Chương 27

Dụ Ngôn đứng lên.

Cô cao hơn Khổng Tuyết Nhi, tư thế từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt lại còn lãnh đạm. Đặc biệt đả kích người khác.

Khổng Tuyết Nhi kinh ngạc mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn Dụ Ngôn, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, "Chân cô không sao?"

Dụ Ngôn nhìn thấy bộ dáng bị làm cho khiếp sợ của nàng, trong đáy mắt xẹt qua ý cười, cô nói, "Đúng vậy."

Khổng Tuyết Nhi cả giận, "Cho nên chuyện cô không thể đi được phải ngồi xe lăn, kỳ thật là gạt tôi?"

Dụ Ngôn nói, "Tôi không phải cố ý."

Khổng Tuyết Nhi ủy khuất, "Bất luận vô tình hay cố ý, tại sao lúc trước ở trên xe cô lại không nói với tôi? Tôi cứ nghĩ ông ngoại lại cho cấy chip vào người cô."

Quan trọng nhất là còn hại nàng cao hứng một hồi, làm nàng mong đợi một mà tắm rửa bấy lâu nay!

Dụ Ngôn dừng một chút, cô cũng không biết chính mình lúc đó xuất phát từ tâm lý gì, lại không nói sự thật.

Dụ Ngôn trầm mặc không nói.

Khổng Tuyết Nhi ngẩng mặt lên, có chút nghiến răng nghiến lợi oán hận, "Thượng Tướng là cố ý chỉnh tôi sao?"

Dụ Ngôn giải thích, "Ông ngoại thực sự lại cấy chip vào người tôi, nhưng lần này nó không chặn các tín hiệu thần kinh."

Khổng Tuyết Nhi hỏi, "Tại sao?"

Dụ Ngôn lắc đầu.

"Nhưng cô vẫn là gạt tôi." Khổng Tuyết Nhi không nghĩ cứ như vậy nhận thua thiệt, đặc biệt là khi nhớ đến mình ngốc nghếch ở trước mặt Dụ Ngôn nói nhăn nói cuội một hồi, phi thường mất mặt, "Cô phải bồi thường."

Dụ Ngôn nói, "Tôi không có."

Khổng Tuyết Nhi có chút không thể tin được, hóa ra Dụ Thượng Tướng đại danh đỉnh đỉnh, lãnh đạm như núi cũng có lúc mạnh miệng đôi co.

Thế là Khổng Tuyết Nhi cũng từ chối việc buông tha, "Như thế nào mà không có? Lúc ở trên xe vừa rồi không phải vẫn luôn gạt tôi sao? Rõ ràng là chân đã sớm không có vấn đề."

Dụ Ngôn nói, "Tôi chưa từng nói qua tôi không thể đứng lên, là cô tự nói."

Khổng Tuyết Nhi bị cô làm cho cứng họng không nói nên lời, nàng gật gật đầu, "Thượng Tướng nói phải, là do tôi."

Nàng dựa vào ghế sofa, im lặng ngồi xuống, quay lưng về phía Dụ Ngôn, bóng dáng ủy khuất.

Dụ Ngôn nhìn nàng, muốn nói gì đó, nhưng không thể tìm ra mình có thể nói cái gì, cuối cùng vẫn giữ im lặng rồi đi vào phòng tắm.

Khổng Tuyết Nhi ngồi một mình trên sofa một lúc, càng nghĩ càng cảm thấy mình không thể cứ như vậy mà nuốt xuống ủy khuất.

Nàng cần phải thắng lại một ván.

Kết quả, đêm đầu tiên sau khi đồng sinh cộng tử không mấy yên bình mà trôi qua.

Không có hai người cùng nhau tắm như Khổng Tuyết Nhi nghĩ, cũng không có ôm ấp ngọt ngọt ngào ngào. Chỉ có Khổng Tuyết Nhi ôm một bụng lòng dạ hẹp hòi đi ngủ.

Nàng nhất định cũng phải làm cho Dụ Ngôn bị hố mới thỏa lòng.

Chỉ có điều từ ngày hôm sau trở đi, Dụ Ngôn liền trở nên bận rộn hơn trước, cả ngày cũng không thấy người. Buổi tối trở về phòng ngủ, đều là vẻ mặt mệt mỏi, ngả đầu liền ngủ say.

Khổng Tuyết Nhi nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, quá mức buồn chán nên nàng cũng bắt đầu thường xuyên ra ngoài.

Cứ như thế một tuần bình an vô sự.

Dụ Văn Thâm và Dụ Ngôn cứ mỗi hai tuần một lần sẽ lại liên lạc với nhau.

Mỗi lần liên lạc, nội dung cũng đều một dạng không đổi, Dụ Văn Thâm sẽ hỏi Dụ Ngôn về việc ăn uống, nghỉ ngơi, thuận tiện dặn dò cô chú ý đến thân thế.

Nhưng lần này còn có một nội dung nữa.

Dụ Văn Thâm hỏi về người vợ mới cưới của Dụ Ngôn, Khổng Tuyết Nhi.

Anh yêu cầu Dụ Ngôn gọi Khổng Tuyết Nhi đến để mình nhìn xem.

Dụ Ngôn đành kêu Số 1 đi gọi nàng, nhưng người đến không phải Khổng Tuyết Nhi, mà là Mai Thanh.

"Phu nhân đã ra ngoài. Sáng nay vừa qua 8 giờ cô ấy đã đi ra cửa, vẫn chưa trở về. Thượng Tướng có cần tôi gọi phu nhân về không?"

Dụ Ngôn khẽ nhíu mày, mấy ngày nay cô quá bận, buổi tối trở về thì Khổng Tuyết Nhi đều ở đó, cho nên cô hoàn toàn không biết nàng có ra ngoài.

Thấy phản ứng của cô, Mai Thanh nóng lòng nói, "Mấy ngày nay phu nhân ban ngày đều không ở nhà, hình như cô ấy rất bận."

Dụ Ngôn nói, "Được, bà đi xuống đi."

Mai Thanh đứng yên, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Dụ Ngôn ngước mắt lên nhìn bà, "Còn không đi?"

Mai Thanh nói, "Tôi có vài lời, không biết có nên nói không."

Dụ Ngôn đánh gãy, "Tôi không thích người lắm chuyện."

Cho nên, câu trả lời về nên hay không nên chính là ----- câm miệng.

Mai Thanh hiểu ý cô, nhưng vẫn cắn răng nói, "Thượng Tướng, chuyện này liên quan đến cháu chắt của Thủ Trưởng, tôi phải nói."

Dụ Ngôn mặt lạnh nhìn bà.

Mai Thanh nói, "Thủ Trưởng đưa tôi đến đây, một mặt là để chăm sóc cho cô cùng phu nhân, mặt khác là để trợ giúp phu nhân sớm ngày mang thai. Nhưng tôi đã ở đây lâu như vậy, phu nhân không chỉ không cho tôi kiểm tra tình trạng truyến thể, cũng không cho tôi biết kỳ phát tình. Làm sao tôi có thể giúp chuẩn bị kế hoạch mang thai? Tôi cũng có không cách nào nói lại với Thủ Trưởng."

Dụ Ngôn thanh âm rét run, lời nói rõ ràng chậm rãi nhưng lại mang theo một loại áp bức lạnh lẽo, "Bà muốn nói cùng Thủ Trưởng?"

Mai Thanh thấp thỏm bất an, vội vàng nói, "Tuy rằng tôi bây giờ là người dưới trướng Thượng Tướng, chỉ làm việc cho Thượng Tướng, nhưng Thủ Trưởng ban mệnh lệnh, tôi cũng phải..."

"Đủ rồi." Dụ Ngôn ngắt lời bà, "Tôi không cần bà giải thích với ông ngoại. Hiện tại ra ngoài đi, tôi không muốn nói lần thứ tư."

Mai Thanh không dám nói thêm nữa, rời khỏi thư phòng.

Bà đi rồi, căn phòng trở lại yên tĩnh.

Dụ Ngôn sững sốt vài phút, suy tư nghĩ Khổng Tuyết Nhi mấy ngày nay ra ngoài để làm cái gì.

Mua sắm, tụ tập bạn bè, hay là... các loại yến tiệc buông thả?

Nếu dựa trên những lời đồn về Khổng tiểu thư phóng đãng vô sĩ, thì có lẽ Khổng Tuyết Nhi giờ đang thật sự đang mơ mơ màng màng hồ nháo ở nơi nào đó.

Dụ Ngôn đột nhiên cảm thấy có chút phiền não.

Cô kết nối lại videocall với Dụ Văn Thâm.

Dụ Văn Thâm tướng mạo hoàn toàn khác với Dụ Ngôn. Khuôn mặt của Dụ Văn Thâm giống Thạch Chinh, ngũ quan rõ ràng, lại rất kiên cường. Đường nét trên khuôn mặt của anh thì giống người cha Dụ Kế Hồng, đoan chính sáng sủa, anh tuấn chính trực.

Mà Dụ Ngôn chỉ có khuôn mặt là giống với mẹ mình, Thạch Ngọc Nghi. Mặt mày cô lại quá lãnh đạm sắc bén, không giống bất cứ ai, khí chất lại càng độc nhất vô nhị.

"Tuyết Nhi không có ở đây." Dụ Ngôn nói, "Cô ấy đã ra ngoài."

Dụ Văn Thâm cau mày, giọng nói trầm ổn mạnh mẽ, "Bây giờ mới nói cho anh biết cô ta đã ra ngoài, xem ra chuyện này em cũng chỉ vừa mới biết. Trước khi cô ta đi đâu lại không nói với em một tiếng. Thật không có giáo dưỡng."

Dụ Ngôn nói, "Do em bận quá."

Dụ Văn Thâm hoàn toàn không đồng ý với câu nói này, "Cô ta là Omega của em, muổn ra ngoài giao thiệp phải hỏi qua ý kiến của em."

Dụ Ngôn không tiếp những lời này.

Theo quan niệm của hầu hết mọi người trên thế giới này, Omega như là vật sở hữu, dù là tự do hay thân thể, tất cả đều thuộc về Alpha.

Dụ Ngôn không có suy nghĩ như vậy, nhưng cô không muốn lãng phí miệng lưỡi tranh cãi với người khác, vì vậy đại đa số thời điểm cô đều chọn im lặng.

Dụ Văn Thâm cau mày, "Không thể tin được, anh sẽ cho người tra cô ta ở đâu."

Dụ Ngôn vội ngăn, "Không cần, em không cần biết."

Dụ Văn Thâm khiển trách cô, "Cô ta là Omega của em, em nên nắm rõ tất cả tung tích mới phải. Lúc trước ông ngoại chỉ hôn, anh đã không đồng ý. Khổng Tuyết Nhi này thanh danh không tốt, không xứng với em. Bây giờ đã kết hôn rồi, còn chạy khắp nơi mà không cho em biết hành tung, một chút cũng không hiểu chuyện!"

Dụ Ngôn lần này không im lặng nữa, mà đã phản bác lại một câu, "Cô ấy không phải người như vậy."

"Em thế mà lại đứng về phía cô ta." Dụ Văn Thâm cau mày nhìn chằm chằm Dụ Ngôn, đột nhiên nói, "Vài ngày nữa anh sẽ trở về một chuyến."

Dụ Ngôn có chút ngoài ý muốn.

Dụ Văn Thâm nói, "Vừa lúc giải đấu cơ giáp của em sắp bắt đầu, anh sẽ quay lại và xem xét."

Căn cứ nơi sao Hỏa do Dụ Văn Thâm đóng quân là trạm trung chuyển vật chất cực kỳ quan trọng, hỗ trợ cung cấp nguyên liệu, năng lượng và chi viện quân sự cho toàn bộ lộ trình từ sao Mộc đến sao Hải Vương.

Đó là một nơi tuyệt đối không bao giờ được xảy ra chuyện. Dụ Văn Thâm đã đóng quân trên sao Hỏa trong năm năm mà không rời một bước.

Dụ Ngôn lo lắng ra ngoài sẽ có chuyện ngoài ý muốn, định nói không cần, nhưng Dụ Văn Thâm đã dứt khoác đưa ra quyết định rồi ngắt liên lạc.

Nửa giờ sau, Dụ Văn Thâm gửi một đường link tin tức giải trí cho Dụ Ngôn, kèm theo dòng chữ "Khổng Tuyết Nhi đang tham gia hoạt động này."

Dụ Ngôn click mở, nhìn đến tiêu đề tin tức [Họp báo ra mắt sản phẩm mới Happy Garden - mang đến cho bạn trải nghiệm ngọt ngào cực hạn.]

Dụ Ngôn nhấp vào xem chi tiết.

"Sau hai năm, siêu phẩm mới được mọi người mong chờ cuối cùng cũng chính thức ra mắt! Lần này, không chỉ là giác quan mà còn là vũ khí siêu bí mật đánh vào sâu thẳm bộ não của bạn! Trực tiếp, hiệu quả, lâu dài! Một lần liền nghiện, để bạn mãi sống trên thiên đường có thể trải nghiệm vui sướng của nhân gian!"

Tiếp theo là hình ảnh trực tiếp của buổi họp báo.

Dụ Ngôn nhìn thấy một nam nhân đa chủng tộc quen thuộc, Aaron Robert. Chàng thiếu gia công tử nhà Robert, không lo làm chính nghiệp, lại nổi tiếng vì tư tưởng kỳ lạ cùng ăn chơi trác táng.

Người này cũng từng tham gia tiệc cưới của Dụ Ngôn và Khổng Tuyết Nhi.

Dụ Ngôn trước đây không quan tâm lắm, nhưng bây giờ nghĩ lại chi tiết tương tác giữa hắn và Khổng Tuyết Nhi trong bữa tiệc, lúc này mới phát giác hai người có quan hệ thân mật, không giống bình thường.

Kéo xuống chút nữa, là hình ảnh của cái gọi là sản phẩm mới.

Đầu tiên, có một danh sách dài các đạo cụ không thể diễn tả được, các thiết bị tinh xảo, robot sinh học. Sau đó kiểu chữ càng to thêm, hình ảnh sản phẩm mới trọng điểm càng tinh mỹ thập phần bắt mắt [Hương khí đánh vào thần kinh và tâm hồn của bạn - Hương hoa cỏ thơm ngọt]

"Đốt cháy tin tức tố, giải phóng nhiệt tình, khiến mọi tế bào của bạn trải nghiệm hạnh phúc vô hạn."

Dụ Ngôn mặt không đổi sắc xem toàn bộ tin tức, sau đó đóng trang web lại.

Khổng Tuyết Nhi thực ra không đến họp báo để chơi, cũng không phải bị bạn thân Aaron không đứng đắn kéo theo, nàng đến họp báo là để làm chuyện nghiêm túc.

Công ty "Happy Garden" với mục đích mang lại hạnh phúc cho người trưởng thành, thực sự được thành lập bởi Khổng Tuyết Nhi. Mặc dù nàng không phải là chủ nhân duy nhất.

Khổng Tuyết Nhi và Aaron đồng sáng lập công ty này bằng cách che giấu danh tính.

Sau kết thúc họp báo ra mắt sản phẩm mới, Khổng Tuyết Nhi và Aaron đi gặp một số khách hàng, vô tình lại mất nhiều thời gian, khi nàng tiễn khách hàng về nhà thì đã gần chín giờ.

Khổng Tuyết Nhi trong lòng gấp gáp, dùng tốc độ cao phóng về.

Máy truyền tin lúc này sáng lên, có người gọi đến.

Phản ứng đầu tiên của Khổng Tuyết Nhi nghĩ rằng đó là Dụ Ngôn, nàng không cần nhìn tên đã tiếp nhận.

"Tuyết Nhi." Là người Khổng Tuyết Nhi không muốn nghe bất kỳ thanh âm nào, Khổng Thượng Từ.

Khổng Tuyết Nhi giảm tốc độ xe đến mức có thể lái xe tự động, rồi mỉm cười trả lời điện thoại, "Cha."

Khổng Thượng Từ hòa ái nói, "Ngày mai con có rảnh không? Cùng nhau về nhà họp mặt đi. Thanh Mặc, Thanh Minh và Linh Nhi đều ở đây."

Khổng Tuyết Nhi cười nói, "Chỉ sợ gần nhất không được, cha, tôi rất bận."

Khổng Thượng Từ giả vờ ngạc nhiên, "A? Con bận gì vậy?"

Khổng Tuyết Nhi đáp, "Cha cần gì phải hỏi tôi, ngài chẳng lẽ không biết sao?"

Khổng Thượng Từ cười nói, "Ta có nghe nói một chút. Nhưng là, ta phải nói với con điều này, nếu đã kết hôn, con không nên tham gia những yến tiệc loạn thất bát tao cùng các hoạt động không đứng đắn đó nữa, tránh làm cho Thượng Tướng tức giận. Con dù sao cũng là Omega, nên ít xuất đầu lộ diện mới phải."

Khổng Tuyết Nhi nói, "Ừ."

Khổng Thượng Từ nghẹn một giây trước khi nói tiếp, "Ngày mai trở về đi, ta có chuyện muốn nói với con."

Khổng Tuyết Nhi biết rằng chuyến này không thể không về, bằng không Khổng Thượng Từ nhất định sẽ đến chỗ nàng và Dụ Ngôn.

"Được." Nàng đáp ứng, sau đó ngắt liên lạc.

_____

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro