Chương 95

Một đường im lặng trở lại khách sạn, Tô Xướng ngồi xuống sô pha, ngẩng mặt, Vu Chu giúp cô tẩy trang.

Miếng bông mang theo mùi cồn ẩm ướt lành lạnh đắp lên mặt cô, sau khi tẩy sạch lớp trang điểm, gương mặt mộc mạc ra phù dung.

"Vừa rồi chị quát người chụp hộ, không sao chứ?" Vu Chu nâng mặt cô cẩn thận vệ sinh, hỏi.

Tô Xướng vươn tay ôm eo Vu Chu, cười cười: "Không sao đâu."

Vu Chu không hiểu những điều này, chỉ mơ hồ lo lắng, nhưng Tô Xướng cho cô uống thuốc an thần, nàng ngoan ngoãn không phiền thêm nữa. Mấy miếng bông trang điểm đen sì ném sang một bên, Vu Chu lại tẩy phấn lót trên tay và ngực cho Tô Xướng.

Hôm nay trên người Tô Xướng rất thơm, là mùi thơm rực rỡ sắc màu, không phải mùi gỗ quen dùng.

Khi đến một nơi danh lợi như thế, Vu Chu mới nhận ra rằng các tầng lớp xã hội có mùi vị riêng, những sản phẩm chăm sóc da và trang điểm đắt tiền được xếp lớp tạo nên một lớp vỏ lạnh lùng, bản thân đã mang theo hơi thở không muốn người khác lại gần, hương thơm tràn đầy cảm giác kim loại và ngọc ngà.

Còn Vu Chu thích hương hoa, thích hương trái cây, thích hương gỗ, chúng nó hoặc xa cách hoặc nhiệt tình, tóm lại có thể với tới.

Một chân cô gập lại gác lên sô pha, lau tay cho Tô Xướng, dầu tẩy trang chảy qua kẽ tay, có lẽ là hơi ngứa, Tô Xướng ngước mắt nhìn nàng, Vu Chu cười, nói: "Em như vậy giống như một Thái Hậu."

Tô Xướng cũng cười, mí mắt mang theo vẻ mệt mỏi.

Vu Chu rất đau lòng, cúi đầu nói: "Có phải hoạt động như vậy mệt lắm không?"

Chỉ là mang giày cao gót đứng ba bốn tiếng, ngẫm lại đã giống như đinh đâm vào gót chân, còn phải ở trên sân khấu thần thái sáng láng, đối với trò chơi duy trì mười hai phần tinh thần."

Tô Xướng nhẹ giọng nói: "Không sao."

Lúc này điện thoại nhận được tin nhắn, cô mở ra xem, Mặc Mặc nói cô Triệu Khiết cũng vừa tan làm, có vài khách mời của chương trình khác hôm nay hẹn ăn cơm, ăn tôm hùm đất đặc sản địa phương gần đây, hỏi cô Tô có đi không.

Thực ra những người làm trong ngành truyền hình cũng rất nhạy bén, Tô Xướng dễ gần và rất cuốn hút, mặc dù chỉ là CV, nhưng có lẽ vì hoạt động ít, fan ở hiện trường rất nhiệt tình, nếu hiệu quả phát sóng tốt, nói không chừng sau này sẽ còn có cơ hội hợp tác.

Tô Xướng ngước mắt hỏi ý kiến Vu Chu, Vu Chu nói có chút mệt mỏi.

Vì thế Tô Xướng trả lời Mặc Mặc bằng giọng nói: "Cảm ơn cô, nhưng thật không khéo, vừa rồi chúng tôi đã gọi món ở khách sạn rồi, hẹn lần sau nhé."

Khóa điện thoại di động, Vu Chu dùng iPad gọi đồ ăn, Tô Xướng nói cô nghỉ ngơi một lát, lập tức nghiêng người rúc vào sô pha, ngủ thiếp đi.

Ngay cả sức lực lên giường cũng không có sao? Vu Chu nhìn cô, Tô Xướng mặt đối diện với ghế sô pha, tay khoát lên gối dựa, nhìn qua rất đơn bạc, rất yên tĩnh, giống như một vật cô độc trưng bày dưới ánh đèn sàn.

Chỉ chốc lát sau khách sạn tới đưa cơm, Tô Xướng bị đánh thức, Vu Chu ngồi trên sô pha, hạ thấp giọng nói với cô nếu mệt thì ngủ thêm một lát, không cần ăn vội, Tô Xướng gối đầu lên đùi nàng, lại ngủ tiếp.

Vu Chu cũng không làm gì cả, chỉ nhìn chăm chú sườn mặt dịu ngoan của cô, thỉnh thoảng nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cô, đặt tay ở phía sau cổ của cô.

Khi ở bên Tô Xướng, giống như đang ôm ấp một hình hài cụ thể của sự quyến luyến, chỉ mong không có ai quấy rầy các cô, nàng có thể ngắm nhìn Tô Xướng, cứ như vậy mà nhìn suốt đời.

Hơn 10 giờ, Tô Xướng tỉnh lại, trên mặt không có bất kỳ sự mệt mỏi nào, giống như khi cô từ Canada trở về, mệt nhọc rất ngoan ngoãn vòng qua ngũ quan của cô, khuôn mặt vĩnh viễn giống như sương sớm mới sinh.

Cô giúp Vu Chu xoa bóp đùi bị tê, Vu Chu thuận tay mở TV, hai người vừa nói chuyện vừa ăn đồ ăn đã nguội, may mắn là một ít bánh ngọt, nguội cũng không sao cả.

Chưa ăn được mấy miếng, tin nhắn của Mặc Mặc lại tới: "Cô Tô, cô Tô, nhóm chị Triệu uống rượu ở quán rượu hành chính của khách sạn, cô đi không?"

Vu Chu lại gần, Tô Xướng như có điều suy nghĩ nhìn về phía nàng, nhướng mày.

Rất hiển nhiên, Tô Xướng đang trưng cầu ý kiến Vu Chu, Vu Chu trầm ngâm nhỏ giọng nói: "Em không muốn đi, em không quen những thứ này."

Hơn nữa nàng có xem trên Tiểu Hồng Thư nói rằng đã gặp Lý Nguyên Viễn ở hành lang hành chính của khách sạn này sau khi ghi hình, đại lưu lượng, trời ơi.

Tô Xướng gật đầu, ấn nút từ chối, nhưng Vu Chu ngăn cô lại: "Này."

Nàng cảm thấy từ chối người khác đến hai lần không được hay cho lắm, hơn nữa nàng không hiểu đạo lý đối nhân xử thế này, Tô Xướng là CV, muốn lồng tiếng cho phim truyền hình, có phải quan hệ rộng một chút thì tốt hơn không?

Tô Xướng để đặt thoại xuống, dùng ánh mắt hỏi nàng.

Vu Chu cắn cắn ngón tay, nói: "Nếu không mệt thì chị đi đi."

"Em không đi, chị đi?" Tô Xướng nhẹ giọng xác nhận.

"Ừm, em ở trong phòng xem TV, chờ chị về." Giọng điệu Vu Chu nhẹ nhàng.

Tô Xướng muốn nói lại thôi.

Vu Chu nhìn vẻ mặt do dự của cô, lo lắng cô cảm thấy đi thì tốt hơn, lại không yên tâm về một mình, liền tìm cái cớ: "Nếu có cơ hội, giúp em xin chữ ký của Triệu Khiết nhé, Hoả Oa muốn."

Tô Xướng rũ mi suy nghĩ một chút, nói: "Được."

Cô gửi WeChat nói với Mặc Mặc sẽ qua đó ngay, Vu Chu thấy áo sơ mi của cô ngủ có hơi nhăn, đề nghị cô thay một bộ đồ thoải mái, lấy từ trong tủ quần áo ra, sau đó dặn dò cô uống ít thôi, đến giờ thì trở về.

Tô Xướng mặc quần áo tử tế, nhìn nàng nhẹ nhàng cười, hôn nàng, thay giày đế bằng, ra khỏi phòng.

Vu Chu đóng cửa lại trở về, tiếp tục ăn hai miếng bánh ngọt, lại chơi điện thoại một lúc, vừa nhìn thời gian mới qua nửa giờ, mấy người Tô Xướng đoán chừng vừa mới bắt đầu trò chuyện.

Nàng cầm thẻ phòng ra ngoài, định đi lên tầng cao nhất có bể bơi vô cực xem thử, khách sạn này nổi tiếng nhất chính là cái này, vào thang máy quẹt thẻ, trực tiếp lên tầng cao nhất.

Tầng cao nhất được chia thành hai khu, phía bên kia chính là quầy rượu hành chính. Một bức tường lớn với logo khách sạn che khuất khung cảnh bên trong, nơi ánh đèn chập chờn và tiếng ly chạm nhau vang lên khe khẽ. Đứng ở lối vào, Vu Chu chỉ nhìn thấy một mảng tường đầy những chai rượu đủ màu sắc. Bên trong quầy rượu rất tối, không nghe rõ tiếng thì thầm trò chuyện của mọi người, thậm chí cả tiếng nhạc cũng rất khẽ.

Vu Chu không đi vào, băng qua thang máy đi tới sân thượng rộng mở trong sáng, hồ bơi vô cực rất lớn đập vào mắt, tản ra u quang xanh biếc dịu dàng, ghế bãi biển cùng với sô pha nhàn nhã linh tinh có vài người ngồi, có người mặc áo choàng tắm của khách sạn, có người hẳn là từ quầy rượu tới, bưng ly Cocktail đến.

Trong hồ không có ai, Vu Chu đi tới bên cạnh, dựa vào lan can ngắm cảnh đêm Kim Châu.

Trong tầm mắt giống như một màn hình LED cực lớn, ánh đèn nhấp nháy là mã lỗi, mà người vội vã là virus chạy tán loạn, cấu thành thanh sắc vặn vẹo làm cho người ta sa vào.

Vu Chu từ nhỏ đã như vậy, mỗi lần đứng ở chỗ cao nhìn nhân loại nhỏ bé, liền nổi hứng làm thơ, còn là kiểu suy sụp tinh thần.

Nàng dựa vào lan can, bỗng nhiên phát hiện bên kia có thể nhìn thấy quầy bar hành chính bên kia, vì thế lạch bạch chạy tới, thò cổ nhìn sang bên kia, có hai ba cái ghế cao, còn có ô trang trí, nhưng không có Tô Xướng.

Gió thổi một lát, lại đưa ánh mắt qua, thế nhưng bắt gặp bộ quần áo thoải mái quen thuộc, bọc ở trên dáng người cao gầy xinh đẹp, Tô Xướng cầm ly rượu dựa vào lan can, nói chuyện với Triệu Khiết.

Cách khá xa, bóng đêm lại mờ mịt, không thấy rõ sắc mặt của cô, nhưng tim Vu Chu đập thình thịch.

Nàng nhớ tới lần đầu tiên gặp lại Tô Xướng ở sân bay, ở trong muôn hình muôn vẻ lao tới nhìn cô. Sau này khi cùng đi xem phim, đến lúc nhạc phim kết thúc, người người rời đi, nàng vẫn lặng lẽ nhìn theo bóng lưng ấy.

Đơn phương ngóng nhìn làm cho Vu Chu giống như trở lại thời điểm yêu thầm, an toàn lại không kiêng nể gì, có thể lén lút giấu Tô Xướng trong lòng.

Nàng lấy điện thoại ra, zoom lên gấp đôi, ở trong màn hình điện thoại nhìn Tô Xướng, cái này liền rõ ràng hơn nhiều, Vu Chu nàng đúng là một nhân tài.

Cảm thấy hài lòng chụp mấy tấm, tắt máy ảnh, gửi WeChat cho Tô Xướng: "Em ra ngoài rồi."

Tô Xướng cầm điện thoại, nhấp một ngụm rượu, trả lời: "Đi đâu vậy?"

Hi hi hi, kích thích, Vu Chu nhìn điện thoại, lại nhìn Tô Xướng mơ hồ xa xa.

"Em xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu đi dạo."

Nàng thấy Tô Xướng thay đổi tư thế, dựa vào lan can, trả lời: "Chờ chị mười phút?"

Vu Chu trong nháy mắt ngọt ngào vô cùng, bất giác lắc đầu, gõ chữ: "Không cần, em đi dạo xong về phòng liền."

"Được, chú ý an toàn."

"Chị cũng vậy, uống ít thôi."

Vu Chu nhận được một cái sticker mèo con gật đầu, Tô Xướng đợi một lát, không có tin nhắn của Vu Chu, cúi đầu bật sáng màn hình nhìn một cái, sau đó mới bỏ điện thoại vào trong túi, lại nói thêm hai câu rồi đi vào cùng Triệu Khiết.

Vu Chu cũng cất điện thoại đi, nhảy xuống bậc thang, trở về phòng chờ cô.

Nàng tắm rửa xong trước, lau tóc xem điện thoại, sắp 12 giờ, Tô Xướng còn chưa về, sấy khô tóc co rúc trong chăn, ngáp một cái liền nước mắt lưng tròng, điện thoại rớt xuống gối đầu, Vu Chu ôm chăn ngủ.

Trong mơ màng nghe thấy động tĩnh nhỏ vụn, Vu Chu mở mắt, Tô Xướng trở lại, mang theo mùi rượu nhàn nhạt, cúi người chống đầu gối, ở bên giường cúi đầu nhìn nàng.

"Về rồi à?" Vu Chu ngồi dậy, cổ họng khàn khàn.

Cổ họng Tô Xướng cũng khàn khàn, ngay cả nụ cười cũng dừng lại ý say: "Ừ, ngủ à?"

"Vốn định chờ chị mà buồn ngủ quá." Vu Chu ngồi ở bên giường, dụi mắt, nước mắt lưng tròng, lại ngáp một cái.

Bên môi Tô Xướng nở nụ cười, có thể có chút chóng mặt, cô ngồi xổm xuống, đối mặt với Vu Chu, kéo tay nàng, cổ tay mềm nhũn, Tô Xướng rất thích, không tự chủ được liền nắm quơ quơ.

Vu Chu sờ mặt cô, hơi nóng, xem ra là uống không ít, ánh mắt cũng sáng lấp lánh, bên trong ngưng tụ vầng sáng, đồng tử giống như hổ phách.

"Đứng lên đi, ngồi nghỉ một lát, em mở nước tắm cho chị."

Vu Chu vào phòng tắm, chà bồn tắm hai lần, lại tìm vỏ bọc bồn tắm dùng một lần, sau đó xả nước nóng, bên cạnh có muối tắm khách sạn tặng, nàng so sánh một chút, lựa chọn loại hoa oải hương an thần trợ ngủ vào.

Chuẩn bị gần xong, Tô Xướng mới cởi quần áo bước vào, Vu Chu lo lắng, dù sao cũng uống rượu nên ngồi ở bên cạnh giúp cô tắm.

Xương quai xanh của Tô Xướng ướt sũng rũ xuống hai vai, nghiêng mặt tựa vào trong bồn tắm, bàn tay trắng nõn khoát lên mép bồn tắm màu đen, chói mắt giống như đèn dây tóc, trên mặt giống như bị bút sơn dầu màu mật đào nhàn nhạt vẽ qua, lúc hít thở giống như đang kéo đẩy mặt nước.

Vu Chu giúp cô kỳ cọ, lại nắm mắt cá chân của cô xoa bóp.

Tô Xướng không nhịn được hừ nhẹ ra tiếng, Vu Chu ôm chân cô vào trong ngực, mát xa gót chân đến chóp chân.

"Chúc Chúc..." Tô Xướng mềm mại gọi nàng, như chìm trong nước.

"Chị không quen đi giày cao gót, không xoa bóp, ngày mai sẽ rất đau." Vu Chu cũng không để ý áo ngủ của mình bị ướt, cúi đầu nghiêm túc hành động, "Em hủy bỏ lịch trình buổi sáng ngày mai, chị ngủ một giấc thật ngon, buổi chiều xem tình hình rồi sắp xếp sau."

Tiếng nước dập dờn, Tô Xướng giơ tay, đầu ngón tay ướt át vén mái tóc ra sau tai Vu Chu, tay cũng không nỡ rời đi, vuốt ve vành tai Vu Chu từ cằm dưới.

Cô thật sự rất thích Vu Chu lộ ra vẻ mặt đau lòng cho cô, thường vào lúc này, tình yêu của Vu Chu là lớn nhất.

Nhưng cô chưa bao giờ muốn dùng bất cứ phương thức nào chiếm được loại đau lòng này.

Tô Xướng khàn giọng dặn dò Vu Chu: "Triệu Khiết nói, cô ấy có thể cho chị mấy tấm ảnh ký tên, nhưng hôm nay không mang theo ảnh, sau đó ký bảo Mặc Mặc gửi cho chị, hơn nữa cô ấy hỏi tên Hoả Oa, nói sẽ viết thân gửi cho cô ấy."

"Wow, cô ấy tốt như vậy sao?" Ánh mắt Vu Chu sáng lên.

Tô Xướng cười, cũng vui theo.

Sở dĩ cô đồng ý đi uống rượu, không phải bởi vì Vu Chu cổ động, mà là cô vốn định đi.

Trước đây khi Vu Chu hỏi chuyện chụp hộ, hai lông mày toát ra một chút sầu lo, Tô Xướng thấy được, vì thế vừa rồi, lúc Mặc Mặc đưa cô về phòng, cô đã hỏi, có tiện không để tìm ba người chụp hộ kia, mua lại hết những thứ đã chụp.

Quay hộ vốn là vì kiếm tiền, hẳn là dễ nói. Mặc Mặc là nhân viên đài truyền hình, đối với mấy người chụp hộ tương đối quen thuộc, lại hiểu rõ quy tắc của fan, nhờ cô ấy giúp việc này, so với Tô Xướng tự đi nói chuyện còn tốt hơn.

Trong lời mời buổi tối, Mặc Mặc hỏi lần thứ hai, có lẽ là hy vọng Tô Xướng tham gia.

Mặc Mặc là một cô gái trẻ, thời gian làm việc không dài, cấp bậc không cao, cô ấy cực lực thúc đẩy những buổi tụ họp này, có lẽ chính cô ấy cũng muốn tham dự, mở rộng mạng lưới giao thiệp một chút. Có lẽ, khách mời cô ấy tiếp đãi có thể giao hảo với các trụ cột, chứng tỏ cô ấy kết nối không tệ, ấn tượng ở trong đài sẽ tốt hơn một chút.

Tô Xướng không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng cô biết Mặc Mặc muốn cô đi uống rượu là đủ rồi. Cô đi, chính là bán cho Mặc Mặc một ân tình, có qua có lại, nhờ đối phương đi tìm người chụp hộ mới dễ mở miệng.

Quả nhiên, Mặc Mặc đồng ý ngay, nói yên tâm, sẽ không xuất hiện trên mạng đâu.

Nhưng Tô Xướng không có định nói với Vu Chu.

Cô rất muốn bảo vệ con kiến nhỏ ngoài hành tinh đầy tưởng tượng này, đến mức chính mình cũng chưa bao giờ nghĩ tới.

Ngâm xong, Vu Chu bảo Tô Xướng đứng lên, đi đến dưới vòi sen xối nước.

Quần áo của nàng ướt hơn phân nửa, nên cũng cởi ra, cùng Tô Xướng đứng dưới vòi sen, dòng nước dày đặc chảy xuống, rửa sạch bọt.

Đóng nước lại, nàng lại ngồi xổm xuống, xoa bóp bắp chân Tô Xướng.

"Ở đây còn thấy đau không?" Nàng ngẩng đầu hỏi Tô Xướng.

"Vẫn ổn, không có đau lắm." Tô Xướng rũ mắt nhìn nàng, giọng nói nhẹ nhàng như cát sỏi trượt xuống kẽ tay.

Vu Chu nắm đầu gối cô, ngẩng đầu nhắm mắt, không nhịn được liền hôn lên đó.

Sống lưng lành lạnh dán lên gạch men trơn nhẵn, Tô Xướng nâng cằm lên, cổ duyên dáng phác họa độ cong khó có thể tự kiềm chế.

Hai mươi phút sau, Vu Chu trải khăn tắm lớn lên mặt giường, đưa Tô Xướng mang hơi nước lên khăn tắm, bọc lại, Tô Xướng trở mình, thoải mái nằm sấp trong đệm chăn mềm mại.
Vu Chu hôn cô, tay cũng đang an ủi cô, nhưng lần này không phải tấn công, cũng không phải đòi hỏi, cô rất dịu dàng, rất dịu dàng, chỉ muốn Tô Xướng thả lỏng thật tốt, từ trái tim đến tứ chi, từ thân thể đến linh hồn.
Tay phải Tô Xướng vô thức vuốt ve mép gối, lại giơ ngón áp út lên, giật giật.
Vu Chu ngầm hiểu cúi người xuống, đưa tay mình qua, Tô Xướng đè mu bàn tay cô lại, từng cây từng cây khảm vào kẽ ngón tay.
Đây là một ngày mệt mỏi, cũng là một ngày đậm màu, nhưng tóm lại sẽ kết thúc ở một khắc các nàng ôm nhau mà ngủ, mười ngón tay quấn quít đi vào giấc ngủ.
Chúc ngủ ngon, họ nói với nhau.

Lạnh lạnh sống lưng dán đến bóng loáng gạch men sứ thượng, tô xướng nâng lên cằm, duyên dáng cổ phác họa ra khó có thể tự giữ độ cung.

Hai mươi phút sau, với thuyền đem đại khăn tắm phô đến giường mặt, đem mang theo hơi nước tô xướng đưa tới khăn tắm thượng, bao lấy, tô xướng theo trở mình, thoải mái mà bò đến mềm mại đệm chăn gian.

Với thuyền hôn nàng, tay cũng ở an ủi nàng, nhưng lần này không phải tiến công, cũng không phải đòi lấy, nàng thực ôn nhu, thực ôn nhu, chỉ nghĩ làm tô xướng hảo hảo thả lỏng, từ trái tim đến tứ chi, từ thân thể đến linh hồn.

Tô xướng tay phải vô ý thức mà vuốt ve gối đầu bên cạnh, lại nâng lên ngón áp út, giật giật.

Với thuyền ngầm hiểu mà cúi xuống thân, đem chính mình tay đưa qua đi, tô xướng đè lại nàng mu bàn tay, từng cây khảm nhập khe hở ngón tay.

Đây là mỏi mệt một ngày, cũng là nồng đậm rực rỡ một ngày, nhưng tóm lại sẽ kết thúc ở các nàng ôm nhau mà ngủ, mười ngón giao triền đi vào giấc ngủ một khắc.

Ngủ ngon, các nàng đối lẫn nhau nói.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro