Chương 66
Vải thưa không che được mắt thánh, sự tình xảy ra lúc chiều cũng không che dấu được Dụ Ngôn quá lâu. Bởi vì toàn bộ căn cứ đều đang bàn tán về nó ở khắp mọi nơi, nội dung qua miệng năm miệng mười thêm mắm dặm muối ngày càng đi xa, nó đã lên men thành một phiên bản không thể tưởng tượng nỗi – Dụ phu nhân lẳng lơ phóng đãng, cư nhiên đến vườn thực vật câu dẫn nam Alpha độc thân.
Uông Vọng tan làm trở về, nghe thấy những tin đồn thất thiệt hạ lưu như vậy, cậu tức giận giải thích, "Rõ ràng là một đám không biết xấu hổ vô lễ với phu nhân nhà bọn tôi!"
Người qua đường nghị luận, "Thì cũng là lỗi của vị phu nhân kia thôi. Omega tốt nhất là nên ở nhà, đã ra ngoài còn ăn mặc lộng lẫy như vậy, không phải là cố ý dụ dỗ sao? Ai mà không biết căn cứ đầy Alpha đói khát chứ. Ta cho rằng Thượng Tướng nhà các ngươi kém cỏi, không thỏa mãn được..."
"Đm mày!" Uông Vọng mắng to một tiếng, lao vào đánh đám người vô liêm sỉ đó.
Trận đánh này của Uông Vọng đã kinh thiên động địa.
Ban đầu là cậu lấy 1 chọi 7, bị đánh đến nỗi phải bò về, người của Dụ Ngôn ở gần đó bị kinh động, cũng nhanh chóng gia nhập cuộc chiến. Vì vậy, một trận đánh nhau bình thường đã tiến triển thành một trận ẩu đả tập thể, lôi kéo cả một nữa ký túc xá.
Sau cuộc giao tranh khó ngăn chặn tầm cỡ này, chuyện Khổng Tuyết Nhi đến vườn rau rồi bị đụng chạm, cơ bản là ai cũng biết.
Màn đêm yên tĩnh buông xuống, tất cả mọi người đều trở về ký túc xá, lại tiếp tục lén lút thảo luận buôn dưa.
Đối với những người đã lâu xa rời Trái Đất, xa rời xã hội, sớm hòa vào cuộc sống đơn điệu tẻ nhạt như nhà giam trên Sao Hỏa, những gì đã xảy ra với Khổng Tuyết Nhi trong vườn rau tràn ngập màu hồng giải trí.
Quả thực nó như là pháo hoa lộng lẫy bùng nổ trên nền trời sinh hoạt buồn tẻ, đủ để bàn tán say sưa cả đêm.
Những người này lúc đầu là phỏng đoán quá trình "câu dẫn", sau lại đánh đố kết quả thắng thua của trận giao hữu ngày mai. Nếu ngày mai Dụ Ngôn thua, mất đi quyền phát ngôn trong căn cứ, nói không chừng, quyền sở hữu Omega của cô cũng dần biến mất - giả thuyết này khiến các Alpha tham gia thảo luận rất hào hứng.
Sau tất cả, những người đã từng gặp qua Khổng Tuyết Nhi đều nói, nàng là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, với đôi mắt đào hoa long lanh, như thể ẩn chứa móc câu, chỉ cần nhìn thoáng qua là đã bị cướp đi linh hồn.
Bên này những người tham gia bàn tán không ngủ được, bên kia Khổng Tuyết Nhi cũng đang không ngủ được.
Bởi vì Dụ Ngôn tức giận.
Khổng Tuyết Nhi xảy ra chuyện lớn như vậy, thế nhưng lại còn liên thủ với cấp dưới cùng nhau gạt cô.
Khổng Tuyết Nhi giải thích rằng thực ra lúc đó cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là hai bên gặp nhau rồi xảy ra một chút xích mích. Về phần những chuyện khác, tất cả đều là tin vịt.
Dụ Ngôn sắc bén nói, "Nếu không có gì nghiêm trọng, vậy sao em lại không cho Uông Vọng báo cáo với tôi?"
Dụ Ngôn ngồi trên chiếc sofa đơn, dáng ngồi đoan chính đến độ uy nghiêm, sắc mặt cô trầm lãnh, gần như là nhìn chằm chằm vào Khổng Tuyết Nhi. Bởi vì tức giận nên lúc này Dụ Ngôn có vẻ rất nghiêm túc. Thiếu chút nữa là tàn nhẫn vô tình.
Khổng Tuyết Nhi ngồi xổm bên cạnh Dụ Ngôn, nàng nắm chặt tay cô, nhỏ nhẹ lấy lòng, "Em cảm thấy cũng không phải vấn đề gì lớn. Hơn nữa người cũng biết thân thủ của em mà, trong căn cứ không có người có năng lực để vô lễ với em. Gần đây người lại bận rộn như vậy, em không muốn quầy rầy vì chút chuyện vặt vãnh này... "
"Đúng vậy." Dụ Ngôn cắt ngang, "Với năng lực của em, những tên đó làm sao có thể rút lui một cách toàn thây như vậy. Cho nên, em có chuyện đang giấu tôi."
Khổng Tuyết Nhi lặng lẽ thở dài, trong lòng cảm thán lão bà nhà mình quả nhiên quá mức nhạy bén, không có chuyện gì qua mặt được cô.
"Ngày mai không phải là một trận giao hữu sao?" Khổng Tuyết Nhi nữa giả nữa thật mà nói, nàng trực tiếp ngồi trên mặt đất, dùng hai tay kê cằm lên đùi Dụ Ngôn, nghiêng đầu nhìn cô.
Tư thế mang theo hương vị phục tùng như vậy, cũng là tư thế có thể làm hài lòng những Alpha có ham muốn kiểm soát trong bản chất của mình.
"Hiện tại cứ để bọn chúng cười nhạo đi, cao hứng một đêm. Chờ đến ngày mai khi trận giao hữu bắt đầu..."
Khổng Tuyết Nhi nhếch môi, nghiêng đầu, đôi mắt nàng sáng ngời, vô tội chớp chớp lông mi, "Cũng đến lúc bọn chúng phải khóc rồi."
Vừa nói, nàng vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng trên đùi Dụ Ngôn, "Ngày mai, Dụ Thượng Tướng nhà mình nhất định sẽ thắng, phải không?"
Dụ Ngôn rũ mắt, nhìn Khổng Tuyết Nhi đang ngoan ngoãn tựa trên đùi mình, ánh mắt cô rốt cuộc cũng dịu xuống từng chút một.
"Không có lần sau." Cô nói.
Khổng Tuyết Nhi gật đầu, "Ừm, em biết rồi, người thật tốt."
Nói xong, nàng ngồi thẳng dậy, câu lấy cổ Dụ Ngôn kéo xuống, "Lại đây hôn một cái."
Dụ Ngôn thuận thế cúi đầu hôn nàng. Nhẹ nhàng sít sao, khi môi hai người tách ra, ánh mắt vẫn còn giao hòa một chỗ. Ngọt ngào trong ánh mắt, kéo ra những hoa lửa nóng rực trong không gian.
Vì vậy, Khổng Tuyết Nhi đứng dậy, ngồi thẳng lên đùi Dụ Ngôn, nàng vòng tay qua gáy Dụ Ngôn, một chút lại một chút gặm cắn đôi môi gợi cảm của cô.
...
Nơi diễn ra trận giao hữu là thao trường ngầm của căn cứ.
Trước khi trận đấu diễn ra, trên sân thể thao và khán đài xung quanh đều chật cứng người. Kể cả phòng kính chuyên dụng trên tầng hai được chuẩn bị cho Omega cũng rộn ràng nhốn nháo. Đầu người lúc nhúc, ngay cả những Omega thường ngày chỉ quanh quẩn trong nhà cũng ra ngoài để xem trận đấu giao hữu này.
Vốn dĩ đây chỉ là một trận đấu võ đài về quyền lên tiếng trong căn cứ, nhưng qua sự cố "phi lễ" ngày hôm qua, đã mang đến một bầu không khí xem trò vui ẩn nấp sau trận giao hữu này. Ngay từ đầu, người của Tưởng Trị vẫn luôn muốn Dụ Ngôn sẽ thua, chỉ vì để có thể tiếp tục ra oai dưới sự che chở bỉ ổi của Tưởng Trị. Hiện tại những người này muốn Dụ Ngôn thua còn bởi vì dục vọng cá nhân của chính bọn chúng.
Một Alpha đã mất đi quyền lực và danh vọng, dựa vào cái gì có thể sở hữu một Omega xinh đẹp và gợi cảm?
Sao Hỏa, 2 giờ chiều, thời khắc trước trận đấu.
Ngoại trừ thao trường tạm thời biến thành sàn đấu, xung quanh biển chen núi lấn đông nghịt người, ai ai cũng đều sôi nổi bàn luận về trận giao hữu sắp tới.
Trên tầng 3, khu vực quan sát của sĩ quan.
Xung quanh sân thể thao có 4 khu vực dành cho sĩ quan, mỗi khu tuy có diện tích không lớn nhưng nhờ cao nên tầm nhìn rộng, có thể nhìn bao quát toàn bộ tình huống trên sàn đấu.
"Đến rồi!" Ai đó trong đám đông hét lên. Mọi người đều nhìn về phía khán đài.
Dụ Ngôn xuất hiện.
Cô hơi nghiêng người, đứng dựa vào mép khán đài, mũ quân đội hạ xuống che khuất mặt mày, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt quạnh quẽ, đôi môi đỏ mọng mím chặt, kéo ra một đường nét sắc bén.
Cô chỉ đứng ở nơi đó, sự bén nhọn toàn thân không thể che giấu, hàn kiếm cùng lãnh phong cắt đứt không khí hỗn loạn ồn ào. Sân thể thao rộng lớn như vậy, bỗng im ắng hẳn đi.
Mọi người đều ngước nhìn nữ nhân đứng trên khán đài.
Dụ Ngôn vững vàng đứng đó, ánh mắt buông xuống, thản nhiên lướt qua những bóng người bên dưới, tựa hồ đang quan sát chúng sinh, cao cao tại thượng.
Khổng Tuyết Nhi chậm rãi đi đến khán đài, vừa đến nơi, nàng liền nhìn thấy sắc mặt lạnh băng đạm mạc của Dụ Ngôn. Bước chân của Khổng Tuyết Nhi bỗng nhiên dừng một chút.
Nàng chợt nhớ lại ngày hôm đó, lần đầu tiên nhìn thấy Dụ Ngôn.
Tại Giải đấu Cơ giáp lần thứ nhất, người kia đứng trên boong tàu, nhìn xuống đám đông bên dưới. Cao ngạo, xa xôi, lạnh nhạt, xa tầm với.
Nhịp tim của Khổng Tuyết Nhi đột nhiên đình trệ, rồi sau đó một cơn khủng hoảng lan tràn mà không rõ lý do. Như thể những cái ôm ngọt ngào ấm áp cùng Dụ Ngôn trong quá khứ đều là một mình nàng tình nguyện, đều là vọng tưởng của chỉ riêng nàng.
Dụ Ngôn thực ra vẫn mãi là vị Dụ Thượng Tướng lãnh đạm không ai bì nỗi đó.
"Phu nhân?" Tăng Khả Ny cất tiếng, đánh thức Khổng Tuyết Nhi đang xuất thần.
Khổng Tuyết Nhi kéo căng khóe môi đờ, gượng gạo cười, "Hả?"
Dụ Ngôn nghe thấy liền quay đầu nhìn lại. Ánh mắt dịu dàng của cô lướt qua khoảng cách vài bước, nhẹ nhàng rơi vào con ngươi run rẩy của Khổng Tuyết Nhi. Giống như một chiếc lông vũ mềm mại chạm vào tim, nhưng lại mang theo sức mạnh xoa dịu lạ kỳ.
"Sao vậy?" Dụ Ngôn cau mày. Sắc mặt của Khổng Tuyết Nhi có chút không ổn.
Trong lòng Khổng Tuyết Nhi buông lỏng, nàng lắc lắc đầu rồi bước tới. Nàng đưa tay lên, cùng thời khắc đó Dụ Ngôn cũng tự nhiên đưa tay ra, trước khi Khổng Tuyết Nhi đi tới, cô đã sẵn sàng nắm tay đáp lại.
Lòng bàn tay ấm áp của Dụ Ngôn nắm chặt những ngón tay lạnh giá của Khổng Tuyết Nhi.
"Em không thoải mái sao?" Dụ Ngôn hỏi.
"Không." Khổng Tuyết Nhi lặng lẽ dán lên người Dụ Ngôn, dựa thật gần vào cô, "Tin tức tố Alpha ở đây quá nhiều và rối loạn, em cảm thấy có chút không thoải mái."
Dụ Ngôn nói, "Đi qua phòng kính bên kia nhé?"
Bên kia hoàn toàn cách biệt, không mùi vị nào có thể xâm nhập được, hơn nữa tất cả đều là Omega, rất an toàn.
"Không cần." Khổng Tuyết Nhi siết chặt ngón tay Dụ Ngôn, "Không muốn ở cách xa người quá."
Dụ Ngôn nghĩ lại, nếu ở xa có thể sẽ xảy ra tình huống ngoài ý muốn không kịp trở tay.
Ngay sau khi Khổng Tuyết Nhi lộ diện, sự ồn ào bên dưới lại tiếp tục. Không biết là ai bắt đầu, những người lính trên sân thể thao đột nhiên hét lên ba chữ "Dụ phu nhân".
Hôm nay Khổng Tuyết Nhi mặc một chiếc váy đen dài, màu sắc trang phục pha trầm, nhưng làn da nàng lại trắng đến chói mắt. Nàng nép vào người Dụ Ngôn, mắt rũ xuống, khóe môi cười nhưng ánh mắt lại lạnh băng, không chút cảm xúc quét qua đám người thô lỗ dưới mặt đất.
Dụ Ngôn đột nhiên buông tay Khổng Tuyết Nhi, đổi thành ôm eo tuyên bố chủ quyền rõ ràng.
Phía dưới lập tức ồn ào, "Ồ, tình cảm của Dụ Thượng Tướng cùng phu nhân thật tốt nha, làm người khác nhìn cũng phải tức giận."
"Đương nhiên, người ta là Thượng Tướng phu nhân, làm sao có thể tùy tiện cho mày xem được?"
"Bất quá, tuy rằng hiện tại không thể tùy tiện xem, cứ chờ đến hành lang ngoài vườn thực vật..." Người nọ không nói tiếp, nhưng giọng điệu lại đầy ám chỉ.
Khổng Tuyết Nhi không phản ứng. Ngược lại, Dụ Ngôn từ trước đến nay vẫn luôn trấn định lý trí lại căng cứng cả người. Khổng Tuyết Nhi dựa gần cô, cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng cơ thể và cảm xúc của Dụ Ngôn.
Nàng có chút kinh ngạc, ngước mắt nhìn lên.
Dụ Ngôn vẫn mang vẻ mặt lãnh đạm, nhưng khóe môi mím chặt, ánh mắt u ám, toàn bộ mặt mày cũng bởi vậy mà trở nên ảm đạm.
Lúc này, bên dưới lại ồn ào náo nhiệt, Tưởng Trị đến muộn cũng đã xuất hiện.
Hắn ta đứng ở khán đài đối diện, không ít người theo sau, trong đó có cả tên Thiếu Úy gặp ở cổng vườn rau lần trước.
Thiếu Úy kia hưng phấn mà nhìn Khổng Tuyết Nhi, hắn chậm rãi duỗi tay phải ra một cách đầy ám chỉ. Mặt hắn thích thú ngửi ngửi lòng bàn tay từng nắm lấy cổ tay Khổng Tuyết Nhi, rồi hạ lưu nhe răng cười với nàng.
Khổng Tuyết Nhi còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy Dụ Ngôn hít sâu một hơi, đôi môi mím chặt của cô đột nhiên thả lỏng, thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí.
Người chủ trì trận giao hữu là Hứa Thái, Phó trưởng căn cứ.
Bà bước lên sàn đấu để trấn an mọi người, sau đó nói vài vâu mở màn như "Thứ nhất hữu nghị, thứ nhì thi đấu", rồi cuối cùng mới nói về thể lệ cuộc thi.
Chế độ bảo vệ lôi đài.
Lượt rút thăm đầu tiên, bên được rút ra sẽ làm bên A bảo vệ lôi đài, và bên B sẽ thách đấu. Nếu bên B thắng sẽ là người bảo vệ mới và bên còn lại có thể một lần nữa khiêu chiến đoạt lại lôi đài... Cứ luân phiên như vậy, cho đến khi một bên nhận thua mới thôi.
Một chế độ gần như vô tận.
Hứa Thái lấy ra hai phiến kim loại giống hệt nhau, "Dụ Thượng Tướng, Tưởng Thiếu Tướng, xin hãy cử người đến rút thăm."
_____
TBC.
Thượng tướng mà thua thì vui =)))))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro