Chương 82
Khổng Tuyết Nhi đã mượn Phí Thẩm Nguyên từ nơi Lục Kha Nhiên với lý do cần người giúp đỡ, dù bản thân Lục Kha Nhiên thực ra cũng không tình nguyện gì cho cam.
Lần đầu tiên đi theo Khổng Tuyết Nhi ra ngoài, Phí Thẩm Nguyên vô cùng bất an, luôn không ngừng đánh giá xung quanh. Cho đến khi bước vào vườn rau, tấm rèm kim loại mềm treo bên trên tạm thời buông xuống, xung quanh chỉ còn Khổng Tuyết Nhi, ba Omega khác, và hai người nhân viên Beta đến giúp đỡ, nàng mới từ từ thả lỏng người. Phí Thẩm Nguyên ngồi xổm xuống, thực nghiêm túc mà đào một cái mương có kích thước tiêu chuẩn trên mặt đất theo yêu cầu của Khổng Tuyết Nhi.
Khổng Tuyết Nhi sau khi hoàn thành công việc mới đi đến chỗ nàng ấy, câu có câu không cùng nhau nói chuyện phiếm, nhưng hai người họ không nói được mấy câu, nhà kho đột nhiên im bặt.
Lục Kha Nhiên vén tấm rèm lên, xuất hiện ở cửa.
Vẻ mặt lạnh lùng, ánh mình xuyên qua một nữa khu vườn, trực tiếp rơi trên người Phí Thẩm Nguyên.
Ngay cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy Phí Thẩm Nguyên cứng đờ người, lập tức đặt dụng cụ trên tay xuống, đứng dậy chuẩn bị đi về phía Lục Kha Nhiên.
Khổng Tuyết Nhi giữ chặt lấy nàng, mặt đầy ý cười nhìn về Lục Kha Nhiên.
"Lục Thượng Tá, sao cô đột nhiên lại đến đây?"
Lục Kha Nhiên nhìn thoáng qua Khổng Tuyết Nhi, vẫn thực nể tình mà trả lời, "Tôi đến gặp em ấy."
Khổng Tuyết Nhi cười nói, "Thẩm Nguyên rất giỏi, có tôi ở đây, cô còn sợ cô ấy bị bắt nạt sao?"
Lục Kha Nhiên không đáp lại, cô đứng đó thêm vài giây, cuối cùng rời đi với khuôn mặt còn lạnh lùng hơn mấy phần.
Thân thể căng cứng của Phí Thẩm Nguyên dần dần thả lỏng, cảm kích nhìn Khổng Tuyết Nhi một cái, nhưng cảm xúc lại rất nhanh bị nàng che đi. Nàng ngồi xổm xuống, chậm rãi đào hai lớp đất phía dưới, thật nhẹ giọng, "Hay là ngày mai tôi..."
"Ngày mai cô cũng phải đến." Khổng Tuyết Nhi nói, giọng nàng rất ôn hòa, nhưng thái độ lại tràn đầy mạnh mẽ, "Lục Thượng Tá sẽ đồng ý."
Phí Thẩm Nguyên rũ mi, động tác dừng lại.
Khuôn mặt nàng nhỏ nhắn, lông mi đen nhánh, lắng lặng rủ xuống, trông rất nhu nhược đáng thương, cũng rất có khả năng khơi dậy dục vọng bạo ngược của người khác.
Với bộ dạng và tính cách như vậy, không có gì lạ khi Lục Kha Nhiên có thể trấn áp và bắt nạt nàng.
Cả nhóm lại tiếp tục bận rộn.
Có điều chỉ trong vòng hai giờ, Lục Kha Nhiên lại đến nhìn một lần nữa. Khổng Tuyết Nhi sợ rằng Lục Kha Nhiên lấy lý do ăn trưa mà mang Phí Thẩm Nguyên đi, vì vậy nàng đã dành nói trước với cô ấy rằng Phí Thẩm Nguyên phải ở lại giúp bọn họ nấu cơm trưa, không thể rời đi.
Lục Kha Nhiên cuối cùng chỉ có thể lạnh mặt một mình rời đi. Sau đó đến buổi chiều cô lại quay lại thêm hai lần nữa, như không thể chịu đựng được việc Phí Thẩm Nguyên rời khỏi tầm mắt của mình quá ba giờ.
Khổng Tuyết Nhi để Phí Thẩm Nguyên ở lại một ngày, chạng vạng mới đưa nàng ấy về phòng ngủ, lúc này nàng mới nói, "Hiện tại Lục Thượng Tá chỉ chưa quen thôi. Cô ấy luôn lo lắng cho cô, cho nên mới thường xuyên đến kiểm tra sự an toàn của cô. Tuy nhiên, tôi tin rằng loại tình huống này mấy ngày sẽ hết, cô ấy cũng sẽ quen thuộc."
Phí Thẩm Nguyên nhướng mi, đại khái muốn nói chuyện, nhưng môi vừa mấp máy, nàng lại đem lời nói nuốt trở về.
Khổng Tuyết Nhi vỗ nhẹ vào vai nàng rồi mỉm cười, "Hãy tin tôi."
Phí Thẩm Nguyên cuối cùng cũng nâng tầm mắt lên nhìn Khổng Tuyết Nhi, lộ ra ý cười, "Tôi có nghe về chuyện cô lên lôi đài."
Khổng Tuyết Nhi cười cười, nhỏ giọng gần như thì thầm, nói với nàng ấy, "Thật ra tôi đã dùng thuốc kích thích đó."
Phí Thẩm Nguyên lắc đầu, cũng cười đáp lại, "Không đơn giản như vậy..."
Không phải cứ dùng thuốc là ai cũng có thể học được cách chiến đấu, cách sử dụng sức mạnh, cách để tự bảo vệ mình trước bạo lực.
Khổng Tuyết Nhi nói, "Thực ra mọi Omega đều có thể, miễn là thay đổi môi trường sống từ khi còn nhỏ."
Phí Thẩm Nguyên nhìn Khổng Tuyết Nhi, nàng không hiểu.
Khổng Tuyết Nhi ngước mắt lên, ánh sáng rực rỡ từ đèn hành lang chiếu vào mắt nàng, ánh lên đôi mắt ướt át sáng người, "Tôi biết rằng Alpha, Beta, Omega khác nhau về mặt di truyền rất lớn, nhưng sự khác biệt này không nên là lý do khiến Omega trở thành vật phẩm phụ thuộc. Thế giới bất nhân, Trái Đất cũng không bằng phẳng, nhưng chúng ta có thể dùng chế độ mà tạo ra công bằng."
Nói xong Khổng Tuyết Nhi nhẹ nhàng mỉm cười, nói chuyện tràn đầy ngả ngớn, lại mang theo phong độ cùng thong dong.
"Muốn học cách đánh người, tôi có thể dạy cho cô. Tuy rằng chúng ta không đủ mạnh, nhưng cũng đủ để đánh người không phòng bị."
Trong mắt mang theo khao khát, nhưng Phí Thẩm Nguyên lại kiềm chế nói, "Tôi... thôi quên đi."
Khổng Tuyết Nhi tiếp lời, "Có một số chuyện phải thử rồi mới biết được. Giống như lúc tôi theo đuổi Dụ Thượng Tướng..."
Chủ đề này lập tức khơi dậy lòng hiếu kỳ của Phí Thẩm Nguyên, ngay cả mắt nàng cũng sáng lên.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện đã đến được ký túc xá, vì vậy Khổng Tuyết Nhi chớp chớp mắt với Phí Thẩm Nguyên, nói rằng ngày mai sẽ kể nàng nghe về hành trình gian khổ theo đuổi vợ của mình.
Ngày hôm sau, Khổng Tuyết Nhi đến đón Phí Thẩm Nguyên. Hiển nhiên nàng ấy đã bị Lục Kha Nhiên lăn lộn một hồi, sắc mặt tiều tụy.
Khổng Tuyết Nhi cũng không kiêng dè, nàng trực tiếp kéo cổ áo Phí Thẩm Nguyên ngay tại chỗ, liền nhìn thấy dấu vết đáng sợ sau gáy, sau đó thiện ý nhắc nhở, "Lục Thượng Tá hạ thủ lưu tình một chút. Ngày mai tôi cũng phải mượn người, cho nên đừng để kiệt sức."
Lục Kha Nhiên mở miệng muốn nói, Khổng Tuyết Nhi đã giành trước, "Đừng nói là không cho mượn. Gần đây nhân lực bên tôi quá thiếu, nếu không tìm đủ người, tôi chỉ có thể kéo Thượng Tướng đến hỗ trợ đào đất."
Lục Kha Nhiên tối sầm mặt, đành ngậm miệng lại.
Về sau, Lục Kha Nhiên có lẽ đã chấp nhận số phận an bài, phải để Phí Thẩm Nguyên ra ngoài mỗi ngày, cũng đều đặn sáu lần một ngày ghé qua vườn rau.
Khổng Tuyết Nhi đã cải tạo và chỉnh đốn vườn rau rất tốt, những hạt giống được trồng lúc trước và trồng lại sau này đều đã nảy mầm. Ban đầu vườn rau cằn cỗi khô héo, sau đó dần trở nên tươi tốt xanh um.
Số lượng các Omega đến hỗ trợ dần dần tăng lên, căn cứ cũng dần được mở rộng quy mô. Rau dưa và lúa mì phát triển tươi tốt, đủ để dự kiến một vụ mùa bội thu trong tương lai.
Khu vực do Omega vận hành này cũng nhanh chóng trở thành chủ đề nóng ở bên kia Trái Đất, dường như đến giờ này mọi người mới biết Omega ngoài trồng hoa còn có thể trồng thực phẩm.
Trong khi vườn rau dần đi vào quỹ đạo, vỏ ngoài của khu B cũng đã được xây xong, đã tích tụ không khí và kích hoạt trọng lực nhân tạo, sau đó là có thể tiến hành trang hoàng bên trong, tiếp đến liền đưa vào sử dụng bình thường.
Chỉ tiếc là ở khu B căn cứ không có vườn rau. Khổng Tuyết Nhi ban đầu rất tiếc nuối, nhưng ngày hôm sau Uông Vọng liền lén lút nói với nàng, Dụ Thượng Tướng đã tổ chức một số cuộc họp thay đổi bản vẽ thiết kế của khu C và D, xây dựng thêm khu E. Trong khu E này sẽ chỉ có nhà kính để gieo trồng.
Nói tóm lại, khu E được sử dụng đặc biệt để cho Khổng Tuyết Nhi trồng trọt.
Đương nhiên, Dụ Ngôn sắp xếp như vậy hoàn toàn không phải để thỏa mãn Khổng Tuyết Nhi, mà là hy vọng căn cứ Số 2 có thể tự cung tự cấp, thay vì phải phụ thuộc vào nguồn cung ứng đã định mức của căn cứ Số 1 và Liên Hợp Khu hàng tháng. ----- Là thật.
Các vật liệu theo yêu cầu của Dụ Ngôn đã đến căn cứ Số 2 sau hơn nửa tháng trôi qua.
Đi cùng còn có hai phóng viên chuẩn bị ghi hình và đưa tin về căn cứ Mandela. Liên Hợp Khu đang rối loạn vì sự tình của Mandela và Ant Layer, khẩn cấp cần thiết một chút tin tốt vực dậy lòng người.
Trong số những người đến không chỉ có phóng viên Triệu Tiểu Đường, mà còn có những người đi bằng phi thuyền đến thăm Khổng Tuyết Nhi, là Ngu Thư Hân và Aaron.
Nghĩ tới sinh nhật của Dụ Ngôn gần kề, Khổng Tuyết Nhi đã đặc biệt dặn Aaron mang cho nàng một chút đồ vật.
Trước khi phi thuyền hạ cánh, Khổng Tuyết Nhi đã đến điểm dừng để đón bọn họ.
Mấy người gặp mặt, chào hỏi ngắn gọn một chút liền đi thẳng đến căn cứ Mandela Sao Hỏa.
Hai người phóng viên sẽ đi chụp ảnh và quay video, Khổng Tuyết Nhi thay Dụ Ngôn đi cùng họ, Ngu Thư Hân và Aaron cũng thuần túy đi theo chơi.
Phóng viên kia họ Lưu, sắc mặt ảm đạm, đầy thù địch đối với nhóm người Khổng Tuyết Nhi.
Ngu Thư Hân lặng lẽ dán vào tai Khổng Tuyết Nhi, khẽ nói, "Đó là người do Dụ Kế Hồng phái tới."
Khổng Tuyết Nhi nháy mắt liền hiểu rõ, nàng quay lại để nói vài câu với Ngu Thư Hân. Bỗng nhiên lại bị một ánh mắt lạnh lùng áp chế, nàng nhìn theo ánh mắt đó thì phát hiện ra đó là Triệu Tiểu Đường. Đối phương sắc mặt phi thường khó coi, nhìn chằm chằm vào sự gần gũi giữa Ngu Thư Hân và Khổng Tuyết Nhi.
Khổng Tuyết Nhi ngay lập tức kéo ra khoảng cách, ngược lại hỏi Triệu Tiểu Đường gầy đây thế nào.
Mặc dù Triệu Tiểu Đường đã là một phóng viên có danh tiếng, nhưng thực ra cô ấy còn rất trẻ. Cô buộc tóc đuôi ngựa, nét mặt đoan chính và xinh đẹp, cười lên như ánh mặt trời ôn nhu, nhưng khi không cao hứng mà trầm mặt xuống, trông rất cáu kỉnh và nóng nảy, cả người đều là nhuệ khí của một chú nghé con.
Triệu Tiểu Đường trả lời câu hỏi của Khổng Tuyết Nhi rất ngắn gọn, sau đó chắp tay sau lưng, cau mày, càng thêm không kiên nhẫn, toàn thân tràn ngập ý tứ "Đừng nói chuyện với tôi".
Khổng Tuyết Nhi mỉm cười im lặng, nghĩ thầm cô ấy thực sự là một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Ngu Thư Hân ở một bên lại rất khó chịu, nàng đá vào chân Triệu Tiểu Đường, hung hăng nói, "Nói chuyện cho đàng hoàng."
Triệu Tiểu Đường cau mày, "Chị lại đá tôi!"
"Đá cô thì sao? Làm sao hả?" Ngu Thư Hân tăng thêm sức lực mà đá mạnh vào bắp chân cô.
Triệu Tiểu Đường hừ một tiếng, nắm lấy cẳng chân của Ngu Thư Hân mà kéo nàng ra khỏi ghế.
Nện một tiếng, Ngu Thư Hân đập mạnh mông xuống đất, đến xương cùng cũng bị đập trúng, đau đớn muốn chảy nước mắt.
Triệu Tiểu Đường liếc nhìn nàng một cáu, có chút hối lỗi muốn đứng dậy, có lẽ là cô muốn đỡ nàng dậy, nhưng Ngu Thư Hân đã ngẩng đầu lên và mắng, "Triệu Tiểu Đường! Đồ khốn nạn!"
Triệu Tiểu Đường vừa nâng mông lên liền ngồi xuống lại, cô ôm lấy cánh tay, nói một cách thờ ơ, "Ai bảo chị cứ đá tôi..."
Khổng Tuyết Nhi im lặng quan sát, duỗi tay kéo Ngu Thư Hân lên.
Ngu Thư Hân nước mắt lưng tròng, nhặt lên một cái mũ bảo hiểm ném tới, "Đi chết đi, đồ khốn! Chúc cô một đời cô độc!"
Triệu Tiểu Đường bắt lấy cái mũ bảo hiểm, cố chấp quay mặt đi, cắn chặt môi không nói lời nào.
Thực sự là hai vị oan gia.
Aaron mạnh mẽ nháy mắt ra hiệu với Khổng Tuyết Nhi, sau đó nhân cơ hội đi tới, thì thào nói, "Đánh là thương, mắng là yêu, hai người này..."
Vừa nói cậu vừa duỗi hai ngón tay cái làm mặt đối mặt với nhau, "Một đôi trời sinh."
"Cút!" Ngu Thư Hân nghe được liền đi tới, "Cho dù tôi chết cũng không thành đôi với cái đứa trẻ trâu này!"
Triệu Tiểu Đường vặn lại, "Chị mới trẻ trâu!"
Ngu Thư Hân đảo mắt xem thường, quay mặt sang một bên không nói tiếp.
Trong góc, phóng viên Lưu đánh giá qua lại mấy người cãi cọ ồn ào, cười cười khinh thường.
Triệu Tiểu Đường phát hiện nụ cười chế giễu đó, mắt cô tối sầm lại, tàn nhẫn đưa qua một ảnh mắt hình viên đạn đầy cảnh cáo.
Phóng viên Lưu quay đi, nhìn chằm chằm vào thành xe giả chết.
Xe lục địa lắc qua lắc lại, cuối cùng cũng đến được cổng căn cứ Mandela Sao Hỏa.
Xe vừa dừng, phóng viên Lưu đã lao vào trước.
Khổng Tuyết Nhi và những người khác ở phía sau, thong thả ung dung bước vào.
Tất cả những thứ hữu ích trong căn cứ Mandela, đều đã bị Dụ Ngôn lấy đi, tất cả những gì còn lại chỉ là những đồ vật không liên quan.
Triệu Tiểu Đường và Ngu Thư Hân một trước một sau rất nhanh vào trong.
Aaron đi ở phía sau, cậu đột nhiên duỗi tay ra khoác vai Khổng Tuyết Nhi, thấp giọng nói, "Tình hình hiện tại ở Liên Hợp Khu, rất tệ."
_____
TBC.
Chợt nhận ra cũng không lâu nữa là kết thúc rồi 😭
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro