Chương 77

Vu Chu nghe xong lời này cảm nhận là, muốn gả cho Tô Xướng.

Hoặc là Tô Xướng gả cho nàng, tóm lại muốn cùng Tô Xướng kết hôn.

Nhưng quá nhanh, hai người mới ở bên nhau hơn ba tháng, là tất cả tình yêu đều giống như nàng sao? Hay là bởi vì nàng và Tô Xướng lôi kéo quá lâu, cho nên mới có ảo giác quen biết rất nhiều năm?

Không biết.

Nàng đưa tay chọc nhẹ mặt Tô Xướng, nói: "Sao chị lại tốt như vậy?"

Tô Xướng nhíu mày: "Không phải vì chị tốt nên mới ở bên chị sao?"

Thật có lý, Vu Chu hẳn là người biết Tô Xướng tốt nhất.

Nàng và Tô Xướng ôm nhau chen chúc trên sô pha, nằm nghiêng một lát, đột nhiên nghĩ đến cái gì, Vu Chu ngẩng đầu, nặng nhẹ không để ý, hung hăng đụng cằm Tô Xướng một cái.

"Úi..." Tô Xướng ôm cằm, nhẹ nhàng nhíu mày.

"A, xin lỗi xin lỗi." Vu Chu vội vàng ngồi thẳng, xoa cằm cho cô.

"Sao không nói lời nào?" Nàng lại gần bóp cằm Tô Xướng, thò đầu ra nhìn, "Có cắn phải lưỡi không?"

Sắc mặt Tô Xướng phức tạp nhìn nàng, động tác của nàng như muốn tháo cằm Tô Xướng.

Mẹ ơi. Vu Chu rất căng thẳng: "Chị đừng cứ im lặng thế, nếu cắn trúng lưỡi, có thể lớn có thể nhỏ, trên TV còn có cắn lưỡi tự sát đó."

......

Thời gian quen biết không tính là ngắn, Tô Xướng vẫn thỉnh thoảng hoang mang, phương thức tư duy của con kiến ngoài hành tinh này rốt cuộc học từ đâu.

Cô lấy tay Vu Chu xuống, nắm lấy, tay kia nâng mặt thấp hơn Vu Chu, ngẩng đầu hôn nàng.

Hô hấp triền miên, nhẹ giọng nói: "Em kiểm tra xem."

Ai nha, ngầu quá, Vu Chu tim đập điên cuồng. Nàng dùng đầu lưỡi tỉ mỉ kiểm tra sự mềm mại của Tô Xướng, không bỏ qua bất cứ chỗ nào, cảm giác tê dại từ khoang miệng đến đại não, lần này Tô Xướng không nhắm mắt, mà là hơi cúi mi mắt nhìn nàng.

Nhìn Vu Chu đỏ mặt.

Nàng kết thúc nụ hôn không thuần khiết này, mím môi lặng lẽ nhớ lại: "Kiểm tra xong rồi, rất tốt."

"Vậy sao?" Tô Xướng thản nhiên hỏi.

Mỗi lần cô kết thúc câu nói với giọng điệu lên cao, đều khiến Vu Chu không chịu nổi, vì thế không nhịn được lại hôn lên, từ khóe miệng lướt đến cổ, cắn một cái, lại vén áo nhốt thỏ con lên.

Mặc dù đã làm qua chuyện vô pháp vô thiên, nhưng các cô vẫn ham thích lướt qua rồi dừng lại tương tác, Vu Chu thỉnh thoảng cũng thích trêu chọc một đôi thỏ con kia, đến biểu đạt dục vọng của mình.

Nàng hôn, nàng nếm, và nàng nhìn đôi môi đỏ của thỏ con nhẹ nhàng co lại. Vu Chu quan sát sự thay đổi của nó, giống như quan sát đóa hoa đột nhiên nở rộ, giống như quan sát một trái tim nhạy cảm.

Thích con gái chính là như vậy, mềm mại, tinh tế, ngay cả tính xâm lược và ham muốn chinh phục cũng dịu dàng và xinh đẹp.

Giống như pha một ly sữa, con gái có kiên nhẫn đợi đến nhiệt độ thích hợp, khuấy đều từ trên xuống dưới, chậm rãi uống hết.

Cũng không phải vì giải khát, mà là thật sự thưởng thức mỹ vị, cũng thật sự cần dinh dưỡng.

Giọng Vu Chu hơi khàn: "Khi nào thì em mới có thể làm cái đó với chị?"

"Không phải kiểu mà chị đã làm với em trước."

Nàng liếm môi dưới, kéo dài khoảng cách với Tô Xướng, nhìn cô, đỏ mặt bổ sung.

Cái cổ thon dài của Tô Xướng phập phồng, quần áo cô không chỉnh tề nằm ở dưới người Vu Chu, đưa tay vuốt ve tóc nàng, lời nói đè nén hơi thở hỗn loạn: "Chờ em lớn hơn một chút."

Lông mày Vu Chu biến thành gò núi nho nhỏ. Nàng khẽ cắn khóe môi, không hiểu: "Chị cũng không lớn hơn em bao nhiêu, phải lớn tới khi nào mới được?"

Như Tô Xướng, 25? 26?

Tô Xướng nghiêng đầu, nhuộm một vầng trăng sáng đỏ ửng nhàn nhạt, ngay cả dáng người cũng giống như bị phủ lên ánh sáng nhàn nhạt, cánh tay của cô tùy ý buông xuống hai bên hông, là tư thái lui bước mà thả lỏng.

Sau đó cô bặm môi, nhìn chăm chú Vu Chu, nhẹ giọng nói: "Chờ em cảm thấy, chị có thể ở trong chuyện này, mặc cho em sắp xếp."

Trái tim Vu Chu bị siết chặt, mang theo phản ứng sinh lý. Cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ tới, bốn chữ "mặc cho em sắp xếp" sẽ từ trong miệng Tô Xướng nói ra.

Tô Xướng không hề che giấu nhìn thẳng nàng, thu hết phản ứng của nàng vào mắt, nở nụ cười.

Ý cười là đang nói, xem đi, Vu Chu chưa trưởng thành, nàng chưa từng nghĩ tới chuyện hoàn toàn khống chế thân thể Tô Xướng.

Cho nên còn phải đợi thêm một chút.

Dù cho lúc này hai mắt nàng ướt đẫm, ánh sáng cũng bị bóp nát, nhưng vẫn muốn đợi thêm một chút, đợi đến khi sự chủ động của Vu Chu thực sự hình thành.

Vu Chu cúi người, ôm cô, lại cắn cổ cô một cái, nhỏ giọng nói: "Nguy hiểm thật."

"Hả?"

"Bộ dạng này của chị, chỉ có em từng thấy," nàng thu hai tay lại, "Nếu như sau này chị thay lòng đổi dạ, ở bên cạnh người khác, em sẽ, em sẽ..."

"Em sẽ làm sao?" Tô Xướng nhẹ nhàng trêu chọc nàng.

"Không nghĩ ra được."

"Em cứ để chị cắn lưỡi tự sát." Tô Xướng cười.

"Này!" Giễu cợt cô. Vu Chu lại dùng đầu cụng cằm Tô Xướng, lại dùng đỉnh đầu lông nhung cọ cọ, giống như một con chó con làm nũng.

Việc chuyển nhà bắt đầu vào ngày hôm sau. Hành lý của Vu Chu rất ít, một cái vali lại thêm một thùng giấy lớn, gửi bưu điện đến nhà mới coi như chuyển xong. Lúc đi Đới Huyên không ở nhà, Vu Chu để lại cho cô ấy một tờ giấy, thật ra rõ ràng có WeChat, nhưng nàng cảm thấy tờ giấy có cảm giác nghi thức hơn.

Đệm ngồi và bàn thấp mua ở IKEA không hợp với nhà mới, nàng không định mang đi, nhưng dụng cụ ăn thì cần, còn có bồn hoa nhỏ trên ban công, nàng thu lại từng cái một, lại nhìn quanh một lượt căn phòng cho thuê nhỏ mà ngay cả ánh trăng cũng không thể che khuất, đột nhiên cảm thấy một cảm giác mạnh mẽ về sự không chân thực, nàng cứ như vậy bước vào một giai đoạn mới của cuộc sống.

Cứ như vậy kết thúc kiếp sống ngắn ngủi của một người Giang Phiêu, muốn có một gia đình với Tô Xướng.

Kích động rất nhiều, không khỏi có chút mê mang.

Tô Xướng bên này thì hoàn toàn biểu hiện ra sự ưu việt của con gái nhà giàu. Cuối tuần thứ hai, cô mời một đội chuyển nhà chuyên nghiệp, tới nhà đóng gói từng thứ một, sau khi chuyển đến Nhất Phẩm Châu Giang, lần lượt dỡ ra, đặt đồ đạc ở nơi nên để.

Ngay cả quần áo cũng dựa theo ảnh chụp trước đó, phục hồi treo thành một hàng trên tủ quần áo.

Vu Chu nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, lúc đoàn chuyển nhà dọn dẹp rác cùng với lúc bắt đầu làm vệ sinh khử trùng, mọi người đều choáng váng.

Nàng ngồi trên sô pha, nói có hai cảm tưởng.

"Điều đầu tiên là có tiền thực sự muốn làm gì thì làm."

Còn điều thứ hai? Tô Xướng hỏi nàng.

Thứ hai, "Học được lao động thật sự có giá trị."

Lúc nàng chơi điện thoại Tô Xướng nhìn giá đặt hàng, đau lòng muốn ngất đi.

Nàng muốn liều mạng với những người giàu có sống an nhàn sung sướng này.

Nệm và giường chiếu được đặt riêng đến phòng ngủ chính, bàn học nhỏ đơn giản của Vu Chu cũng đã chuẩn bị xong, nàng đặt từng quyển sách của mình lên, đặt máy tính xách tay lên, còn có đèn bàn phục cổ lúc trước tìm ở chợ đêm, lấy điện thoại ra chụp một tấm, đặc biệt có bầu không khí.

Chờ người của công ty chuyển nhà đi rồi, Vu Chu ngồi ở phòng khách, lấy đồ đạc trong thùng giấy lớn của mình ra ngoài, đều là những nhu yếu phẩm sinh hoạt.

Còn mua một đôi cốc súc miệng, một đôi dép tình nhân, dự định sau đó lại mua áo ngủ tình nhân, bởi vì không chắc Tô Xướng có thể mặc quen chất liệu gì.

Tô Xướng sung sướng ngồi ở trên sô pha, nửa dựa vào tay vịn, nhìn con kiến nhỏ vui vẻ chuyển nhà, chạy bạch bạch đến bên này, lại chạy bạch bạch đến bên kia, thỉnh thoảng chớp mắt suy tư đồ trang trí để ở đâu thì tốt hơn, thỉnh thoảng lại gọi cô: "Tô Xướng, Tô Xướng."

"Cái đệm này chị cảm thấy để ở cửa phòng tắm tốt hơn hay là phòng tắm tốt hơn?"

"Em cảm thấy hoa văn rất đẹp, bỏ vào bên trong thì thật đáng tiếc."

"Nhưng để bên ngoài lại có chút phá hỏng sự hài hòa của việc trang trí."

Nàng phân vân lẩm bẩm, lập tức so hai chiếc khăn lau tay cái nào đẹp hơn, cuối cùng quyết định đặt chiếc có hình thỏ vào phòng vệ sinh cho khách, có vẻ tương đối có chất lượng cuộc sống.

Sửa sang lại đơn giản xong, không còn sức nấu cơm, hai người gọi đồ ăn ngoài.

Vu Chu tự an ủi mình nói, hôm nay không nên mở bếp, trên lịch nói. Chờ nàng chọn một ngày tốt chính thức mở bếp, tính là nghi thức lễ nhập trạch.

Tô Xướng không hiểu những điều này, nhưng cũng mỉm cười đồng ý.

Buổi tối Tô Xướng đến thư phòng làm việc, bố cục thư phòng rất giống ở Thư viện Giang Nam, một cái bàn làm việc, vẫn là chiếc ghế công thái học đó, cùng với thiết bị thu âm và hai chiếc máy tính.

Cô đeo tai nghe chuẩn bị thu âm, Vu Chu gọt trái cây bưng vào, đặt lên bàn, hứng thú nhìn giao diện phần mềm AU trên máy tính của cô, hình sóng và nút bấm gì đó đều nhìn không rõ, nhưng nhìn một cái là biết cao cấp.

Lại cầm lấy kịch bản đã in sẵn trong tay Tô Xướng, đọc từng chữ từng câu.

"Nguyễn Thanh Ninh là chị sao?" Lời thoại của nhân vật này đều được tô xanh lè.

"Đúng vậy." Tô Xướng ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn nàng.

"Ui..." Vu Chu nhíu mày, "Sao còn có cảnh tình cảm?"

Đặt kịch bản sang một bên, nhìn chằm chằm Tô Xướng.

Tô Xướng ôm eo nàng, mỉm cười: "Diễn viên lồng tiếng, cũng là diễn viên mà."

Đó là nghề nghiệp của cô.

Được rồi, Vu Chu gãi gãi cằm, tò mò: "Có thể nghe chị yêu đương ở đâu? Chị có ghi âm lại không, gửi cho em một cái."

Tô Xướng nghiêng đầu: "Vậy tiểu thuyết của em, có thể cho chị xem không?"

Tay bỏ lên con chuột, ngón trỏ ý vị thâm trường gõ gõ.

"Không được." Vu Chu đè lại, cười mỉa, "Sự nghiệp của chúng ta không can thiệp lẫn nhau cho thỏa đáng."

Cái này cũng quá xấu hổ rồi, giống như nàng xấu hổ khi để cho Tô Xướng xem "Cô ấy giật mi, chảy xuống một hàng thanh lệ", Tô Xướng khẳng định cũng xấu hổ khi để cho mình nghe "Vì sao, vì sao, vì sao em lại đối xử với tôi như vậy?"

A... Nghĩ thôi đã nổi hết da gà rồi.

Tô Xướng trong dự liệu vén cái ngoặc nhỏ bên môi lên, kéo Vu Chu vào trong lòng mình ngồi, đối mặt với máy tính, ôm lấy nàng hỏi: "Muốn thử thu âm không?"

"A, em có thể chứ..." Vu Chu có chút lo lắng, con ngươi tròn trịa ngượng ngùng nhìn Tô Xướng.

Tay Tô Xướng lướt qua nàng, cầm lấy con chuột thao tác đơn giản vài cái, điều chỉnh thiết bị đầu ra đến âm hưởng, thiết bị đầu vào vẫn là micro của card âm thanh.

Cô đã tạo một tập tin âm thanh mới và nói với Vu Chu, "Đợi chút, chị sẽ nhấn nút thu âm và em sẽ nói vào micro, như thế này."

Nút chuột bên tay phải "click" một cái, Tô Xướng ghé sát micro, nhẹ nhàng nói: "Vu Chu."

Thu âm xong, cô phát nghe lại.

"Vu Chu."

Tiếng động này phát ra từ âm thanh, từ bốn phương tám hướng.

Vu Chu cảm thấy đầu óc mình tê dại, nàng càng nhận thức rõ ràng hơn về giọng nói quý giá của Tô Xướng. Hai chữ "Vu Chu" được cô phát ra, vang vọng trong đêm khuya, không có bất kỳ âm thanh nền nào, nhưng lại khiến người ta nghe thấy mặt biển, nghe thấy thuyền bè, nghe thấy sự bao la vô tận và phiêu bạt lang thang.

Còn rõ ràng nghe được tiếng vọng trong lồng ngực, thùng thùng, thùng thùng.

Thì ra thế gian thật sự có nghề nghiệp như vậy, chỉ dựa vào âm thanh, liền có thể làm cho người ta nghe được quỹ tích rung động của mình.

"Thử xem." Tô Xướng ôm Vu Chu, mặt tựa vào vai nàng.

Vu Chu vừa lo lắng, vừa thấp thỏm, nhìn chằm chằm giao diện, khi kim đồng hồ bắt đầu chạy, nàng nhìn micro, nhanh chóng phun ra hai chữ: "Tô Xướng."

Nói xong nàng ngượng ngùng rụt cổ lại, quay người vùi vào gáy Tô Xướng, mặt đỏ bừng.

"Chị đừng xem lại, xóa đi." Nàng nhỏ giọng nói.

"Tại sao?"

"Giọng em run rồi."

Hơi thở trở nên linh hoạt, Tô Xướng không tiếng động cười, tay phải click mở âm thanh.

"Tô Xướng."

Kết thúc còn ghi lại một tiếng ưm như có như không của Vu Chu.

Cô cắt bỏ khoảng dừng giữa hai lần thu âm, ghếp hai âm thanh lại với nhau, phát lại lần nữa: "Vu Chu... Tô Xướng..."

"Cứu mạng," Vu Chu càng không muốn ngẩng đầu, "Hai âm thanh này khác biệt quá lớn rồi."

Trong loa ngừng vài giây, lại phát ra: "Cứu mạng, hai âm thanh này khác biệt quá lớn rồi."

"Này!" Vu Chu nóng nảy, đứng dậy khỏi người Tô Xướng.

Tô Xướng nhướng mày, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Còn thu âm nữa."

"Chị làm gì vậy?"

"Thu âm."

"Chị thu âm em làm gì."

"Không có gì."

"Chị ấu trĩ!"

"Vậy sao?"

"Ấu trĩ chết đi được."

Tô Xướng nhàn nhạt cười cười, dừng thu âm lại, lưu lại, tên file viết: "Vu Chu".

Đây là trong tất cả các tập tin thu âm của cô, định dạng không chuẩn mực nhất, nội dung hỗn loạn nhất, cũng là đặc biệt nhất.

Khi Tô Xướng làm việc xong đi tắm rửa, Vu Chu còn nằm sấp gõ chữ trong phòng ngủ chính, nàng gõ xong một chương, động đậy cổ đau nhức, nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước tí tách.

Hơi nóng mỏng manh từ khe cửa chảy ra.

Vu Chu đi tới, gõ cửa: "Hello cô Tô."

Tiếng nước ngừng chảy.

"Nước ấm có thích hợp không?" Vừa mới chuyển đến, nàng muốn phỏng vấn một chút, nếu không tốt, phải để chủ nhà nhanh chóng xử lý.

"Thích hợp." Bên trong truyền đến âm thanh vang dội của Tô Xướng.

Tiếng nước chảy lại nổi lên, nhưng rất nhanh đã bị tiếng gõ cửa lần thứ hai của Vu Chu cắt ngang: "Vậy, nước chảy lớn nhỏ có thích hợp không?"

Vu Chu ở cửa cười ngọt ngào.

Không giống với Thư viện Giang Nam, cái nhà này nàng có phần trả tiền thuê nhà, là một trong những chủ nhân, nàng muốn hỏi đến từng chi tiết, dựa vào chút biến hóa vi diệu này, nhắc nhở chính mình, đây là ngôi nhà nhỏ của mình và Tô Xướng.

Con kiến nhỏ ôm tâm tư nhỏ, hỏi một lần lại một lần, càng hỏi càng thỏa mãn.

"Thích hợp."

"À." Vu Chu lách cách rời đi, vài giây sau lại quay lại: "Vậy hệ thống sưởi thì sao, tắm có lạnh không?"

Tiếng nước chảy dừng lại, Tô Xướng lại không trả lời, Vu Chu đang muốn truy hỏi thì cửa mở ra, cánh tay ướt sũng kéo nàng vào.

Cơ thể mang theo bọt nước ôm lấy nàng, Vu Chu trong nháy mắt cũng ướt sũng.

Hơn một tiếng sau, Vu Chu mệt nhọc nằm nghiêng, Tô Xướng ngồi bên cạnh, dựa vào nàng, xem kịch bản đại cương trên điện thoại.

Một chiếc điện thoại khác "vù vù" rung lên.

Vu Chu ngáp một cái, nhắm mắt sờ lên tủ đầu giường.

"Ở bên chị này." Tô Xướng nghiêng người giúp nàng lấy.

"A," Vu Chu không muốn mở mắt, kéo giọng lười biếng, rụt cánh tay vào trong chăn, "Chị xem giúp em là ai vậy, không quan trọng thì ngày mai em sẽ phản hồi lại."

"Được."

Nhưng Vu Chu lại không đợi được câu tiếp theo.

Nàng ngủ gà ngủ gật, đánh cho mình tỉnh táo hơn một chút, vùi mình trong gối mềm mại hỏi Tô Xướng: "Ai vậy?"

"Mẹ em. Dì ấy đưa cho em danh thiếp đối tượng xem mắt, bảo em kết bạn với anh ta."

Tô Xướng dừng một chút: "Chuyện này, chị không chắc có quan trọng hay không, có cần ngày mai xử lý hay không."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro