Chương 72

Editor: Shimizu1213

_____

Dụ Ngôn đi lần này, cho đến đêm khuya cũng chưa trở về.

Vết thương của Khổng Tuyết Nhi ngày mai còn phải thêm một lần phẫu thuật mới có thể khỏi hẳn, nàng buổi tối ngủ ở trong phòng bệnh, trông nom nàng chỉ có một Kim Tử Hàm khó hiểu, trầm mặc, ít nói mà xa xa ngồi một ở bên.

Khổng Tuyết Nhi không ngủ được, nhàm chán nên vào mạng nội bộ của căn cứ chơi đào vàng. Nàng đào đến nửa đêm, còn dùng nguyên liệu đào ra trong mỏ xây dựng một căn cứ tư nhân trong trò chơi.

Thời gian trên Sao Hỏa, rạng sáng 21 tháng 7.

Dụ Ngôn rốt cuộc cũng tới phòng bệnh thăm Khổng Tuyết Nhi. Kim Tử Hàm thấy cô tới, thức thời lập tức rời đi.

Lúc nàng đi lướt qua, Dụ Ngôn nói, "Ở ngoài cửa chờ."

Kim Tử Hàm vâng một tiếng, ra khỏi phòng bệnh.

Khổng Tuyết Nhi ngồi dậy, thiết bị y tế đã được lấy ra, nàng bây giờ có thể hoạt động trong phạm vi nhỏ.

"Một lát nữa người vẫn phải đi sao?"

Cho nên mới để cho Kim Tử Hàm tiếp tục ở ngoài cửa trông nom.

"Ừm." Dụ Ngôn kéo ghế qua, ngồi xuống ở bên mép giường, "Kim Tử Hàm nói em bữa tối không ăn bao nhiêu."

Có lẽ là do di chứng đặc thù của thuốc trên cơ thể, Khổng Tuyết Nhi không có chút khẩu vị nào, thân thể mất sức cũng rất nghiêm trọng. Không muốn động, không muốn ăn nhiều, cả người không thoải mái.

"Bác sĩ Kim cũng nói cái này với người sao?" Khổng Tuyết Nhi đưa tay muốn Dụ Ngôn nắm, "Vậy cô ấy có nói với người không, nói em hôm qua nhớ người đến cả vạn lần?"

Dụ Ngôn nắm tay Khổng Tuyết Nhi, môi hơi cong lên nhàn nhạt cười một tiếng, một lát sau, cô lại nói, "Thức ăn ở căn cứ Số 2 không ngon, ủy khuất em."

Khổng Tuyết Nhi đem cô kéo qua, "Người hôn em, em sẽ không ủy khuất."

Dụ Ngôn nương theo sức nàng đến gần mấy phần, nhớ tới chuyện ban ngày đã nói, cảm thấy cái hôn này thật không có nguyên tắc, vì vậy nửa đường dừng lại, "Em phải lành thương trước..."

"Vết thương em đã tốt lắm rồi" Khổng Tuyết Nhi dùng sức kéo cô, "Không tin người có thể tới cởi quần áo em kiểm tra."

Dụ Ngôn không biết làm sao, sờ sờ gò má nàng một cái tạm thời trấn an, sau đó bắt đầu nói tới chính sự, "Tăng Khả Ny đề nghị tôi đem người của Tưởng Trị xử lý hết."

Cô sau lưng thẳng tắp, ngồi ở trên ghế, tay nắm tay Khổng Tuyết Nhi, đã thu liễm chỉ để lại nghiêm nghị.

"Sau này người sau lưng Tưởng Trị nhất định sẽ lại phái người tới, tới một nhóm, chúng ta giết một nhóm." Dụ Ngôn nói, "Đây là ý của Tăng Khả Ny."

Khổng Tuyết Nhi hỏi, "Vậy người thì sao, người nghĩ như thế nào?"

Dụ Ngôn không lên tiếng. Cô cũng không muốn đem tài nguyên lãng phí vào chuyện tranh giành vô nghĩa.

Người của Tưởng Trị số lượng gần mười ngàn, coi như một người một viên đạn bắn chết cũng phải mười ngàn viên đạn, còn phải xử lý thi thể, lượng công việc rất lớn. Hơn nữa, Dụ Ngôn thật ra thì có chút mềm lòng.

Dẫu sao có gần mười ngàn người, không phải người nào cũng đáng tội chết.

Mục đích chính của căn cứ số 2 là thăm dò và khai phá tài nguyên, hầu hết các nhóm nghiên cứu đều là những nhà khoa học bảo thủ và ngoan cố, nếu Dụ Ngôn thực sự ra tay với đội ngũ của Tưởng Trị một cách tàn nhẫn, những nhà khoa học đó sau này cũng sẽ có ý chống đối cô.

Những thứ này đều không phải là kết quả mà Dụ Ngôn muốn.

Khổng Tuyết Nhi từ trong sự im lặng của Dụ Ngôn mà đoán được băn khoăn của cô, nhưng là ---

"Những người này có thật nguyện ý trở về Địa Cầu không?" Khổng Tuyết Nhi đáp, "Nếu như Tưởng Trị thật sự đã chết rồi, bọn họ tìm người trả thù thì làm thế nào?"

Tăng Khả Ny cũng lo lắng qua chuyện này.

Trận nội chiến này thật ra thì căn bản không tránh được, dù là Dụ Kế Hồng cũng được, Dương Kiện Côn cũng được, bọn họ đều thật sự muốn mạng của Dụ Ngôn.

Trừ phi Bạch Nghiêm Dị ở năm tháng sau này vững vàng bắt được vị trí Tổng thống , thay Dụ Ngôn ngăn trở áp lực nội bộ từ Liên Hợp Khu.

"Ngày đầu đến Hỏa Tinh," Dụ Ngôn bỗng nhiên nói, "Tôi gặp Hứa Giai Kỳ."

Khổng Tuyết Nhi trong nháy mắt căng thẳng, "Người gặp chị ta? Sau đó thì sao?"

Dụ Ngôn nói, "Cô ta tập kích tôi."

Khổng Tuyết Nhi kinh ngạc, "Tập kích người?"

"Cô ta muốn tài liệu mẹ tôi đã lưu lại, nói rằng bên trong văn kiện đó có bí mật mà toàn bộ Liên Hợp Khu đều muốn tiêu hủy." Dụ Ngôn từ từ ngước mắt lên, ánh mắt càng lúc càng lạnh, "Tôi đang tự hỏi, bí mật này, có phải chứa đựng thứ mà bọn họ cũng sợ hãi hay không, cho nên mới muốn tiêu hủy."

Khổng Tuyết Nhi lập tức hiểu ý Dụ Ngôn, "Cho nên chúng ta có thể dùng bí mật này, uy hiếp bọn họ."

Dụ Ngôn gật đầu, ngữ khí thong thả, tựa như đã hạ quyết tâm, "Tôi dự định cùng Bạch Nghiêm Dị liên thủ, tuyên bố chúng ta đã phá giải bí mật, dùng để uy hiếp cha tôi, cùng với... ông ngoại."

Nếu như Hứa Giai Kỳ không lừa gạt cô, mẹ Dụ Ngôn là ở trước mặt Thạch Chinh cùng Dụ Kế Hồng bị xử bắn, như vậy hai người này nhất định rất rõ ràng bên trong bí mật này là gì.

Khổng Tuyết Nhi an ủi nắm chặt tay Dụ Ngôn. Luôn không buông tha cho cô, những người mà cô sắp phải đối đầu, đều là người thân của cô.

Dụ Ngôn nhìn ánh mắt lo lắng của Khổng Tuyết Nhi, bỗng nhiên cười lên một chút, thấp giọng nói, "Tôi không sao."

"Em có sao." Khổng Tuyết Nhi nói, "Em rất đau lòng."

Dụ Ngôn vuốt ve ngón tay Khổng Tuyết Nhi, thấp mi mắt.

Khổng Tuyết Nhi kéo tay cô huơ huơ, làm nũng, "Người ôm em một cái có được hay không?"

Dụ Ngôn có chút dao động, nhưng không nhúc nhích. Khổng Tuyết Nhi ngồi dậy nhoài người tới, động tác cố hết sức ôm cô, Dụ Ngôn lập tức đáp lại, chủ động cúi người ôm lấy Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi ôm vai Dụ Ngôn, dán vào bên tai cô nói, "Có thể cùng người đi đến Hỏa Tinh, em thật ra rất vui vẻ."

Dụ Ngôn nghi hoặc, "Hửm?"

"Bởi vì hiện tại người đang cùng người trải qua điều này." Khổng Tuyết Nhi vuốt ve sau lưng Dụ Ngôn, "Chỉ có thể là em."

Dụ Ngôn hơi ngừng.

Công khai tuyên bố cô đã phá giải bí mật này, thật ra thì rất nguy hiểm, bởi vì đối phương có thể chó cùng rứt giậu quay lại cắn cô, bất kể giá nào cũng sẽ giết người diệt khẩu, đến lúc đó tất cả người bên cạnh Dụ Ngôn đều sẽ mất mạng.

"Dụ Ngôn," Khổng Tuyết Nhi thấp giọng mở miệng, do dự chần chờ, "Người. . ."

Người sẽ vì vậy mà càng thích em sao? —— đây là lời Khổng Tuyết Nhi muốn nói.

"Người cảm động không?" Khổng Tuyết Nhi cuối cùng lại hỏi như vậy, trong giọng còn mang ý cười trêu đùa không đứng đắn, "Em nguyện ý cùng người đồng sanh cộng tử, bất ly bất khí."

Bàn tay Dụ Ngôn dán vào tấm lưng mảnh khảnh của Khổng Tuyết Nhi, nhiệt độ từ lòng bàn tay xuyên thấu qua vải vóc, truyền tới da thịt lành lạnh trên người nàng. Có hơi nóng

"Ừm, cảm ơn em."

Khổng Tuyết Nhi hỏi, "Cảm ơn thế nào?"

Dụ Ngôn không lên tiếng, Khổng Tuyết Nhi nghiêng mặt, bỗng nhiên hôn lên sườn cổ Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn bất ngờ không kịp đề phòng, giống như bị điện giật, cô hít một hơi, "Đừng nháo."

Khổng Tuyết Nhi thế nhưng lại càng ôm chặt bả vai Dụ Ngôn, chôn ở trong cổ cô, vừa hôn vừa cắn vừa liếm.

Dụ Ngôn bị nàng làm cho không ngừng co rút về phía sau, nhưng tay đặt ở trên lưng ôm lấy Khổng Tuyết Nhi vẫn không buông xuống, chẳng qua là lặp đi lặp lại nói, "Được rồi, em đừng nháo."

Khổng Tuyết Nhi thân thể càng dán càng chặt, thiếu chút nữa đem Dụ Ngôn từ trên ghế rớt xuống.

Dụ Ngôn nhìn nàng cũng sắp rơi khỏi giường, vì vậy cô nắm lấy cổ tay Khổng Tuyết Nhi, đem người ấn trở về giường bệnh, lúc này mới khiến cho Khổng Tuyết Nhi dừng lại.

Dụ Ngôn đi rót một ly nước ấm cho nàng, lúc đưa tới, Khổng Tuyết Nhi hỏi, "Ngày hôm trước người cùng Hứa Giai Kỳ nói chuyện gì?"

Dụ Ngôn nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói thật, "Thật ra thì không có gì."

Liên quan tới nội dung bí mật mà mẹ lưu lại kia, Dụ Ngôn mới vừa rồi đã nói qua, còn sót lại, chính là một câu "Mẹ em ở trước mặt ông ngoại cùng cha em, bị xử bắn."

Dụ Ngôn không muốn nói cái này, cho nên cô đáp không có gì.

Nhưng mấy chữ này lập tức đạp ngã bình giấm ẩn sâu trong lòng Khổng Tuyết Nhi.

Nàng hiểu rõ Hứa Giai Kỳ.

Người kia sẽ không có chuyện không có gì mà mạo hiểm lên đây tìm Dụ Ngôn, nhất định là có lý do quan trọng, rất quan trọng.

Khổng Tuyết Nhi truy hỏi, "Cái gì cũng không nói sao?"

"Có nói mấy câu."

Khổng Tuyết Nhi truy tiếp không thôi, "Mấy câu gì?"

Dụ Ngôn giương mắt nhìn Khổng Tuyết Nhi. Thật ra thì ánh mắt Dụ Ngôn thời khắc này rất ôn nhu bình thản, nhưng Khổng Tuyết Nhi đang lúc khẩn trương không thể phân biệt ra được, còn tưởng rằng Dụ Ngôn bị hỏi đến phiền, vì vậy nàng hốt hoảng chuyển đề tài.

"Vậy người biết Hứa Giai Kỳ đang ở đâu trên Sao Hỏa không?"

Dụ Ngôn đáp, "Đang tra."

Khổng Tuyết Nhi câu lấy ngón tay Dụ Ngôn chơi đùa, "Tra được phải nói cho em, em cũng muốn cùng chị ta tán gẫu một chút."

Dụ Ngôn lập tức đè lại đầu ngón tay Khổng Tuyết Nhi, "Em cùng cô ta trò chuyện cái gì?"

Khổng Tuyết Nhi nói, "Nói về thế thái nhân sinh, xuân hoa thu nguyệt."

Dụ Ngôn, "..."

Dụ Ngôn không muốn Khổng Tuyết Nhi sẽ cùng cô ta trò chuyện, cô thậm chí không muốn Khổng Tuyết Nhi gặp Hứa Giai Kỳ.

Khoảng thời gian này không nhắc tới Hứa Giai Kỳ, Dụ Ngôn thiếu chút nữa đã quên, Khổng Tuyết Nhi đã từng chính miệng mình nói qua, nàng thích Hứa Giai Kỳ.

Dụ Ngôn nghĩ nghĩ mấy giây thời gian, sau đó đem nguyên câu thoại kia nhớ rõ ràng từng chữ.

Khổng Tuyết Nhi nói "Bất luận bên tôi lui tới bao nhiêu người, tôi muốn nhất, vẫn là chị ấy."

Dụ Ngôn phát hiện mình đột nhiên tức giận. Không có bất kỳ lý do nào, nhưng chính là rất tức giận.

Bầu không khí yên tĩnh được mấy giây sau, Dụ Ngôn khô khốc nói, "Không còn sớm, em nghỉ ngơi đi."

Nói xong cô liền đi.

"Đợi đã." Khổng Tuyết Nhi giữ chặt cô, liên tục nhìn nhìn biểu tình Dụ Ngôn, "Người tức giận?"

Dụ Ngôn chối, "Tôi không có."

Nhưng mà trên mặt cô rõ ràng viết có.

Khổng Tuyết Nhi nói, "Vậy người đồng ý để em cùng KiKi tán gẫu một chút chứ, cũng chỉ là nói chuyện một chút thôi?"

Dụ Ngôn lập tức rũ mắt nhìn chăm chú vào Khổng Tuyết Nhi.

Mới vừa nãy là Hứa Giai Kỳ, đảo mắt thì trở thành KiKi, em quả nhiên là không quên được cô ta.

"Không được." Dụ Ngôn cho ra tự bịa ra lý do hợp tình hợp lý, "Cô ta rất nguy hiểm, hai người không thể gặp mặt."

Khổng Tuyết Nhi nói, "Là bởi như vậy?"

Dụ Ngôn, "Ừ."

Dụ Ngôn tiếp tục đi đến cửa phòng bệnh, hai bước thì dừng lại, xoay người lặp lại nhấn mạnh, "Hai người không thể âm thầm gặp mặt nói chuyện phiếm, nhớ không?"

Khổng Tuyết Nhi nhìn Dụ Ngôn, nàng bật cười, "Dụ Thượng Tướng, người... Có phải là đang ghen không?"

Dụ Ngôn sửng sốt một chút, trong phút chốc kịp phản ứng, hóa ra là cô đang ghen, cho nên mới vừa rồi mới có thể không có lý do mà cảm thấy tức giận.

Giống như là bản năng vậy, phản ứng đầu tiên của Dụ Ngôn là bác bỏ, "Không có."

"Vậy người tại sao... Thoạt nhìn tức giận như vậy?"

Dụ Ngôn, "..."

Dụ Ngôn cự tuyệt trả lời vấn đề này, cô đẩy cửa phòng bệnh, giọng bất thình lình liền cường ngạnh, "Nghỉ ngơi cho khỏe, mấy ngày này nơi nào cũng không cho phép đi."












Dụ Ngôn bỏ ra một đêm thời gian, cùng Bạch Nghiêm Dị thương lượng xong kế hoạch hợp tác.

Sau khi bàn giao xong công việc trong căn cứ, người của Tưởng Trị sẽ được đưa trở lại Trái Đất, nhưng tốc độ của phi thuyền sẽ giảm xuống còn 60.000 km một giờ, thời gian hành trình sẽ kéo dài từ bốn đến năm tháng.

Khi đó nếu như kế hoạch thành công, Bạch Nghiêm Dị hẳn đã là Tổng Thống nhiệm kỳ kế.

Sau khi ra khỏi phòng liên lạc, Dụ Ngôn lại đi họp về việc mở rộng cơ sở trồng rau và tăng tốc độ khai quật hố.

Các kế hoạch cho từng dự án trong căn cứ phải được mở hội nghị để điều chỉnh, các nhân viên ban đầu đảm nhiệm các vị trí khác nhau của căn cứ cũng phải thay thế từng người một bằng người của mình... Vô số chuyện vụn vặt chồng chất, vô cùng vô tận, Dụ Ngôn cả ngày làm việc, không có thì giờ nghỉ ngơi.

Khổng Tuyết Nhi sau khi làm xong lần phẫu thuật cuối cùng, trở về phòng ngủ nằm nghỉ.

Ngoại thương không sao, nhưng di chứng của việc dùng thuốc một thời gian sẽ không biến mất. Nàng cả người vẫn bị mất sức, Kim Từ Hàm nói tùy vào thể chất, di chứng sẽ kéo dài từ ba ngày đến nửa tháng.

Từ phòng y tế trở về ký túc xá, chặng đường không dài, giữa chừng cũng không vận động kịch liệt, nhưng sau khi đến phòng ngủ, Khổng Tuyết Nhi lại có một loại cảm giác khí lực trong người như bị bòn rút hết.

Kim Tử Hàm đem nàng đưa vào trong phòng ngủ, dặn dò mấy câu chú ý, lại để lại một ít thuốc giảm đau, sau đó mới rời đi.

Khổng Tuyết Nhi nằm trên giường một hồi, luôn cảm thấy cả người không đúng.

Nàng chống thân thể, uống hai viên thuốc giảm đau, sau đó bọc chăn ngủ.

Thời gian ở Sao Hỏa, ngày 21 tháng 7, đêm đến.

Thời gian Địa Cầu, ngày 21 tháng 7, buổi sáng.

Khổng Tuyết Nhi bị đánh thức bởi cơn đau ở tuyến thể.

Lúc nàng tỉnh táo lại, cả người đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, đau đớn trong tuyến thể phát ra không khác gì kim châm, thân thể mềm nhũn đến lợi hại, ngay cả giơ tay lên đều phải cố hết sức.

Khổng Tuyết Nhi nén đau nghĩ, hậu di chứng của thuốc này thật đúng là lợi hại —— tuyến thể lúc này lại tê rần. Khổng Tuyết Nhi ở trong chăn rụt một cái, cả người đổ mồ hôi, bụng cũng theo đó thắt lại, ngay sau đó giữa chân có chất lỏng tuôn ra ngoài.

Khổng Tuyết Nhi dừng hai giây, đột nhiên phản ứng lại.

Đây không phải là hậu di chứng, là kỳ phát tình của nàng.

Sau hơn ba năm, kỳ phát tình lại phát tác.

Đau đớn từ tuyến thế lại phát ra, Khổng Tuyết Nhi co người lại, chịu đựng sự bất thường xông lên ở bụng dưới, đồng thời mơ hồ suy nghĩ, phải chăng tuyến thể Alpha của nàng đang thoái hóa nhanh hơn?

Làm sao kỳ phát tình lại đến đột nhiên như vậy?

Khổng Tuyết Nhi nhịn một hồi, tuyến thể càng ngày càng đau, cơn khát tình cũng càng ngày càng mãnh liệt. Khổng Tuyết Nhi cả người ướt mồ hôi, thân thể vừa nóng vừa mềm, ý thức mê mang, không dừng được cọ xát tấm ga trải giường.

Đau đớn cùng nhiệt phát tình hòa lẫn hành hạ ý thức Khổng Tuyết Nhi, nàng mờ mịt đưa tay bắt lấy máy truyền tin.

Muốn Dụ Ngôn trở lại, muốn Dụ Ngôn giúp nàng vượt qua kỳ phát tình khó chịu này, nhưng đau đớn từ tuyền thể lại để cho Khổng Tuyết Nhi bình tĩnh lại.

Bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất.

Nói không chừng còn phải liên lụy Dụ Ngôn cùng nàng mà khó chịu. Lý trí Dụ Ngôn từ trước đến giờ vẫn luôn nhẫn nhịn, nhất định sẽ không vào lúc này, vào thời điểm trong trụ sở còn có một đống công việc cần cô xử lý, dành ra một vài ngày cùng nàng trải qua kỳ phát tình.

Không thể gọi cô ấy quay về.

Khổng Tuyết Nhi hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn triều nhiệt muốn hôn mê, dùng mạng nội bộ gọi cho Kim Từ Hàm, yêu cầu nàng có bao nhiêu thuốc ức chế đều lấy hết tới đây.

Cúp điện thoại, Khổng Tuyết Nhi gục ở trên giường, vô tri vô giác chịu đựng.

Cửa phòng khách bỗng dưng bị gõ.

Khổng Tuyết Nhi chống thân thể, vịn tường, lung lay cố hết sức đi ra ngoài mở cửa.

Khoảng cách chỉ có mấy thước, Khổng Tuyết Nhi đi rất lâu.

Kỳ phát tình mang theo hôn mê cùng mơ hồ khiến nàng có chút không nhìn rõ đường, giác quan hỗn độn, tứ chi nặng nề, mỗi một bước đều đi cố hết sức.

Thật vất vả, Khổng Tuyết Nhi mò tới khóa cửa, ấn xuống mở ra.

Cạch —— cánh cửa buông lỏng một chút, lập tức bị người dùng lực đẩy ra.

Khổng Tuyết Nhi ở sau cửa, cánh cửa đột nhiên bật ra, lập tức đụng ngã nàng.

Đầu gối nàng như nhũn ra, trong chớp mắt ngã xuống đất.

Đát —— mới vừa mở cửa, liền bị đóng lại.

Khổng Tuyết Nhi cánh tay chống xuống đất, từ từ ngẩng đầu.

Dựa vào cánh cửa kim loại màu bạc, dáng người mảnh khảnh, đội mũ lưỡi trai, mái tóc đen ngắn hơi lộ ra. Người nọ rũ mắt, nhìn Khổng Tuyết Nhi rồi nhếch môi mỉm cười.

Đồng tử Khổng Tuyết Nhi co rút kịch liệt, cơ hồ là thanh tỉnh trong nháy mắt.

Là Hứa Giai Kỳ.

_____

TBC.

Hai người cứ thích ăn giấm rồi đội cái nồi lên đầu Hứa Giai Kỳ, oan ức quá mà, giờ người ta tới tính sổ rồi đó 😌

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro