Chương 74

Sau khi bị Hứa Giai Kỳ tiêm thuốc, Khổng Tuyết Nhi nhanh chóng lâm vào hôn mê.

Nàng rơi vào mộng cảnh thật dài, không thấy lối ra.

Trong giấc mơ, nàng trở lại phòng thí nghiệm của Khổng Thượng Từ. Rõ ràng là nàng đang nằm trên bàn phẫu thuật, nhưng vẫn có thể cảm nhận mũi kim bằng kim loại thô dài chui vào xương sống của mình từng tấc từng tấc như thế nào, khi rút ​​ra đã đầy màu đỏ tươi của cốt tủy.

Khổng Thượng Từ đứng ở một bên, búng búng đầu ống tiêm rồi nói với nàng, "Giãy giụa lâu như vậy, có ích lợi gì chứ? Hiện tại không phải cũng chỉ ngoan ngoãn nằm đây tùy ta xử trí thôi sao?"

Sau đó, Hứa Giai Kỳ bỗng nhiên mang theo ai đó cùng xuất hiện, kéo Khổng Tuyết Nhi ra khỏi giường bệnh rồi mang nàng lên trực thăng.

Thân thể bay lên không, xóc nảy, thế giới lay động không ngừng.

Cánh cửa trực thăng đang đóng chặt lại đột nhiên được mở ra, cơn cuồng phong do cánh quạt khuấy động đập vào mặt Khổng Tuyết Nhi. Hứa Giai Kỳ nắm lấy cánh tay nàng, đẩy nàng đến trước cửa khoang rộng mở.

Tiến lên một bước là trời cao cách đất cả cây số. Bóng cây nơi rừng rậm bên dưới xẹt qua chân Khổng Tuyết Nhi, cơn gió dữ dội gào thét, thổi tung mái tóc áp trên má nàng.

Nàng nghe thấy tiếng cười khẽ của Hứa Giai Kỳ bên tai.

"Khu rừng này có những loài dã thú hung mãnh nhất, vô số cạm bẫy, cùng với những thợ săn tàn nhẫn chỉ biết giết người. Đây chính là nơi tuyệt vời nhất để tập luyện." Hứa Giai Kỳ dán vào tai Khổng Tuyết Nhi, nhẹ nhàng cười, "Tuyết Nhi, tôi tin tưởng em nhất định sẽ sống sót. Tôi chờ em ở đoạn cuối."

Phía sau lưng bị người kia đẩy tới, Khổng Tuyết Nhi mất đi thăng bằng, rơi xuống từ độ cao cả ngàn mét.

Gió lạnh thổi qua tai, mặt đất nhanh chóng ập xuống, phảng phất như trời sập đất lún, cửa địa ngục đong đưa trong mộng cảnh mở ra một vết nứt, nuốt trọn Khổng Tuyết Nhi vào bụng, lạnh lẽo lại u ám.

Vì thế tất cả những ký ức tàn khốc trong quá khứ đều trở thành những hình ảnh chồng chéo nhoáng lên, hiện ra trước mắt Khổng Tuyết Nhi, kéo dài, xoắn lại... Cuối cùng đan xen thành một thế giới tuyệt vọng không có kẽ hở.

"Hữu Hữu, mẹ đói quá, cho nên mới phải bán con..."

"Omega vốn dĩ là để người khác chơi đùa, sao mày lại không hiểu? Giá trị của mày chỉ nằm ở mỗi việc mở hai chân ra."

"Tuyết Nhi, tại sao con cứ luôn trốn chạy như thế? Con có thể chạy đi đâu đây? Con là con nuôi của ta, có sống hay chết vẫn là người của Khổng Gia."

...

"Muốn sống, em nhất định phải học cách để giết chết bọn chúng. Dã thú, ác nhân, mọi thứ ngăn trở em..."

"Chạy, chạy đi!"

...

"Kia chẳng phải là Khổng Gia tam tiểu thư sao? Tôi biết, tôi biết, nghe nói cô ta rất phóng đãng, lẳng lơ..."

"Không biết liêm sĩ, nghe nói ả đã bị đánh dấu quá nhiều lần rồi! Ngay cả Khổng tiên sinh cũng chấp nhận! Cái loại Omega này còn không rẻ tiền sao?"

...

"Tuyết Nhi, là tôi muốn tốt cho em."

"Tuyết Nhi, em đã được lựa chọn..."

...

Vô số hình ảnh nhanh chóng xoay vòng, rồi ầm ầm vỡ tan như thủy tinh. Những mảnh vỡ của quá khứ che trời lấp đất rơi xuống, gợn sóng thét gào, trong chớp mắt bao phủ Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi bị mắc kẹt trong thế giới hồi ức đau thương đó.

Đau đớn, sốt cao, co giật thường xuyên, liên tục... Không khí dính nhớp như nước, đè nặng lên thân thể và lồng ngực nàng. Khổng Tuyết Nhi thở không nổi.

Hít thở không thông cùng cảm giác thống khổ chậm rãi đè ép lên thân thể đến cực hạn, Khổng Tuyết Nhi bắt đầu giãy giụa, muốn thoát ra khỏi ác mộng.

Trong lúc hỗn loạn, nàng đá văng chăn, cánh tay quét qua các thiết bị y tế gần đó. Dụng cụ kim loại bị lật, loảng xoảng rơi xuống đất, tiếng vang đinh tai nhức óc.

"Tuyết Nhi!" Giọng nói của Dụ Ngôn đột nhiên xuyên qua không khí tù đọng, giống như một tia nắng xuyên thấu bầu trời đầy mây đen giăng kín, len vào suy nghĩ rối bời của Khổng Tuyết Nhi, ánh sáng ập đến trong phút chốc. Khổng Tuyết Nhi đột ngột mở mắt.

Ánh sáng chói lòa trên đỉnh đầu đột nhiên chiếu vào đáy mắt, đồng tử nàng co lại vì kích ứng, tầm nhìn mơ hồ run rẩy. Tựa như nàng vẫn đang ở trên chiếc trực thăng xóc nảy trên bầu trời.

"Tuyết Nhi!" Có người nắm tay Khổng Tuyết Nhi, lòng bàn tay người đó thật ấm áp lại mạnh mẽ, gắt gao giữ nàng thật chặt, "Em nhìn tôi."

Dụ Ngôn nắm lấy cằm Khổng Tuyết Nhi, buộc ánh mắt đang tán loạn của nàng tập trung vào khuôn mặt mình.

Bạch quang mờ ảo trong ánh mắt nàng rút đi một chút, khuôn mặt của Dụ Ngôn dần trở nên rõ ràng, xua tan những hình ảnh hỗn loạn trong cơn ác mộng.

"Tuyết Nhi." Dụ Ngôn thả nhẹ động tác, khẽ vuốt qua cằm và sườn mặt của Khổng Tuyết Nhi, ánh mắt ôn nhu, chuyên chú mà ôn hòa, cô dịu dàng gọi, "Tuyết Nhi."

Hô hấp của Khổng Tuyết Nhi từ từ chậm lại, cảnh tượng trong cơn ác mộng đột nhiên rời xa, cảnh vật xung quanh phút chốc trở nên rõ ràng và sống động.

Nàng ngửi thấy được mùi nước sát trùng trong không khí, cảm giác được được đầu ngón tay ấm áp của Dụ Ngôn đảo qua da thịt, cũng cảm nhận được trái tim trong lồng ngực đập nhanh đến mức suýt nữa nhảy ra khỏi yết hầu.

Khổng Tuyết Nhi mở miệng, nhưng đầu tiên lại phun ra một trận ho khan dồn dập.

Dụ Ngôn nâng nàng dậy, cánh tay đỡ trước ngực Khổng Tuyết Nhi, tay kia vỗ nhẹ lưng nàng, giúp nàng thông khí.

Khổng Tuyết Nhi nhìn cổ tay đã gầy đi rõ ràng của mình, có lẽ do thị lực vẫn chưa khôi phục, nàng cảm thấy làn da của mình trắng bệch một cách khác thường.

"Em đã ngủ rất lâu à?" Khổng Tuyết Nhi hỏi.

"Một tuần." Dụ Ngôn trả lời, cô đỡ Khổng Tuyết Nhi ngồi vững, rũ mắt quan sát sắc mặt của nàng.

Một tuần trước, Kim Tử Hàm tìm thấy Khổng Tuyết Nhi trong phòng ngủ, nàng đang hôn mê, hơn nữa còn lâm vào trạng thái phát tình. Kim Tử Hàm ngay lập tức tiêm thuốc ức chế cho Khổng Tuyết Nhi, cố gắng làm dịu cơn phát tình, nhưng hoàn toàn vô hiệu, Khổng Tuyết Nhi còn xuất hiện tình trạng run rẩy.

Kim Tử Hàm liền bị dọa sợ, ngay lập tức thông báo cho Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn bỏ dở cuộc họp giữa chừng, chạy nhanh về ký túc xá.

Khổng Tuyết Nhi đang trong trạng thái phát tình, cả người bao phủ bởi tin tức tố ngọt ngào, không thể trực tiếp dời đến phòng y tế. Vì vậy, phòng ngủ của Dụ Ngôn tạm thời được đổi thành phòng y tế, lại liên tiếp thử một số loại thuốc ức chế khác, cuối cùng mới tìm được loại thuốc có tác dụng đối với Khổng Tuyết Nhi, có thể làm giảm nhiệt phát tình.

Không biết là do tuyến thể của Khổng Tuyết Nhi có vấn đề hay gì khác, mà lần này kỳ phát tình của nàng kết thúc rất nhanh, hai ngày là đã hoàn toàn chấm dứt. Chỉ là nàng vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, hơn nữa còn bị ác mộng quấn lấy, cả người đầy mồ hôi lạnh.

Dụ Ngôn rất sợ nàng sẽ xảy ra chuyện, nhưng Kim Tử Hàm lại nói, tình trạng thể chất của Khổng Tuyết Nh lại tốt đến không ngờ, các tế bào trong cơ thể nàng đang được tái sinh.

Những tế bào cũ bị tổn thương, những DNA bị hư hại trong quá trình phân chia và sao chép lặp đi lặp lại, cũng như những hao tổn tiềm tàng và bệnh tật tích tụ trong cơ thể qua nhiều năm, đều biến mất.

Thân thể của Khổng Tuyết Nhi, giống như một con bướm phá vỡ cái kén của nó, được sinh ra một lần nữa.

Vào lúc này, dưới ánh sáng trắng của phòng bệnh, khuôn mặt của Khổng Tuyết Nhi trắng trẻo như tuyết, thanh tú như ngọc, một tì vết trên da cũng không có.

Dụ Ngôn nhìn nàng đến mức xuất thần, Khổng Tuyết Nhi sờ sờ mặt của mình, mờ mịt hỏi, "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Dụ Ngôn để Khổng Tuyết Nhi dựa vào giường bệnh, sau đó rót cho nàng một cốc nước mật ong, "Trước lúc em hôn mê đã xảy ra chuyện gì?"

Khổng Tuyết Nhi ngủ một tuần, cổ họng bỏng rát muốn cháy, nàng uống non nửa cốc nước, lại xoay xoay chiếc cốc kim loại, sau đó nói, "Hứa Giai Kỳ lẻn vào căn cứ, chị ta tìm được em..."

Dụ Ngôn đột nhiên nhướng mày, "Em nói sao?"

Hứa Giai Kỳ đã lẻn vào căn cứ? Thế nhưng cô lại hoàn toàn không biết.

Một tuần trước, vừa lúc căn cứ Số 2 đang thay máu nhân sự, các cương vị đều lộn xộn, người của Tưởng Trị không chịu bàn giao, còn ồn ào cãi vã với người của Dụ Ngôn, trước tình hình đó không thể không bắt đầu động thủ. Trong căn cứ hỗn loạn một đoàn.

Nhưng kể cả như vậy, làm thế nào mà Hứa Giai Kỳ có thể lọt qua giám sát ở cổng và từng tầng của ký túc xá?

"Hứa Giai Kỳ nói với em là người của Tưởng Trị đã mở đường cho chị ta, nhưng em nghĩ..." Khổng Tuyết Nhi giữ chặt tay Dụ Ngôn, cẩn thận nói, "Không phải người của Tưởng Trị, mà là... bên cạnh người."

Dụ Ngôn khẽ nhíu mày, phản ứng đầu tiên của cô là phủ định, cô tin tưởng tất cả những người bên mình. Bọn họ đã cùng nhau xông qua mưa bom bão đạn, sinh tử có nhau.

"Em biết mình không có chứng cứ." Khổng Tuyết Nhi nói, "Nhưng em chính là... trực giác thực khẳng định. Hứa Giai Kỳ không phải là một người đơn giản, chị ta..."

Khổng Tuyết Nhi muốn cô hình dung một chút về Hứa Giai Kỳ, nhưng nàng lại nhận ra mình không tìm được từ ngữ miêu tả phù hợp, ngoại trừ hai từ nguy hiểm và đáng sợ.

"Tôi sẽ kiểm tra." Không ngờ, Dụ Ngôn lại chọn tin tưởng một Khổng Tuyết Nhi không có bằng chứng như vậy.

Khổng Tuyết Nhi nắm chặt tay Dụ Ngôn, cảm động, lại áy náy. Dụ Ngôn có thể tin vào trực giác của nàng, nàng đương nhiên cảm động, nhưng đồng thời cũng thực áy náy, phải để Dụ Ngôn kiểm tra những người mà cô vẫn luôn thập phần tín nhiệm.

"Sau khi Hứa Giai Kỳ tiến vào, chị ta đã nói cho em biết bí mật mà mẹ người để lại..."

Khổng Tuyết Nhi thuật lại toàn bộ đối thoại giữa nàng và Hứa Giai Kỳ, cũng không giấu giếm lý do tại sao nàng lại mạnh mẽ và có thể chiến đấu, ngoại trừ việc chính mình bị tiêm thuốc, Khổng Tuyết Nhi chỉ nói rằng nàng bị Hứa Giai Kỳ đánh ngất.

Sau khi nói xong, Khổng Tuyết Nhi nhìn phản ứng của Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn bình tĩnh hơn so với dự đoán của nàng.

Ánh mắt cô hơi buông thõng, không chút gợn sóng, lại hết sức lý trí rõ ràng, thậm chí còn nghĩ tới chuyện lâu dài, "Cho nên, chỉ cần có thể giải mã hoàn toàn tư liệu do mẹ để lại, chúng ta có thể lật đổ chế độ nam quyền vốn có, tạo ra tân thế giới do nữ nhân nắm quyền."

Khổng Tuyết Nhi sửng sốt trước ánh nhìn của Dụ Ngôn, sau đó nàng nhanh chóng nương theo, "Đúng vậy, miễn là chúng ta có thể có được dữ liệu nghiên cứu hoàn chỉnh, khôi phục lại phần bị hao tổn của GEN Alpha nữ, đồng thời nghiêm cấm Omega sử dụng thuốc không chính đáng trong thời gian mang thai."

Nhưng chuyện này sẽ không dễ dàng như vậy.

Mặt dù nhìn về phía trước có trật tự và sáng ngời, nhưng hiện tại, quyền lực của thế giới này vẫn thực sự nằm trong tay những nam nhân ác liệt đó.

Cần có thời gian để phục hồi GEN của Alpha nữ, một thế hệ Alpha nữ mới ra đời và trưởng thành cũng sẽ mất vài thập niên. Nhưng để Liên Hợp Khu tiêu hủy bí mật này, cũng như hủy diệt những suy nghĩ và những nữ nhân muốn lật đổ nam quyền, có lẽ chỉ cần đến một tuần.

Rốt cuộc, giết người vẫn một vấn đề đơn giản hơn.

"Chúng ta nhất định phải để Bạch Nghiêm Dị đảm nhiệm vị trí Tổng Thống nhiệm kỳ này, sau đó, người phải tranh cử nhiệm kỳ tiếp theo." Khổng Tuyết Nhi một bên nhìn sắc mặt của Dụ Ngôn, một bên thận trọng nói, "Những thế hệ cầm quyền trước đây có lẽ vẫn luôn lặng lẽ động tay động chân vào thuốc dành cho phụ nữ mang thai. Bọn họ đã từng áp bách chúng ta thế nào, tương lai chúng ta cũng phải trả lại như vậy."

Khổng Tuyết Nhi nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng đây sẽ là một trận chiến kéo dài hàng thập kỷ. Mỗi bước đi của con đường phía trước đều bủa vây nguy hiểm, bộ bộ kinh tâm.

*Bộ bộ kinh tâm: mỗi bước đi đều nguy hiểm.

Dụ Ngôn rũ mắt nhìn Khổng Tuyết Nhi.

Đáy mắt Khổng Tuyết Nhi vẫn ánh lên ý cười, vũ mị trương dương, như thể nàng không đặt bất cứ thứ gì vào mắt. Nàng dựa trên giường bệnh, trên trán mồ hôi lạnh vẫn còn chưa khô, mái tóc ướt rơi trên sườn mặt nhợt nhạt, tiều tụy yếu ớt, lại dũng cảm làm càn.

Dụ Ngôn dùng tay còn lại áp lên mu bàn tay của Khổng Tuyết Nhi, ra sức siết chặt.

Cô mất mẹ từ khi còn nhỏ, anh trai là người chính trực trung nghĩa, anh là người đã dạy cho cô biết trung thành, thiện lương, chính nghĩa ngay từ khi còn bé. Chuyện tạo phản, Dụ Ngôn chưa bao giờ nghĩ đến.

Nhưng bây giờ, cô nghĩ, muốn đem thế giới này lật lại một lần long trời lở đất cũng không phải không thể.

Nếu quy luật của thế giới là cá lớn nuốt cá bé, vậy thì đã đến lúc nam nhân phải yếu đi.

_____

TBC.

Mình rất thích cách hai bạn là ánh sáng của nhau luôn, chỉ cần một tia sáng của riêng người kia là đủ để soi rọi cả con đường mở mịt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro