Chương 69
Editor: Shimizu1213
_____
"Dám cược không, Dụ phu nhân."
Khổng Tuyết Nhi đón lấy ánh mắt tham lam đầy hưng phấn của Tưởng Trị, chậm rãi cong môi.
Xa xa, Tưởng Trị quả thực không thể nhìn thấy rõ hoàn toàn khuôn mặt của nàng, nhưng dưới sàn đấu ánh bạc nổi bật này, bóng dáng xinh đẹp màu đen kia mười phần dễ thấy, thật chặc câu lấy tầm mắt người khác, một giây cũng không dời đi được.
Khổng Tuyết Nhi không do dự đáp, "Tôi từ chối."
Tưởng Trị lại cười rộ lên, "Làm sao, cô sợ?"
Khổng Tuyết Nhi đáp, "Đúng, tôi sợ, không thể thắng."
Tưởng Trị gia tăng thanh âm, "Nếu như cô nhận thua, vậy chính là tôi thắng, sau này quyền phát ngôn trong căn cứ, phải thuộc về tôi."
Không nhận thua, chính là muốn đánh tiếp.
Khổng Tuyết Nhi hiện tại bị thương, hơn nữa dược liệu cũng sắp hết, nàng không phải là đối thủ của Tưởng Trị. Nhưng nếu tiếp tục đánh, Tưởng Trị cũng nhất định sẽ không đối với nàng hạ thủ lưu tình.
"Tôi cược với anh." Dụ Ngôn bỗng nhiên lên tiếng, một tay cô chống lên tay vịn, khẽ nâng cằm lên, từ dưới vành nón lộ ra đôi mắt lạnh lẽo, "Nhưng chúng ta không đánh cược quyền phát ngôn trong căn cứ, mà là cái khác."
Tưởng Trị hắc hắc cười một tiếng, "Được a, vậy Dụ Thượng Tướng muốn đánh cược cái gì?"
Dụ Ngôn từ từ cong môi, lộ ra một nụ cười nhạt lạnh thấu xương, "Tính mạng."
Cô cùng Tưởng Trị dùng tính mạng để đánh cược.
Biểu tình của Tưởng Trị chớp mắt cứng lại, hắn thay đổi tư thế, "Dụ Thượng Tướng chơi lớn như vậy sao?"
Dụ Ngôn trực tiếp hỏi hắn, "Dám không?"
Tưởng Trị đáp, "Trong quân đội có quy định, không thể xảy ra án mạng, nếu không sẽ phải ra tòa án quân sự. Dụ Thượng Tướng tuân thủ kỷ luật như vậy, những quy củ này hẳn phải hiểu rõ hơn cả tôi chứ?"
Dụ Ngôn mặc kệ hắn hoa ngôn xảo ngữ, vẫn thẳng thắn, "Anh không dám, thì chính là tôi thắng."
Tưởng Trị cau mày, lời này một phút trước hắn mới cùng Khổng Tuyết Nhi nói qua, bây giờ liền bị trả lại.
Trong thao trường, một mảnh an tĩnh.
Mọi người ở đây đều chờ Tưởng Trị trả lời.
Tưởng Trị cắn chặc răng, cưỡi lên lưng hổ khó xuống. Không đáp ứng, chính là hắn thừa nhận mình sợ hãi, nhưng đáp ứng, thì nhất định phải liều mạng.
Dụ Ngôn tháo mũ quân trang xuống, cởi ra áo khoác rộng thùng thình, cô đem cả hai đưa cho Tăng Khả Ny, cuối cùng là cởi nút tay áo sơ mi, ung dung không vội vã vừa cời vừa nói, "Tưởng Thiếu Tướng nếu là cảm thấy món cược này quá lớn, anh chơi không nổi, vậy tôi đổi cho anh một cái khác."
Dụ Ngôn xắn xong tay áo, rồi sau đó trực tiếp nhấc chân, đạp tay vịn, nhẹ nhàng thong dong đứng lên. Cô mượn độ cao của lan can, mắt nhìn xuống tất cả mọi người, bao gồm cả Tưởng Trị ở đối diện.
"Anh thua, quỳ xuống nói xin lỗi. Tôi thua," Ánh mắt Dụ Ngôn lạnh lẻo, bên trong tất cả đều là sát khí bừng bừng, "sẽ tự mình ra khỏi căn cứ, chết cóng trên Hỏa Tinh."
Tưởng Trị sắc mặt dần dần âm trầm, không lập tức nói chuyện.
Hắn đã nghe qua uy danh chiến đấu của Dụ Ngôn, cộng thêm loại khí phách "thắng chắc" này của cô, trong lòng có chút cố kỵ. Nhưng suy nghĩ lại một chút, dù cô có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là một nữ nhân.
Tưởng Trị đáp, " Được, chúng ta đánh cược. Tôi mặc quần áo này không tiện, cô chờ tôi mấy phút."
Tưởng Trị rời khỏi khán đài, tiến vào phòng nghỉ ngơi.
Hắn đổi cái áo thun rộng thùng thình, sau đó từ trong túi lấy ra một lọ thuốc, đổ ra một viên, do dự hai giây, lại thêm hai viên nữa.
Tổng cộng ba viên, nuốt vào trong bụng.
Đợi tầm nửa phút sau, thuốc bắt đầu có tác dụng, Tưởng Trị mới đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi.
Thao trường.
Dụ Ngôn giống như đang đi bộ, một bước từ trên lan can ung dung nhảy xuống, vững vàng rơi xuống đất. Cô khinh thường không nhìn đám binh lính bốn phía chật chội vây xem, sải bước đi về lôi đài.
Khổng Tuyết Nhi ở trên sàn đấu, do dự một chút, vẫn là không có xuống bên dưới nghênh đón Dụ Ngôn. Toàn bộ thao trường cũng chỉ có trên lôi đài là không có ai, một khi xuống dưới, hai người sẽ liền bị bao vây trong đám người kia, muốn nói cũng không thể nói.
Dụ Ngôn đi lên bậc thang sàn đấu.
Đáy mắt Khổng Tuyết Nhi không tự chủ liền tiết ra ý cười, vừa định cất lời, chỉ thấy Dụ Ngôn lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng một cái, bộ dáng kia rõ ràng nói -- một hồi nữa sẽ tính sổ với em.
Khổng Tuyết Nhi căng thẳng trong lòng, biết mình xong đời rồi, Dụ Ngôn lần này khẳng định rất tức giận.
"Xuống lôi đài đi." Dụ Ngôn lạnh giọng mở miệng.
Khổng Tuyết Nhi đi tới, giúp Dụ Ngôn cởi bỏ nút áo trên cùng, nàng thấp mi mắt, ôn thuận nói, "Mọi người đều đang nhìn đó, người nếu ở chỗ này hung dữ với em, chính là công khai tuyên bố không thương em."
Vừa nói Khổng Tuyết Nhi còn ủy khuất, "Hơn nữa người ta bây giờ còn đang bị thương."
Dụ Ngôn dùng sức cắn chặt răng, giận đến gò má cũng căng lên, "Em còn biết mình bị thương!"
Cô ở phía trên nhìn thấy rất rõ ràng, tên kia đánh trúng vào sườn của Khổng Tuyết Nhi, khí lực mạnh như vậy, xương sườn nàng nhất định là gãy rồi.
Nghĩ tới đây Dụ Ngôn liền giận đến đau cả đầu. Khổng Tuyết Nhi thế nhưng lại dám giấu cô làm ra kế hoạch nguy hiểm như vậy.
Dụ Ngôn cầm lấy bàn tay đang tận lực sửa sang lại áo sơ mi của Khổng Tuyết Nhi kéo xuống, ý muốn trừng phạt liền hung hăng dùng sức nắm lấy đầu ngón tay của nàng, "Xuống dưới tìm bác sĩ cho tôi."
Khổng Tuyết Nhi thật ra càng muốn ở lại chỗ này xem Dụ Ngôn cùng Tưởng Trị đối kháng, nhưng trước mắt, nàng không dám cãi lại lời Dụ Ngôn, vì vậy ngoan ngoãn đáp, " Được."
Nàng ôm vết thương trên ngực, xuống đài.
Lưu Lệnh Tư cùng Uông Vọng đã sớm ở một bên chờ, thấy Khổng Tuyết Nhi xuống, Lưu Lệnh Tư lập tức tới đỡ nàng, Uông Vọng thì lo mở đường, hộ tống Khổng Tuyết Nhi rời khỏi thao trường đầy người này.
Hai người đi tới khúc quanh dẫn tới cửa, liền nghe được thao trường bên kia truyền tới tiếng hô to đầy phấn khích của các binh lính, Tưởng Trị đã vào sân. Thao trường ngập trong tiếng kêu nhiệt liệt, sóng âm chồng lên từng tầng từng tầng, chấn động cả màng nhĩ.
Khổng Tuyết Nhi dừng bước chân, nàng quay đầu nhìn lại. Tưởng Trị hai ba bước chạy lên sàn đấu, hướng về phía Dụ Ngôn khiêu khích cười cười, sau đó tự tin buông lỏng thân thể làm nóng người, đồng thời còn không quên đáp lại tiếng gào thét tên hắn của binh lính phía dưới. Sân nhà khí thế mười phần.
Mà Dụ Ngôn đứng một mình một bên, mặt mũi lạnh tanh, đối với tất thảy động tĩnh bên cạnh mình không có chút nào để ý.
Hứa Thái ở bên mép võ đài nói vài câu rồi phất cờ đỏ, ngay khi mặt cờ rơi xuống, Dụ Ngôn mới vừa rồi còn đang đứng yên đột nhiên lao tới, nhanh như tia chớp, trong chớp mắt liền vọt đến trước mặt Tưởng Trị.
Tưởng Trị theo bản năng giơ quyền công kích, Dụ Ngôn bắt lấy cổ tay hắn, dáng người linh hoạt mà có lực, kéo Tưởng Trị rồi hất một cái. Góc độ này vừa ác liệt vừa xảo diệu, dưới chân Tưởng Trị mất khống chế, hắn lảo đảo vọt tới biên lôi đài, ngã nghiêng muốn rơi xuống đất.
Tay Dụ Ngôn buông lỏng một chút, thân thể Tưởng Trị trực tiếp muốn lăn xuống.
Tiếng quát tháo vốn sôi trào bỗng nhiên yên tĩnh.
Thân thể Tưởng Trị lắc lư, mắt thấy đầu sắp chạm đất, chân hắn vội vàng câu hàng biên sàn đấu, thân thể dùng sức co rút một cái, bàn tay nắm lấy lôi đài, mạo hiểm vạn phần đem người kéo trở về.
Trong thao trường đám binh lính lần nữa bộc phát ra tiếng gào thét kịch liệt.
Tưởng Trị đứng vững thân thể, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng một giây kế tiếp sau đó, trước mắt hắn có một bóng đen bay đến gần, cuốn theo một cổ kình phong, tàn bạo tấn công tới.
Là một cước đá ngang của Dụ Ngôn.
Bắp thịt Tưởng Trị nhanh chóng phản ứng, chéo tay đón đỡ.
Đùng ---- mặt giày màu đen nện thật mạnh vào cánh tay Tưởng Trị, uy lực hung mãnh. Tưởng Trị đỡ được mặt, lại không thể chống đỡ cỗ sức lực mãnh liệt kia, chân hắn liên tiếp lui về phía sau, một lần nữa lui đến biên lôi đài. Nửa bàn chân hắn đã rơi ra ngoài, thân thể lắc lư không ngừng, thật vất vả mới đứng vững được.
Dụ Ngôn còn vững vàng đứng ở giữa sàn đấu, vẫn thanh lãnh vô tình như cũ, không sợ hãi không hoảng loạn. Cô nhìn Tưởng Trị, ánh mắt lạnh lẽo mà ác liệt, từ tốn lại rõ ràng ném ra hai chữ, "Yếu ớt."
_____
TBC.
Thượng tướng ra sân rồi nè. Đánh nhau xong còn về tính sổ với phu nhân =)))))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro