Chương 18

"Không." Dụ Ngôn không tiếp nhận thanh súng bắn tỉa từ Khổng Tuyết Nhi, "Cô ở lại, còn tôi sẽ ra ngoài."

Khổng Tuyết Nhi cười nói, "Cô xác định? Cô không sợ khi nổ súng tôi trượt tay rồi làm cô bị thương sao?"

Dụ Ngôn chắc chắn, "Cô sẽ không."

"Được." Khổng Tuyết Nhi thu lại súng, trở nên nghiêm túc, "Nhưng cô phải nhớ, nếu cần thiết, không cần nương tay. Người dân ở đây rất ác liệt, điều họ thích nhất chính là đùa bỡn người khác như con mồi."

"Tôi đã biết." Dụ Ngôn chọn cửa sổ đối diện với con hẻm, đẩy nó ra. Ngoài cửa sổ cao hai thước rưỡi là một khoảnh sân nhỏ.

Dụ Ngôn đặt tay lên bệ cửa sổ, nghiêng người về phía trước rồi quay đầu nhìn Khổng Tuyết Nhi một cái.

Khổng Tuyết Nhi nghiêm mặt, "Cẩn thận một chút."

Dụ Ngôn nói, "Ừm."

Nói xong, cô chống tay rồi lưu loát tiêu sái mà từ cửa sổ nhảy xuống.

Khổng Tuyết Nhi dùng một con dao vạn năng khoét một lỗ nhỏ trên kính cửa sổ, vừa vặn để họng súng có thể lọt qua. Sau đó nàng đặt chân lên bệ cửa sổ, dùng đùi làm điểm tựa, giữ chặt súng và nhắm vào con hẻm.

Dụ Ngôn trèo qua bức tường, nhảy vào ngõ nhỏ.

Ở góc ngoặc có một người đàn ông và một phụ nữ. Người đàn ông kẹp một thanh gỗ dưới nách, tay đang mân mê một chiếc máy cũ màu đen. Người phụ nữ thì đang quan sát xung quanh, vừa vặn chứng kiến ​​toàn bộ quá trình Dụ Ngôn tiếp đất.

Ả chỉ về phía Dụ Ngôn nói, "Mày là ai, ở phố nào, sao chưa thấy qua bao giờ?"

Dụ Ngôn đứng dậy, sải bước đi tới.

Sắc mặt lạnh lùng, khí tức sắc bén, trực tiếp trấn áp hai người. Hai giây sau nam nhân kia mới phản ứng lại, rút ​​thanh gỗ ra hét lớn, "Mày chính là quân nhân từ trên kia xuống!"

Dụ Ngôn bước lại gần, bóp cổ người đàn ông rồi đập mạnh vào tường, lực đạo tàn nhẫn, trực tiếp làm hắn hôn mê, chiếc máy màu đen trong tay rơi xuống đất.

Người phụ nữ bên cạnh sợ tới mức hét chói tai, quay đầu bỏ chạy.

Dụ Ngôn nắm lấy lưng ả, một tay đánh ngất.

Hai người ngã xuống đất, Dụ Ngôn tiếp tục đi về phía trước.

Chiếc máy đen trên mặt đất đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện, "Hầu tử, tụi mày bên đó có tìm được người không?"

Dụ Ngôn dừng chân lại rồi nhấc cái máy lên, lúc này cô mới nhận ra rằng nó là một bộ đàm không dây đã không còn được sử dụng ở thế giới trên kia.

"Hai nữ nhân kia thật sự không biết đã trốn ở cái chỗ chết tiệt nào. Tao đã lùng khắp nơi mà vẫn chưa thấy bóng dáng. Nghe nói khả năng đánh nhau của hai ả rất khá. Đcmn, đợi đến khi lão tử bắt được người, phải trói vào cột "làm" đến chết mới thôi!"

Dụ Ngôn...

"Hầu tử? Làm cm gì đấy mà không trả lời?"

Dụ Ngôn dẫm nát bộ đàm, hướng đầu ngỏ đi tiếp.

Rất nhanh sau đó, ngoài ngỏ đã xuất hiện thêm một chiếc xe khác. Lúc này đã có chín người đã tụ tập lại, trên tay đều cầm vũ khí, đủ loại lớn bé.

Một người trong số bọn chúng cầm một thanh súng trường, họng súng chống xuống đất, đang nghiêng người nói chuyện.

Khi Dụ Ngôn đi ra ngoài, một người đàn ông đang hút thuốc quay đầu lại nhìn thoáng qua.

"Là người đang tiến đến!" Hắn ta lớn tiếng nói, "Nhìn nữ nhân kia xem!"

Tám người còn lại ngay lập tức nắm lấy vũ khí, nhìn chằm chằm Dụ Ngôn một cách cảnh giác và phấn khích.

"Từ trên kia xuống?" Người cầm súng lên tiếng trước, "Không phải nói là hai nữ quân nhân sao, quân trang đâu?"

Dụ Ngôn một thân đồ đen, mặt lạnh như băng, khí tràng bức người, sát khí sắc bén mà sải bước về phía trước.

Người cầm súng dừng lại một chút, giơ súng lên và nói, "Đứng lại!"

Dụ Ngôn vẫn tiếp tục bước chân, thậm chí còn tiến về phía trước họng súng.

"Đệt." Người đàn ông chỉnh lại họng súng, vừa định bóp cò, trong không khí có một âm thanh xé gió, cả người nọ thân thể chấn động, trên ngực nở ra một đóa hoa máu.

Khổng Tuyết Nhi đã bắn trước.

"Chết tiệt, có bắn tỉa!" Một người hét lên, "Bắn pháo sáng gọi mọi người đến! Mau làm đại sự!"

Dụ Ngôn dùng chân câu khẩu súng trên mặt đất, thân súng xoay vòng lọt vào tay cô, sau đó liền dùng báng súng đập vào đầu tên đang hét lớn.

Súng trường kiểu cũ thanh âm quá lớn, Dụ Ngôn không muốn nổ súng.

Trong thời gian ngắn, cô đã đánh bại hai người.

Những người còn lại tức giận, lao về phía Dụ Ngôn.

Những người này tuy rằng có vẻ dữ tợn, nhưng trên thực tế động tác lại hỗn loạn, lực đạo cũng rất nhỏ. Đối với một người có kinh nghiệm sa trường như Dụ Ngôn, chính là một trời một vực.

Một phụ nữ trong góc có ý định đốt pháo hiệu, bị Khổng Tuyết Nhi một nhát hạ gục.

Cùng lúc đó, Dụ Ngôn đá bay người cuối cùng, cô bước đến chiếc xe gần nhất.

Lúc này, người trốn trong ô tô nằm ở xa nhất bắn ra một quả pháo sáng.

Pháo hiệu bay thẳng, đánh trúng trần nhà đen kịt của tầng ngầm, nổ vang một tiếng, ánh sáng trắng bạch chói mắt lập tức phát ra, trong nháy mắt chiếu sáng toàn bộ hẻm số 7 như ánh sáng ban ngày.

Một quả pháo sáng đủ để kinh động cho mọi người trong hẻm số 7.

Dụ Ngôn nhìn thoáng qua, mở cửa xe mục tiêu rồi ngồi vào, lưu loát khởi động xe, nhanh chóng đạp ga, lái xe đi vào ngõ.

Khổng Tuyết Nhi vác súng trên lưng, đẩy cửa sổ ra, nàng vừa định nhảy xuống thì đột nhiên nhìn thấy một điểm đen đang nhanh chóng bay đến gần.

Động tác của nàng dừng lại trong chốc lát.

Tiếng hét và tiếng bước chân hỗn loạn đuổi theo Dụ Ngôn, những cư dân lang thang hung bạo gần đó giống như đàn cào cào bị đánh thức, từ bốn phương tám hướng đổ ra.

Bắt được loại người gọi là cao cấp thượng lưu, tra tấn bọn họ, chà đạp bọn họ, chính là hoạt động giải trí khiến đám người ​​thất nghiệp ở tầng dưới chót Ant Layer vô cùng thích thú.

Dụ Ngôn vừa lái xe đi được vài mét, đột nhiên không biết từ đâu có một người không sợ chết lao vào cửa xe của cô.

Những chiếc xe ở tầng ngầm đều đã cũ nát, kính cửa sổ chỉ là kính phẳng bình thường, khi va vào sẽ vỡ tan tành. Người nọ nữa người đã chui vào chiếc xe, với với tay muốn bắt Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn không nghĩ nhiều mà đạp chân ga, một tay nổ súng, phát đạn nổ tung trước ngực người đàn ông, đem hắn đánh bay.

Nhưng rồi lại càng nhiều người vây quanh, đuổi theo gây tắc đường, họ xé toạc cửa xe, cố gắng lôi Dụ Ngôn ra ngoài.

Dụ Ngôn đã đánh bay vài người, nhưng vẫn bị mắc kẹt.

Oành – Một tiếng nổ kinh thiên động địa đột nhiên vang lên, ánh lửa cùng sóng xung kích quét ngang bốn phương, xe Dụ Ngôn bị nhấc lên, người phía trước toàn bộ đều bị cuốn đi.

Tiếng nổ gầm vang, trong tai mọi người chỉ còn lại tiếng ong ong kéo dài.

Sóng xung kích cực mạnh phá vỡ cửa kính xe, mảnh thủy tinh cắt ngang qua mặt Dụ Ngôn, cô theo bản năng đưa tay lên che mắt, nhưng ngay sau đó, cô chợt nhận ra phương hướng mà sóng xung kích này đánh tới.

Là nơi Khổng Tuyết Nhi đang ở.

Dụ Ngôn đạp văng cửa xe, lao ra ngoài.

Tòa nhà hai tầng của Khổng Tuyết Nhi đã bị đánh tạc đến không thể nhận ra.

Trái tim Dụ Ngôn co rút, vội vàng chạy như điên tới.

Tòa nhà và tường sân sụp đổ, trong sân đầy sỏi và gạch vụn, không thấy Khổng Tuyết Nhi.

"Khổng Tuyết Nhi!" Dụ Ngôn nhấc mấy tảng đá lớn lên, không tìm được người, chỉ có chiếc ba lô mà nàng vừa mang.

Dụ Ngôn nắm chặt cái túi, tại chỗ xoay nửa vòng, nhất thời có chút không biết phải làm sao.

Xa xa ở đầu hẻm số 7, một đốm đen lại lần nữa lặng lẽ đến gần.

Trực giác từ kinh nghiệm trên sa trường làm Dụ Ngôn ngay lập tức chú ý tới, cô đưa mắt nhìn chằm chằm vào điểm đen, dù khoảng cách còn rất xa nhưng cô cũng có thể nhận ra đó là một quả tên lửa siêu nhỏ

Có thể điều loại vũ khí này tới, chỉ có liên hợp khu.

Tên lửa này là hướng vào Dụ Ngôn.

Sau khi nhìn một lượt, Dụ Ngôn thu hồi ánh mắt, tiếp tục tìm người, "Khổng Tuyết Nhi!"

"Dưới đây!" Từ dưới mặt đất vang lên âm thanh rầu rĩ của Khổng Tuyết Nhi, "Tôi không mở cửa được."

Dụ Ngôn chạy tới, nhấc tảng đá đè trên lối vào tầng hầm lên, mở cửa, Khổng Tuyết Nhi thò đầu ra, "Vừa rồi..."

"Đừng nói chuyện." Dụ Ngôn nhảy xuống, đồng thời đem cửa sắt tầng hầm đóng lại.

Oành – Tên lửa mini lại đáp xuống ngôi nhà.

Đất rung núi chuyển, vô số bụi đá rơi xuống.

Khổng Tuyết Nhi dựa vào tường, cau mày nhìn mặt đất trên đầu.

Dụ Ngôn nhìn lên nhìn xuống người nàng, "Có bị thương không?"

Khổng Tuyết Nhi lắc đầu, nhìn thấy vết máu trên mặt Dụ Ngôn, "Mặt của cô?"

"Không sao."

Sau khi vụ nổ lắng xuống, Dụ Ngôn mang theo Khổng Tuyết Nhi lên trên.

Những tòa nhà gần đó đều bị vụ nổ phá hủy, những người bị ngộ thương vì không tránh được nằm la liệt ngang dọc trên mặt đất, tiếng kêu rên thảm thiết không ngừng.

Dụ Ngôn mặt không biểu tình bước qua họ, một lần nữa tiến vào chiếc xe.

Thừa dịp tất cả mọi người chưa phát hiện, hai người phóng xe rời đi.

Dụ Ngôn lái xe. Cô cau mày, vẻ mặt u ám, tâm sự nặng nề.

Khổng Tuyết Nhi nghĩ đến hai quả tên lửa, ít nhiều cũng đoán được một chút.

Từ rừng rậm rồi đến nơi này, có thể sử dụng nhiều tài nguyên như vậy để giết người, thậm chí còn có thể đuổi đến chính xác căn cứ tạm thời của Khổng Tuyết Nhi, thân phận của kẻ đó, nhất định là không bình thường.

Khổng Tuyết Nhi phủi tro bụi trên quần áo của Dụ Ngôn, nói, "Bây giờ chúng ta đi đến trung tâm của tầng ngầm đi. Nơi đó có ít người vô gia cư, người lui tới rất nhiều, hơn nữa còn có trị an quản lý. Người dân sẽ không dám quá kiêu ngạo, chúng ta chỉ cần thận trọng một chút thì có thể ẩn náu thật lâu."

Dụ Ngôn siết tay lái, hỏi, "Có ai biết địa chỉ nhà cô ở hẻm số 7 không?"

Khổng Tuyết Nhi thu tay lại, đặt lên đầu gối, "Có người biết, nhưng tôi đảm bảo cậu ấy sẽ không bán đứng tôi."

Dụ Ngôn mặt lạnh lùng, trầm mặc.

Khổng Tuyết Nhi nhìn ra cửa sổ.

Khi xe chạy lên đường chính ở tầng ngầm, dòng xe cộ cùng người đi đường tăng dần, rải rác bên đường còn có các cửa hàng buôn bán. Chỉ có mặt đất vĩnh viễn chất đầy rác rưởi, ánh sáng vĩnh viễn nhàn nhạt mờ ảo.

Người đi đường bên ngoài xe không mặc quần áo cũ nát, mà là đồng phục của công xưởng, mặt xám mày tro, biểu tình chết lặng, vội vàng lui tới.

Người có phải đang nghi ngờ tôi không? – Những lời này không ngừng hiện lên trong đầu Khổng Tuyết Nhi, nàng mím chặt đôi môi đỏ mọng, cực lực khắc chế xúc động muốn hỏi câu này.

Dụ Ngôn đánh tay lái, đem chiếc xe dừng tại khe hở đống rác bên đường.

Cô dừng xe, nhìn về phía Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi hô hấp ngưng trệ, gần như cứng đờ mà nhìn Dụ Ngôn.

"Mảnh kim loại lấy ra khỏi cơ thể tôi, cô mang theo sao?"

Khuôn mặt của Khổng Tuyết Nhi nóng lên, nàng hoảng loạn di dời tầm mắt, sau một giây, nàng lại cười nói, "Thượng Tướng hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ vật kỷ niệm này cũng keo kiệt không muốn cho tôi giữ sao?"

Dụ Ngôn nói, "Tôi hoài nghi bên trong có định vị."

Cho nên vì sao tên lửa mới có thể đánh trúng căn cứ của Khổng Tuyết Nhi chính xác đến vậy.

Khổng Tuyết Nhi tái mặt, lấy ra mảnh kim loại được gói cẩn thận trong chiếc khăn tay từ trong túi.

Lúc mở khăn tay Khổng Tuyết Nhi có chút ngượng ngùng, nhưng nàng che giấu rất khá. Động tác tự nhiên, mở chiếc khăn tay ra và hỏi, "Thứ này, rốt cuộc là ai đã hạ lệnh đưa vào cơ thể cô?"

Dụ Ngôn bóp chặt mảnh kim loại nhăn nhúm, mi mắt rũ xuống, sắc mặt thanh lãnh trầm xuống.

Cô thì thầm, "Ông ngoại của tôi."

_____

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro