Chương 28
Khi Khổng Tuyết Nhi trở về nhà thì đã 9 giờ rưỡi, nàng còn mang theo một chiếc rương cao nửa mét, để Số 1 ôm vào trong.
Thư mama đang ở phòng khách đợi nàng, vừa thấy Khổng Tuyết Nhi quay lại, bà lập tức đến tiếp nhận túi xách của nàng rồi nói nhỏ, "Hôm nay Mai Thanh có để lại lời nhắn cho cô."
Khổng Tuyết Nhi cong môi, yêu cầu Số 1 chuyển chiếc rương vào phòng ngủ trước, rồi hỏi, "Thượng Tướng đâu?"
Thư mama đáp, "Còn ở thư phòng."
Vừa dứt lời, Mai Thanh từ thư phòng đi ra, nở nụ cười thân thiện với nàng, "Phu nhân đã về? Cô có muốn ăn tối không, tôi sẽ đi làm ngay cho cô."
Thư mama đưa lưng về phía Mai Thanh, bĩu môi tỏ vẻ chán ghét.
Khổng Tuyết Nhi cười một tiếng rồi trả lời Mai Thanh, "Tôi ăn rồi."
Nói xong, nàng đi đến thư phòng.
Cửa thư phòng của Dụ Ngôn đã đóng chặt, Khổng Tuyết Nhi cũng chưa từng vào đây. Dụ Ngôn luôn bận rộn ở thư phòng, Khổng Tuyết Nhi không muốn làm phiền cô. Nàng cũng không muốn đến quá gần nơi làm việc của Dụ Ngôn, sợ cô sẽ cảm thấy tay mình vươn quá xa, mục đích không đơn thuần.
Do dự một giây, Khổng Tuyết Nhi gõ cửa.
"Có chuyện gì?" Trong phòng có giọng nói của một thiếu nữ đáp lại.
Khổng Tuyết Nhi biết cô gái này, Lưu Lệnh Tư, là cần vụ thay thế cho Tạ Khả Dần.
Nàng đáp, "Là tôi."
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, để lộ khuôn mặt nghiêm nghị của Lưu Lệnh Tư, "Phu nhân."
Khác với sự đáng yêu và trẻ con của Tạ Khả Dần, Lưu Lệnh Tư có phần chững chạc, luôn luôn là vẻ mặt nghiêm túc.
Khổng Tuyết Nhi cười nói, "Thượng Tướng còn bận sao?"
Lưu Lệnh Tư đáp ngắn gọn, "Vâng."
Nói xong, cô vẫn đứng ở cửa, mặt vô biểu tình nhìn Khổng Tuyết Nhi.
Khổng Tuyết Nhi đành phải tiếp lời, "Hiện tại tôi có thể vào được không?"
Lưu Lệnh Tư nói, "Tôi sẽ hỏi Thượng Tướng."
Nói xong cô đóng cửa lại.
Khổng Tuyết Nhi nhìn cánh cửa đóng chặt, không khỏi nhớ đến Tạ Khả Dần nhỏ bé đáng yêu.
Một lát sau, Lưu Lệnh Tư mở cửa nói, "Thượng Tướng nói hiện tại không rảnh."
Khổng Tuyết Nhi đã lường trước việc nàng không thể vào, nhưng thời điểm nghe được vẫn là có chút khó chịu, nàng trên mặt vẫn trưng ra nụ cười, "Được, vậy tôi sẽ đợi cô ấy trong phòng ngủ."
"Vâng." Lưu Lệnh Tư nói xong liền đóng sập cửa lại.
Hơn 11 giờ, Dụ Ngôn trở về phòng.
Đêm nay Khổng Tuyết Nhi thay một bộ váy dài màu đỏ, cổ chữ V xẻ sâu, chất liệu ôm sát, lộ ra đường cong quyến rũ. Vốn dĩ nàng đang ngồi uống rượu trên ghế sofa, nhưng khi nhìn thấy Dụ Ngôn trở về phòng, nàng lập tức đứng dậy bước đến.
Dụ Ngôn mới phát hiện chiếc váy xẻ tà, đôi chân dài nuột nà trắng nõn của Khổng Tuyết Nhi hiện ra rõ ràng.
Dụ Ngôn dừng ở cửa, cảm giác chấn động, không, là kinh hách.
"Xong việc rồi sao?" Khổng Tuyết Nhi đi tới, bàn tay đeo chiếc găng ren đỏ của nàng đặt trên tay vịn xe lăn, nhẹ nhàng nắm lấy. "Thượng Tướng muốn đứng dậy tự đi, hay để tôi đẩy vào?
Dụ Ngôn nhịn không được nhìn thoáng qua làn váy của của Khổng Tuyết Nhi.
"Cô như thế nào lại..."
Một người đứng đắn như Dụ Ngôn khó có thể nói nữa câu còn lại ----- mặc thành như vậy?
Khổng Tuyết Nhi bước đến trước mặt Dụ Ngôn, hơi nâng tay lên.
Váy hai dây cổ thấp, cho nên xương vai tinh tế, xương quai xanh xinh đẹp và cánh tay trắng nõn cân xứng của nàng đều được phô bày rõ ràng.
"Khó coi sao?" Khổng Tuyết Nhi xoay một vòng, "Tôi cảm thấy chiếc váy rất đẹp mà."
Khi nàng quay lưng lại, Dụ Ngôn mới nhìn đến phía sau của nàng.
Tất cả đều lộ ra ngoài, chỉ còn lại vài sợi dây váy, đan xen trên tấm lưng mảnh mai trắng như tuyết, liêu nhân đến kinh tâm động phách.
Dụ Ngôn lập tức siết chặt ngón tay.
Khổng Tuyết Nhi quay lại, mặt đối mặt, "Chiếc váy này hôm nay tôi đặc biệt mua."
Vừa nói, nàng vừa tiến lên một bước, hạ giọng thầm thì, "Vì cô."
Dụ Ngôn vẻ mặt lãnh đạm, "Thay ra đi."
"Tại sao?" Khổng Tuyết Nhi ủy khuất, "Thượng Tướng cảm thấy khó coi sao?
Nàng kéo kéo dây vai cùng cổ áo, không màng đến cổ áo hạ thấp, lại xoay người giữ tà váy, như thể đang kiểm tra mọi chi tiết của chiếc váy.
"Bạn tôi nói rằng nó trông rất đẹp." Khổng Tuyết Nhi nói, "Bọn họ còn nói nó đặc biệt gợi cảm."
Dụ Ngôn nhìn nàng chằm chằm, khóe miệng vô thức mím chặt.
Bạn? Bọn họ?
Khổng Tuyết Nhi kéo gấu váy, vô tình để lộ đôi chân thon dài.
Dụ Ngôn cảm thấy rất khó chịu, cô không còn nhẫn nại để cùng Khổng Tuyết Nhi tốn thời gian và miệng lưỡi vì một chiếc váy, thế là cô đứng dậy đi vào phòng tắm.
"Dụ Thượng Tướng." Khổng Tuyết Nhi gọi cô lại, ngữ khí vô cùng nghiêm túc, "Cô không phát hiện đêm nay tôi có gì khác biệt sao?"
Dụ Ngôn quay đầu nhìn lại nàng, "Càng thêm không biết xấu hổ?"
Vẻ mặt của Khổng Tuyết Nhi nháy mặt trầm xuống, nàng cúi đầu nhìn váy, "Trong mắt Thượng Tướng, tôi cũng chỉ biết làm những chuyện không biết xấu hổ thôi sao?"
Vẻ mặt của nàng khiến Dụ Ngôn cảm thấy mềm lòng không giải thích được, đồng thời cô ngẫm lại thái độ vừa rồi của mình có chút quá đáng.
Dụ Ngôn cố kìm nén lửa giận không nên có, thanh âm vững vàng mà nói, "Quần áo khác thường ngày."
Trong quá khứ, Khổng Tuyết Nhi mặc đều là áo cổ cao và tay dài, váy dài lại thêm tất chân, không bao giờ để lộ một chút da thịt.
Đêm nay... phong tao đến mức quá phận.
"Còn gì nữa không?" Đôi mắt của Khổng Tuyết Nhi sáng rực, nàng nhìn Dụ Ngôn đầy mong đợi.
Dụ Ngôn vốn định nói không có, nhưng cô đối mặt với đôi mắt sáng ngời của Khổng Tuyết Nhi lại có điểm không nói nên lời. Nhìn trên xuống dưới một lần, cô miễn cưỡng nói một chút, "Khí chất, cũng có điểm bất đồng."
Khổng Tuyết Nhi bĩu môi, "Chỉ trả lời có lệ."
Nàng xoay người lần nữa, vén lên mái tóc xoăn buông xõa của mình. "Nhìn này, tôi không có sẹo."
Trên tấm lưng mảnh mai của nàng, quả thực không còn một vết sẹo.
Dụ Ngôn sững sốt. Lúc mới vừa nhìn thấy Khổng Tuyết Nhi, cô chỉ cảm thấy khiếp sợ, cho nên căn bản không nhìn kỹ.
Khổng Tuyết Nhi nói, "Tôi đã xóa bỏ tất cả các vết sẹo trên toàn thân, ngoại trừ tuyến thể. Nơi đó quá nhạy cảm, bệnh viện bình thường đều không dám thực hiện phẫu thuật trừ bỏ sẹo."
Dụ Ngôn cảm thấy cổ họng có chút nghẹn lại, cô mơ hồ đoán được, việc Khổng Tuyết Nhi làm phẩu thuật này có liên quan đến mình.
Khi cả hai ở tầng ngầm, Khổng Tuyết Nhi từng đề cập rằng nếu Dụ Ngôn không thích, nàng có thể xóa bỏ những vết sẹo này. Dụ Ngôn không ngờ rằng Khổng Tuyết Nhi thực sự đã làm điều đó.
"Cô..." Dụ Ngôn không biết nên nói gì mới phải.
"Thế nào, đẹp không?" Khổng Tuyết Nhi lùi lại gần, "Tôi cũng đã thực hiện chăm sóc toàn thân. Cô có muốn sờ thử không, cảm giác rất mịn."
Lại bắt đầu không biết đứng đắn.
Dụ Ngôn bất đắc dĩ, "Không cần."
Khổng Tuyết Nhi nói, "Người ta phải đến thẩm mỹ viện hai ngày để xóa sạch sẹo, thêm ba ngày liên tục chăm sóc da. Thượng Tướng không nghiệm thu một chút, lãng phí tâm ý của người ta như vậy?"
Dụ Ngôn siết chặt ngón tay, kiên quyết không đụng vào, "Cô có thời gian sao không đi làm chuyện đứng đắn đi."
Khổng Tuyết Nhi hỏi lại, "Làm sao cô biết tôi không làm chuyện đứng đắn?"
Nàng quay đầu lại, chăm chú nhìn Dụ Ngôn, "Lấy lòng Alpha của mình, không phải là chuyện đứng đắn nhất mà Omega nên làm sao?"
Dụ Ngôn không thích cách nói này, hơn nữa cô cũng chắc chắn rằng Khổng Tuyết Nhi sẽ không phải người như vậy.
"Thay quần áo đi." Dụ Ngôn quyết định kết thúc đề tài nhàm chán này, "Sau đó nghỉ ngơi."
"Nhưng tôi còn chuẩn bị một món quà bí mật cho cô đó." Khổng Tuyết Nhi nói, "Thượng Tướng không muốn xem qua sao?"
Dụ Ngôn cảnh giác, thầm nghĩ chắc hẳn không phải cái gì tốt nên nói, "Không."
Khổng Tuyết Nhi nói, "Thượng Tướng vô tình quá nha."
Dụ Ngôn không quay đầu lại, đi vào phòng tắm.
Khi cô bước ra lần nữa, Khổng Tuyết Nhi đã thay bộ đồ ngủ bình thường, đang đứng uống rượu trước một chiếc rương cao hơn nửa mét.
"Xong rồi sao?" Khổng Tuyết Nhi xoay người, dùng ngón tay gõ gõ vào rương, "Vừa rồi tôi chỉ nới giỡn, nhưng tôi thực sự có chuẩn bị quà cho Thượng Tướng đó."
Dụ Ngôn nhìn lướt qua cái rương, bất động thanh sắc, "Vì điều gì?"
Khổng Tuyết Nhi cười nói, "Cần lý do để tặng quà cho vợ mình sao?"
Khổng Tuyết Nhi vừa rồi còn dùng một thân váy đỏ làm trò, trực giác của Dụ Ngôn liền mách bảo bên trong rương hẳn không phải cái gì đàng hoàng, vì vậy cô trả lời, "Không cần."
Cô lên giường, chuẩn bị nghỉ ngơi.
"Đừng như vậy mà." Khổng Tuyết Nhi nói, "Tốt xấu gì cũng là tâm ý của người ta."
Dụ Ngôn đắp chăn bông, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Khổng Tuyết Nhi đứng một lúc, thở dài, dường như đã bỏ cuộc.
Nàng nằm trên nửa còn lại của giường, lăn qua lộn lại đến nửa đêm mới ngủ.
Ngày 31 tháng 5, sáng sớm.
Khổng Tuyết Nhi nghe thấy tiếng Dụ Ngôn xuống giướng, nàng mở mắt ra.
Dụ Ngôn quay lưng về phía nàng, đang cài cúc áo sơ mi.
Không bật đèn, bóng dáng cao gầy của cô mơ hồ rơi trong mắt nàng.
Vạt áo sơ mi còn chưa nhét vào lưng quần, chất liệu mềm mại khẽ đung đưa theo động tác của Dụ Ngôn, ẩn hiện đường eo thon gọn. Mái tóc dài rối tung rải rác trên tấm lưng mảnh khảnh, trên cổ hơi loáng thoáng tách ra, để lộ làn da trắng nõn sau gáy.
Khổng Tuyết Nhi ngây người mà nhìn.
Dụ Ngôn cài chặt chiếc cúc cuối cùng, sau đó vén mái tóc dài, cúi đầu cột cao lên.
Áo sơ mi nâng lên, thít chặt, vẽ ra đường nét xương bướm xinh đẹp.
Cảm nhận được ánh mắt của Khổng Tuyết Nhi, Dụ Ngôn không quay đầu lại, chỉ hỏi, "Làm cô thức sao?"
"Không có." Khổng Tuyết Nhi nói, "Vừa lúc lát nữa tôi phải ra ngoài."
Dụ Ngôn quay lại, nhìn thoáng qua Khổng Tuyết Nhi. Cô cũng không hỏi nhiều, nhưng Khổng Tuyết Nhi đã tự giác nói, "Cha nuôi cầm thú của tôi, muốn tôi hôm nay trở về dùng cơm."
Dụ Ngôn dừng một giây, "Cô muốn trở về sao?"
Khổng Tuyết Nhi nói, "Đúng vậy, trở về xem ông ta định giở trò gì. Hơn nữa nếu tôi không đi, ông ta sẽ tới đây tìm."
Dụ Ngôn nói, "Vậy cứ để ông ta tới."
Khổng Tuyết Nhi ngồi dậy, cười nói, "Ý của Thượng Tướng là, để ông ta đến đây tìm tôi, sau đó cô có thể chống lưng cho tôi, ông ta sẽ không dám khi dễ tôi?"
Dụ Ngôn không trực tiếp trả lời câu hỏi này, nhưng hỏi lại Khổng Tuyết Nhi, "Cô đã nghĩ cách đối phó với ông ta chưa?"
Khổng Tuyết Nhi nói, "Nếu tôi chưa nghĩ tới, Thượng Tướng sẽ giúp tôi nghĩ sao?"
Dụ Ngôn lại không tiếp, chỉ nói, "Cô không có khả năng chưa nghĩ tới."
Khổng Tuyết Nhi buồn bực, "Dụ Thượng Tướng, cô thật sự không có một chút tình thú gì cả."
Dụ Ngôn cầm áo khoác lên, "Nếu cô muốn về, tôi sẽ sắp xếp người đi cùng."
Khổng Tuyết Nhi nhếch môi cười, ánh mắt sáng ngời, "Thượng Tướng thật là chu đáo nha."
Nàng xuống giường, cầm lấy áo khoác trong tay Dụ Ngôn, mở ra rồi mặc cho cô.
"Món quà mà tôi chuẩn bị tối hôm qua, cũng chỉ vì muốn một câu của Thượng Tướng." Khổng Tuyết Nhi sửa sang lại vai áo cho Dụ Ngôn, sau đó vòng đến phía trước, cài từng cúc một, "Nhưng Thượng Tướng lại không cảm thấy hứng thú, hại người ta khổ sở một đêm."
Dụ Ngôn biết Khổng Tuyết Nhi đêm qua khó ngủ. Hai người cùng chung chăn gối, một người trằn trọc, Dụ Ngôn làm sao mà không cảm giác được. Cô không khỏi rũ mắt nhìn Khổng Tuyết Nhi.
Khổng Tuyết Nhi lông mi rũ xuống, biểu tình ủy khuất, nhưng chỉ lộ ra trong thoáng chốc. Sau khi cài xong cúc áo cuối cùng, Khổng Tuyết Nhi vuốt phẳng nếp nhăn trên áo, cong môi cười rộ, đôi mắt sáng ngời, "Món quà kia tôi để ở đây. Thượng Tướng tùy ý xử lý."
"Ừm." Dụ Ngôn trả lời, tạm dừng một giây, cô nói, "Tôi đi đây."
"Được."
Khổng Tuyết Nhi nhìn Dụ Ngôn đi xa, sau đó lại một lần nữa ngã lên giường. Nàng cuộn tròn thân mình, nhìn ra cửa sổ.
Rèm cửa khép lại, chỉ có một khe hở mỏng manh, tràn ngập ánh nắng mặt trời.
Tuy rằng rất nhỏ, nhưng vẫn là sáng ngời.
_____
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro