Chương 39
"Dụ Thượng Tướng, người chán ghét em như vậy sao?" Khổng Tuyết Nhi ôm lấy cái đầu người máy, vẻ mặt thương tâm muốn khóc.
Dụ Ngôn biết Khổng Tuyết Nhi lại đang giả vờ đáng thương, nhưng cho dù biết, cô vẫn không có biện pháp với Khổng Tuyết Nhi, cuối cùng vẫn giải thích, "Không có."
Khổng Tuyết Nhi đem cái đầu đưa đến trước mặt cô, "Vậy cái này giải thích như thế nào?"
Dụ Ngôn nhìn hai gương mặt giống hệt nhau trước mặt, cảm thấy thật đau đầu.
"Giải thích như thế nào?" Khổng Tuyết Nhi vẫn vô cớ giận dỗi mà dùng sức đưa cái đầu người máy bị hỏng về phía trước.
Dụ Ngôn nắm lấy cổ tay tinh tế của Khổng Tuyết Nhi, đè lại động tác của nàng.
"Tôi không thích cái này." Cô nhìn khuôn mặt của Khổng Tuyết Nhi, so với người máy, biểu cảm trên khuôn mặt nàng còn sống động và xinh đẹp hơn biết bao nhiêu, "Không thích người máy."
Khổng Tuyết Nhi vặn lại, "Người nói nhảm, không phải trước đây trong nhà chỉ có người máy thôi sao?"
Dụ Ngôn ấn tay Khổng Tuyết Nhi, lấy cái đầu người máy đi, "Về sau em đừng làm những việc như vậy nữa."
Cô thả cái đầu vào rương, đóng nắp lại, "Tôi không thích."
Khổng Tuyết Nhi thấp giọng nói, "Người không thích cái này, chuyện kia về sau phải làm sao bây giờ?"
Dụ Ngôn khó hiểu, "Cái gì làm sao bây giờ?"
Khổng Tuyết Nhi nghiêng người, từ sau lưng ôm lấy Dụ Ngôn, tay nàng gắt gao ôm chặt eo cô.
"Tuyến thể của em có vấn đề." Trán Khổng Tuyết Nhi vùi vào vai Dụ Ngôn, "Em không thể cùng người làm chuyện đó. Kế hoạch vốn định tìm một người máy thay em, nhưng người cũng không thích. Vậy khi người có nhu cầu phải làm sao bây giờ?"
Dụ Ngôn, "..."
Khổng Tuyết Nhi tựa cằm lên vai Dụ Ngôn, nghiêng đầu nhìn cô, thanh âm đè thấp, rầu rĩ, lại mang theo một chút mị hoặc câu nhân, "Làm sao bây giờ đây, Dụ Thượng Tướng..."
Dụ Ngôn né tránh lỗ tai, "Em không cần nghĩ nhiều liền tốt."
Khổng Tuyết Nhi không tán đồng với câu trả lời của cô, "Sao mà nói là nghĩ nhiều được? Hoan ái là nhu cầu bình thường của con người."
Dụ Ngôn quyết định kết thúc chủ đề không bổ ích này, mạnh mẽ chuyển đề tài, "Chuyện em mang thai giả, hiện tại xử lý như thế nào?"
Khổng Tuyết Nhi tỏ vẻ vô tội mờ mịt, "Em cũng không biết. Lúc đó em chỉ thuận miệng nói vậy thôi, hiện tại làm thế nào em cũng đang sầu não đây. Người lại không thể cùng em diễn giả thành thật, em thật khổ sở."
Dụ Ngôn nói, "Đừng nói dối, tôi biết em có kế hoạch."
Lấy tâm cơ của Khổng Tuyết Nhi, không có khả năng nàng đem chuyện mang thai thuận miệng ra nói, nhất định đã có tính toán.
Khổng Tuyết Nhi nhìn những lọn tóc đỏ sậm trên cổ Dụ Ngôn, vừa nói vừa cố tình thổi thổi những sợi tóc tán loạn.
"Đây là bí mật, muốn biết phải dùng thứ khác để đổi."
Dụ Ngôn không được tự nhiên ngoảnh cổ đi, sau đó nhẹ nhàng đá vào cái rương, "Cái này, đổi cho em đó."
Khổng Tuyết Nhi cười khúc khích, "Không được, đây là của em tặng mà, người phải đưa cái khác. Nói mới nhớ, chúng ta đã kết hôn lâu như vậy, người cũng chưa tặng qua cái gì cho em."
Vừa nói, nàng vừa giơ tay trái lên, "Thậm chí nhẫn cưới cũng không có."
Dụ Ngôn trầm mặc.
Khổng Tuyết Nhi cũng không nghĩ quá tính toán về chuyện chiếc nhẫn. So với hình thức, nàng càng để ý khi nào mới có thể hoàn toàn mở ra cánh cửa trái tim Dụ Ngôn.
"Quên đi, coi như người là vợ em, em sao lại không nói cho người biết chứ." Khổng Tuyết Nhi trở nên nghiêm túc. "Trước đó, em nhận được tin rằng Lý Kinh Lôi, là cái vị Lý thiếu gia tham gia Giải đấu Cơ giáp lần thứ nhất bị người đá bay, năm nay hắn sẽ tham gia Giải đấu lần nữa để phục thù, lấy lại mặt mũi mà hắn ta đã đánh mất mười năm trước. "
Dụ Ngôn giọng điệu nhẹ nhàng, "Vậy cứ để hắn tới."
Mười năm trước Lý Kinh Lôi không thể đánh bại cô, mười năm sau cũng sẽ như vậy.
Khổng Tuyết Nhi nói, ""Đứa nhỏ" trong bụng em vốn định chuẩn bị cho hắn ta. Trước đó em đã nghĩ, nếu người không thể giải trừ lệnh hạn chế, đến lúc Giải đấu Cơ giáp bắt đầu, người vẫn không thể đứng dậy được, em sẽ mang theo "đứa nhỏ" thay người lên sàn đấu. Nếu có thể đánh bại Lý Kinh Lôi thì tốt. Không thể đánh bại, em sẽ vờ sẩy thai, để Lý Kinh Lôi phải chịu trách nhiệm, như vậy cũng không thua thiệt."
Khổng Tuyết Nhi ôm sát Dụ Ngôn, "Nhưng không ngờ kế hoạch cứu người lại thuận lợi như vậy. Hiện tại, người cũng đã khôi phục lại tự do và đang dần giành lại quyền lợi của mình. Giải đấu Cơ giáp đã có người, xem ra đứa nhỏ trong bụng em không có đất dụng võ rồi."
Dụ Ngôn nói, "Nếu em tham gia Giải đấu Cơ giáp, mọi người sẽ đoán được tuyến thể của em có vấn đề. Nếu kiểm tra, em sẽ gặp phiền phức."
Khổng Tuyết Nhi không quan tâm, "Nếu lúc đó em thực sự cần phải ra tay, chẳng phải người vẫn bị nhốt trong tòa án sao? Dù sao cũng là đường cùng, còn sợ bại lộ chi nữa."
Dụ Ngôn dừng lại.
Khổng Tuyết Nhi nhìn cô, khẽ cười, "Sao, cảm động vì em nhất quyết rời à?"
Dụ Ngôn nói, "Em cũng có thể bỏ đi."
Mặc kệ cô, nàng sẽ không hãm sâu vào hiểm cảnh.
Khổng Tuyết Nhi cười, "Vì cái gì em phải bỏ đi? Bỏ đi rồi, hiện tại làm sao có thể kéo người lên cùng một thuyền?"
Dụ Ngôn đột nhiên trầm mặc xuống.
Khổng Tuyết Nhi ngay lập tức nói thêm, "Em cũng không phải vì muốn kéo người lên cùng thuyền mà thân cận. Đối tốt với người, chỉ vì em thực sự thích người."
Khổng Tuyết Nhi nắm tay Dụ Ngôn, ngữ khí vô cùng nghiêm túc, "Hết thảy những gì làm vì người, đều là em cam tâm tình nguyện. Cho nên, nếu bây giờ người muốn rời khỏi liên minh của chúng ta, em cũng sẽ giúp."
Dụ Ngôn nắm lại tay nàng, "Tôi sẽ không rời khỏi."
Cũng không được rời khỏi.
Cả cha cô, cả ông ngoại cô, đều không cho cô một lối thoát.
Cô muốn phá bỏ, chỉ có thể vẽ nét bút nghiêng, đi một con đường không tầm thường.
"Hơn nữa," Dụ Ngôn nói, "em rất thích hợp để hợp tác."
Khổng Tuyết Nhi tính cách khéo đưa đẩy, giỏi giả vờ ngốc nghếch tấn công điểm yếu của người khác. Vừa lúc bổ sung cho Dụ Ngôn xử thế quá mức cứng nhắc.
"Chỉ thích hợp để hợp tác thôi sao?" Khổng Tuyết Nhi dán càng sát vào người Dụ Ngôn, luồn tay qua nách rồi ôm lấy vai cô, áp vào lưng cô thật chặt, khiến Dụ Ngôn cảm nhận rõ ràng từng nhịp tim của nàng.
"Còn chuyện khác thì sao? Không thích hợp à?"
Dụ Ngôn nắm cổ tay Khổng Tuyết Nhi, kéo nàng ra.
"Em biết là tuyến thể của mình sẽ đau, vì cái gì cứ luôn..." Dụ Ngôn dừng một chút, "Tự mình tìm đến khó chịu."
Khổng Tuyết Nhi không biết xấu hổ tiếp tục dán sát, mặt đối mặt ôm eo Dụ Ngôn.
"Yêu thích một người, chính là sẽ nhịn không được mà luôn muốn thân mật với người đó." Nàng nghiêng đầu nhìn Dụ Ngôn, cười đến đơn thuần lại quyến rũ, "Thượng Tướng chẳng lẽ không thích em như vậy sao?"
Dụ Ngôn cũng không nói là không thích.
Vì vậy, Khổng Tuyết Nhi liền ngẩng mặt lên, "Nào, hôn em một cái."
Dụ Ngôn bất đắc dĩ, "Em đừng náo loạn."
"Em muốn..."
Dụ Ngôn, "..."
Khổng Tuyết Nhi ôm Dụ Ngôn mà lắc lư làm nũng, "Hôn một cái thôi..."
Dụ Ngôn không nói nhưng biểu tình đã dao động.
Khổng Tuyết Nhi lại tiếp tục vòi vĩnh, "Nhanh lên."
Dụ Ngôn vừa cúi xuống, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, Lưu Lệnh Tư nói, "Thượng Tướng, nửa tiếng đã hết, bây giờ cô đi họp chứ?"
Khổng Tuyết Nhi, "..."
Dụ Ngôn tức khắc buông Khổng Tuyết Nhi ra, đáp lại người bên ngoài, "Được, đi chuẩn bị đi."
Cô quả thực lập tức liền phải ra ngoài đi họp.
Khổng Tuyết Nhi giữ chặt góc áo của Dụ Ngôn, "Dụ Ngôn, người thật quá đáng, sao có thể cứ như vậy mà đi? Người có phải là Alpha không?"
Dụ Ngôn nắm tay Khổng Tuyết Nhi, vẻ mặt nghiêm túc, "Như vậy sẽ tốt cho em."
Khổng Tuyết Nhi, "Em không cần người đối tốt với em. Em thích người đối với em xấu xa một chút, cho dù có thô bạo như thế nào em đều có thể chịu được."
Dụ Ngôn, "..."
Một lúc sau, cô đột nhiên nhẹ giọng hỏi, "Vậy thì khi nào thì tuyến thể của em có thể chữa khỏi?"
Vẻ vui đùa không đứng đắn trên gương mặt của Khổng Tuyết Nhi lập tức liền biến mất.
"Em..." Nàng có chút nói không nên lời.
Dụ Ngôn yên lặng chờ nàng.
Khổng Tuyết Nhi dời đi tầm mắt, suy nghĩ một hồi lâu, mới nói, "Hai luồng tin tức tố trong tuyến thể của em không thể dung hòa được. Bác sĩ nói rằng, trừ khi tuyến thể Alpha được cấy ghép vào bị cắt bỏ hoàn toàn, nếu không sẽ không thể chữa khỏi."
Nhưng nếu không có tuyến thể Alpha, Khổng Tuyết Nhi sẽ mất đi sức mạnh và khả năng phản ứng do tin tức tố Alpha mang lại. Nàng liền không thể không sợ hãi mà chiến đấu với Alpha nữa.
Dụ Ngôn nói, "Còn loại bỏ tuyến thể của Omega thì sao?"
Dụ Ngôn từ đáy lòng cũng không mong Khổng Tuyết Nhi trở thành Omega mỏng manh, có thể dễ dàng bị áp chế bởi tin tức tố của cô.
Khổng Tuyết Nhi nhướng mắt, "Nếu không còn tuyến thể Omega, làm sao em có thể sinh con cho người?"
Dụ Ngôn cau mày, ngược lại có chút tức giận, "Chuyện đó quan trọng sao?"
Khổng Tuyết Nhi ngay lập tức dỗ dành, "Em đùa thôi. Tuyến thể Alpha trong cơ thể em là được cấy ghép trên tuyến thể Omega sẵn có. Hoặc là bỏ đi tuyến thể cấy ghép, hoặc bỏ luôn cả hai."
Vì vậy, đây là chuyện không thay đổi được.
Dụ Ngôn cũng không nói nên lời.
Khổng Tuyết Nhi câu lấy ngón tay cô, "Cho nên, Thượng Tướng phải làm sao bây giờ đây?"
Cưới một người vợ chỉ được nhìn không được làm, ngẫm lại có khi nào sẽ nghẹn chết vì kìm nén.
Dụ Ngôn nói, "Không có làm sao bây giờ. Về sau chỉ cần em đứng đắn một chút là được."
Mỗi lần tuyến thể của Khổng Tuyết Nhi bị đau, đều là tự chính nàng kiếm chuyện, lại tự mình chuốc lấy cực khổ.
Vẻ mặt của Khổng Tuyết Nhi lập tức thương tâm, "Được..."
Không muốn chạm vào nàng, là không thích nàng, hoặc chưa đủ thích nàng.
Dụ Ngôn nhìn biểu tình của nàng, muốn nói lại thôi.
"Thượng Tướng?" Lưu Lệnh Tư lại gọi, "Tất cả đã sẵn sàng."
Khổng Tuyết Nhi nói, "Được, người mau đi đi. Nếu không Lưu Thiếu Úy sẽ vọt vào bắt người."
Dụ Ngôn chần chừ hai giây, vẫn nói một câu, "Em nghỉ ngơi thật tốt."
Cô ra khỏi phòng ngủ.
Khổng Tuyết Nhi ngã xuống ghế sô pha, nhìn lên trần nhà, thở dài thườn thượt.
Nếu tuyến thể không có vấn đề, không chừng nàng đã sớm 'ngủ' với Dụ Ngôn, có lẽ cô ấy cũng sẽ đánh dấu nàng. Tuy rằng là dùng bản năng do tin tức tố mang lại, nhưng tốt xấu gì vẫn chiếm được cô.
Chiếm được rồi, về sau lâu ngày sinh tình cũng dễ dàng.
Dụ Ngôn đã sớm qua tuổi ngây thơ, xúc động yêu đương là không có khả năng, chỉ có thể lâu ngày sinh tình.
Nhưng hiện tại thì sao?
Không có ngày đó.
Khổng Tuyết Nhi thực sự bi ai.
Ngày 4 tháng 6.
Tin tức làm rõ về Dụ Ngôn và vụ nổ căn cứ nghiên cứu đã được công bố. Tin tức nói rằng, vụ nổ phòng thí nghiệm là tổ chức Mandela gây ra, không liên quan gì đến Dụ Ngôn.
Một số cư dân mạng nghi vấn chuyện quả bom giống hệt của quân đội Dụ Ngôn là như thế nào? Chẳng lẽ lúc trước hạm đội mất tích, cũng là Mandela làm sao?
Còn có cư dân mạng chất vấn sự kiện nổ mạnh căn cứ tại Racoon, hiện trường vụ nổ cùng vụ nổ phòng thí nghiệm giống nhau như đúc, hay cũng là do Mandela gây nên?
Nhưng phía chính phủ không có hồi phục.
Đi theo tin tức này, trong một số đoạn ngắn gọn, thông tin Dụ Ngôn Thượng Tướng đã chữa lành chân được tuyên bố. Bởi vì không dễ thấy, nên nó chỉ thu hút sự chú ý của những người quan tâm đến vấn đề này trong một thời gian dài. Không tạo ra làn sóng mới trên Internet.
Cũng trong buổi tối hôm nay, Dụ Ngôn đáp lại Lier Robert, đồng ý hợp tác.
Lier phi thường cao hứng, còn chủ động đề nghị giúp Dụ Ngôn cải tiến cơ giáp Tắc Tây Á.
Hơn một trăm năm qua, tuy rằng bên trên đã nghiêm cấm gia tộc Robert tiến hành sản xuất cơ giáp, nhưng trên thực tế bọn họ vẫn đang bí mật thực hiện nghiên cứu, tuy rằng thành quả thu được không lớn, nhưng cũng có chút tiến bộ.
Gia tộc Robert là người phát mính ra cơ giáp, Dụ Ngôn cảm thấy rằng sự tiến bộ nhỏ này nhất định không nhỏ. Cô đương nhiên đồng ý.
Vì vậy, cơ giáp của Dụ Ngôn được đóng trong chiếc rương vận chuyển người máy của Khổng Tuyết Nhi, được chuyển đến căn cứ của gia tộc Robert.
Chuyện này phải do Khổng Tuyết Nhi xử lý, Dụ Ngôn cũng không giấu nàng. Trước khi cả hai đi ngủ, cô đều nói cho nàng nghe những điều kiện hợp tác với Lier, đồng thời dặn Khổng Tuyết Nhi phải giữ bí mật cẩn thận, không cho Aaron biết.
"Thật là không thể để cho cậu ấy biết." Khổng Tuyết Nhi trở mình nằm trên giường. "Từ khi còn nhỏ, cha của Aaron đã khinh thường cậu ấy, nghiêm cấm Aaron tiếp xúc với sản nghiệp của gia tộc. Cha con họ vì thế mà cứ cãi nhau mãi. Nếu để Aaron biết điều này, hơn phân nữa là cậu ấy sẽ dùng nó để đe dọa cha mình, đến lúc đó sẽ càng xảy ra tranh cãi gay gắt hơn."
Dụ Ngôn quay đầu liếc nhìn Khổng Tuyết Nhi, nói, "Em thật hiểu biết Aaron."
Khổng Tuyết Nhi chuyển mắt, "Đúng vậy, cậu ấy là thanh mai trúc mã của em mà."
Dụ Ngôn làm bộ dạng không hứng thú, "Ừ."
Khổng Tuyết Nhi tiếp tục nói, "Tụi em còn thường xem phim cùng nhau, thảo luận về những cách thức mới, thủ thuật mới, còn có chi tiết của sản phẩm, sáng tạo mới..."
Dụ Ngôn im lặng nhìn Khổng Tuyết Nhi.
Khổng Tuyết Nhi chớp chớp mắt, "Thượng Tướng ghen à?"
Dụ Ngôn, "Không có."
Khổng Tuyết Nhi nói, "Vậy là tốt rồi, bởi vì sau đó em còn cùng cậu ấy..."
Nàng dừng lại, nhướng mày rồi nháy mắt ám chỉ.
Dụ Ngôn, "..."
Khổng Tuyết Nhi, "Người sẽ không ghen chứ?"
Dụ Ngôn nhắm mắt lại, "Đêm nay em ra ngoài ngủ đi."
Khổng Tuyết Nhi vô tội,"Tại sao?"
Dụ Ngôn không nói lời nào.
Khổng Tuyết Nhi ngồi dậy, cúi mặt sang nhìn cô, "Người giận à?"
Dụ Ngôn vẫn nhắm hai mắt, cứng rắn đáp, "Không có."
Khổng Tuyết Nhi nói, "Bởi vì em lớn lên cùng Aaron, tụi em đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện. Trước kia khi em phát tình, đều tìm đến cậu ấy..."
"Em đừng nói nữa." Dụ Ngôn mở bừng mắt ra, "Tôi... Tôi có chút tức giận."
"Lừa người đó." Khổng Tuyết Nhi ghé vào nằm trên ngực Dụ Ngôn, "Aaron tuy rằng là Alpha, nhưng cậu ấy không thích người thật, cậu ấy cho rằng rất nhàm chán. Cậu ấy thích người máy, còn nói người máy nhiều công năng lại ngoan ngoãn, kỹ xảo cũng đặc biệt tốt."
Dụ Ngôn nói, "Không cần nói về cậu ta."
Khổng Tuyết Nhi nói, "Em chỉ đang giải thích. Nhưng quả thực ngày trước khi em phát tình, cậu ấy đã giúp đỡ không ít. Nếu không... em làm sao có biện pháp vì Thượng Tướng mà giữ trong sạch cho đến nay."
Dụ Ngôn, "Vậy sao, hôm nào tôi phải cảm ơn cậu ta mới được."
Khổng Tuyết Nhi nghịch những lọn tóc của Dụ Ngôn rải rác trên vai cô, "Được nha, phải để mọi người gặp mặt vào ngày nào đó chứ."
Sau đó, Khổng Tuyết Nhi lại kể rất nhiều về nàng, Aaron và Ngu Thư Hân.
Ba người bọn họ là tri kỷ nhiều năm, cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện.
Bất quá, mặc dù Khổng Tuyết Nhi nói rằng sẽ giới thiệu bọn họ với nhau, nhưng vì Dụ Ngôn quá mức bận, mãi cho đến bữa tiệc từ thiện bọn họ cũng không thực sự có được một cuộc gặp mặt chính thức nào.
Mà sau khi bữa tiệc từ thiện kết thúc, Dụ Ngôn sẽ lên đường đến căn cứ mặt trăng gặp anh trai của cô. Chuyến đi kéo dài ba ngày, hôm sau ngày trở về là ngày 17, cũng là lúc Giải đấu Cơ giáp diễn ra.
Lịch trình dày đặc, thậm chí bữa tiệc tối cũng là do Dụ Ngôn cố chèn vào.
Khổng Tuyết Nhi nghĩ Dụ Ngôn cũng không cần đi. Khổng Thượng Từ tổ chức tiêc từ thiện, suy cho cùng chỉ để thu tiền cho phòng thí nghiệm của ông ta, một chút ý nghĩa cũng không có.
Nhưng Dụ Ngôn vẫn kiên trì muốn đi.
_____
TBC.
Mình thật sự thích cách hai bạn bên nhau. Khổng Tuyết Nhi dù biết bản thân sẽ rất đau nhưng vẫn luôn muốn thân cận Dụ Ngôn. Dụ Ngôn thì luôn lo lắng mình sẽ làm đau người kia, còn muốn Khổng Tuyết Nhi có thể bỏ đi thân phận Omega để nàng không phải đánh mất năng lực của mình. Hic, mấy chương ngọt như vầy cũng có tinh thần hơn hẳn 😭
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro