàn, mềm mại, hiện tại hẳn là ở trong chăn của Vu Chu, ở trên giường của Vu Chu, còn mặc áo ngủ của Vu Chu. Rất đột nhiên, nàng cực kỳ nhớ Tô Xướng, nàng biết Tô Xướng cũng rất nhớ nàng, nếu không bình thường sẽ không bám người như vậy.
Vu Chu ngồi nghiêm chỉnh làm việc trước máy tính nếm được cảm giác nóng ruột nóng gan, ngay cả thân thể nàng cũng nhớ Tô Xướng, sau khi được an ủi qua, rất dễ dàng cảm thấy trống rỗng, chính là loại trống trải cần một đôi tay che ở phía trên, nhẹ nhàng nâng lên.
Buổi trưa các cô không gặp mặt, Vu Chu một giờ rưỡi sẽ họp, cho nên ở 7-11 mua chút đồ ăn, ngồi ở căn tin ăn. Tô Xướng gọi điện thoại video cho nàng, Vu Chu đặt điện thoại di động lên bàn ăn, đeo tai nghe hỏi cô: "Buổi trưa chị ăn gì?"
"Nấu sủi cảo."
"Không gọi đồ ăn bên ngoài à?"
"Không ngon." Nước chấm Vu Chu sáng sớm pha cho sủi cảo còn được màng bọc thực phẩm niêm phong một ít trong tủ lạnh, Tô Xướng cảm thấy món đó ngon.
Vu Chu cắn một miếng thịt bò viên, gật đầu: "Cái sủi cảo đó chị lấy ra từ tủ đông lạnh, đun sôi nước trước, sau đó nấu chín phút là được, bình thường chị ăn chừng sáu cái là no rồi, đừng nấu nhiều."
Trong hình ảnh không rõ lắm, Tô Xướng nhìn nàng cười, chớp chớp mắt.
"Làm gì, sao không nói lời nào."
Vu Chu nhớ rõ thói quen của cô như vậy, chi tiết đến mức có thể ăn được mấy cái sủi cảo, Tô Xướng im lặng nhìn nàng chăm chú, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Khi nào tan ca?"
"Không phải chị biết sao?"
"Ừ, biết rồi."
Nhưng chuyện đã biết, còn phải hỏi hết lần này đến lần khác, ý nghĩa rất chờ mong nó đến, Tô Xướng rất muốn ôm Vu Chu, nghĩ đến trong lòng cô khẽ thở dài.
Thời gian buổi chiều liền trở nên càng khó khăn, Vu Chu cảm thấy trôi qua rất lâu, ngồi trên ghế đến xương cốt đều muốn rã rời, vừa nhìn thời gian mới ba giờ rưỡi. Gõ chuột thay đổi tư thế ngồi, mở khung chat với Tô Xướng, xem lịch sử trò chuyện.
Xuất hiện một chấm đỏ nhỏ, tin nhắn của Tô Xướng, Vu Chu kéo xuống dưới cùng, nhìn thấy một cái meme.
Mèo con duỗi móng vuốt vẫy tay, kèm chữ: "Tô Xướng Tô Xướng Tô Xướng".
Vu Chu phì cười: "Cái gì vậy?"
"Meme, em có thể dùng."
Nếu Vu Chu nhớ cô, có thể gửi "Triệu hoán Tô Xướng" này, có lẽ sẽ triệu hoán thành công.
Vu Chu cười nhíu mày, không hiểu lắm: "Sao chị lại có meme của mình?"
"Cao cấp như vậy sao?"
"Bạn gửi cho chị."
Tô Xướng nhìn thấy trong siêu thoại, coi như là bạn trên mạng làm đi.
Hả...? Trong lòng Vu Chu vang lên tiếng chuông báo động: "Bạn sao lại làm meme cho chị? Nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi? Là ai? Gửi cho chị lúc nào? Ân cần như vậy, sẽ không muốn theo đuổi chị chứ? Ai vậy? Để em xem."
Gửi một chuỗi tin nhắn, Tô Xướng không trả lời.
Vu Chu gửi cho cô mười cái meme "Triệu hoán Tô Xướng".
Tô Xướng vẫn không trả lời.
Vu Chu híp mắt, phồng má: "Em tức giận rồi."
Một phút sau, nhận được tin nhắn của Tô Xướng: "Chúc Chúc."
Vu Chu không trả lời.
"Chúc Chúc."
Vu Chu không trả lời.
Tô Xướng gửi tới ảnh cháo, mười tấm khác nhau, có cháo Laba, cháo kê, cháo Bát Bảo, cháo nếp cẩm...
"Cái gì vậy?" Vu Chu không nhịn được, trả lời.
"Meme của em, em cũng có rồi."
Ôi trời. Có ai có thể trị được khiếu hài hước lạnh lẽo của người này không, có ai có thể quản không? Vu Chu cười buông di động xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro