Chương 98

Vu Chu đứng ở trên bục, người đều choáng váng.

Nàng có thể nghe thấy tiếng lông mi đan xen của mình, có thể nghe thấy tiếng xương cổ mình khẽ rung động, có thể nghe thấy tiếng cười đùa của đồng nghiệp cách đó không xa, giống như một cái túi chống gió, nhanh chóng thu hết âm thanh xung quanh, cuối cùng nàng nghe thấy tiếng mình nuốt xuống cổ họng.

"Tô..."

Tô Xướng?

Hai chữ này không nói ra khỏi miệng, bởi vì khóe miệng nàng đã tê dại.

Bất ngờ thường đến muộn, mãi đến khi hình tượng ảo ngầu lòi và đầy sức sống trong màn hình khoanh tay lại, kiêu ngạo gật đầu một cái, nàng mới sực tỉnh.

Mặt hồ trong lòng có từng vòng từng vòng gợn sóng, sau đó là bọt nước tinh tế dày đặc, có nham thạch rung chuyển ở đáy hồ, mặt nước sắp sôi trào lên.

Mẹ ơi.

Nàng theo bản năng hai tay che miệng, lại nhanh chóng nhìn bốn phía, lại ngã trái ngã phải đánh giá hình tượng hư cấu. Thật buồn cười, mặc quần áo giống như chiến sĩ tận thế, tóc buộc cao, mắt chớp chớp, có cảm giác bễ nghễ từ trên xuống dưới.

Bên cạnh màn hình hiển thị tên cô ấy: "Ngự Linh Cơ".

Thương hiệu đồ uống thể thao đưa ra bộ sưu tập này được gọi là "Cảm hứng", có lẽ là từ cái tên này mà ra.

Vu Chu buông tay xuống, không biết phải nói gì, gượng gạo chào một cái: "Hi."

"Hi." Ngự Linh Cơ vẫy tay.

Nhân viên công tác bên cạnh cầm mic nói: "Bạn có thể tương tác với Ngự Linh Cơ của chúng tôi, đoán đố hay chơi trò chơi đều được."

Ngự Linh Cơ trên màn hình nhìn nàng, sợi tóc khẽ động, tay chân nhoáng lên một cái, hai mắt nhắm lại, lẳng lặng chờ đợi.

Nhưng Vu Chu bỗng nhiên từ trong lời nói của nhân viên công tác nghĩ tới rất nhiều.

Nàng nghĩ mười phút trước, nhìn thấy sự tương tác nhiệt tình, thế mà lại là Tô Xướng, nhân viên công tác còn nói, có thể cùng cô giải đố, trò chuyện, chơi trò chơi.

Với sự hiểu biết nông cạn về sự nghiệp của Tô Xướng, cho tới bây giờ nàng chưa từng tiếp nhận công việc như vậy, cũng không thích tương tác với người khác, cho nên, cô là vì chờ đợi mình, mới như vậy sao?

Vành mắt Vu Chu đột nhiên đỏ lên, rất không nỡ, giống như nhìn thấy Tô Xướng bị vây ở phía sau màn hình.

Ngự Linh Cơ mở miệng, giọng nói vẫn đẹp như cũ: "Sao vậy?"

Giống như vô số lần ôm Vu Chu thì nỉ non.

Giọng nói kết hợp với khuôn mặt cao ngạo của Ngự Linh Cơ, có chút không thích hợp.

Vu Chu hít mũi, cố gắng nhịn xuống, cúi đầu đá nhẹ lên bục, nói: "Nhìn thấy chị rất vui."

Không chỉ hôm nay, càng không chỉ mỗi lúc này, nàng cảm thấy, trong cuộc đời mình gặp được Tô Xướng, thật sự rất vui vẻ.

Trước khi gặp Tô Xướng, cuộc sống của nàng không có gì bất ngờ, nàng đặt hết tất cả ảo tưởng vào trong con chữ, bởi vì bình thường, bởi vì bình thường, nàng chỉ có thể tưởng tượng muôn màu muôn vẻ trong câu chuyện bịa đặt, thoát khỏi công việc rườm rà mà khô khan, làm một người phản nghịch tùy tâm sở dục.

Còn Tô Xướng, là người dẫn dắt ảo tưởng của cô vào cuộc sống.

Trong cuộc đời nàng rốt cuộc cũng có một cuốn album ảnh, có thể ghi lại rất nhiều khoảnh khắc kỷ niệm đáng giá, nàng sẽ vuốt ve chúng nhiều lần, cho đến khi trang giấy ố vàng.

Nàng hoàn toàn hiểu được hình dạng của tình yêu, là dây thừng, là xích sắt, bị nó một lần lại một lần quấn quanh, một lần lại một lần cứu vớt.

Vu Chu và Ngự Linh Cơ nhìn nhau qua màn hình, không ai nói gì.

Nhân viên công tác nhìn cục diện này, có chút bối rối, do dự mở miệng: "Nếu như bạn có chuyện gì không vui, cũng có thể nói với Ngự Linh Cơ của chúng trôi, tâm sự tâm trạng sẽ tốt hơn rất nhiều đấy!"

Vu Chu nhìn Ngự Linh Cơ, lắc đầu: "Tôi không có chuyện không vui."

Nàng nghẹn ngào, nhưng giây sau lại cười, nước mắt "bộp" một tiếng rơi xuống: "Rất vui được biết bạn, giọng nói của bạn rất giống một người bạn của tôi, nhưng diện mạo thì không giống lắm, cô ấy không nhiệt tình như vậy, cô ấy không thích nói chuyện với người khác."

"Lúc tôi gặp cô ấy, rất buồn cười," Vu Chu hai tay ôm túi, cười một tiếng, "Lúc ấy tôi còn cảm thấy tính cách cô ấy rất kỳ lạ, không biết nghĩ như thế nào, có đôi khi hẹn tôi, có đôi khi lại không thích để ý đến tôi."

"Khi đó tôi nghĩ, mẹ ơi, sao lại có người như vậy, rốt cuộc là muốn gặp mình, hay là không muốn gặp mình?"

Ngự Linh Cơ trầm mặc, im lặng nghe nàng nói chuyện.

"Sau đó tôi có lần chơi game, dùng Thật hay Thách làm cái cớ, lấy dũng khí gọi điện thoại cho cô ấy."

"Hiện tại tôi đang suy nghĩ, nếu như lúc ấy tôi không gọi, hai chúng tôi có phải sẽ đứt đoạn hay không?"

Nàng nói năng lộn xộn, mím nước mắt rơi xuống. Nhân viên công tác hoảng hốt, nhưng Vu Chu cũng không để ý tới cái gì, nàng cũng chỉ nhìn Ngự Linh Cơ, cũng xuyên qua cô ấy nhìn một người khác.

Người kia hơn một năm trước.

Không biết tại sao đột nhiên nghĩ đến những thứ này, có thể nhân tính chính là như thế, khi cảm thấy cực kỳ cực kỳ viên mãn, bản năng lại là sợ hãi. Lúc trước có quá nhiều cái cúc áo, nếu như không cẩn thận cài sai một cái, hai cô có lẽ đều không có khả năng.

"Hơn nữa, nếu hôm đó không phải lúc ăn cơm cô ấy đúng lúc đến tháng, tôi đi chăm sóc cô ấy, có phải cô ấy sẽ không thích tôi không?"

"Tôi không biết, tôi cũng chưa từng hỏi cô ấy."

"Còn có người môi giới kia, nếu như anh ta không hố tôi, tôi cũng sẽ không đến nhà cô ấy, bạn biết không?"

Vu Chu lau nước mắt trên mặt, hít mũi thật mạnh, nói với Ngự Linh Cơ: "Tôi nói những lời này, chính là cảm thấy rất thần kỳ."

"Hai chúng tôi không hiểu sao lại đến với nhau, sau đó có một ngày tôi nói với cô ấy, 'Em cảm thấy chị sẽ cứu em'."

"Cô ấy hỏi tại sao tôi lại cảm thấy như vậy."

"Tôi nói 'Em không biết, chỉ là em cảm thấy chị sẽ cứu em, vĩnh viễn đều sẽ cứu em'."

Sao nàng lại nói ra những lời này với một người lạnh lùng xa cách như vậy chứ? Từ khi nào mà nàng lại chắc chắn về tình yêu của mình như vậy, nhận định cô sẽ là vị cứu tinh của mình chứ?

Quan hệ giữa người với người, thật kỳ diệu.

Mà càng kỳ diệu hơn chính là, Tô Xướng thật sự làm được. Cô xuất hiện khi Vu Chu bị cuộc sống tra tấn không thành hình người, chỉ gọi tên cô, Vu Chu sẽ từ trong không khí loãng tỉnh lại, có thể vắt ra nước trái tim bị áp bách mấy, khóc đến trời đất mờ mịt, khóc đến đầu óc choáng váng.

Giống như hôm sinh nhật, Tô Xướng mệt mỏi chạy về, Vu Chu khóc nói: "Tô Xướng, có người bắt nạt em."

Lần này nàng không nói những lời này, nhưng nàng biết Tô Xướng hiểu.

Công việc bắt nạt nàng, cuộc sống bắt nạt nàng, Tô Xướng vĩnh viễn đều sẽ cứu nàng.

Không có phương thức lên sân khấu kinh thiên động địa gì, cũng không có vả mặt như trong phim, Tô Xướng ngay cả cứu nàng cũng rất cẩn thận từng li từng tí, sợ trực tiếp đến ảnh hưởng đến nàng, cho nên giấu ở trong màn hình, chờ nàng tới, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Vu Chu".

Không cần nói gì nữa, cô kéo tay Vu Chu đang chết đuối.

Nhân viên công tác đưa khăn giấy và một chai nước uống lên, an ủi Vu Chu nói đừng khóc, còn nói Ngự Linh Cơ tặng nàng một chai nước uống, hy vọng nàng uống có thể ngọt ngào, vui vẻ lên.

Vu Chu cầm nước uống, nức nở nói: "Cảm ơn, tôi rất vui."

Dáng vẻ có chút đáng yêu, nhân viên công tác buồn cười, Vu Chu lại hỏi: "Cô ấy tặng tôi có trừ tiền lương của cô ấy không, để tôi tính tiền đi, các anh đừng trừ tiền cô ấy."

Nàng nghe thấy Ngự Linh Cơ phía sau màn hình nhịn không được bật cười, trong nụ cười mang theo ý ẩm ướt không rõ ràng.

Nhân viên công tác cũng cười theo, thấy nàng bình thường, yên tâm, nói: "Đây là bên nhãn hành chúng tôi tặng, mỗi ngày có số lượng hoạt động, không trừ tiền của chúng tôi."

"A a a, vậy thì được." Vu Chu muốn nói gì đó, lại sợ ở lại quá lâu khiến người ta vây xem, nàng lấy khăn giấy lau nước mắt, liếc nhìn Ngự Linh Cơ, hỏi nhân viên công tác, "Mấy giờ các anh kết thúc vậy?"

Nàng không muốn Tô Xướng làm việc quá lâu, lưng cô không khoẻ, rất khiến người ta lo lắng.

"Sắp rồi." Nhân viên công tác nói.

"À, vậy..."

Mũi chân Vu Chu giật giật, nhìn về phía Ngự Linh Cơ: "Vậy, tạm biệt?"

"Tạm biệt." Ngự Linh Cơ nghiêng đầu, dịu dàng nói.

Vu Chu cầm đồ uống, từng bước từng bước rời khỏi bục, vừa uống đồ uống vừa nhìn nhân viên công tác chuyển tới phía sau màn hình, không biết có phải đi nói gì với Tô Xướng hay không.

Rất muốn gặp Tô Xướng, nhưng nàng không thể.

Nàng nâng trái tim nhỏ suýt chút nữa không khóc, quyết định ngồi xuống bồn hoa bên cạnh nhìn, chờ Tô Xướng kết thúc công việc. Nhưng không lâu sau, đồng nghiệp tới tìm nàng, nói đi tập hợp, sắp ngồi xe buýt trở về.

Vu Chu rất buồn bực, vùi đầu gửi WeChat cho Tô Xướng, nói về thành phố, bảo cô đừng làm việc quá lâu, gặp nhau ở nhà.

Lại nhìn Ngự Linh Cơ trên màn hình, chụp được hai tấm ảnh, cùng đồng nghiệp chạy đi lấy đồ lên xe.

Nửa tiếng sau, trời cũng sắp tối, khu thương mại trống rỗng như còn đang xây dựng. Màn hình cảm giác khoa học kỹ thuật ảm đạm xuống, ánh đèn âm hưởng cũng dừng lại, nhân viên công tác bắt đầu dỡ biển quảng cáo, cuốn banner, vận chuyển từng thùng đồ uống.

Phía sau sân khấu, nhân viên phụ trách động bộ tháo thiết bị cảm biến trên người Tô Xướng, sau đó cô đi thay trang phục motion-capture, lấy ra trả cho bên nhãn hàng.

Tiểu Cảnh đến gần cô, luôn miệng nói: "Cô Tô vất vả rồi."

Tô Xướng cười, nhẹ giọng nói: "Không vất vả, rất thú vị."

Những thứ này ở phía sau màn hình diễn dịch, gọi là "trung chi nhân*", loại hạng mục này từ trước đến nay đều là tìm CV không biết tên, bởi vì làm rất mệt mà tiền lại ít, còn không thể lộ ra chút nào, ngay cả tên cũng sẽ không để lại.

*'Trung chi nhân' (中之人) là một thuật ngữ phổ biến trên mạng, bắt nguồn từ tiếng Nhật '中の人', chỉ người điều khiển các vtuber (người dẫn chương trình ảo) trong các buổi phát sóng trực tiếp, và cũng được dùng để chỉ bất kỳ người nào cung cấp nguồn âm thanh.

Bình thường mà nói, phàm là có chút danh tiếng, cũng sẽ không lựa chọn loại hạng mục này.

"Trung chi nhân" ban đầu đột nhiên bị cảm, giọng bị khàn, thời gian lại rất gấp, xung quanh Tiểu Cảnh tìm chẳng thấy người, nhờ mấy đạo diễn đăng lên vòng bạn bè. Một ngày trước đạo diễn lồng tiếng nói, có người nhận.

Cô ấy không nghĩ tới, người này là Tô Xướng.

Khi biết được cô ấy vô cùng hoảng, giải thích với đạo diễn lồng tiếng, dự toán hạng mục này có hạn, hơn nữa ở nơi khá xa, cho dù là cô Tô, nửa ngày cũng chỉ có thể cho mấy trăm tệ.

Đạo diễn trả lời, không thành vấn đề.

Tiểu Cảnh ôm tâm trạng thấp thỏm chờ Tô Xướng, cho tới bây giờ làm việc xong, vẫn còn hoảng, có lẽ thật sự là cảm thấy thú vị mới tới.

Cô ấy đưa mắt nhìn Tô Xướng lái xe rời đi, cầm trang phục motion-capture trở về, có thể sờ thấy một lớp mồ hôi mỏng bên trong trang phục motion-capture.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro