Chương 23

Để đến được lối ra số 18, cần đi qua một khu nhà máy bỏ hoang.

Hai đường cao tốc giao nhau thành hình chữ thập, xuyên qua toàn bộ khu vực. Dọc theo con đường dài nhất chạy qua khu nhà máy, ở phía cuối là lối ra số 17, sau đó lại đi qua khu dân cư đông đúc, mới đến lối ra số 18.

Ở khu nhà máy người nhiều xe nhiều, Khổng Tuyết Nhi không muốn mạo hiểm nên quyết định đi đường vòng.

Một số nhà máy vẫn còn đang hoạt động, tiếng máy móc vang dội giữa những tòa nhà trống trải và u ám, không khí mịt mù hơn so với những nơi khác. Mặt đường, bê tông, cửa kính đều ám mùi khói bụi.

Màu xám tro bao phủ toàn khu vực.

Lục Kha Nhiên lúc này bất ngờ mở miệng, "Omega phía dưới này đều phải ẩn nấp để tồn tại sao?"

Khổng Tuyết Nhi cười hỏi, "Sao Thiếu Tá đột nhiên lại hỏi chuyện này?"

Lục Kha Nhiên, "Chỉ muốn biết."

Khổng Tuyết Nhi nói, "Muốn ẩn nấu thì cũng cần có điều kiện tiên quyết, phải có người đồng ý chiếu cố, bằng không kết cục cũng chỉ có chết. Kỳ thật dù là dưới này hay trên kia, tất cả các Omega đều giống nhau, phải phụ thuộc vào người khác mới có thể sống sót."

Dụ Ngôn bỗng nhiên nhìn về phía Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi mỉm cười với cô, "Rốt cuộc không phải Omega nào cũng đặc biệt như tôi, cô nói đúng không, Dụ Thượng Tướng."

Dụ Ngôn nói, "Cô đặc biệt có thể chiến đấu."

Khổng Tuyết Nhi, "Chỉ có thể chiến đấu thôi sao? Còn gì nữa không?"

Dụ Ngôn giả chết không trả lời, Khổng Tuyết Nhi truy hỏi, "Nói đi a..."

Lúc này, ngoài cửa kính xe đột nhiên vang lên một tiếng rít khác thường.

Dụ Ngôn lập tức căng thẳng thân thể, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Giữa không trung đen kịt, một bóng đen vọt lên trời, trước khi va vào trần nhà nó đột nhiên tản ra và tách thành vô số mảnh nhỏ màu đen. Những mảnh nhỏ này có hình dạng giống như những con ong mật, nhanh chóng phát tán ra xung quanh kèm theo âm thanh vo ve.

Đó là một thiết bị truy tìm tung tích!

Những thiết bị theo dõi nhỏ này chớp mắt tản ra, dọc theo mọi con phố, đối với mỗi người đi đường, xe cộ hay tòa nhà, đều tiến hành thăm dò tìm kiếm.

Khổng Tuyết Nhi lập tức quay người lái xe đến một góc khuất trong góc.

"Thượng Tướng, có cơ giáp." Lục Kha Nhiên đột nhiên lên tiếng, giọng nói đanh lại, "Hướng mười ba giờ."

Dụ Ngôn nhìn sang, cau mày, mím chặt môi.

Khổng Tuyết Nhi cũng nhìn thoáng qua.

Trên nóc một tòa nhà gần lối ra vào số 17, có một chiếc cơ giáp đang bay lượn, ánh lửa phản lực dưới chân cơ giáp trong bóng đêm thập phần chói mắt.

Hơn nữa, không chỉ có một.

Lần lượt, có nhiều cơ giáp bay ra rồi tập hợp lại với nhau.

Tổng cộng có bảy cái, số lượng của một tiểu đội.

Cơ giáp và thiết bị truy tìm tung tích này đều được chuyển vào từ cổng 17. Vận may của họ thật tệ, vô tình đứng ngay trước họng súng.

Bảy cơ giáp dừng lại giữa không trung một lúc, sau đó mỗi chiếc chọn một phương hướng bay đi, bám theo thiết bị theo dõi để tìm kiếm tung tích của Dụ Ngôn.

Lục Kha Nhiên nhìn chằm chằm vào những chiếc cơ giáp cùng ong mật, ngón tay nắm chặt thành nắm đấm.

Tốn nhiều binh lực như vậy, đây là bất kể đại giới và hậu quả cũng muốn giết chết Dụ Ngôn.

Khổng Tuyết Nhi đem xe đậu phía sau một tòa nhà, lo lắng nói, "Kính của chiếc xe này không thể ngăn được thiết bị rà quét của những con ong đó. Chúng ta vào trong nhà trốn đi."

Vừa nói như vậy, một con ong đã bay tới, vo ve bên ngoài cửa sổ bên cạnh Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn hạ cửa kính xe, quơ tay bắt lấy thứ phiền phức đó, đầu ngón tay bóp chặt, nghiền nát cái máy nhỏ xíu.

Một con ong mất tín hiệu, con ong gần đó lập tức bay đến để kiểm tra tình hình, chỉ trong chốc lát, cả chục con ong từ nhiều hướng khác nhau bay đến.

"Không cần trốn, đã bị phát hiện rồi." Dụ Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ, "Tôi cùng với Lục Kha Nhiên xuống xe, cô đến lối ra số 18 đi."

"Tôi sẽ không cùng cô tách ra." Khổng Tuyết Nhi giữ chặt cô, "Tôi và cô đã kết hôn, bọn họ muốn giết cô, tự nhiên sẽ không giữ lại cho tôi một mạng."

Một số con ong bay đến đầu tiên, quét xe của Khổng Tuyết Nhi từ mọi hướng rồi gửi lại tín hiệu.

Xa xa, đám cơ giáp vừa mới tản ra đã nhanh chóng tập hợp lại, đồng thời bay về phía Dụ Ngôn.

Khổng Tuyết Nhi một tay giữ chặt Dụ Ngôn, tay kia khởi động xe, lái về phía khu nhà máy có nhiều mái che nhất.

"Sợ bọn chúng làm gì." Khổng Tuyết Nhi cười nói, "Tôi không tin rằng chúng ta không thể mở ra được một con đường máu."

Dụ Ngôn nắm lại tay nàng một chút.

Vị trí của Dụ Ngôn đã xác định, tất cả đàn ong ở gần đó đều bay tới, xôn xao đâm vào cửa kính ô tô. Rậm rạp, đen đặc che khuất tầm nhìn, Khổng Tuyết Nhi một đường đâm thẳng, thật vật cả mới tiến được vào một con đường thoáng đãng.

Ngay khi chiếc xe vừa tiến đến bên đường, một quả bom từ chiếc cơ giáp đã giáng xuống.

Khổng Tuyết Nhi lờ mờ nhìn thấy quỹ đạo quả bom qua gương chiếu hậu, nhanh chóng quay xe, quả bom sượt qua thân xe, đập vào vách tường nhà máy bên đường.

Ầm ầm – Sóng xung kích từ vụ nổ điên cuồng gào thét tứ phương, thân xe nghiêng ngả, thiếu chút nữa bị văng đi.

Khổng Tuyết Nhi nắm chặt tay lái, lao thẳng xe vào một nhà máy bỏ hoang, cả ba người nhanh chóng xuống xe, trốn vào nhà máy trước khi quả bom tiếp theo dội xuống.

Hai chiếc cơ giáp đuổi theo, bạo lực nổ tung bức tường rồi truy theo vào.

Bước vào cửa là bàn điều khiển máy móc san sát, cách đó vài mét có một cái thang đi xuống, dưới cầu thang là trạm vệ sinh máy móc.

Lục Kha Nhiên ở lại bàn điều khiển, Dụ Ngôn và Khổng Tuyết Nhi đi xuống trạm vệ sinh, cả ba tách ra, ẩn nấp kỹ.

Cơ giáp tiến vào, nhưng không lập tức tìm thấy ai, vì vậy chúng chia ra tìm kiếm trên dưới hai tầng.

Dụ Ngôn và Khổng Tuyết Nhi nấp sau bể nước.

Nghe thấy tiếng bước chân của cơ giáp tiến vào, Dụ Ngôn đưa con dao găm duy nhất cho Khổng Tuyết Nhi, ra hiệu để nàng tấn công phía sau, còn cô đến chính diện.

Khổng Tuyết Nhi nhận lấy con dao, dùng khẩu hình nói, "Cẩn thận."

Dụ Ngôn gật đầu.

Hai người vòng qua bể nước rồi tách ra, chờ cơ giáp đến gần thì lập tức ra tay.

Ngay khi cơ giáp tìm thấy Dụ Ngôn, nó nâng cánh tay lên và bắn ra một chuỗi đạn từ khẩu súng trong lòng bàn tay, Dụ Ngôn linh hoạt lăn đi né tránh.

Khổng Tuyết Nhi nắm chặt con dao găm, nhân cơ hội nhảy lên cưỡi trên lưng cơ giáp. Nhưng lần này, nàng vừa leo lên, lập tức bị ném văng ra.

Khổng Tuyết Nhi văng trên giá, cùng với cái giá ngã xuống, tro bụi đầy trời.

Cơ giáp nâng cánh tay lên, muốn bắn vào Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi vội vã đạp vào vách tường, mượn lực trượt đi, một hàng đạn bám theo nàng, đem xi măng chọc thành tổ ong.

Cơ giáp điều chỉnh cánh tay, một lần nữa nhắm ngay Khổng Tuyết Nhi. Ngay khi nó chuẩn bị bắn, Dụ Ngôn bất ngờ từ trên trời rơi xuống như một mũi tên, tấn mãnh hung ác. Cô cầm một thanh kim loại trong tay, bổ thật mạnh vào cánh tay cơ giáp.

Bang – Thanh kim loại lập tức bị uốn cong.

Cánh tay cơ giáp run lên, vỏ ngoài biến dạng, viên đạn bị bắn lệch găm vào tường.

Dụ Ngôn ném thanh kim loại đi, xoay một chút cánh tay tê rần. Giây tiếp theo cô liền đối mặt với cơ giáp, đằng đằng sát khí lao tới.

Cơ giáp chựng lại một giây, khi nó giơ cánh tay lên lần nữa, Dụ Ngôn đã ở trước mặt, cô nắm lấy cổ tay nó, đập mạnh vào khuỷu tay.

Cánh tay của cơ giáp bị cong ngay trong nháy mắt, họng súng trong lòng bàn tay hướng về phía đầu của nó.

Bang bang bang – Viên đạn được bắn ra, cơ giáp đã bắn xuyên qua đầu của chính nó.

Ầm – Cơ giáp đầu tiên rơi ngã xuống.

Viên đạn xuyên qua đầu của cơ giáp, gây hư hỏng nặng, khối cơ giáp này đã không thể sử dụng được nữa.

Dụ Ngôn kéo Khổng Tuyết Nhi lên.

"Thế nào?"

"Không có việc gì." Khổng Tuyết Nhi không quên nhân cơ hội khóa ngón tay Dụ Ngôn, "Thượng Tướng vừa rồi thật ngầu nha."

Dụ Ngôn không trả lời câu nói đùa của Khổng Tuyết Nhi, mang theo nàng tìm Lục Kha Nhiên.

Có dấu vết đánh nhau gần bàn điều khiển, kéo dài đến một cánh cửa nhỏ bên trong. Khung cửa bị cơ giáp phá nát, có vẻ như đang đuổi theo Lục Kha Nhiên.

Dụ Ngôn lần theo dấu vết, cũng muốn truy theo.

Nhưng một tên lửa mini đột ngột bay đến.

Khi Dụ Ngôn nghe thấy tiếng tên lửa xuyên qua không khí, cô nhanh chóng ôm lấy Khổng Tuyết Nhi, mang theo nàng lao xuống trạm vệ sinh máy móc.

Hai người rơi xuống ba mét, lưng Dụ Ngôn tiếp đất. Khổng Tuyết Nhi được cô bảo vệ trong vòng tay, ngay cả móng tay cũng không có chút va chạm.

Cùng lúc đó, tên lửa đáp xuống bàn điều khiển, phát nổ ầm ầm với sức công phá giống như cuồng phong. Toàn bộ nhà máy lay động dữ dội, vô số bụi bay ra từ cửa sổ. Đá và máy móc trên bàn điều khiển đồng thời bay lên, tứ tán rơi xuống rối tinh rối mù.

Nhìn thấy các mảnh vỡ rơi xuống, Dụ Ngôn xoay người chống ở phía trên Khổng Tuyết Nhi, chặn lại tất cả đá vụn cùng máy móc kim loại.

Khổng Tuyết Nhi nhìn chằm chằm Dụ Ngôn đang im lặng bảo hộ mình, trái tim rối loạn hòa nhịp với đất trời đang rung chuyển.

Toàn bộ nhà xưởng tro bụi mù mịt, che khuất tầm nhìn.

Trên bàn điều khiển, tiếng bước chân cơ giáp theo sát truyền đến.

Dụ Ngôn nín thở lắng nghe hai giây, xác định có ba chiếc cơ giáp tiến vào. Cô kéo Khổng Tuyết Nhi lên, thì thầm, "Cô trốn đi."

Khổng Tuyết Nhi nắm lấy tay Dụ Ngôn, "Cô có kế hoạch gì không, hai chúng ta cùng nhau."

Dụ Ngôn nói, "Rất nguy hiển, cô..."

Khổng Tuyết Nhi ngắt lời cô, "Dụ Ngôn, nếu hiện tại ở đây là Lục Kha Nhiên, cô có bảo cô ấy trốn đi không?"

Dụ Ngôn không rõ ý tứ.

Khổng Tuyết Nhi nói, "Tôi là vợ cô. Cùng tiến cùng lùi, chuyện này tôi so với các chiến hữu của cô sẽ càng làm tốt hơn."

Lạch cạch – tiếng bước chân đi xuống.

Dụ Ngôn dùng sức nắm lấy tay Khổng Tuyết Nhi thật chặt, sau đó buông ra, "Được, tôi hai, cô một. Chú ý an toàn."

Ba cơ giáp, chia ra xử lý.

"Được." Khổng Tuyết Nhi nói xong, lại câu lấy cổ Dụ Ngôn, nhanh chóng hôn lên môi cô.

Dụ Ngôn chỉ cảm thấy mềm mại trên môi, ngay sau đó Khổng Tuyết Nhi đã buông cô ra.

Hai người tách ra, tìm chỗ ẩn nấp riêng biệt.

Tro bụi đầy trời, tầm mắt con người chỉ nhìn được một mảnh mờ mịt. Mà cơ giáp lại có hình ảnh nhiệt hồng ngoại, tro bụi không ảnh hưởng đến tầm nhìn của chúng.

Dụ Ngôn ngồi xổm sau một bức tường vỡ, dựa vào thính giác để xác định vị trí.

Bên cạnh có một khung kim loại cong vênh, Dụ Ngôn cẩn thận rút một ống kim loại ra, nắm chặt.

Tiếng bước chân vang lên gần đó, Dụ Ngôn xác định vị trí, quay người lên tường, vừa định ra tay, một tiếng kêu rên của Khổng Tuyết Nhi đột nhiên vang lên từ trong góc, tiếp theo là tiếng thân thể ngã xuống đất.

Một chuỗi đạn bắn về phía bên đó, ánh lửa lóe lên bốn lần, đạn bắn trúng vách tường xung quanh, vô số đá vỡ văng ra.

Dụ Ngôn mất tập trung, vừa quay lại nhìn thì bị một chiếc cơ giáp phát hiện dưới bức tường vỡ, một quyền đánh tới. Bức tường sụp đổ, Dụ Ngôn nhảy khỏi mặt đất để né tránh, cơ giáp đuổi sát lại ra tay.

Dụ Ngôn bên né bên lui, tìm cơ hội dùng thanh kim loại quật ngã một chiếc cơ giáp

Ầm —— Một tiếng nổ lại truyền đến từ phía Khổng Tuyết Nhi, mặt đất rung chuyển dữ dội, phá vỡ một lỗ hổng lớn.

Khổng Tuyết Nhi cùng chiếc cơ giáp rơi xuống.

Trái tim Dụ Ngôn co rút dữ dội, cô đứng dậy đuổi theo, phía sau lưng lộ ra, ngay lập tức bị một nắm đấm của cơ giáp phía sau giáng tới, cô suýt nữa thì quỳ xuống. Cô loạng choạng vài bước, rốt cuộc cũng đứng vững.

Cơ giáp phía sau giơ cánh tay về phía Dụ Ngôn, họng súng trong lòng bàn tay nó bắt đầu đỏ lên, đang tích tụ năng lượng laser.

Dụ Ngôn lạnh mặt, hơi quay đầu lại, linh hoạt giơ ống kim loại lên, tiếp theo vọt mạnh về phía trước, hai bước đã đến trước mặt cơ giáp.

Đường ống kim loại lộ rõ ​​trong không khí đầy bụi.

Binh – Đầu ống được cắm thẳng vào khẩu pháo một cách chính xác và mạnh mẽ.

Tia laser nóng ngay lập tức làm tan chảy kim loại, nhưng họng súng lại bị nghẽn.

Một cơ giáp khác vội vàng đánh tới, nắm đấm nặng nề cuốn theo gió mạnh, đánh thẳng vào đầu Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn cầm ống kim loại, dùng sức cắm sâu vào họng súng, đồng thời chân đạp mạnh vào cơ giáp, cô mượn lực ngã ra sau và bay người, mạo hiểm vạn phần né tránh nắm đấm.

Cô lộn người, tiếp đất ổn định sau khi kéo được một khoảng cách.

Họng súng bị lấp kín, năng lượng laser tích tụ không thể tràn ra, phát nổ, toàn bộ cơ giáp hoàn toàn vỡ vụn

Xong một.

Dụ Ngôn lạnh lùng nhìn về cơ giáp còn lại.

Tro bụi quay cuồng, làm nhòe đi ánh mắt lạnh lùng của cô, mồ hôi chảy dài trên trán, làm ướt cả lọn tóc rơi trên má. Cô đứng thẳng trong lớp bụi cuồn cuộn, thân ảnh mơ hồ, mà lại sắc bén kinh người.

Dụ Ngôn đá một cái thanh kim loại trên mặt đất lên, dùng tay bắt lấy nó rồi sải bước nhanh về phía cơ giáp.

Rõ ràng vũ khí lợi hại nào cũng không có, nhưng lại tràn trề khí thế, sát khí kinh người.

Cơ giáp còn lại lui về phía sau nửa bước, giơ lên đôi tay điên cuồng bắn tung tung.

Dụ Ngôn né được, viên đạn đuổi theo bước chân cô, bắn trúng mặt đất và vách tường. Dụ Ngôn né tránh và lăn vào bể nước.

Cơ giáp dậm chân về phía trước, nhắm ngay vào bể nước bắn ra một tên lửa mini.

Tên lửa tinh chuẩn bắn trúng bể nước, sóng xung kích mãnh liệt quét sạch xung quanh, đá sỏi bay lên, tường nứt toác, bụi bay mù trời, nhà xưởng cơ hồ bị xới tung.

Sau khi động tĩnh lắng xuống, nơi ban đầu được sử dụng làm trạm vệ sinh đã bị thổi bay thành một hố lớn, lộ ra tầng gia công tiếp theo.

Cơ giáp bước tới, tìm kiếm thi thể của Dụ Ngôn.

Nhưng ngoại trừ cái hố lớn, trên mặt đất toàn là đá vụn, không thấy xác chết hay dấu vết nào.

Cơ giáp đá tung đất đá, tìm kiếm khắp nơi.

Ngay khi nó cúi đầu xuống, Dụ Ngôn đột nhiên từ bàn điều khiển nhảy xuống, dùng sức nặng và thể lực của mình, đầu gối đập mạnh vào cổ cơ giáp.

Kim loại kẽo kẹt kêu vang, toàn bộ phần đầu của cơ giáp bị vặn xuống, thân hình nặng nề ngã xuống đất.

Dụ Ngôn cũng lăn xuống khỏi cơ giáp.

Sau khi lăn được nửa vòng khỏi đống đổ nát và bụi bặm, cô ngồi dậy, quỳ một chân xuống đát, nôn ra một ngụm máu.

Cô bị sóng xung kích của vụ nổ quăng ngã vào bàn điều khiển.

Sóng xung kích làm các cơ quan nội tạng bị chấn thương, cánh tay và má cũng bị bỏng nặng, tóc vẫn còn dính đầy bụi, trên khuôn mặt đẫm mồ hôi bị nhuộm xám cùng vệt máu đỏ.

Dụ Ngôn ấn vào ngực mình, phát hiện chính mình cũng bị gãy một cái xương sườn.

Cô lại ho ra một ngụm máu.

Mà lúc này, một khối cơ giáp màu đen từ từ đáp xuống bàn điều khiển.

Dụ Ngôn ánh mắt hung ác, giương mắt nhìn chằm chằm.

Cơ giáp tiếp đất vững vàng, tiến lên một bước, truyền ra thanh âm chính trực mạnh mẽ, " Dụ Ngôn Thượng Tướng, Dụ Văn Thâm Thượng Tướng phái tôi đến cứu cô."

Dụ Ngôn thu hồi ánh mắt hung ác, chỉ còn lại sát khí, cô đứng lên, một tay lau sạch vết máu trên khóe môi.

"Không cần đâu." Cô đến gần, "Đưa cơ giáp của anh cho tôi."

Người nọ nói, "Cô định làm gì?"

Dụ Ngôn nói từng chữ một, "Cứu vợ tôi."

_____

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro