Chương 82
Bà Triệu không nói gì nữa, lau nước mắt đi lên lầu, đóng cửa phòng không có động tĩnh.
Vu Chu hé một khe hở nhìn, bà nằm đưa lưng về phía cửa, thỉnh thoảng lấy khăn giấy trên tủ đầu giường lau nước mắt.
Rất nhiều lúc thế hệ trẻ sinh động trên mạng, sau khi sàng lọc cùng chung chí hướng xã giao, rất dễ khiến người ta có một loại ảo giác toàn thế giới đều hiểu và chấp nhận mình, giống như trong phòng có hệ thống sưởi ấm vào mùa đông, mặt trời ấm áp vui vẻ, luôn cho rằng ra ngoài cũng không lạnh.
Cho đến khi đẩy cửa ra, khí lạnh đập vào mặt khiến người ta trở tay không kịp.
Vu Chu tự nhận là sáng suốt và tôn trọng cha mẹ mình, trong chuyện này, vẫn nhìn nàng như một con quái vật bị bệnh.
Không có cách nào lý giải, bởi vì bốn chữ "đồng tính luyến ái" khiêu chiến quan niệm hôn nhân luyến ái mấy chục năm của nàng, là thứ thuộc về ngoài nhận thức của nàng.
Buổi tối bà Triệu không nấu cơm, vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng, lau nước mắt quẹt điện thoại hai cái, lại đặt trở về hít mũi nhắm mắt ngủ.
Vu Chu trở lại phòng mình, ngồi trên giường lau nước mắt.
Nàng chỉ thích một người, nhưng mà nàng thậm chí không có cơ hội giới thiệu với mẹ mình, nàng cũng không nói ra Tô Xướng là người như thế nào, cô cao gầy xinh đẹp dịu dàng tốt bụng, ưu tú vô cùng, nếu như không phải lấy thân phận bạn gái của mình giới thiệu với cha mẹ, nàng tự tin bà Triệu nhất định sẽ thích cô, hơn nữa còn liệt cô vào "Con nhà người ta".
Nhưng cũng chỉ có giới tính, khiến Tô Xướng đến cả cơ hội được làm quen, được khẳng định cũng không có.
Có phải nửa đời trước trôi qua quá thuận lợi hay không? Đời người luôn phải đối mặt với một số xé rách, khó khăn lớn nhất mà Vu Chu đã trải qua cho đến nay, chính là xé rách tình yêu và tình thân.
Nàng luôn không muốn làm ai buồn, nàng không sai, nhưng nàng vẫn làm tổn thương người mẹ yêu thương nàng nhất trên thế giới.
Muộn hơn một chút, ba Vu đã trở về, biệt thự nhỏ một mảng an tĩnh, ông cho rằng cả nhà đã ngủ, vì thế vào nhà tắm rửa.
Sau đó, trong phòng ngủ chính có tiếng nói chuyện nhỏ, rồi sau đó, bộc phát một cuộc cãi vã nhỏ bị kìm nén.
Vu Chu mở cửa, đứng ở bên ngoài nghe, bà Triệu cao giọng: "Sao có thể để nó tùy tiện như vậy? Từ nhỏ ông đã không quan tâm đến nó, giờ không đi đúng đường, ông còn thái độ như vậy à?"
Ba Vu, người không có tham vọng, chỉ thích chơi cờ chọc chim, cũng thể hiện một "Phật tính" khá lớn trong chuyện này, ông đáp lại bằng giọng thì thầm: "Sao có thể là đồng tính được, giới trẻ thích chơi, đến tuổi vẫn phải kết hôn thôi."
Ba vẫn luôn không gần gũi như mẹ, trong phương diện hiểu biết lại còn cách xa hơn, tốt thì tốt ở chỗ ông không quá coi trọng, xấu thì xấu ở chỗ trong từ điển của ông, hoàn toàn không có chuyện yêu đương đồng giới.
Bà Triệu lại khóc: "Đều tại ông, đều tại ông dạy không tốt, tôi gả đến nhà ông là xui xẻo tám đời tôi nói cho ông biết, chồng thì không biết cố gắng, con gái thì ra cái bộ dạng gì, ông còn ra ngoài uống rượu, lúc nào rồi ông còn ra ngoài uống rượu."
"Vậy tôi hỏi ông, nếu con bé và cô gái kia vẫn ở bên nhau, vẫn không kết hôn, ông nói như thế nào?"
"Cô gái kia"... Trong lòng Vu Chu hơi khựng lại, còn chưa gặp mặt, bà Triệu đã rất có địch ý với cô. Có lẽ bà còn cho rằng, là "cô gái kia" dạy hư Vu Chu.
Ba Vu ngồi ở đầu giường than thở: "Vậy không kết hôn thì không kết hôn, bà còn có thể có cách gì."
"Vu Quân ông thật là, tôi thật là," bà Triệu nghiến răng nghiến lợi, mắng mỏ, "Tôi còn trông mong gì được vào ông nữa chứ!"
"Này, tức cái gì, khóc cái gì." Ba Vu nhíu mày.
"Tôi khóc cái gì, tôi nói cho ông biết tôi muốn ly hôn với ông, tôi muốn xuất gia, mắt không thấy tim không đau." Bà Triệu hít mạnh một hơi, cố nén nước mũi.
Hai người lại nhỏ giọng cãi vã vài câu, bóng đêm thâm trầm, tiếng cãi nhau bị tiếng ve sầu lấn át, rồi để gió hè cuốn đi, chẳng còn gì nữa.
Buổi sáng Vu Chu dậy với đôi mắt sưng húp, rửa mặt xong, ngồi xổm trong phòng dọn dẹp đồ đạc.
Ba Vu đi vào: "Chúc Chúc à, xuống lầu ăn cơm, đồ đạc chờ chút rồi dọn, con xem xe mấy giờ đi, chúng ta định mấy giờ xuất phát."
"Dạ."
Vu Chu xuống lầu, bà Triệu đang ăn mì, không ngẩng đầu nhìn nàng, trên bàn cũng không có bát của Vu Chu.
Ba Vu đi vào phòng bếp giúp nàng múc mì, hỏi nàng thêm bao nhiêu nước sốt, Vu Chu nói để con tự làm, sau đó vào phòng bếp múc cho mình.
Bà Vu nháy mắt với nàng, ý bảo nàng đi ra ngoài nói chuyện với mẹ, Vu Chu làm như không phát hiện, cắn môi dưới đi ra ngồi vào chỗ.
Hai người ngồi đối diện cúi đầu ăn mì, ai cũng không nói chuyện, bà Triệu ăn xong trước, dùng khăn giấy lau miệng, lại lau mũi, sau đó lau mặt bàn của mình, cầm bát vào phòng bếp, rửa sạch sẽ cất đi.
Vu Chu rất khó chịu.
Ba Vu ở bên cạnh hỏi nàng: "Con có muốn mang chút xúc xích về không?"
"Khỏi đi ba, bình thường con không nấu."
"Vậy con còn đủ tiền dùng không?"
Vu Chu còn chưa mở miệng, nghe thấy bà Triệu ở bên trong rửa bát la lên: "Nó sao lại không đủ dùng chứ? Nó tiêu tiền như đốt giấy, còn yêu đương kia kìa!"
Bà nhớ tới lúc trước Vu Chu hỏi bà mượn tiền mua quần áo, thì ra là làm những chuyện này, lúc ấy Vu Chu còn lừa bà, cứ lặp đi lặp lại như vậy, nghĩ lại mà thấy tức không chịu nổi.
Ba Vu "Chậc" ý bảo bà Triệu ít nói hai câu, lại nhỏ giọng hỏi Vu Chu: "Hôm nay xe trễ, trở về có bạn đón không?"
Bà Triệu bước nhanh ra: "Vu Quân, ông cố ý đúng không?"
Ba Vu nhíu mày: "Bà làm gì vậy?"
"Sao nó lại không có bạn đón, nó chỉ là có quá nhiều bạn! Không đàng hoàng." Bà Triệu chỉ vào Vu Chu.
"Cái bà này, thật là." Ba Vu rất bất mãn với thái độ của bà.
Thấy lại sắp cãi nhau, Vu Chu không ăn nữa, vào phòng bếp rửa bát, sau đó lên lầu tiếp tục thu dọn hành lý.
"Nhìn kìa, con nó chỉ ăn có hai miếng." Ba Vu ở dưới lầu nhỏ tiếng phàn nàn.
Bà Triệu nửa bước không nhường mà dỗi lại ông: "Vậy thì làm sao, có thể chết đói chắc?"
Ba Vu lắc đầu tránh đi, bà Triệu cũng muốn nói lại thôi rút lời lại, cầm cái giẻ lau bàn, lau xong đi phòng bếp, nhìn mì đổ vào trong thùng rác trong bếp, lại nhìn bát Vu Chu đã rửa xong, hai tay chống mép bồn rửa bát, lại rơi nước mắt.
Trưa Vu Chu cũng không xuống ăn cơm, buổi chiều ba Vu đến giúp nàng lấy vali, hai người ra khỏi nhà, bà Triệu ngồi ở phòng khách xem TV, cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Đến khi cửa đóng lại, con ngươi của bà cũng giống như bị chấn động, thình lình khẽ động.
Trên xe chỉ có hai người ba Vu và Vu Chu, bọn họ bình thường cũng không có nói chuyện gì, cho nên Vu Chu ngồi chơi điện thoại. Ba Vu hắng giọng, nói: "Chúc Chúc à, phải nghe lời, nhé."
Vu Chu ngẩng đầu nhìn ông.
"Mẹ con đã mãn kinh rồi, sức khỏe không tốt, con đừng chọc giận mẹ nữa." Ông nói.
Vu Chu dừng một chút, cúi đầu: "Con không có chọc giận mẹ."
Nàng không muốn nói nhiều với ba.
Một lát sau, WeChat nhận được một tin nhắn, bà Triệu gửi đến nhóm nhỏ trong gia đình ba người: "Yêu đương đồng tính thật ra là một loại tư tưởng sai lệch, chớ coi tình bạn là tình yêu".
Vu Chu cau mày, trong buồn bã mang theo chút hoang đường khó có thể nói rõ.
Con gái cũng hiểu rõ mẹ, tin nhắn này vừa đến, mặc dù tiêu đề thái quá chói tai, nhưng Vu Chu vi diệu ý thức được, không phải không thể nói chuyện với bà Triệu, chẳng qua, đây là một ván cờ lề mề kéo dài.
Có lẽ sẽ thắng. Dù sao, come out đối với rất nhiều người mà nói, bản chất là một cuộc đánh cược lớn, đánh cược chính là tình yêu của cha mẹ đối với mình.
Dũng khí của Vu Chu, không chỉ đến từ Tô Xướng, mà còn đến từ cuộc sống gia đình của nàng, đến từ chính Triệu Thanh Hà.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro