Chương 12
Băng qua khu rừng rậm bao quanh thành phố Tạp Phi, là cánh đồng bát ngát rộng lớn ở tầng thứ 3 trên mặt đất.
Giữa cánh đồng được trồng các loại rau củ và ngũ cốc tươi xanh theo mùa. Các trang trại được sắp xếp thành hàng, chỉnh tề thẳng tắp xuyên qua cánh đồng. Công nhân nông dân đông như kiến làm lụm bận rộn trên đồng.
Sau khi bay hết tốc lực qua cánh đồng trong mười phút, họ đã đến khu 3 ở ngoại thành. Đó là một thành phố, nhưng thoạt nhìn giống một thị trấn nhỏ đơn sơ hơn.
Vài tòa nhà cao hơn mười tầng, bốn con phố dài và một quảng trường. Mọi nẻo đường, quảng trường ngập tràn bóng bay hai lớp rực rỡ, cư dân cầm hoa tươi chen chúc ở hai bên đường, thấy xe bay phóng nhanh qua là lập tức vẫy tay hoan hô nghênh đón.
Xe bay đậu xuống quảng trường trung tâm.
Người lãnh đạo khu 3 vội vàng đi tới, khom lưng cúi chào Dụ Ngôn và Khổng Tuyết Nhi.
Khổng Tuyết Nhi vừa xuống xe đã bị Khu Trưởng phu nhân nhét cho một bó hoa.
Vài người đứng ở đầu xe yêu cầu phóng viên chụp mấy tấm ảnh, rồi theo Khu Trưởng trở về khách sạn đã được an bài để nghỉ ngơi.
Dùng xong cơm trưa mới bắt đầu chuỗi hoạt động thăm nom an ủi trong vòng 2 ngày 1 đêm.
Phòng khách sạn nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, ban công rộng lớn và sáng sủa. Chú Trần trước tiên là đến khách sạn, sửa sang lại phòng theo yêu cầu của Khổng Tuyết Nhi rồi đợi nàng đến.
Dụ Ngôn vừa nhận phòng đã bắt đầu bận rộn. Cô phải nắm chi tiết các hoạt động, tiến trình đi động viên, giữa chừng còn phải tiếp kiến lãnh đạo khu 3, đồng thời phải xem nhiều loại báo cáo, thư mời, đơn đề xuất phúc lợi...
Khổng Tuyết Nhi thì đi bồi tiếp phu nhân của những người có chức trách tại ban công.
Các vị phu nhân này đều là Omega, tụ tập ở một chỗ đề tài không phải chuyện dài ngắn trong nhà, thì là quần áo và trang sức.
Khổng Tuyết Nhi ứng phó câu được câu không, trong lòng chỉ cảm thấy nhàm chán.
"Mọi người có biết chuyện khu 1 tầng trên mặt đất hôm nay xảy ra náo loạn không?" Một nam Omega đột nhiên nói, "Có đến mấy vạn người tham gia, giao thông khu 1 đều bị tê liệt."
Khổng Tuyết Nhi có điểm hứng thú, "Sao vậy?"
Cảm thấy Khổng Tuyết Nhi quan tâm, người nọ lập tức bật máy tuyền tin để phát tin tức kia lên màn hình.
"Là Alpha nữ yêu cầu quyền lợi." Người nọ vừa nhìn vừa nói, "Họ hy vọng rằng nữ Alpha có thể gia nhập quân đội, yêu cầu chỉ tiêu đăng ký vào các học viện quân sự có thể được giảm xuống giống như nam Alpha."
Một người khác rất nhanh tiếp lời, "Làm sao có khả năng? Nữ Alpha vốn yếu hơn, nếu chỉ tiêu không cao một chút, chẳng phải về sau trên chiến trường sẽ thành gánh nặng sao?"
Nói xong, bầu không khí ngoài ban công liền đọng lại.
Mọi người đều biết, Dụ Ngôn chính là nữ Alpha trứ danh trong quân đội.
Người vừa nói chuyện không khỏi khẩn trương nhìn Khổng Tuyết Nhi, lúng túng nói, "Nhưng không bao gồm Dụ Thượng Tướng, Dụ Thượng Tướng rất lợi hại, không phải người bình thường..."
Khổng Tuyết Nhi cười một chút, không muốn trả lời.
Khu Trưởng phu nhân cố gắng chuyển hướng đề tài, "Tôi nghe nói gần đây Dụ Thượng Tướng thân thể không được tốt lắm, còn phải dùng Trung dược. Đúng lúc tôi có quen một bác sĩ Trung Y già, đã 190 tuổi rồi, ba đời nhà ổng đều làm Trung Y, rất là lợi hại, kinh nghiệm cũng phong phú."
Khổng Tuyết Nhi ngồi thẳng người, nhìn thoáng về chú Trần đang canh giữ ở bên cạnh, rồi lại nhìn Khu Trưởng phu nhân, "Tôi chưa bao giờ ở bên ngoài nói rằng Dụ Thượng Tướng thân thể không tốt. Làm sao cô biết được?"
Khu Trưởng phu nhân bị hỏi đến ngốc, mơ mơ hồ hồ, "Nghe ở chỗ nào tôi cũng đã quên. Có thể là tôi đã nhớ nhầm..."
Khổng Tuyết Nhi gật gật đầu, nâng ly lên nhấp một ngụm cà phê.
Sau đó, bầu không khí chợt trở nên yên ắng. Những người có mặt đều sợ vô tình nói sai gì đó, nên chỉ nói đi nói lại một ít gia sự cùng thời trang.
Giữa trưa.
Cơm trưa dùng tại nhà hàng khách sạn.
Khổng Tuyết Nhi gọi một phần beefsteak, phục vụ đưa lên, nàng liền đẩy miếng beefsteak đến trước mặt Dụ Ngôn đang ngồi bên cạnh.
Dụ Ngôn giương mắt nhìn nàng, Khổng Tuyết Nhi cong môi cười, mang theo một chút làm nũng nói nhỏ, "Tôi không cắt được."
Dụ Ngôn tiếp nhận đĩa thịt bò, phi thường chỉnh tề giúp nàng cắt thành những miếng nhỏ cùng kích thước.
Khổng Tuyết Nhi chống cằm, ánh mắt thâm tình, nàng mỉm cười nhìn cô cắt thịt.
Khu Trưởng nắm bắt mọi cơ hội để lấy lòng, vội nói, "Tình cảm của Thượng Tướng và phu nhân so với trong tin tức còn tốt hơn vạn phần!"
Khổng Tuyết Nhi mỉm cười, được khen đến tâm tình thoải mái, mặt mày ôn nhu sáng ngời, "Đương nhiên, Dụ Thượng Tướng là người tốt nhất trên đời."
Dụ Ngôn liếc nhìn nàng một cái, Khổng Tuyết Nhi cười càng thêm phần quyến rũ. Đồng thời nàng ở dưới bàn duỗi chân, câu lấy chân Dụ Ngôn, ái muội mà cọ lên xuống.
Con dao cắt miếng beefsteak của Dụ Ngôn bị trượt, va vào đĩa sứ vang lên một tiếng, cô nhìn về phía Khổng Tuyết Nhi cảnh cáo.
Khổng Tuyết Nhi nụ cười càng thêm tươi đẹp, "Cảm ơn Thượng Tướng đã cắt dùm nha."
Dụ Ngôn thu hồi ánh mắt, dùng sức cắt khối cuối cùng, "Không cần cảm ơn."
Cô đẩy chiếc đĩa lại trước mặt Khổng Tuyết Nhi.
Mà ở dưới bàn, chân của Khổng Tuyết Nhi đã cọ lên trên đầu gối của Dụ Ngôn.
Dụ Ngôn sắc mặt bình tĩnh, lợi dụng việc sửa lại miếng khăn trên đùi, cô siết chặt cổ chân lộn xộn của Khổng Tuyết Nhi, thoáng dùng sức, đủ để gây đau đớn nhưng không làm tổn thương đến gân cốt.
Khổng Tuyết Nhi rụt chân lại, nhưng ngoài miệng lại cực kỳ kiêu ngạo làm càn, "Thượng Tướng, người ở chỗ này sờ chân tôi làm gì?"
Những người còn lại trên bàn, "!!!"
Dụ Ngôn tăng thêm chút sức lực, siết chặt đến Khổng Tuyết Nhi phải nhổm dậy, "Trên váy cô có dính cái gì đó."
Cô nắm cổ chân của Khổng Tuyết Nhi ném trở về.
Khổng Tuyết Nhi trượt xuống, người hơi nghiêng ngả, nàng thuận theo thay đổi tư thế rồi ngồi ổn định trở lại. Dưới ánh mắt khiếp sợ, bối rối xen lẫn tò mò của mọi người, nàng phi thường dương dương tự đắc mà ăn miếng beefsteak.
Sau bữa trưa, hoạt động động viên nhàm chán chính thức bắt đầu.
Địa điểm đã được quyết định trước, là một điền khu truyền thống, một điền khu kiểu mới, còn có một chuyến thăm thôn nông trại mới, và vấn an viện phúc lợi chung của khu 3.
Toàn bộ khu 3 có hơn một ngàn mẫu diện tích là đồng ruộng truyền thống, là vùng canh tác hoàn toàn do sức lao động của con người chi phối. Nghe nói đây là cách duy nhất để đảm bảo sự tự nhiên thuần khiết của rau củ. Phần sản lượng cây trồng này chỉ cung cấp cho tầng không trung.
Mười nông dân xuất sắc đã được chọn để chờ sẵn trên các cánh đồng.
Dụ Ngôn đi qua, theo dõi quá trình hỏi han, gửi quà, bắt tay hàn thuyên, bày tỏ sự quan tâm. Phóng viên thì đã có mặt ở một bên quay chụp lại toàn bộ quá trình.
Mười người nông dân đều có nước da ngăm đen, câu nệ mà cúi đầu. Dụ Ngôn hỏi một câu, họ đáp một câu. Không có hành động dư, không có lời nói thừa. Chỉ có bứt rứt bất an cùng khẩn trương.
Dụ Ngôn bắt tay từng người một, giữa chừng, một nam Beta đột nhiên nhướn mi, cực nhanh liếc mắt một cái nhìn Dụ Ngôn.
Dụ Ngôn và Khổng Tuyết Nhi đồng thời chú ý đến ánh mắt khác thường của hắn.
Khổng Tuyết Nhi tiến lên một bước, dựa gần xe lăn của Dụ Ngôn.
Nhưng trừ chuyện này ra, hết thảy đều thuận lợi.
Không có gì xảy ra cho đến khi họ chuyển đến cánh đồng tiếp theo.
Buổi chiều động viên kết thúc suôn sẻ, 8 giờ cử hành tiệc tối, cho đến 11 giờ.
Rốt cuộc cũng có thể về khách sạn nghỉ ngơi thanh tịnh.
Vào phòng, Khổng Tuyết Nhi liền ngã ở trên giường, "Mệt mỏi quá... Phu nhân Thượng Tướng quả nhiên là không dễ làm..."
Dụ Ngôn đang ở trong phòng khách, nâng cằm để Tạ Khả Dần cởi áo khoác quân sự cho cô.
Dư quang nhìn thấy Khổng Tuyết Nhi thế mà chưa cởi giày liền nằm trên giường, cô không khỏi nhíu mày lên tiếng, "Cởi giày."
"Ừm." Khổng Tuyết Nhi ngoan ngoãn đáp lại một tiếng, nhanh chóng cởi giày, xoay người nằm nghiêng, xoa xoa mắt cá chân, ủy ủy khuất khuất mà nói, "Hôm nay Thượng Tướng nắm chân người ta đau quá nha..."
Nàng nói lời này dùng đến tám, chín phần nũng nịu, Tạ Khả Dần nghe được ngón tay không khỏi run lên, cô không thể không đánh giá sắc mặt của Thượng Tướng. Cô phát hiện Thượng Tướng của bọn họ trước giờ luôn nghiêm túc đứng đắn, ít nói ít cười không chỉ không có tức giận, thậm chí còn thực sự nhìn vào chân Khổng Tuyết Nhi mà hừ một tiếng, "Xứng đáng."
Tạ Khả Dần ngơ ngác mà cởi bỏ áo khoác của Thượng Tướng, lại ngơ ngác cầm nó đi treo.
Cô như thế nào lại cảm thấy Thượng Tướng của bọn họ dường như có một chút khác biệt, nhưng khác biệt cụ thể thế nào thì Tạ Khả Dần lại không thể nghĩ ra.
Tạ Khả Dần treo xong áo, quay người lại liền nhìn thấy Dụ Ngôn đã tự mình điều khiển xe lăn đến gần Khổng Tuyết Nhi đang nằm trên giường.
Khổng Tuyết Nhi vẫn lười biếng nằm dài, nhìn Dụ Ngôn cười, "Thượng Tướng muốn đi tắm sao? Hôm nay Số 1 không có ở đây, hay là để tôi giúp cô?"
Dụ Ngôn quay lưng về phía Tạ Khả Dần, không nhìn thấy được biểu tình của cô, nhưng giọng nói rất là bình tĩnh.
"Về sau ở bên ngoài, cô lại động tay động chân với tôi, tôi sẽ đem tay chân cô chặt đứt."
Tạ Khả Dần nghe xong, trong lòng khẽ gật đầu, đây mới là phong cách uy hiếp tàn nhẫn của Thượng Tướng bọn họ.
Nhưng Khổng Tuyết Nhi không chỉ không bị lời uy hiếp này làm cho sợ hãi, còn cực kỳ, phi thường, thập phần kiêu ngạo mà duỗi chân đặt trên đùi Dụ Ngôn, "Chặt đi nè, chặt gãy rồi thì mỗi ngày về sau tôi liền giành xe lăn của cô."
Nàng mặc tất chân trong váy, tấm lụa đen ôm sát đường cong bắp chân, tinh tế lại cân xứng.
Dụ Ngôn nhìn thoáng qua, không lưu tình mà đánh một cái vào chân nàng.
Khổng Tuyết Nhi kêu đau một tiếng, ôm cẳng chân ngồi dậy, ủy khuất mà oán trách, "Cô xuống tay thực sự quá độc ác, khẳng định là đỏ lên hết rồi."
Nói xong, nàng liền vén váy lên, để lộ gần hết đôi chân thon, lại còn chuẩn bị cởi tất chân.
Tạ Khả Dần ở một bên chứng kiến, không khỏi hít sâu một hơi. Dụ Ngôn ngay lập tức quay đầu lại, ánh mắt sắc bén, "Còn ở đây làm gì?"
Tạ Khả Dần run lên, nghĩ thầm cô cũng đâu có bảo tôi đi.
"Vậy tôi đi trước." Tạ Khả Dần vội vàng nói, "Thượng Tướng có gì phân phó thì hãy kêu tôi."
Dụ Ngôn lạnh lùng nhìn cô. Khổng Tuyết Nhi vẫn duy trì một chân cong lên, tư thế chuẩn bị cởi tất, mỉm cười với Tạ Khả Dần, "Ngủ ngon nhé, tiểu Tạ."
Tạ Khả Dần không dám đáp lại, vội vàng chạy đi.
Sau đó Dụ Ngôn lạnh mặt nhìn Khổng Tuyết Nhi, trước khi cô kịp nói gì, Khổng Tuyết Nhi đã chủ động kéo váy xuống, sửa sang lại đàng hoàng.
Dụ Ngôn ngược lại thấy nghẹn trong cổ họng, không nuốt xuống được.
Tạ Khả Dần vừa đi, nàng liền ngừng vén váy lên, đây là ý tứ gì?
Khổng Tuyết Nhi xuống giường, vuốt lại mái tóc tán loạn, sợi tóc mềm mại vén lên theo chuyển động của nàng, rồi lại rơi xuống tấm lưng mảnh mai.
Nàng quay đầu lại nhìn Dụ Ngôn, vẻ mặt sạch sẽ, "Muốn tôi giúp cô tắm rửa không? Nếu không cần, thì cô tắm trước hay tôi tắm trước?"
Không nói một lời, Dụ Ngôn xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Khổng Tuyết Nhi nhìn theo bóng lưng của cô, mím môi cười, ngâm nga đi tắm.
Buổi tối, hai người nằm hai bên, trong phòng có đèn ngủ sáng trưng.
Ngọn đèn nằm ở phía Dụ Ngôn, vì vậy bóng của cô phủ lên bức tường bên phía Khổng Tuyết Nhi.
Khổng Tuyết Nhi đưa tay chạm một chút vào hình bóng trên tường, lại nhanh chóng thu hồi, hỏi Dụ Ngôn, "Cô khi nào thì chuẩn bị cùng tôi đi khu 1?"
Dụ Ngôn không trả lời, cũng không cách nào trả lời được.
Hành trình của cô không có thời gian dư thừa để đi cùng Khổng Tuyết Nhi dạo quanh quê hương nàng. Cô vẫn không hiểu tại sao sáng nay mình vì cái gì lại đáp ứng với Khổng Tuyết Nhi.
Sự trầm mặc của Dụ Ngôn làm cho Khổng Tuyết Nhi biết được đáp án.
Khổng Tuyết Nhi không truy vấn, cũng không hỏi tại sao, nàng quay lưng lại với Dụ Ngôn.
Vài giây sau, thanh âm của Dụ Ngôn từ bên kia truyền đến, "Nếu ngày mai có thời gian..."
Khổng Tuyết Nhi lập tức lật người qua, chống tay dựa về phía Dụ Ngôn, "Thật không?"
Dụ Ngôn nhìn thấy đôi mắt sáng ngời tràn đầy chờ mong của nàng, tránh né tầm mắt nói, "Điều kiện đầu tiên là phải có thời gian."
"Vậy cũng đủ rồi." Khổng Tuyết Nhi nở nụ cười rạng rỡ, nhìn Dụ Ngôn một hồi, nàng đột nhiên nghiêng người gần về phía trước, thấp giọng nói, "Muốn làm không, Dụ Thượng Tướng?"
_____
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro