Chương 49

Thời điểm nhận được cuộc gọi video từ Khổng Tuyết Nhi, Dụ Ngôn đã trên đường trở về nhà.

Kỳ thật, sáng sớm ngày mai cô có một cuộc họp rất quan trọng. Cuộc họp này đã bị người của Lý Kinh Lôi dùng đủ loại lý do mà trì hoãn hết lần này đến lần khác, thật vất vả mới ấn định được vào sáng mai. Đây là cuộc họp mà Dụ Ngôn không được phép vắng mặt.

Vì vậy, sau khi cơn xúc động ban đầu muốn về nhà qua đi, Dụ Ngôn thực sự có một chút hối hận về quyết định khinh suất này.

Ngày mai chỉ cần cô vắng mặt, Lý Kinh Lôi nhất định sẽ lại lấy lý do để tiếp tục kéo dài. Sau đó, cũng không biết chừng, cô sẽ lại bị cầm chân ở Tổng chiến khu phía Nam thêm bao nhiêu lâu.

Lộ trình về nhà đã được một nữa, Dụ Ngôn vẫn đang do dự không biết nên tiếp tục về, hay là quay trở lại. Chưa quyết định được thì cuộc gọi của Khổng Tuyết Nhi đã đến rồi.

Nhìn tên người gọi đến, mọi suy nghĩ lộn xộn lung tung trong đầu Dụ Ngôn tan biến tức khắc, cô liền trả lời cuộc gọi.

Lúc kết nối vừa thông, hình ảnh truyền đến có hơi mờ, nhưng lọt vào tầm mắt Dụ Ngôn không phải là khuôn mặt của Khổng Tuyết Nhi, mà là bóng dáng của nàng.

Ánh đèn mờ ảo, Khổng Tuyết Nhi quỳ trên giường, quay lưng về phía camera, nàng giơ tay cởi bộ đồ ngủ. Vải vóc được kéo lên, lộ ra bộ nội y một mảnh màu đen mỏng manh bên dưới váy ngủ.

Thân trên hở lưng, chỉ có bốn dây đai mảnh mai vắt chéo, bên dưới là vải dệt nữa xuyên thấu dán sát đường cong quyến rũ, ôm lấy địa phương không thể miêu tả bằng lời.

Dụ Ngôn nhìn thoáng qua, trong đầu ong một tiếng, cô lập tức nhấn ngắt điện thoại. Sau đó Dụ Ngôn ngước mắt lên, hung hăng nhìn chằm chằm Lưu Lệnh Tư đang lái xe trước mặt.

Lưu Lệnh Tư, người vẫn đang nghiêm túc lái xe, tự nhiên cảm thấy sau ót lạnh thấu xương, "Thượng Tướng, có chuyện gì vậy?"

Thanh âm của Dụ Ngôn trầm lãnh đến đáng sợ, "Dừng xe."

Họ đang ở trên đường cao tốc trên không, muốn dừng xe, bắt buộc phải xuống tầng không trung thứ nhất, sau đó lại phải lái xe đến bãi đậu xe tạm thời.

Thực phiền toái, lại mất thời gian.

Lưu Lệnh Tư liếc nhìn khuôn mặt của Dụ Ngôn qua gương chiếu hậu, thật khó coi, mày cũng đã nhíu chặt. Cô không dám nói nhiều, vội vội vàng vàng tuân lệnh.

Nhưng từ chỗ họ đến bãi đậu xe, vẫn mất hết 5 phút.

Vì thế, Lưu Lệnh Tư chỉ có thể trơ mắt nhìn sắc mặt ngày càng khó coi của Thượng Tướng nhà bọn họ. Dụ Ngôn lại còn đứng ngồi không yên, liên tục đổi chân bắt chéo, cực kỳ giống bộ dáng sốt ruột muốn đi WC.

Lưu Lệnh Tư một bên lái xe vào bãi đậu, một bên quan tâm cẩn thận, "Thượng Tướng, thân thể cô không khỏe sao? Có cần tôi..."

Dụ Ngôn lạnh lùng ngắt lời, "Không có."

Lưu Lệnh Tư nhìn vào mắt Dụ Ngôn, rõ ràng cô ấy không giấu được nôn nóng cùng sốt ruột. Cô thật sự không thể tin thân thể Thượng Tướng nhà bọn họ đang "thoải mái", nhưng cô lại không dám hỏi nhiều.

Lưu Lệnh Tư cẩn thận đem xe đậu gần địa phương có thể đứng được, bên trong còn có nhà vệ sinh, chỉ cần xuống xe là rất nhanh có thể đến đó.

Nhưng khi xe dừng lại, Dụ Ngôn liền nói, "Cô đi xuống đi, tránh ra xa một chút."

Lưu Lệnh Tư, "???"

Dụ Ngôn mặt mày lạnh lùng, ra lệnh, "Xuống xe!"

"Vâng." Lưu Lệnh Tư theo phản xạ rời đi, nhanh chóng ra khỏi xe.

Ngay khi cô đi ra ngoài, Dụ Ngôn liền điều chỉnh độ trong suốt của tất cả các cửa kính trên xe, cho đến khi chúng hoàn toàn mờ đục và chuyển thành một màu đen nhánh. Bên trong xe bị phong bế hoàn toàn.

Lưu Lệnh Tư ngơ ngác nhìn vào tấm kính đen, không rõ rốt cuộc Thượng Tướng nhà bọn họ xảy ra chuyện gì.

Trong xe.

Dụ Ngôn mở lại máy truyền tin trên cổ tay.

Sau khi cô cúp điện thoại, Khổng Tuyết Nhi gửi đến hai tấm hình, là hai bộ nội y kiểu dáng giống nhau, nhưng màu sắc lại khác nhau, nàng hỏi Dụ Ngôn thích cái nào hơn.

Lúc đó Dụ Ngôn đang căng như dây đàn chờ xe dừng, chỉ liếc mắt nhìn tin nhắn rồi đóng giao diện, không đáp lại nàng.

Vì vậy, ba phút sau, Khổng Tuyết Nhi lại gửi thêm một câu, "Người bận sao? Vậy em ngủ trước nha."

Sau đó không gửi thêm gì.

Dụ Ngôn cắn răng, gửi lại tin nhắn, "Tôi xem rồi."

Khổng Tuyết Nhi thế nhưng lại im lặng.

Dụ Ngôn cảm thấy mình đã đợi rất lâu, nhưng thật ra cũng chỉ trong vòng mười giây, cô không thể đợi thêm liền gửi đi ba chữ, "Khổng Tuyết Nhi!"

Khổng Tuyết Nhi cuối cùng cũng chậm rãi trả lời, "Em đây. Người xong việc rồi sao?"

Dụ Ngôn, "Em, đang, làm, cái, gì?"

Quán bar, thoát y, còn có những hình ảnh vừa rồi. Dụ Ngôn vừa giận vừa tức, thật sự tức giận đến muốn hộc máu.

Khổng Tuyết Nhi không đáp lại một hồi, sau đó màn hình của Dụ Ngôn tối sầm lại, Khổng Tuyết Nhi đã gửi đến một bức ảnh tự chụp đen tuyền.

Phỏng chừng nàng đã tắt đèn phòng ngủ, ánh sáng mờ mịt, bóng người mơ hồ, không thấy rõ chi tiết, nhưng đường nét thân hình vẫn như cũ khắc sâu rõ ràng.

Dụ Ngôn nhìn một cái, trong đầu nổ tung.

Bức ảnh Khổng Tuyết Nhi tự chụp, nàng đang quỳ trên giường, góc ảnh được nâng lên, từ trên cao hướng xuống. Khổng Tuyết Nhi nghiêng nghiêng mặt, mái tóc xoăn buông xõa một bên, lộ ra sườn mặt cùng sườn cổ trong trẻo.

Mà bên dưới, Khổng Tuyết Nhi đang mặc bộ nội y màu đen mà nàng gửi ban nãy. Dây buộc ở chính diện, thắt lưng mảnh mai thít chặt, siết lấy phong cảnh động lòng người. Ánh sáng rõ ràng chỉ lờ mờ, nhưng làn da Khổng Tuyết Nhi như thể vẫn phản chiếu một loại ánh sáng ngọt ngào như sữa.

Khổng Tuyết Nhi nhắn đến, "Em đang thử nội y mới mua."

Hô hấp Dụ Ngôn dồn dập, cô siết chặt nắm tay.

Khổng Tuyết Nhi, "Đẹp không?"

Dụ Ngôn nhìn chằm chằm tấm ảnh thật lâu, tức giận cùng hỏa khí trong lòng hỗn độn, máu tuôn trào trong mạch, cơ hồ dồn lên não khiến cô choáng váng.

Nhưng quan trọng nhất chính là, Khổng Tuyết Nhi đầu tiên là đến quán bar, sau đó về nhà lại mặc loại y phục này để trêu đùa cô.

Dụ Ngôn dùng lý trí còn sót lại, cố gắng hết sức kìm nén lửa giận trong lòng, không có thời gian trả lời tin nhắn của Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi thực mau gọi video cho cô.

Dụ Ngôn tiếp nhận.

Nàng vẫn không bật đèn, ánh sáng trong phòng ngủ không đủ rõ ràng, có chút trầm trầm ái muội.

Trong video, Khổng Tuyết Nhi dùng chiếc chăn trơn quấn người kín mít, chỉ lộ ra khuôn mặt thanh tú và chiếc cổ nhỏ trắng ngần, mái tóc mềm mại của nàng xõa tung, tản mạn trên chiếc chăn bông.

"Người không thích sao?" Khổng Tuyết Nhi nhìn màn hình, có chút thất vọng. Cũng không biết là do bộ lọc hay ánh sáng, đồng tử đen nhánh của nàng sáng ngời, trông rất sạch sẽ.

Nhìn thấy vẻ mặt của nàng, lửa giận của Dụ Ngôn rốt cuộc cũng nhịn xuống, nhưng lại cắm cắm sâu vào trong lòng ngực. Nói không nên lời, lại chướng ngực khó thở.

Có lẽ là bởi vì sắc mặt của cô mười phần đặc sắc, Khổng Tuyết Nhi nhịn không được bật cười, "Tức giận vì hôm nay em đến quán bar à?"

Dụ Ngôn phản ứng lại một chút, "Em cố ý."

Khổng Tuyết Nhi cười khúc khích, điều chỉnh lại tư thế, chuyển từ ngồi sang quỳ. Nàng cúi người về phía camera, tấm chăn bị trượt xuống, để lộ một bên cổ và bờ vai trắng nõn. Cả người tản ra một loại hơi thở dịu ngoan lại gợi tình.

"Vậy người tức giận không?"

Dụ Ngôn mím chặt môi, gắt gao nhìn chằm chằm Khổng Tuyết Nhi, "Tả Trác đã nói rồi, là quán bar dạng gì."

Khổng Tuyết Nhi nói, "Mặt sau cô ấy có báo cáo thêm gì với người không? Em thật ra vẫn luôn ở trong phòng nghỉ trên lầu, không có xuống dưới vui chơi rối loạn."

Dụ Ngôn lạnh lùng hai chữ, "Không có."

Khổng Tuyết Nhi ủy khuất, "Điều quan trọng nhất vậy mà cô ấy lại không nói?"

Thanh âm Dụ Ngôn khàn khàn, "Em có thể tự mình nói."

Khổng Tuyết Nhi ngồi thẳng người, ngữ khí lấy lòng, biểu tình cũng vô cùng nghe lời, "Em đến quán bar, thật ra vì muốn ôn lại chút chuyện."

Dụ Ngôn lẳng lặng nhìn nàng.

Sau đó Khổng Tuyết Nhi chậm rãi xốc chăn lên, "Chút chuyện, có thể lấy lòng Dụ Thượng Tướng nhà mình."

Dụ Ngôn nhìn thấy được phong cảnh bên dưới chăn.

Da thịt trắng ngần, dây đai buột chặc, eo thon, cặp chân đang quỳ khép kín. Trên chân nàng là đôi vớ ren có đai đeo đen tuyền.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng, trầm bổng lại êm dịu đột nhiên vang lên từ phía Khổng Tuyết Nhi, ánh sáng thoáng chốc trở nên u ám hơn, hết thảy đều mông lung, giống như tấm màn che lại mộng cảnh.

"Trước kia, em có học một ít điệu nhảy." Khổng Tuyết Nhi quỳ trên giường, khẽ thở dài. Tóc xoăn xõa trên vai, trên ngực, lại bị nàng ngữa đầu hất về phía sau, "Nhưng em vẫn chưa có cơ hội để nhảy, dần dần cũng quên mất."

Nàng sửa sang lại đai an toàn, nâng nâng kéo kéo, dùng ánh mắt câu lấy Dụ Ngôn.

"Hiện tại em đã có đối tượng, muốn nhảy cho cô ấy xem. Vì vậy vừa xuất viện, em liền đi học lại ngay." Vừa nói, Khổng Tuyết Nhi chống tay lên giường, nhìn về phía camera.

Hình ảnh theo sau lay động, nhắm vào phần dưới cổ Khổng Tuyết Nhi.

Dụ Ngôn vội siết chặt lấy đùi của mình.

"Hiện tại, phải làm phiền Dụ Thượng Tướng giúp em nghiệm thu một chút thành quả rồi."

Âm thanh bài hát dần trở nên ám muội trầm lắng.

Khổng Tuyết Nhi không lộ mặt, chỉ có thân hình chuyển động chậm rãi theo từng nốt nhạc, linh hoạt, uyển chuyển, mềm mại, như loài bạch xà.

Đường cong xinh đẹp, đan xen trong quang ảnh lúc lên lúc xuống, như sợi tơ hồng vòng quanh tâm hồn, dùng hơi thở ngọt ngào liêu nhân quấn chặt lòng người.

Chính diện, sau đó mặt bên.

Khi nghiêng sang một bên, Khổng Tuyết Nhi quỳ xuống trước máy ảnh, khắc họa toàn bộ đường cong phần lưng eo.

Ánh sáng ả đạm, đường sống lưng trũng xuống phía sau hiện lên rõ ràng một cách lạ thường, dọc theo sóng lưng xuống dưới, mượt mà căng đầy.

Tư thế này không chỉ lớn mật, mà còn cực kỳ ----- phóng đãng.

Khổng Tuyết Nhi vừa thực hiện đến động tác này liền cứng người, cơ bắp căng thẳng, hơi hơi phát run.

Dụ Ngôn nhìn đến đây cũng ngây ngẩn, cảnh sắc trước mắt thực sự quá câu nhân.

Phần bụng Khổng Tuyết Nhi căng cứng, hóp vào dãn ra. Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ ngồi dậy, khuỵu gối xuống, lại kéo chăn bông lên quấn lấy cơ thể mình.

Nàng vẫn không ló mặt ra, Dụ Ngôn chỉ nghe thấy tiếng hít thở có chút hỗn loạn của nàng.

"Nhảy xong rồi." Khổng Tuyết Nhi đột ngột ném ra mấy chữ.

Dụ Ngôn miệng khô lưỡi đắng, lý trí cũng hoa mắt ù tai, buột miệng nói, "Tôi muốn nhìn mặt em."

Khổng Tuyết Nhi khép chặt chăn bông, cả cổ cũng che kín mít, một giây sau, mới truyền đến tiếng cười thanh thúy của nàng, giọng điệu nhẹ nhàng lại ngả ngớn, "Chủ nhà không lộ mặt, muốn nhìn phải tặng quà."

Nàng chính là cố ý không cho cô nhìn.

Dụ Ngôn nhắm mắt lại, thả bàn tay đang siết chặt đùi mình ra, nắm lại thành nắm đấm.

Cô muốn đem chính mình thoát ra khỏi khung cảnh vừa rồi, nhưng lý trí lại không nghe theo kiểm soát của cô. Tầm mắt lại càng mất khống chế, di chuyển qua lại giữa những ngón tay trắng nõn của Khổng Tuyết Nhi đang cầm lấy chăn bông, và đường nét thân thể ẩn bên dưới.

Càng muốn khống chế, những tâm tư đó lại càng muốn nhảy ra ngoài.

Dụ Ngôn muốn nói chuyện, nhưng mở miệng lại chỉ phun ra hơi thở nóng rực. Cô phát hiện cả người mình nóng bừng, máu ào ạt chảy khắp cơ thể, ham muốn dâng trào.

Dụ Ngôn không dám mở lời, vì vậy hai người đều chìm vào im lặng.

Những ngón tay Khổng Tuyết Nhi níu lấy chăn bông bất an động đậy, nàng hỏi, "Thượng Tướng cảm thấy đẹp không?"

Dụ Ngôn ẫn nhẫn nhắm mắt lại, không chỉ những ý niệm đó, mà nhiệt độ trong cơ thể cô cũng không thể kiểm soát được. Cô sắp bước vào giai đoạn hưng cảm.

Khổng Tuyết Nhi này thật... yêu nghiệt.

_____

TBC.

Cách dỗ người của phu nhân có chút... 😂

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro