Chương 26

Khi về đến nhà, người của Dụ Ngôn đã sớm đợi sẵn ở cửa, cô cùng một nhóm người vừa xuống xe liền bước vào phòng làm việc.

Khổng Tuyết Nhi đi tắm, nàng thay một bộ váy màu be rất đơn giản và trang nhã, tóc xoăn thả tung, lại đứng trước gương trang điểm nhẹ một chút rồi mới bước ra khỏi phòng tắm.

Thư mama đang đợi ở cửa lập tức bước đến, giúp Khổng Tuyết Nhi sửa sang lại váy áo rồi hỏi thăm chuyến đi của nàng có thuận lợi không, như thế nào lại về muộn hơn dự kiến ​​một ngày.

Khổng Tuyết Nhi mở tủ trang sức, chọn ra một đôi bông tai sapphire, nàng vén tóc, nhìn vào gương rồi đeo lên.

"Tôi thuận tiện còn trở về thăm quê một chuyến," Khổng Tuyết Nhi đeo xong một chiếc bông tai và đổi sang chiếc khác, "nên đã trễ một ngày."

Thư mama nói, "Cô đi xuống tầng ngầm sao? Phía dưới đó rất nguy hiểm. Tiểu thư, nếu không có việc gì thì tốt nhất đừng đi xuống. Lỡ như xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?"

Khổng Tuyết Nhi đeo xong bông tai, nhìn nhìn vào gương, nàng một thân màu sắc đơn điệu, chỉ có một chút màu nổi bật đặc biệt trên tai.

"Phía dưới kia quả thực không thoải mái bằng trên này." Khổng Tuyết Nhi xoay người, nhìn quét một vòng phòng ngủ sạch sẽ, sáng ngời, "Dù sao đây cũng chính là thiên đường. Thư mama, bà đi xuống gọi dì Mai Thanh lên đây, tôi có lời muốn nói với bà ấy."

Thư mama, "Vâng."

Khổng Tuyết Nhi bước đến chiếc ghế sofa đơn trước cửa sổ kiểu sát đất và ngồi xuống.

Trước sofa có một cái bàn nhỏ, trên bàn là bình hoa cắm hai cành sồi xanh Bắc Mỹ, bên cạnh là ly cà phê nóng hổi mà Thư mama vừa mang đến.

Khổng Tuyết Nhi cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm.

Mai Thanh gõ cửa tiến vào, lễ phép trưng ra nụ cười khách khí, "Phu nhân, cô gọi tôi."

Khổng Tuyết Nhi gật đầu, vẫy vẫy tay ra hiệu Mai Thanh lại gần.

"Chú Trần đã chết. Tôi và Thượng Tướng đã bị tập kích trong hành trình trở về sau Lễ Hương Thổ. Chú Trần không may bị trúng đạn."

Mai Thanh sửng sốt, "Cô và Thượng Tướng bị tập kích?"

Khổng Tuyết Nhi gật đầu, "Chuyện này tôi không nói với những người khác, vì vậy bà cũng đừng nói ra bên ngoài."

Mai Thanh nhạy bén bắt được ý tứ trong câu nói của nàng, bà đáp, "Phu nhân yên tâm. Tôi là người từ trong phủ Thủ Trưởng đến đây, điều tôi biết rõ nhất chính là quy tắc, cũng không lắm miệng."

Khổng Tuyết Nhi vuốt ve cái ly, "Thật không?"

Mai Thanh căng thẳng đáp, "Đương nhiên..."

Lời còn chưa dứt, Khổng Tuyết Nhi đột nhiên giơ tay quăng ly cà phê trên tay vào chân Mai Thanh. Chất lỏng nóng hổi màu nâu bắn tung tóe lên người bà ta.

Bà sợ hãi tới mức lùi về sau, vẻ mặt vừa khiếp sợ lại vừa ẩn chứa vài phần tức giận, "Phu nhân, cô đang làm gì vậy?"

Khổng Tuyết Nhi mặt lạnh nói, "Chuyện Thượng Tướng có bệnh, vậy mà những người ở tầng ngầm đều biết."

Mai Thanh mờ mịt, "Phu nhân, cô đang nói cái gì?"

Khổng Tuyết Nhi lạnh giọng, "Đừng vờ vịt. Bà là người duy nhất trong nhà biết về bệnh tình của Thượng Tướng. Nếu không phải bà ở bên ngoài lắm miệng, thì làm sao bọn họ biết được, lại còn hỏi tôi có cần đến Trung dược không? "

Mai Thanh vô tội nói, "Phu nhân, oan uổng cho tôi. Tôi tuyệt đối không hề nói một câu nào ra bên ngoài, tôi..."

"Ông ngoại làm sao biết Thượng Tướng có bệnh?" Khổng Tuyết Nhi lạnh lùng chất vấn.

Mai Thanh ngẩn ra một lúc, sau đó mới vội vàng trả lời, "Thủ Trưởng cũng không biết, Thủ Trưởng gửi Trung dược tới chỉ vì muốn tốt cho sức khỏe của Thượng Tướng."

Khổng Tuyết Nhi bật cười, "Thật sao? Bà thật biết cách tìm lý do."

Mai Thanh nói, "Phu nhân, thực oan uổng cho tôi. Tôi từ phủ Thủ Trưởng ra. Tôi biết rất rõ quy củ, tuyệt đối không có khả năng tùy tiện nói lung tung."

Khổng Tuyết Nhi lạnh mặt, "Đủ rồi. Ta không muốn nghe những lời này nữa. Bà nếu như cảm thấy tôi hiểu sai cho bà, có thể trở về phủ Thủ Trưởng. Tôi sẽ không giữ bà."

Mai Thanh im lặng, ẩn nhẫn cúi đầu.

Khổng Tuyết Nhi nói, "Đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, chỉ là bệnh tình của Thượng Tưỡng là chuyện đặc biệt riêng tư, thế nhưng lại bị những người ở Ant Layer đem ra bàn tán."

Mai Thanh nói, "Phụ nhân, việc này thực sự không liên quan gì đến tôi."

Khổng Tuyết Nhi vẻ mặt không muốn nghe, "Tôi không muốn cùng bà phí lời. Bà có thể tiễn hai đứa sinh đôi đại Lý và tiểu Lý đi đi. Tôi không muốn trong nhà có nhiều người như vậy, nhiều chuyện."

Mai Thanh không lên tiếng.

Khổng Tuyết Nhi nhìn về phía bà, cười rộ lên, "Như thế nào, bà không muốn?"

Mai Thanh nói, "Không phải tôi không muốn. Chỉ là người trong nhà này rời đi hay ở lại, vẫn phải hỏi ý của Thượng Tướng. Không phải trước đây cô từng nói mọi việc do Thượng Tướng làm chủ sao?"

Khổng Tuyết Nhi nói, "Bà cũng nói đó là trước đây. Hiện tại chuyện trong nhà sẽ do tôi định đoạt."

Mai Thanh nghiêm mặt, không nói tiếp, cũng không dám kháng nghị.

Khổng Tuyết Nhi chậm rãi cười, "Dì Mai Thanh, tôi tôn bà là người của Thủ Trưởng, nên tôi gọi bà là dì. Nhưng đừng quên, đây là nhà của Dụ Thượng Tướng, mà tôi là Dụ phu nhân. Bà nói là ở phủ Thủ Trưởng bà rất hiểu quy củ, chẳng lẽ quy củ của bà chính là như thế này sao?"

Mai Thanh nhẫn nại nói, "Được, tôi nghe cô. Về sau có việc gì tôi sẽ hỏi qua ý kiến của cô."

Khổng Tuyết Nhi gật đầu, "Bà hiểu rõ là được rồi, đi đi."

Mai Thanh xoay người rời đi.

Khổng Tuyết Nhi lại nói, "Sự tình của chú Trần, tôi đặc biệt tiếc nuối. Tôi hy vọng loại chuyện tiếc nuối này sẽ không xảy ra nữa."

Mai Thanh cố kéo tươi cười, "Đương nhiên sẽ không, tôi đi xuống trước."

Khổng Tuyết Nhi nhìn bà, cong môi cười lạnh rồi gọi quản gia Số 1 đến dọn cà phê trên sàn.

Không lâu sau, Số 1 đi tới và nói, "Khổng tiểu thư, có một vị tên Ngu Thư Hân đến thăm."

Khổng Tuyết Nhi đứng dậy, "Mời cô ấy vào phòng khách đi."

Số 1, "Vâng."

Khổng Tuyết Nhi đi đến phòng khách trước, đợi chừng hai phút, Ngu Thư Hân hấp tấp vọt vào, "Khổng Tuyết Nhi, cậu thế nào, không chết không thương tật gì chứ?"

Khổng Tuyết Nhi quay lại nói, "Nhờ lời hay ý đẹp của cậu nên không hề gì, mình vẫn hoàn hảo không chút khuyết điểm."

Ngu Thư Hân vừa đảo mắt trước vẻ tự luyến của Khổng Tuyết Nhi, vừa tiến lại gần nàng, nhìn lên nhìn xuống Khổng Tuyết Nhi từ trên xuống dưới một phen để chắc chắn rằng nàng vẫn ổn.

"Mình nghe nói trên đường trở về cậu và Dụ Ngôn bị tấn công, xe bay cũng phát nổ!"

Khổng Tuyết Nhi đóng cửa phòng khách lại, "Làm sao cậu biết được? Trên mạng một chút tin tức cũng không có mà."

Ngu Thư Hân ra vẻ chán ghét nói, "Mình nghe được từ một phóng viên bà tám."

Khổng Tuyết Nhi nói, "Phóng viên gì? Có thể biết được những tin tức lớn như vậy."

Ngu Thư Hân chẹp miệng, "Là người của Triệu gia, Triệu Tiểu Đường."

Khổng Tuyết Nhi nhướng mày, "Tam tiểu thư Triệu gia, thiên kim của tập đoàn Quảng đại Tin tức. Một vị tiểu thư có thân thế lợi hại như vậy, tiểu Thư Hân, cậu làm sao mà quen được cô ấy?"

Tây Á Liên Hợp Khu có tứ đại gia tộc, bát đại tập đoàn. Dụ gia, Thạch gia thuộc tứ đại gia tộc. Còn Tạ gia chính là lớn nhất trong bát đại tập đoàn, con rồng của ngành công nghiệp truyền thông và tin tức.

Ngu Thư Hân tựa hồ không muốn nhắc tới, "Ở yến hội lần trước, là cái đứa quỷ hẹp hòi muốn ăn vạ mình đó."

Giọng của Khổng Tuyết Nhi chợt ái muội, "À...... cô ấy đang đuổi theo cậu."

Ngu Thư Hân chán ghét nói, "Nhưng mình chướng mắt cô ta. Keo kiệt lại nhiều chuyện, vừa nhìn là biết không phải người tốt."

Khổng Tuyết Nhi đột nhiên đưa tay ra, làm động tác muốn đòi đồ vật, mỉm cười với Ngu Thư Hân.

Ngu Thư Hân nói, "Cậu làm gì, lại đòi tiền? Nhưng mình không có nợ cậu!"

Khổng Tuyết Nhi cười quyến rũ, "Không cần tiền, mình muốn phương thức liên lạc của Triệu tiểu thư."

Ngu Thư Hân cảnh giác trừng mắt với Khổng Tuyết Nhi, "Cậu đã kết hôn!"

Khổng Tuyết Nhi cười nhạt, "Kết hôn rồi thì không thể kết giao bằng hữu sao?"

Ngu Thư Hân nói, "Khổng tiểu thư, cậu muốn ngoại tình khẳng định sẽ bị Dụ Thượng Tướng đánh chết. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Dụ Thượng Tướng là đủ đáng sợ!"

Khổng Tuyết Nhi nói, "Nhưng không phải Dụ Thượng Tướng không đứng dậy được sao? Cô ấy hiện tại sẽ không đánh lại mình."

Ngu Thư Hân mắt trợn trắng, đưa ra thông tin liên lạc, đồng thời nói, "Cậu cứ phong tao thế đi. Sớm muộn cũng có ngày chết vì phóng đãng cho xem."

Khổng Tuyết Nhi thu nhận phương thức liên lạc, cười nói, "Cảm ơn."

Ngu Thư Hân xua tay, "Thôi, kể chuyện cậu và Dụ Thượng Tướng rốt cuộc bị tập kích như thế nào đi?"

Khổng Tuyết Nhi nói, "Dụ Thượng Tướng có quá nhiều kẻ thù, ai cũng muốn mạng sống của cô ấy, vì vậy trên đường trở về tụi mình đã bị tập kích. May mắn thay, mình anh dũng vô song, đã cõng Thượng Tướng trèo đèo lội suối, băng qua mọi nẻo đường chạy trốn..."

"Ngưng ngưng ngưng." Ngu Thư Hân ngắt lời nàng, "Đừng thổi phòng, cậu không biết xấu hổ thì mình xấu hổ thay. Dụ Thượng Tướng mà nguyện ý đi cùng cậu? Mình không tin."

Khổng Tuyết Nhi đứng đắn nói, "Sao lại không nguyện ý? Không chỉ đi cùng, sau lúc bị tập kích, mình còn hôn Dụ Thượng Tướng."

Ngu Thư Hân trợn to hai mắt, "Cô ấy vẫn chưa giết cậu?"

Khổng Tuyết Nhi kiêu ngạo nói, "Không có đâu, cô ấy... vô cùng hưởng thụ."

Ngu Thư Hân đảo mắt, "Mình mà thèm tin cái đồ đại ma đầu nhà cậu. Nhất định là cậu giậu đổ bìm leo, cưỡng hôn Dụ Thượng Tướng. Khổng Tuyết Nhi, mình thật sự cảm thấy sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị Dụ Thượng Tướng đánh chết. Cậu quá thiếu đòn."

Khổng Tuyết Nhi chống cằm, chớp chớp mắt, "Vậy thì đặt cược đi. Nếu mình thắng, cậu đưa mình một trăm vạn."

Ngu Thư Hân nói, "Sao cậu không ăn cướp luôn đi?"

Khổng Tuyết Nhi nói, "Nếu mình thua, mình sẽ ... ngủ với cậu."

Ngu Thư Hân, "Cút!"

Khổng Tuyết Nhi cười khúc khích.

Một lát, Ngu Thư Hân vẫn không kìm được tò mò, "Đánh cuộc cái gì?"

Khổng Tuyết Nhi nói, "Đánh cuộc Dụ Ngôn có lâu ngày sinh tình với mình hay không."

"Được! Mình mới không tin Dụ Thượng Tướng sẽ yêu cái đồ tra nữ nhà cậu. Đánh cuộc thì đánh cuộc." Ngu Thư Hân nói, "Nếu cậu thua, cậu sẽ phải trả lại tất cả số tiền đã ăn cược từ mình trước kia! "

Khổng Tuyết Nhi câu môi, "Được nha, một lời đã định."

Sau khi xác nhận rằng Khổng Tuyết Nhi không sao, Ngu Thư Hân cũng thả lỏng, thấy đã muộn, nàng chuẩn bị về nhà, Khổng Tuyết Nhi tiễn nàng ra khỏi phòng khách.

Khi cả hai đi ra, vừa lúc gặp Dụ Ngôn cùng một nhóm sĩ quan vây quanh đang đi ngang qua phòng khách lớn.

Dụ Ngôn ngồi trên xe lăn, cô đã thay lại quân trang, sắc mặt quạnh quẽ, nhìn thẳng về phía trước, thản nhiên nghe những người bên cạnh nói.

Ngu Thư Hân đi phía trước, bị Dụ Ngôn quay đầu liếc nhìn một cái, ánh mắt lạnh lùng, giống như kiếm quang lướt qua. Ngu Thư Hân rùng mình, thầm nghĩ Dụ Thượng Tướng lạnh lùng và đáng sợ như vậy, tuyệt đối không có khả năng yêu Khổng Tuyết Nhi.

Lần đánh cuộc này, nàng thắng chắc. Tiền bị thua lúc trước đã có thể lấy lại, nghĩ đến đây trong lòng Ngu Thư Hân nở hoa, liền cảm thấy mình sắp trở nên giàu có.

"Thượng Tướng." Khổng Tuyết Nhi lúc này gọi một tiếng.

Dụ Ngôn chuyển tầm mắt sang Khổng Tuyết Nhi, khẽ gật đầu đáp lại.

"Thượng Tướng tiễn mọi người đi sao?" Khổng Tuyết Nhi lướt qua Ngu Thư Hân bước tới, tự nhiên tiếp nhận xe lăn Dụ Ngôn, "Vừa lúc, tôi cũng tiễn Ngu Thư Hân, chúng ta đi cùng đi."

Dụ Ngôn nói, "Ừ."

Khổng Tuyết Nhi quay lại gọi Ngu Thư Hân, "Đi, cùng đi."

Ngu Thư Hân nhìn đống Alpha mặc quân phục, da đầu có chút tê dại.

Khổng Tuyết Nhi đẩy Dụ Ngôn, bình tĩnh tự nhiên đi đằng trước.

Ngu Thư Hân nghiến răng, đối mặt với một đám Alpha nàng có chút không thích ứng, căng da đầu để đuổi theo.

Vừa tới bãi đậu xe, Ngu Thư Hân liền gấp không chờ nổi mà leo lên xe, nhanh chóng khởi động chạy đi.

Khi chiếc xe bay rời khỏi bãi đậu, nàng liếc nhìn ra ngoài.

Khổng Tuyết Nhi cúi xuống nói chuyện với Dụ Ngôn, Dụ Ngôn nghiêng đầu lắng nghe. Tư thế nghe người nói này, mấy phút trước Dụ Ngôn cũng đã từng làm với thuộc hạ của mình.

Cùng một sắc mặt quạnh quẽ, nhưng Ngu Thư Hân vẫn cảm thấy có chút khác biệt, nhưng lại không nói được không giống ở chỗ nào.

Cho nên nghi ngờ này cũng chỉ lóe lên trong lòng Ngu Thư Hân, sau đó nàng liền không quan tâm nữa.

Tiễn mọi người đi xong, Khổng Tuyết Nhi đẩy Dụ Ngôn trở lại phòng khách.

Hai người cùng nhau đi ngang qua hoa viên.

Đêm tối, bốn phía một mảnh yên tĩnh. Đèn đường nhu hòa chiếu xuống, kéo dài bóng dáng.

Khổng Tuyết Nhi nhìn hai chiếc bóng chồng lên nhau, trong lòng không biết sao lại thấy thật bình yên. Nàng bật thốt cảm thán một câu, "Thật tốt."

Dụ Ngôn mơ hồ hỏi lại, "Hửm?"

Cô hiếm khi đáp lại những lời nhàm chán như vậy, Khổng Tuyết Nhi cảm thấy tâm tình càng tốt hơn.

Nàng cười nói, "Dụ Thượng Tướng thật tốt."

Dụ Ngôn không nói gì.

Khổng Tuyết Nhi tâm tình tốt đẩy Dụ Ngôn vào nhà, tâm tình tốt ăn cơm, còn tâm tình tốt lên kế hoạch đưa Dụ Ngôn đi tắm.

Trong quá khứ, Dụ Ngôn tắm rửa đều có Số 1 hỗ trợ.

Đêm nay Số 1 cũng ở trong phòng ngủ đợi lệnh.

Khổng Tuyết Nhi vào nhà, nhìn quét một vòng, thật ra trong lòng nàng cũng minh bạch, Dụ Ngôn có lẽ sẽ không để nàng đưa cô đi tắm, nhưng nàng tà tâm bất diệt, huống hồ có thể đùa giỡn với cô một chút cũng tốt.

Vì vậy, Khổng Tuyết Nhi nói, "Đêm nay ta sẽ hầu hạ Thượng Tướng tắm rửa rồi đi ngủ. Số 1, ngươi đi ra ngoài đi."

Số 1 quay đầu nhìn thoáng qua Khổng Tuyết Nhi, sau đó nhìn Dụ Ngôn, "Ngài muốn tôi ra ngoài sao?"

Dụ Ngôn nói, "Đi ra ngoài đi."

Khổng Tuyết Nhi trong lòng tức khắc vui mừng khôn xiết.

Đây là... có hi vọng?

Dụ Ngôn đã thông suốt sao?

Khổng Tuyết Nhi nhịn không được nở nụ cười, chậm rãi đi tới bên người Dụ Ngôn, cúi người xuống, nhẹ giọng nói, "Đêm nay Thượng Tướng muốn như thế nào? Bồn tắm, vòi sen, đơn, hay là đôi?"

Dụ Ngôn vươn tay ra, đè lên vai Khổng Tuyết Nhi rồi đẩy ra, "Nói chuyện cũng không cần dựa gần như vậy."

Khổng Tuyết Nhi nắm lấy tay Dụ Ngôn, "Được, đêm nay cô muốn cái gì thì là cái đó."

Nói xong, nàng chớp chớp mắt phóng điện với Dụ Ngôn.

"Đêm nay Dụ Thượng Tướng là chủ nhân của người ta nha. Người muốn cái gì, nhân gia cấp cái đó. Muốn hầu hạ thế nào, nhân gia liền hầu hạ thế đó."

Dụ Ngôn nhìn nàng nói, "Vậy thì cô đi ra ngoài."

Khổng Tuyết Nhi giận dỗi liếc mắt một cái, nhẹ giọng nói, "Tôi ra ngoài rồi, ai sẽ đưa cô vào phòng tắm?"

Dụ Ngôn nhìn nàng không nói lời nào.

Khổng Tuyết Nhi lại dựa người qua, ngón tay nàng rơi trên vai Dụ Ngôn, đầu ngón tay lướt qua quân hàm của Dụ Ngôn, rồi đi xuống, dừng ở trên xương quai xanh.

Đảo quanh.

"Chúng ta hiện tại cũng đã từng cùng sống cùng chết." Khổng Tuyết Nhi nói, "Khi ở tầng ngầm, Thượng Tướng chưa từng bỏ rơi tôi, tôi cảm động vô cùng. Cho nên tôi quyết định bỏ qua hiềm khích khi trước, quên đi quá khứ, từ nay về sau, sẽ toàn tâm toàn ý với Thượng Tướng."

Đầu ngón tay của nàng dừng trước ngực Dụ Ngôn.

Cách hai tầng quân y, truyền đến nhịp tim mạnh mẽ của Dụ Ngôn.

Một nhịp lại một nhịp, không nhanh không chậm, không hề khẩn trương.

Cô hoàn toàn không bị lay chuyển bởi những lời vừa rồi của Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi có điểm thất vọng, nhưng lại nghĩ đến một màn tắm rửa ở phía sau, lại trở nên vui vẻ.

"Chúng ta hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, còn cùng nhau nói chuyện phiếm trong phòng tắm, cùng nhau nói rõ ngọn ngành." Khổng Tuyết Nhi mong đợi, "Dụ Thượng Tướng chẳng lẽ vẫn không muốn tiếp nhận tôi sao?"

Dụ Ngôn nắm lấy những ngón tay đang nghịch trước ngực của Khổng Tuyết Nhi, kéo ra.

"Tôi tin tưởng cô, đó là sự thật."

Khổng Tuyết Nhi câu môi cười, mặt mày động lòng người, ngữ điệu câu nhân, "Tôi cũng tin tưởng cô. Vậy bây giờ, để cho người mà cô tin tưởng đưa đi tắm nào!!"

Nói xong, nàng duỗi tay ra, nhưng đã bị Dụ Ngôn ngăn lại.

"Có chuyện, quên nói cho cô biết." Cô nói, chậm rãi đứng lên, "Chân của tôi, không sao cả."

_____

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro