Chương 62
Dụ Ngôn đem cơ giáp màu bạc áp sát vào xe lục địa, rồi dùng chân đá đi mấy thước.
Hứa Giai Kỳ văng ra khỏi xe, cô liền được cơ giáp đen kia đỡ lấy. Ngay khi cả hai vừa đứng vững, một bóng đen đột nhiên từ trên trời rơi xuống, là Dụ Ngôn, cô vừa đạp chân vào người cơ giáp bạc, dùng phản lực bay đến, giáng xuống thật mạnh.
Cơ giáp đen lập tức giơ cánh tay lên che chắn.
Bùm - Kim loại kịch liệt va chạm, phát ra một tiếng vang trầm đục. Đầu gối của cơ giáp đen bị uốn cong, lòng bàn chân nó hoàn toàn chìm xuống đất cát.
Dụ Ngôn bắt được vai của nó, eo bụng dùng sức, thân thể cô vừa lật, lướt qua đầu cơ giáp đen đen, chân còn chưa tiếp đất, lòng bàn tay bằng thép của Tắc Tây Á đã nắm chặt mặt nạ mũ bảo hiểm của Hứa Giai Kỳ.
Ngón tay kim loại hơi hơi dùng sức, mặt nạ bảo hộ răng rắc một tiếng nức ra. Chỉ cần dùng lực thêm một chút, mặt kính sẽ vỡ toang, lúc đó áp suất không cân bằng có thể làm máu huyết của Hứa Giai Kỳ ngay lập tức sôi trào.
Thân thể Hứa Giai Kỳ tức khắc đóng băng.
Dụ Ngôn khống chế mặt kính bảo hộ, cô quay đầu lại, nhìn hai chiếc cơ giáp một đen một bạc phía sau lưng.
Cơ giáp đen đã dừng lại, chỉ có cơ giáp bạc khí thế hung ác mà mạnh mẽ tiến về phía trước, Dụ Ngôn thoáng dùng sức đe dọa, vết nứt trên mặt nạ của Hứa Giai Kỳ càng sâu hơn.
Một luồng khí yếu ớt rò rỉ từ mặt nạ, dưới môi trường nhiệt độ thấp như Sao Hỏa, luồng khí rõ ràng như làn sương mù trắng xóa.
Cơ giáp bạc không thể không dừng bước chân.
Bộ đồ phi hành vũ trụ của Hứa Giai Kỳ rách toạt, không khí bị rò rỉ, áp suất liền giảm xuống. Hệ thống điều khiển hỗ trợ sự sống phát ra tiếng vo ve cùng âm thanh chói tai, không ngừng kích thích sự kiên nhẫn của người khác.
Nhưng Hứa Giai Kỳ nhìn khuôn mặt lạnh băng của Tắc Tây Á, chậm rãi nhếch lên khóe môi. Cô nắm lấy cổ tay bằng thép của Tắc Tây Á, nhìn chăm chằm vào khuôn mặt kim loại kia mà mỉm cười.
Dụ Ngôn sẽ không giết cô, Hứa Giai Kỳ thực chắc chắn như vậy.
Quả nhiên, trong nháy mắt tiếp theo, Dụ Ngôn đã nắm lấy cánh tay của Hứa Giai Kỳ, giữ cô ngay trước mặt, đồng thời đe dọa hai cơ giáp kia, sau đó mang Hứa Giai Kỳ hướng về phía căn cứ.
Hứa Giai Kỳ không thể nói chuyện, vì vậy cô dùng đầu ngón tay gõ mã Morse lên cánh tay của Tắc Tây Á.
"Bí mật mẹ em để lại, tôi cũng rất muốn nói cho em, nhưng nó thật sự nguy hiểm."
Dụ Ngôn, "..."
Bước chân của Dụ Ngôn vẫn không dừng lại.
Hứa Giai Kỳ, "Chỉ có đưa nó cho tôi, em mới có thể thoát khỏi hiểm cảnh."
Dụ Ngôn bắt lấy cánh tay Hứa Giai Kỳ đang đánh mã.
Hứa Giai Kỳ dừng lại một lúc, và ngay sau đó, cổ tay của cô đau buốt. Dụ Ngôn đã trực tiếp kéo khớp cổ tay của Hứa Giai Kỳ, khiến xương cổ tay cô bị trật khớp.
Sau cơn đau, lòng bàn tay của Hứa Giai Kỳ trở nên yếu ớt rơi xuống. Cô nhìn nhìn, chỉ có thể bật cười.
Ở xa xa, lại có một chiếc xe lục địa khác lao tới, lốp xe ma sát vào nền cát khô và mềm, kéo ra một cái đuôi màu vàng thật dài phía sau xe.
Dụ Ngôn giữ chặt Hứa Giai Kỳ.
Nhưng đúng lúc này, Hứa Giai Kỳ, người đang được cô giữ trong tay, đột nhiên xoay người sang một bên, nắm lấy cánh tay của Tắc Tây Á. Cô ấy cúi người tựa vào người của Tắc Tây Á, chuẩn bị thực hiện cú ném cái máy nặng nửa tấn qua vai.
Dụ Ngôn kinh ngạc, nhưng chỉ trong vài mili giây, thân thể liền theo phản xạ chống lại.
Hứa Giai Kỳ áp sát vào lưng cô, Dụ Ngôn không biết cô ấy dùng sức như thế nào, nhẹ nhàng xoay chuyển Tắc Tây Á.
Ngay trong nháy mắt chân chạm đất, Dụ Ngôn liền quấn lấy Hứa Giai Kỳ như một con rắn.
Trọng lực nặng nề trực tiếp áp đảo Hứa Giai Kỳ, cả hai cùng ngã lăn lộn trên mặt đất.
Crack - Vết nứt trên mũ bảo hiểm của Hứa Giai Kỳ bị vỡ, không khí kịch liệt ùa ra, sương trắng phun trào, hệ thống lưu thông không khí kêu vang cảnh báo đinh tai nhức óc, ánh sáng đỏ dồn dập lập lòe, chiếu vào trong mắt Dụ Ngôn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, rất nhanh thôi, Hứa Giai Kỳ sẽ chết.
Dụ Ngôn theo bản năng dùng tay che đi khe hở trên mũ bảo hiểm.
Cùng lúc đó, xe lục địa kia cùng hai cơ giáp đã tiến lại gần.
Ngay khi cơ giáp bạc vừa đến nó liền kéo Dụ Ngôn ra, cùng cô đánh một trận.
Cơ giáp đen ngay lập tức bế Hứa Giai Kỳ lên, nhanh chóng mang vào xe lục địa.
Nhìn thấy Hứa Giai Kỳ đã lên xe, cơ giáp bạc cũng lập tức thu tay lại để thoát thân, nó tức khắc chui theo vào trong xe. Xe lục địa đóng chặt cửa, một giây cũng không dừng, nhanh chóng rời đi.
Dụ Ngôn không đuổi theo.
Chiếc xe đi vòng qua một ngọn đồi rồi biến mất ở cuối tầm mắt.
Dụ Ngôn đi bộ trở về căn cứ.
Căn cứ được xây dựng ở một khu vực bằng phẳng, phía sau dựa lưng vào một ngọn núi lửa thấp thấp, chỉ cao chừng 500 mét. Khi leo qua ngọn núi, Dụ Ngôn dừng lại trên đỉnh rồi lặng nhìn xuống căn cứ.
Ở phần đuôi của căn cứ hình con nhện có một đường băng dành cho phi thuyền rộng và dài, có thể cất cánh, có thể hạ cánh. Vốn dĩ phi thuyền được đậu ngay ngắn hai bên đã bị đâm lệch đi, trên đường băng còn sót lại vài vệt xám đen, đó là dấu vết bánh xe kịch liệt ma sát.
Sau khi Dụ Ngôn an bài nhóm tàu vũ trụ thứ nhất và thứ hai hạ cánh làm lực lượng tiến công, bọn họ đã trực tiếp xông vào căn cứ.
Dụ Ngôn ngẩng đầu, nhìn khoảng không bao la.
Ở khoảng cách hàng chục nghìn mét, người ta vẫn có thể nhìn thấy rõ đường nét của chiếc phi thuyền khổng lồ. Nhìn từ xa thế này, phi thuyền trông có vẻ bình yên vô sự.
Dưới chân đồi cách đó hơn 500 mét là khu D, E, F của căn cứ. Ba khu này chỉ mới xây dựng nền móng, ngoài một tháp canh ở phía sau thì không còn gì hơn.
Dụ Ngôn dang tay. Hệ thống kiểm tra đo lường bên ngoài của cơ giáp đã bị hỏng, nó không thể quét tình hình trong tháp canh. Nếu căn cứ không thể nhận ra, hoặc không chấp nhận thân phận của cô, Dụ Ngôn chỉ có thể xông vào.
Dụ Ngôn lại khởi động xoay xoay khớp cổ, rồi sau đó lao xuống như một con sói cô độc.
Người trong tháp canh từ lâu đã nhận ra khối cơ giáp màu đen nổi bật, vì vậy ngay lúc Dụ Ngôn vừa bổ nhào xuống, một viên đạn laser liền bắn về phía cô.
Đạn laser bay với vận tốc ánh sáng vọt tới trong nháy mắt, đập vào một bên chân của Tắc Tây Á.
Nhiệt độ cao gần như hòa tan sỏi đá thành một cái hố cát. Sức nóng giãn nở tạo ra áp suất, cát bụi gần đó nổ tung tóe như nước.
Dụ Ngôn vội vàng bay đến tháp canh giữa rừng hoa cát mù mịt. Cô càng đến gần, những người lính trên tháp càng không thể nhắm chuẩn.
Khi đi ngang qua tòa tháp, Dụ Ngôn vung tay, ném ra một quả bom xung điện từ cổng quan sát.
Quả bom được thiết kế đặc biệt cho môi trường Sao Hỏa, làm cho bức tường tháp lung lay muốn nổ tung, năng lượng cao của sóng điện từ phóng ra ngay lập tức làm tê liệt tất cả các thiết bị điện tử trong tháp canh.
Dụ Ngôn vượt qua tháp canh, tiếp cận khu 0 nối liền sáu khu vực. Ống khói ở Khu 0 lúc này mở ra, bảy tám binh sĩ lao ra ngoài, chĩa súng laser về phía Dụ Ngôn, không chút chần chừ mà nổ súng ngay lập tức.
Các tia laser đan xen, trùng trùng điệp điệp hướng về phía Tắc Tây Á.
Dụ Ngôn linh hoạt né tránh làn mưa laser dày đặc, luồn lách xuyên qua khe hở, trong nháy mắt đã lao tới trước mặt binh lính, cô bắt lấy họng súng, lập tức bẻ hướng.
Nòng súng đập vào mũ của binh lính, ngay lập tức bị bẻ cong, mặt nạ bảo hộ cũng bất ngờ vỡ tan, không khí chớp cơ hội ùa ra ngoài.
Dụ Ngôn tóm lấy tên lính, vung tay đánh thẳng hai tên, cô một chút cũng không nhìn lại, lao nhanh vào đường ống khói.
Cô căn bản cũng không thèm mở khóa, cứ nắm chặt cửa cuốn rồi thô bạo kéo, trực tiếp lôi cánh cửa xuống, đóng chặt ống khói.
Sau khi điều chỉnh áp suất, cánh cửa trượt bằng kim loại dẫn vào bên trong Khu 0 mở ra, Dụ Ngôn sải bước đi vào.
Trên đường đi một người tới ngăn một người chết, thế không thể đỡ mà xông thẳng vào phòng điều khiển trung tâm của khu 0.
Nhiều binh sĩ bao vây khắp bốn phương tám hướng, nhưng vì đây là phòng điều khiển, thế nên toàn bộ nào là bảng điều khiển, trung tâm liên lạc, bộ xử lý dữ liệu và các hệ thống điều khiển cốt lõi khác cũng như thiết bị phần cứng của căn cứ đều ở đây, binh lính không dám bắn, chỉ có thể đánh tay không.
Nếu mà đánh tay đôi, cho dù Dụ Ngôn không mặc cơ giáp, thì những người này cũng không phải là đối thủ của cô.
Dụ Ngôn đánh gục tất cả những binh lính trong phòng điều khiển.
"Dừng tay!" Phó phụ trách căn cứ rốt cục cũng đã đến, "Tất cả dừng tay!"
Dụ Ngôn vẫn đang kề cổ một tên lính, cô quay đầu nhìn về phía người phụ nữ trung niên vừa lên tiếng.
Bà ấy có mái tóc ngắn màu nâu, đôi mắt tròn với hai mí dày, nhưng mí mắt lại bị sụp xuống vì những vết hằn quá sâu trên khuôn mặt, thoạt nhìn có chút oán phụ.
Dụ Ngôn ném đi binh lính trong tay, đi về phía nữ Đại Tá đó.
"Tôi là Dụ Ngôn." Dụ Ngôn mở miệng, giọng nói truyền qua loa điện tử, khàn khàn lạnh băng, "Tổng phụ trách mới của căn cứ."
Người phụ nữ ngẩng đầu lên nhìn cơ giáp, vẻ mặt bà ta cũng bình tĩnh lại, "Thì ra là Dụ Thượng Tướng, vừa rồi chỉ là hiểu lầm."
Nói xong, bà quát lớn đám binh lính đang lăn lộn trên mặt đất, "Các ngươi tại sao không hỏi rõ thân phận đã động thủ, vị này chính là Thượng Tướng đại nhân..."
Dụ Ngôn lạnh giọng ngắt lời bà, "Tưởng Trị đâu?"
Tưởng Trị chính là người phụ trách căn cứ.
Người phụ nữ nói, "Đang ở khu A, xử lý... chuyện khác."
Chuyện khác gì? Chính là xử lý nhóm người thứ nhất và thứ hai đáp xuống.
Dụ Ngôn đi lướt qua người phụ nữ, trực tiếp đi đến khu A.
Cô không nhìn lại, chỉ lưu lại thanh âm máy móc lạnh lùng, "Lần này tôi đến đây, cùng với 24 nghìn binh sĩ. Chuyện căn cứ tấn công chúng tôi, tôi cần lời giải thích hợp lý từ các người."
Khu A là khu vực sinh sống và hoạt động chính của căn cứ, không được quan tâm nhiều như khu 0, vì vậy nó đã bị tàn phá thật sự nghiêm trọng.
Nơi nơi đều là dấu vết tia laser bắn cháy, thậm chí còn có những cái hố sót lại sau vụ nổ, thi thể cùng thương binh tràn lan trên mặt đất, trong không khí vẫn lưu lại một mùi hăng hắc của kim loại bị khét.
Chiến trường kéo dài từ cổng khu A cho đến sảnh hoạt động.
Dụ Ngôn đi qua hành lang, đến một đại sảnh hỗn độn.
Tưởng Trị đang bị binh lính căn cứ bao vây, hắn ta đứng gần lối ra hành lang tiến vào đại sảnh, đối diện với hắn chính là đội quân đầu tiên mà Lục Kha Nhiên chỉ huy do Dụ Ngôn phái đến. Ba trăm sáu mươi người, chỉ còn lại số lẻ.
Dụ Ngôn bước vào đại sảnh.
Đại sảnh trống trải rộng lớn, chỉ có cô mặc cơ giáp. Áp suất không khí trong đại sảnh vẫn bình thường, chỉ có một số người mặc chiến phục phi hành vũ trụ, còn lại hầu hết những người khác chỉ có bộ quân trang mỏng.
Tắc Tây Á cao hai mét bước vào đại sảnh, dùng thân cao khí lớn mà áp đảo người khác.
Bầu không khí trong đại sảnh bỗng dưng im bặt trong giây lát.
Tưởng Trị quay đầu lại. Hắn ta có quả đầu húi cua được cắt rất ngắn, nước da ngăm đen, đôi mắt sụp mí và một khuôn mặt hung ác. Hắn nhìn chằm chằm Tắc Tây Á, híp híp mắt, "Dụ Thượng Tướng?"
Tắc Tây Á quay mặt lại nhìn hắn ta, khuôn mặt kim loại tràn đầy hàn quang. Cô trầm mặc đi về phía Tưởng Trị.
Những người lính ở gần Tưởng Trị ngay lập tức lao tới, chĩa súng vào Dụ Ngôn.
"Tưởng Thiếu Tướng." Lục Kha Nhiên lên tiếng, "Quân đội của chúng tôi là cấp trên của anh, anh thử động vào Thượng Tướng của chúng tôi xem."
Tưởng Trị bật cười, hắn vỗ vỗ vai thuộc hạ, "Bỏ súng xuống, bỏ hết xuống."
Hắn ta từ phía sau những tên lính bước lên, nụ cười trên môi, "Hệ thống phòng thủ của căn cứ mấy ngày nay gặp trục trặc, cho nên mới vừa rồi mới tấn công phi thuyền của Dụ Thượng Tướng. Đều là tai nạn, đều là tai nạn. Tôi cũng rất hối hận. Thật may là, Dụ Thượng Tướng không có việc gì, nếu không tôi có chết muôn vạn lần cũng không đền hết tội."
Tắc Tây Á tiến lên một bước, rồi đột nhiên giơ chân đá vào ngực hắn.
Xương ức Tưởng Trị răng rắc một tiếng, cơ thể hắn ta bay lộn ngược về sau, máu tươi từ miệng phọt ra, hắn ngã ngào vào đám thủ hạ của mình.
"Thiếu Tướng!" Bọn lính kinh hải hô vang, họng súng nhấc lên chỉa vào Dụ Ngôn, "Cmn, cô muốn gì?"
_____
TBC.
Đám người ở Địa Cầu chưa xong, thì lại thêm một đám ở Sao Hỏa :(
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro