Chương 63

Dụ Ngôn tiến lên một bước, cô nói một cách lạnh lùng, "Hệ thống phòng ngự mất kiểm soát là một sự cố lớn. Căn cứ trưởng lại giấu diếm mà không báo cáo, chính là thất trách."

Người của Tưởng Trị không phục, tức giận mà giương súng, "Cứ coi là như vậy, nhưng cô dựa vào cái gì mà động thủ?"

Tắc Tây Á lại đi về phía trước một bước, cái bóng cao lớn của cơ giáp phủ lên người đám sĩ quan.

"Tấn công sĩ quan cấp cao, vi phạm kỷ luật quân đội, sẽ bị bắn chết." Tắc Tây Á cúi gằm xuống nhìn đám sĩ quan này, "Các người dám chĩa súng vào tôi thử xem."

Một số tên siết chặt súng trên tay, sắc mặt khó coi.

Lúc này, phó phụ trách căn cứ lên tiếng, "Được rồi, được rồi. Hậu quả của sự hiểu lầm này đã đủ nghiêm trọng. Hiện tại, ưu tiên hàng đầu là nhanh chóng xử lý vết thương của căn cứ trưởng đã."

Lồng ngực Tưởng Trị sụp xuống, cằm đều là máu tươi, hơi thở của hắn suy yếu, gần như sắp chết.

Thuộc hạ của hắn ta kìm cơn tức giận, vội vàng nâng Tưởng Trị đến phòng y tế.

Phó phụ trách căn cứ bước tới, mỉm cười nhìn thân ảnh cao lớn của Tắc Tây Á, "Nếu đã là hiểu lầm, hiện tại có thể giải thích rõ ràng là tốt rồi. Dụ Thượng Tướng, xin cô cho người của mình mau hạ súng xuống đi. Đều là người trong nhà, hà tất phải dùng họng súng để nói chuyện."

Tắc Tây Á thế đứng thẳng tấp, hơi hơi ngẩng đầu, rõ ràng chỉ là một lớp vỏ máy móc vô cảm bên ngoài, nhưng trong nháy mắt kia, phó phụ trách căn cứ vẫn cảm nhận rõ ràng sự không kiên nhẫn và sát ý bộc lộ qua động tác rất nhỏ của cô.

Sau lưng bà phát lạnh, không thể không siết chặt cơ thể mình.

Tắc Tây Á xoay người, giữa chuyển động, kim loại cọ xát tạo ra tiếng cót két nặng nề, "Hệ thống phòng ngự mất khống chế, bà biết không?"

Phó phụ trách căn cứ đáp, "Tôi... cũng vừa mới biết."

Dụ Ngôn gật đầu, tạm thời bỏ qua chủ đề này, cô tiếp tục, "Địa điểm hạ cánh bị sụp đổ, giải thích đi."

Phó phụ trách căn cứ nuốt nước bọt, "Có tin tức từ sân bay báo rằng mặt đất đã bị sập. Chúng tôi cũng chưa cử người đi điều tra tình huống cụ thể thế nào. Vốn nghĩ Thượng Tướng đã bôn ba mấy ngày nay, cần phải nghỉ ngơi sớm, cho nên mới kiến nghị cô đi tàu vũ trụ đáp xuống trước. Nhưng tôi không ngờ... "

Dụ Ngôn đột nhiên tiến một bước về phía bà, sắc mặt của phó phụ trách căn cứ khẽ biến, theo bản năng mà lui về phía sau một bước.

Dụ Ngôn cười khẽ, thanh âm của cô phát ra qua loa điện tử, khàn khàn, lại trầm lại lạnh, "Bà chột dạ à?"

Phó căn cứ cười khan, "Không phải, đây là lần đầu tiên được diện kiến Thượng Tướng, tôi có chút... khẩn trương."

Dụ Ngôn nói, "Bà không nên khẩn trương. Căn cứ liên tiếp xảy ra hai sự cố, là phó phụ trách căn cứ nhưng cái gì bà cũng không rõ. Ở lại đây có ích lợi gì?"

Phó phụ trách căn cứ liền ngậm miệng, mí mắt nhíu lại, sắc mặt âm trầm lại u ám.

Dụ Ngôn quay người đi về phía phòng điều khiển ở khu 0. Cô cũng không đề cập rõ ràng đến hình phạt dành cho phó phụ trách căn cứ.

Hai người phụ trách ở căn cứ Số 2 bằng mặt nhưng không bằng lòng.

Tưởng Trị hung bạo, thiển cận, khắc nghiệt tàn nhẫn với người ngoài nhưng lại bao che cho chính người của mình, vì vậy phần lớn thủ hạ của hắn đều rất chân thành và ngoan độc, dùng bạo lực để khống chế toàn bộ căn cứ.

Trong khi đó phó phụ trách Hứa Thái lại là một trong số ít nữ Alpha ở căn cứ, không tính thực lực yếu, tính cách bà cũng không đủ mạnh mẽ. Trong thực tế, có rất ít người trong căn cứ xem trọng bà. Nếu không phải cha bà là quan chức cấp cao ở Chiến khu phía Đông, Hứa Thái đã sớm bị người của Tưởng Trị tính toán đến không còn đường sống.

Dụ Ngôn cho người chuyển quyền điều khiển hệ thống phòng thủ và hệ thống vũ khí. Việc thay đổi quyền hạn hệ thống yêu cầu khẩu lệnh của trưởng căn cứ, nhưng Tưởng Trị đang nằm hôn mê bất tỉnh trong phòng y tế. Và cho dù hắn ta có tỉnh táo đi nữa, cũng chưa chắc hợp tác với Dụ Ngôn.

Do đó, Dụ Ngôn đã trực tiếp cho hack hệ thống và thay đổi quyền.

Điểm hạ cánh quả thực không hề bị sập.

Vì vậy, ngay sau khi quyền điều khiển được lấy lại, phi thuyền của Dụ Ngôn đã hạ cánh.

Cảm thấy phi thuyền bắt đầu hạ xuống một cách vững vàng, Khổng Tuyết Nhi liền đoán được Dụ Ngôn đã xử lý tốt sự cố trên căn cứ.

Dụ Ngôn không có việc gì, nhưng trái tim của Khổng Tuyết Nhi vẫn còn thắt chặt, nỗi khiếp sợ kéo dài đè nặng lên nàng, khiến nàng không thể thả lỏng dù chỉ một chút.

Sau khi phi thuyền hạ cánh, Lưu Lệnh Tư dẫn Khổng Tuyết Nhi tiến về phía cửa sập, cô vừa đi vừa nói, "Thượng Tướng đã ở đó đón cô."

Đi cả nữa vòng phi thuyền, cuối cùng cũng đến cửa ra.

Dụ Ngôn đã đứng đó, cô đang kiểm tra bộ đồ du hành vũ trụ mà Khổng Tuyết Nhi sắp mặc.

Binh lính từng đoàn vội vã đi qua cửa sập, tiếng bước chân, tiếng nói chuyện và tiếng cọ xát của bộ đồ vũ trụ trộn lẫn với nhau, trái ngược hẳn với sự im lặng trên quãng đường trước đó. Có một loại ảo giác như đột nhiên trở lại trần thế.

Dụ Ngôn đang đứng đằng sau thân ảnh của những người lính đang vội vã lướt qua, cô mặc bộ đồng phục màu đỏ có hoa văn đen, bộ đồ du hành vũ trụ ôm sát, tôn lên bờ vai mảnh khảnh của cô.

Đèn trần sáng ngời đến mức chói mắt, ánh sáng quá độ làm cho sắc mặt của Dụ Ngôn có chút trắng bệch, cô rũ lông mi, thật nghiêm túc cẩn thận kiểm tra trang phục du hành vũ trụ của Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi thả chậm bước chân, áp lực đè nặng trong lòng nàng cuối cùng cũng được buông lỏng, nàng lại sải bước về phía Dụ Ngôn.

Trên đường đi có một người lính lướt ngang qua, xém chút nữa bị Khổng Tuyết Nhi đang vội vàng đụng phải, cả hai đồng thời hoảng loạn tránh ra.

"Xin lỗi." Khổng Tuyết Nhi vội vàng xin lỗi, rồi lại tiếp tục chạy về phía Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn vừa mới ngẩng mặt lên, Khổng Tuyết Nhi đã lao vào lòng ngực cô, ôm chặt lấy eo cô.

Dụ Ngôn bị nàng đâm phải có hơi chệnh choạng, một tay cô cầm mũ bảo hiểm, tay kia vô thức vòng qua ôm lấy eo Khổng Tuyết Nhi.

"Làm sao vậy?" Cô có chút ngẩn người.

Cằm của Khổng Tuyết Nhi cọ cọ vào vai Dụ Ngôn, "Không có gì, chỉ là em rất nhớ người."

Dụ Ngôn vỗ vỗ sau lưng Khổng Tuyết Nhi, "Thay quần áo đi, tụi mình trở về căn cứ."

Khổng Tuyết Nhi siết chặt vòng tay, muốn nói vài câu trêu đùa, nhưng trong lòng lại thở ra một hơi. Dụ Ngôn đã để mặc nàng rồi một mình mạo hiểm, vì thế nàng chỉ ôm Dụ Ngôn, không muốn hé răng.

Hai người ở trước mặt mọi người ôm ôm ấp ấp, ánh mắt của binh lính và sĩ quan gần đó liền bị thu hút, không thể không liên tục nhìn trộm.

Dụ Ngôn nghiêng mắt liếc qua, những người giấu đầu lòi đuôi đó lập tức thu hồi ánh mắt, giả bộ bận bịu nhìn xuống đất.

Dụ Ngôn ôm Khổng Tuyết Nhi một lúc, sau đó giúp nàng thay trang phục du hành vũ trụ.

Trong lúc hai người bận đồ, Khổng Tuyết Nhi nhìn thấy Lục Kha Nhiên và Phí Thẩm Nguyên đang từ bên kia hành lang đi tới.

Cô ấy nắm lấy tay của Phí Thẩm Nguyên, mặt không chút cảm xúc, bước chân thật dài, Phí Thẩm Nguyên chỉ có thể loạng choạng bước theo.

Dụ Ngôn kéo khóa áo dùm Khổng Tuyết Nhi, cô kiểm tra lại một lần nữa rồi nhặt mũ bảo hiểm lên, chuẩn bị đội cho nàng, Khổng Tuyết Nhi nói, "Chờ một chút."

"Lục Thượng Tá." Khổng Tuyết Nhi tươi cười chào hỏi, "Phí Thẩm Nguyên, hai người cũng ở đây à, cùng nhau đến căn cứ không?"

Phí Thẩm Nguyên nhìn nhìn Khổng Tuyết Nhi, sau đó nàng ngẩng mặt lên nhìn sắc mặt của Lục Kha Nhiên. Lục Kha Nhiên nhìn lại nàng, nàng lập tức cúi gằm mặt xuống, chỉ lộ ra bộ dáng nghe lời.

Lục Kha Nhiên nói, "Nếu phu nhân cảm thấy không phiền."

"Đương nhiên không phiền." Khổng Tuyết Nhi chủ động đi tới, giúp Phí Thẩm Nguyên mặc bộ đồ du hành vũ trụ.

Vóc dáng của Phí Thẩm Nguyên cũng coi là nhỏ bé trong số Omega, xương cốt nàng mảnh mai, mềm mại lại gầy gầy, thoạt nhìn rất dễ bị bắt nạt.

Chờ nàng mặc quần áo xong, Khổng Tuyết Nhi giúp nàng vén tóc ra khỏi bộ quần áo vũ trụ, đồng thời nhìn thấy được những vết cắn trùng trùng điệp điệp trên chiếc cổ tinh tế của nàng.

Khổng Tuyết Nhi đảo mắt, nàng bất động thanh sắc, buông tóc xuống, lại mỉm cười, "Được rồi."

Đội lên mũ bảo hiểm, bốn người cùng với một số sĩ quan không quen biết khác cùng nhau đi xe lục địa về căn cứ.

Tưởng Trị trước đó cũng không chuẩn bị ký túc xá cho Dụ Ngôn và đoàn người của cô. Có lẽ hắn ta cảm thấy Dụ Ngôn căn bản không có cơ hội để bước chân vào cánh cổng căn cứ Số 2 này.

Sau khi Dụ Ngôn đột nhập vào căn cứ và giành lại quyền kiểm soát, cô đã ra lệnh cho người của Tưởng Trị dọn sạch ký túc xá.

Trong căn cứ này vốn dĩ có ký túc xá trống, nhưng đều bị người của Tưởng Trị tự ý chiếm dụng. Các ký túc xá hai, bốn hay tám người đều được sử dụng làm phòng đơn xa xỉ. Những dãy phòng cao cấp đó đặc biệt hoang tàn, trong phòng bừa bộn rối tinh rối mù, rác khắp sàn nhà, tường lấm lem bụi, ngay cả rèm cửa cũng bẩn thỉu.

Hiện tại muốn làm sạch thì cũng phải mất thời gian.

Khi Khổng Tuyết Nhi và Dụ Ngôn đến, hai binh lính đang di chuyển tấm đệm bẩn ra ngoài. Khổng Tuyết Nhi liếc nhìn vào trong nhà, bên trong đã gọn gàng sạch sẽ, nhưng gần như trống trơn.

Tất cả đồ đạc bẩn và hư hỏng đều phải được thay thế.

Dụ Ngôn cùng Khổng Tuyết Nhi ở ngoài cửa chờ không bao lâu, liền thấy Tăng Khả Ny bước nhanh tới, "Tưởng Trị tỉnh rồi, anh ta muốn gặp cô."

Dụ Ngôn thờ ơ nói, "Để hắn đợi."

"Còn nữa..." Tăng Khả Ny thì thầm vào tai Dụ Ngôn, "Thủ Trưởng đã gửi cho cô một tin nhắn, muốn cô nghe xong thì trả lời ông ấy."

Dụ Ngôn mím chặt môi không nói gì, cô nhìn Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi đứng dựa vào cửa, sửa sang lại bảy tám chiếc vali dưới chân. Đèn trên hành lang của căn cứ không quá sáng, ánh sáng ảm đạm ôm lấy dáng người mảnh khảnh của nàng.

Khổng Tuyết Nhi bắt gặp ánh mắt muốn nói lại thôi của Dụ Ngôn.

"Người có việc sao, cứ đi trước đi." Nàng đi tới, theo thói quen sửa lại cổ áo của Dụ Ngôn, "Không cần lo lắng cho em, dù sao em cũng biết tự chăm sóc bản thân mà."

Dụ Ngôn cầm tay Khổng Tuyết Nhi.

"Nhưng mà," Khổng Tuyết Nhi lại rút tay ra, nụ cười tươi thế nhưng mang theo gượng ép rõ ràng, "Buổi tối nhớ về sớm một chút, em sẽ tính sổ với người sau."

Để nàng ở lại một mình trên phi thuyền, chuyện này, nàng nhất định phải làm cho rõ ràng.

Đây là lần đầu tiên Dụ Ngôn nhìn thấy biểu tình cười như không cười của Khổng Tuyết Nhi, trong lòng dấy lên một nỗi sợ hãi không rõ nguyên nhân. Rõ ràng cô không làm sai chuyện gì, nhưng Dụ Ngôn lại cảm thấy khẩn trương không thể giải thích được.

Tấm rèm cuối cùng trong phòng cũng đã được tháo ra và mang đi.

Người lính bước ra, "Báo cáo! Nhà đã chuẩn bị xong."

Khổng Tuyết Nhi gật đầu, xách một cái vali bước vào trong.

Dụ Ngôn nhìn theo bóng lưng của nàng, đột nhiên không muốn đi giải quyết những công chuyện liên miên không dứt đó nữa, chỉ muốn ở lại đây dỗ dành Khổng Tuyết Nhi.

Nhìn thấy cô xuất thần, Tăng Khả Ny nhẹ giọng gọi, "Thượng Tướng?"

Dụ Ngôn hoàn hồn, cô xoa xoa đầu ngón tay, cuối cùng nói, "Đi thôi."

Tại thời điểm này, Sao Hỏa cách Trái Đất 77,8 tỷ km. Thông tin liên lạc gửi từ Trái Đất đến Sao Hỏa phải mất cả thảy 43 phút. Do đó, người Trái Đất thường nén tất cả nội dung giao tiếp thành video hoặc giọng nói rồi truyền tải nó một lần.

Dụ Ngôn đến phòng liên lạc, nghe đoạn tin nhắn của Thạch Chinh.

"Chuyện con giết Khổng Thượng Từ, ta đã biết. Lá gan của con thật sự quá lớn." Giọng nói già nua của Thạch Chinh tràn đầy tức giận, "Chuyện ta yêu cầu con điều tra, đã làm đến đâu rồi? Chính sự thì làm không xong, còn để lại cho ta một đống rắc rối. Không hổ danh cháu gái ngoan của ta."

Nói đến đây, ông dừng lại vài giây, như thể đang điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

"Ta đã thu xếp vài người, 5 ngày nữa họ sẽ đến Sao Hỏa. Mấy ngày này con thành thật một chút cho ta. Còn nữa, đừng đến căn cứ Số 1 làm phiền anh trai. Việc của mình, tự mình xử lý!"

Tin nhắn kết thúc tại đây.

Sau khi nghe xong, Dụ Ngôn không nói gì. Tăng Khả Ny đứng ở một bên đã nghe toàn bộ nội dung, cô ngập ngừng nhìn Dụ Ngôn.

Đây không phải là khẩu khí thường ngày của Thạch Chinh.

Dụ Ngôn cũng nhận ra.

Trọng điểm trong lời nói của Thạch Chinh, thật ra nằm ở câu "Chuyện ta yêu cầu con điều tra."

Những bí mật liên quan đến nguyên nhân cái chết của mẹ cô, rốt cuộc là gì?

_____

TBC.

Để coi phu nhân tính sổ với người ta kiểu gì. Tự nhiên lại thấy thượng tướng có máu sợ vợ =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro