Chương 96

Thời tiết Kim Châu rất hiểu chuyện, ánh mặt trời như tơ tằm từ khe hở rèm cửa sổ chiếu vào, giống như bắt mạch, dù không cần nhìn toàn cảnh cũng có thể chẩn đoán bên ngoài là một ngày nắng rực rỡ.

Trong phòng vang lên tiếng bước chân kéo dài, rèm cửa sổ bị điều khiển từ xa ấn mở, cảnh sắc thành phố Kim Châu đập vào mắt, Vu Chu đứng ở bên cửa sổ vươn vai một cái, được Tô Xướng ôm lấy từ phía sau.

"Rửa mặt xong rồi?"

"Ừ." Tô Xướng đặt đầu lên vai Vu Chu.

Hai người dựa vào trong chốc lát tỉnh táo, Tô Xướng lại cầm lấy điều khiển từ xa đóng rèm cửa sổ lại.

"Làm gì vậy?"

"Chói mắt." Cô nói.

Vừa dứt lời, cô liền nghiêng đầu hôn Vu Chu, Vu Chu bị ngứa cười không ngừng, thuận thế ngã xuống sô pha, Tô Xướng hôn cổ nàng.

"Này chờ một chút," Vu Chu đưa tay chống vai cô, "Chờ một chút."

"Hả?"

"Không sạch sẽ."

"Chị rửa tay rồi." Giọng Tô Xướng rất nhẹ.

"Ý em là, khách sạn không vệ sinh lắm." Vu Chu chớp chớp mắt.

Sau đó thấy Tô Xướng khẽ nhếch môi, tay bên hông dừng lại: "Nhưng em..."

Nhưng nàng trước đó công mình đến hai lần, cũng ở căn phòng này.

Trong lòng Vu Chu run rẩy cười, trên mặt lại nói: "Nhưng em cái gì?"

Tô Xướng muốn nói lại thôi.

Vu Chu làm bộ bừng tỉnh: "À, trước đó em quét dọn rất sạch sẽ, mới là cái đó với chị, chị yên tâm."

Không ngoài ý muốn, Tô Xướng nuốt nước bọt, lỗ tai dần dần hồng lên, Vu Chu vui mừng khôn xiết giơ tay nắm vành tai cô: "Ái chà, hơi nóng, chị sẽ không phát sốt chứ?"

Tô Xướng đứng thẳng người, từ trong lồng ngực vớt ra hơi thở nửa cười nửa than, không nói một lời đứng dậy, thay quần áo.

Vu Chu bò dậy theo, đi tới đi lui nhìn sắc mặt cô, a... Giận rồi?

Tô Xướng không để ý đến nàng, mặc áo len vào.

A cái này a cái này...

"Em giỡn thôi," Vu Chu suy nghĩ một chút, đỏ mặt đề nghị,"... Nếu không, đến đây đi."

Giọng nói thấy chết không sờn, Tô Xướng lập tức bị chọc cười, mím môi, cúi đầu mặc quần áo không nói chuyện.

Không nói gì, Vu Chu muốn đánh cô, sao có thể vui vẻ như vậy khi bạn gái thành khẩn mời gọi chứ?

Tô Xướng nhìn bộ dáng của nàng, trong lòng thuận hơn phân nửa, dùng ngón trỏ cọ cọ mặt nàng, dịu dàng nói: "Thay quần áo, ra ngoài ăn cơm thôi."

Vu Chu lắc đầu: "Chị vừa cười em, bây giờ em còn hơi tức giận."

"Vậy làm sao bây giờ?"

Vu Chu nghiêm túc nghĩ cách: "Chị giúp em thay?"

Tô Xướng sung sướng mỉm cười, nghiêng đầu nhìn nàng, sao có thể đáng yêu như vậy chứ? Ngay cả tức giận cũng có thương lượng.

Không biết có phải cô đa tâm hay không, sau khi quay xong chương trình, Vu Chu thả lỏng rất nhiều, lại trở về trạng thái tưởng tượng kỳ diệu suy nghĩ lúc trước.

"Được." Cô nhìn Vu Chu, gật đầu.

Hôm nay Tô Xướng mặc một chiếc áo len kẻ sọc của Valentino, quần jean, phối với 2424 mini màu xám voi, rất thoải mái, Vu Chu thì là áo len màu trắng rộng thùng thình, cổ áo thiết kế bất quy tắc, quần jean cùng màu sắc, hai người đội mũ nồi tình nhân mua lúc trước, một cái màu nâu, một cái màu xám.

Các cô đón xe trước cửa khách sạn, đi đến phố ăn vặt giếng nước cạn.

Phố ăn vặt này nổi tiếng gần xa, buổi tối còn náo nhiệt hơn một chút, nhưng các cô dựa theo hướng dẫn để dành bụng buổi tối ăn tôm hùm đất.

Thịt bò xiên nướng trên than hồng, trong chảo dầu xào xạc, đậu hủ thúi hầu như ai cũng có một bát, còn có thịt lợn chiên và món lẩu malatang, thanh bổ mát cùng với các loại đồ uống điểm tâm ngọt, Vu Chu wow một tiếng chạy tới, như bước vào thiên đường.

Vu Chu đã từng phát hiện chênh lệch giữa mình và tác giả, có lẽ chính là tác giả viết tiên cảnh, sẽ là điêu xà họa trụ, quỳnh lâu ngọc vũ, kim châu ngọc thúy, kỳ trân dị thú, thần phi tiên lữ, còn nàng là bánh bao nhân trứng sữa, bánh bao chiên, bánh bao súp, bánh bao cua...

A ha ha, lạc đề rồi.

Từ quán này đi dạo đến quán kia, một đường mua một đường ăn, không đợi Tô Xướng trả tiền quán trước, Vu Chu đã chạy tới quán sau,lấy cớ tách ra xếp hàng, tiết kiệm thời gian.

Tô Xướng rất ít khi vừa đi vừa ăn, nhưng Vu Chu thích đút cho cô ăn, đứng ở bên đường ánh mắt lấp lánh đưa đậu hủ thúi đến bên miệng cô, bảo cô cắn một miếng rồi hỏi thế nào, lại đưa ống hút nước dưa hấu.

Tô Xướng không thích ăn những món ăn vặt này, nhưng cô thích dáng vẻ Vu Chu chờ đợi cô đánh giá, giống như đánh giá của Tô Xướng rất quan trọng, có thể trực tiếp ảnh hưởng đến xếp hạng của tất cả mọi thứ trong lòng Vu Chu.

Ăn uống no say, các cô đi leo núi, xem tông miếu cổ đại, cùng với viện bảo tàng hiện đại, ở khu thắng cảnh còn gặp bọn đầu cơ lôi kéo các cô đi du lịch một ngày, nói có thể dẫn vào xem ghi hình chương trình của đài truyền hình Tiên Chanh.

Vu Chu khoác cánh tay Tô Xướng, hỏi: "Có phải thật không?"

Bọn đầu cơ nói: "Chắc chắn rồi chị, vé nội bộ, có thể xem rất nhiều minh tinh, chị xem, gần đây tất cả các minh tinh ghi hình chương trình giải trí chỗ em đều có."

Bọn đầu cơ lấy điện thoại di động ra, mở mấy tấm hình trong nhóm WeChat, trên đó viết ngày tháng và tên khách mời.

Vu Chu lại gần nhìn, nhỏ giọng hô lên: "Ôi, Tô Xướng ghi hình hôm qua à?"

"À, đúng vậy," bọn đầu cơ phóng to cột Tô Xướng, "Xem đi, ghi hình hôm qua."

Vu Chu nhìn Tô Xướng cười bên cạnh, hắng giọng, nhịn cười than thở: "Sớm biết hôm qua tôi đã tìm anh rồi, gần đây tôi rất thích xem kịch của Tô Xướng."

"Đúng vậy, cô ấy rất nổi tiếng, ngày hôm qua cũng có người tìm em lấy vé của cô ấy, khó lấy lắm." Hắn căn bản không biết Tô Xướng làm gì, cùng lắm là bịa chuyện theo lời Vu Chu.

"Vậy hả," Vu Chu rất tiếc nuối, "Vậy lần sau tìm anh nha."

"Xem người khác không được sao?"

"Không, tôi chỉ thích Tô Xướng thôi." Vu Chu liếc Tô Xướng một cái, kéo cô đi.

Tô Xướng xoa xoa tay nàng, dùng ánh mắt chạm chóp mũi nàng, cô gái nhỏ, hư quá rồi.

Trở lại khách sạn đã là ánh trăng trầm thấp, Vu Chu còn đang bởi vì chuyện ngoài lề ban ngày mà đùa giỡn Tô Xướng, Tô Xướng vừa buồn cười vừa bất lực, tâm trạng tốt gắp thức ăn cho nàng.

Ngày hôm sau phải về Giang Thành, sau khi ăn xong hai người nhanh chóng thu dọn hành lý, tắm rửa nghỉ ngơi, đi dạo nửa ngày còn leo núi, Vu Chu mệt rã rời, Tô Xướng ngồi ở bên giường học nàng tối hôm qua giúp nàng mát xa thả lỏng như vậy.

Vu Chu vừa ngứa vừa thoải mái, thỉnh thoảng nâng người lên hôn cô, lại nằm trở về lướt Weibo.

Theo thói quen tìm kiếm "Tô Xướng", kéo xuống, đều không khác gì bình thường, muốn thoát ra, lại liếc tới cái gì, nhất thời dựng tóc gáy.

Nàng mở to mắt, nhấn vào bài Weibo kia, phóng to ảnh chụp.

Là bản thân nàng.

Là bức ảnh chụp chung lúc trưa nàng và Tô Xướng ra khỏi khách sạn. Vì lý do người chụp hộ hôm trước, hai người không nắm tay đi ra, nên giữ khoảng cách một trước một sau, nhưng vẫn có thể thấy khá thân thiết, còn đội mũ nồi cùng kiểu nhưng khác màu.

Tấm thứ hai là hai cô đứng ở cửa khách sạn chờ xe, Tô Xướng cúi đầu xem điện thoại, nàng ở một bên nghiêng đầu nói chuyện với Tô Xướng.

Dù sao CV không phải minh tinh, Vu Chu bình thường đi ra ngoài với Tô Xướng, sẽ không bị chụp, cho nên nàng chưa từng nghĩ tới chuyện này, xem nội dung Weibo, hẳn là mấy fan cũ, nghe nói Tô Xướng ở chỗ này ghi hình chương trình, khách mời đều ở khách sạn này, bởi vậy họ cũng đặt phòng ở khách sạn bên cạnh.

Buổi trưa vốn định ra ngoài ăn cơm, đi dạo một vòng trước cửa khách sạn, thế mà lại vừa vặn gặp được.

Tô Xướng đi vội, các fan còn chưa qua đường cái, cô đã lên xe, không xin chữ ký cũng không chào hỏi, may mắn điện thoại chụp ảnh không tệ, chụp rất rõ nét.

Dù sao cũng là chụp lén, họ không đăng lên siêu thoại, chỉ đăng lên Weibo cá nhân, nhưng fan phần lớn là fan của Tô Xướng, có chút kích động, chia sẻ chừng mười cái.

Vu Chu trong nháy mắt luống cuống, nàng chỉ là một người bình thường, chưa từng nghĩ tới mình sẽ bị chụp ảnh, hơn nữa còn đăng lên mạng. Thấy có người trong bình luận hỏi: "Bên cạnh là ai vậy?"

"Trợ lý hả?"

"Chắc là bạn á, trợ lý có lẽ sẽ không đội mũ giống nhau đâu."

Lần đầu tiên bị người lạ bình phẩm như vậy, cổ họng nàng đều run rẩy, da đầu tê dại cảm giác cụ thể đến phản ứng sinh lý, giống như có một trăm con kiến cắn rễ tóc nàng, muốn nhấc cả da đầu lên.

"Chúc Chúc?" Tô Xướng nhìn nàng trầm mặc rất lâu, nhẹ nhàng bóp bắp chân nàng, gọi nàng hoàn hồn.

"Hả?" Vu Chu ngẩng đầu nhìn cô.

"Đang xem cái gì vậy?"

Vu Chu tùy tiện bấm điện thoại hai cái: "Không có gì, giúp em mát xa đùi phải được không, chỗ đó cũng đau."

Nàng rất ít khi dùng giọng điệu này làm nũng, Tô Xướng cười, cúi cổ xuống giúp nàng mát xa.

Vu Chu xuất thần nhìn chằm chằm bóng dưới lông mi Tô Xướng, đầu óc trống rỗng, nàng càng không ngừng tự nói với mình, cái này cũng không có gì, quay cũng không tính là xấu, có thể học như Tô Xướng không, thẳng thắn một chút, mình cũng chưa từng làm chuyện gì xấu, làm gì mà sợ bị phơi bày ra như vậy?

Nhìn người bạn trước mắt này, lý lịch trên Baidu nhìn một cái không sót gì, ra ngoài bị ai chụp cũng không sao cả, vừa nhìn liền trong sạch. Còn Vu Chu thì ngược lại, không muốn bản thân lộ diện trên mạng chút nào.

Nàng cũng không phân tích được tại sao mình lại lén lút, kết luận cuối cùng là, có lẽ có người trời sinh đã thích hợp làm người của công chúng, mà có người trời sinh sợ hãi bị kính lúp quan sát.

Đây đối với nàng mà nói không thể nghi ngờ là một chuyện kinh khủng, khiến nàng có thể nhớ thương rất nhiều ngày.

Tắt đèn, phòng cũng vào ban đêm, Tô Xướng ở bên cạnh ngủ rất yên tĩnh. Vu Chu vào nhà vệ sinh đi vệ sinh, ngồi ở trên bồn cầu xem bài Weibo kia, lại thêm năm sáu lượt chia sẻ, còn tăng thêm ba mươi bình luận, nàng lần lượt nhấn vào trang chủ của người chia sẻ, dưới lượt chia sẻ của họ, còn có người khác bình luận.

Nàng xem xong từng cái một, xem những người đó hỏi người này là ai, quan hệ như thế nào, sao lại cùng đến ghi hình chương trình, lúc hỏi thăm lẫn nhau ghi hình có thấy không, hoặc là hỏi có phải Xướng của tôi có quản lý hay không.

Còn có người ở trên siêu thoại của Tô Xướng đăng Weibo nói: "Ảnh gì vậy? Có thể cho con xem thử không?"

Đây là lần đầu tiên Vu Chu bị cuốn vào một cuộc thảo luận trên mạng, nhiều hơn cả một bộ tiểu thuyết của nàng cộng lại.

Nàng không hiểu những phỏng đoán này có lên men hay không, có nên nói cho Tô Xướng hay không, nhưng theo bản năng muốn giữ chuyện này qua đi.

Trở lại giường, quay lưng về phía Tô Xướng nằm nghiêng, thỉnh thoảng tìm kiếm "Tô Xướng", đổi mới xem có người tiếp tục đăng hay không, nàng nghĩ, nếu chia sẻ và thảo luận không tăng thêm nữa, hẳn là coi như qua đi.

Trằn trọc đến tờ mờ sáng, vừa thấy điện thoại đã qua bốn giờ, thật sự chịu không nổi, ngã đầu mê man.

Một bàn tay phía sau thò tới, cầm lấy điện thoại bên gối nàng, Tô Xướng ngồi dậy, tựa vào đầu giường, ấn vân tay mở khóa.

Trong bóng tối phát ra ánh sáng hơi chói mắt, chợt xuất hiện chính là giao diện tìm kiếm "Tô Xướng", lướt xuống hai trang, đó là ảnh chụp chung của hai cô.

Tô Xướng mím môi nhìn một chút, sau đó cầm lấy điện thoại của mình, gửi tin nhắn riêng cho fan lâu năm.

Bình minh yên tĩnh đến hít thở cũng có thể nghe thấy, cô như trăng sáng ở trong ánh sáng yếu ớt bao phủ gõ chữ.

"Xin chào, tôi là Tô Xướng, vô cùng cảm ơn sự quan tâm của bạn dành cho tôi, tới đây tham gia chương trình vất vả rồi, hy vọng lần sau có cơ hội có thể chào hỏi tâm sự đàng hoàng. Có một việc muốn nhờ bạn, trên ảnh bạn chụp có bạn tốt ngoài đời của tôi, tôi hy vọng có thể bảo vệ sự riêng tư của cô ấy, cho nên, phiền bạn xóa đi được không? Cảm ơn rất nhiều."

Lại gửi cho quản trị viên của siêu thoại, nhờ cô ấy chặn ảnh lại.

Sau khi xử lý xong, Tô Xướng nhẹ nhàng đặt điện thoại lên tủ đầu giường, liếc nhìn TV tối đen như mực, lại liếc nhìn ngoài cửa sổ trời chưa sáng, cuối cùng cô cúi đầu, sờ sờ tóc Vu Chu.

Vu Chu ngủ rất say, hẳn là có một giấc ngủ ngon, nếu như không có chuyện nhỏ trước khi ngủ này.

Rốt cuộc Tô Xướng cũng hiểu được, thật ra Vu Chu kích động đối với minh tinh, cũng như việc nói rằng muốn có chữ ký, chỉ là bề ngoài, là sự ngưỡng mộ từ ngoài giới đối với trong giới. Thực tế, nếu nàng đặt mình vào lưu lượng, sẽ cảm thấy sợ hãi, lo lắng và hồi hộp.

Các cô ở phương diện này rất không giống nhau. Vu Chu chỉ mong ở trong vườn hoa của mình chơi đùa, e ngại gió tanh mưa máu từ bên ngoài đến. Còn Tô Xướng từ nhỏ đến lớn đều không sợ ánh mắt, không sợ soi mói, không sợ tranh luận, thậm chí ID của cô ở bất cứ nền tảng mạng xã hội nào cũng là tên thật, cho nên trước đó, Tô Xướng không đứng ở góc độ của Vu Chu, đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ.

Cô thấy rất có lỗi với Vu Chu.

Bây giờ cô đã biết, cô sẽ bảo vệ tốt chiếc thuyền nhỏ này, chiếc thuyền vừa dũng cảm vừa yếu ớt.

Chỉ mong mỗi ngày nàng đều có một giấc ngủ ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro