Chương 88

Khổng Tuyết Nhi không nghĩ đến chuyện tin tức tố nữa, nàng cùng Lục Kha Nhiên một trước một sau rẽ vào lối ra của tầng gần nhất, dọc theo theo hành lang tiến vào trung tâm mua sắm, rồi đi xuống bằng thang cuốn tự động.

Người của Lục Kha Nhiên cuối cùng cũng đến tiếp ứng như chỉ thị, hai bên gặp nhau trên tầng hai của trung tâm thương mại. Binh sĩ vây quanh bảo vệ Khổng Tuyết Nhi băng qua đám đông đang hoang mang hoảng loạn, rồi nhanh chóng rời khỏi trung tâm thương mại.

Khi nàng bước ra khỏi cổng trung tâm thành công, Khổng Tuyết Nhi quay đầu nhìn thoáng qua.

Vài người mặc đồ đen đứng ở xa xa, ngay trước cầu thang trung tâm mua sắm, vẻ mặt bọn chúng u ám, cũng nhìn chằm chằm lại nàng.

Ngay tức khắc, Khổng Tuyết Nhi liền xác định được bọn họ là do Hứa Giai Kỳ phái tới, nhưng nàng lại không biết mục đích của Hứa Giai Kỳ là gì.

Bắt nàng đi sao?

“Phu nhân, lên xe thôi.” Lục Kha Nhiên mở cửa thúc giục.

Khổng Tuyết Nhi khom lưng tiến vào trong xe, phía sau lưng đột nhiên tràn đến một cỗ ớn lạnh, nàng nhanh chóng thu mình vào trong xe theo bản năng.

Bang ----- Một viên đạn bắn tỉa xuyên qua khoảng trống sau lưng nàng một khắc trước, trúng bắp chân phía sau mà Khổng Tuyết Nhi chưa kịp rút lại. Máu tươi lập tức tuôn ra.

Lục Kha Nhiên phản ứng cực nhanh, cô vụt vào trong xe, đồng thời đóng sầm cửa lại, "Lái xe!"

Động cơ khởi động, chiếc xe gầm lên rồi rời khỏi nơi đó ngay lập tức, lao đi trong tích tắc.

Khổng Tuyết Nhi ôm chặt bắp chân, viên đạn xuyên qua bắp chân nàng, máu chảy ào ạt.

Lục Kha Nhiên lấy hộp y tế trong xe, đưa cho Khổng Tuyết Nhi để cầm máu, đồng thời quay lại nhìn.

Sau phát súng đó, trung tâm thương mại lại khôi phục bình tĩnh, không có phát súng thứ hai đuổi theo chiếc xe, cũng không làm đám đông bị thương, chỉ có người qua đường và nhân viên bảo vệ thất thần đứng đó.

Có lẽ đám người kia sẽ không đuổi theo sau.

“Cô thế nào?” Lục Kha Nhiên lúc này mới hỏi.

“Không có việc gì.” Khổng Tuyết Nhi nhìn xuống vết thương, nàng dùng bình xịt cầm máu trước. Miệng vết thương đã ngừng chảy máu, cũng bắt đầu hồi phục. Nàng lập tức dùng băng gạc che đi miệng vết thương đang khép lại một cách bất thường, nhàn nhạt đáp, "Chỉ là vết thương ngoài da."

Lục Kha Nhiên nói, "Xin lỗi vì để cô bị thương, sự việc hôm nay tôi sẽ điều tra rõ ràng.”

“Không sao.” Khổng Tuyết Nhi thuận miệng đáp một câu, nàng bật máy truyền tin, liên hệ với vị giáo sư đã hẹn trước.

Không ai trả lời cuộc gọi, cũng không trả lời tin nhắn.

Trước đó nàng đã kiểm tra kỹ càng thông tin của vị giáo sư, không có vấn đề gì. Có lẽ đã bị bắt cóc hoặc bị giữ làm con tin, Khổng Tuyết Nhi liền nhờ Lục Kha Nhiên bố trí người đi xác định sự an toàn của giáo sư.

Lục Kha Nhiên thu xếp xong, lại nhìn động tác che đậy vết thương của Khổng Tuyết Nhi, cô hỏi, "Muốn tôi sắp xếp cho cô đến bệnh viện không?"

"Không cần." Khổng Tuyết Nhi không muốn để lộ vết thương đang khép lại bất thường của nàng, hơn nữa nàng còn muốn kiểm tra tuyến thể dị thường. Nhưng người bên Dụ Ngôn lại có người của Hứa Giai Kỳ cài vào, Khổng Tuyết Nhi lo rằng kết quả kiểm tra sẽ bị lộ ra ngoài. Nàng không muốn Hứa Giai Kỳ biết bất cứ tin tức gì về tình trạng thể chất của mình.

Khổng Tuyết Nhi thay một miếng gạc sạch khác, quấn thật kỹ vết thương, rồi nhờ Lục Kha Nhiên đưa nàng về nhà.

Trên đường đi, Khổng Tuyết Nhi liên hệ với một bệnh viện tư nhân, trực tiếp mua một lô máy phân tích tin tức tố rồi gửi về nhà.

Nàng muốn tự mình kiểm tra tuyến thể.

Về đến nhà, Khổng Tuyết Nhi nhìn vết thương ở bắp chân, nó đã lành gần một nửa, tốc độ có thể so sánh ngang với khi dùng thiết bị y tế.

Khổng Tuyết Nhi siết chặt miếng gạc, nghĩ đến liều thuốc mà Hứa Giai Kỳ đã mạnh mẽ tiêm cho nàng, không khỏi cau mày.

Lúc này Lục Kha Nhiên gửi đến tin tức, vị giáo sư kia đã bị đánh bất tỉnh và bị trói trong xe, hiện tại không có việc gì, cũng nhờ người chuyển lời cho Khổng Tuyết Nhi rằng mình quyết định không lên Sao Hỏa nữa.

Khổng Tuyết Nhi vẫn là tiếc nuối, nhưng cũng chỉ có thể đáp ứng.

Mặc dù vụ tấn công nàng và Lục Kha Nhiên ở trung tâm thương mại đã được xử lý nhanh chóng, nhưng trên mạng vẫn có tin tức truyền ra.

Có số cư dân mạng đã chụp ảnh Khổng Tuyết Nhi nhảy qua rào chắn, cùng với ảnh nàng và Lục Kha Nhiên, "Mẹ nó, hôm nay tôi đi trung tâm mua sắm, liền nhìn thấy Thượng Tướng phu nhân trứ danh, chính là vị phu nhân đã trồng cây trên Sao Hỏa đó, cô ấy bị bọn Mandela tấn công ngay trong trung tâm mua sắm!"

Bình luận đầu tiên bên dưới là, "Oa, khí phách quá, đây không phải là đánh nhau à?"

Xuống một vài dòng vẫn là nhận xét tương tự, Khổng Tuyết Nhi nhìn đến một câu, "Ở đây chỉ có mình tôi nghi hoặc Thượng Tướng phu nhân có thực sự là Omega hay không à? Còn có thể dùng tay không nhảy xuống một tầng lầu như vậy."

Khổng Tuyết Nhi lại kéo xuống, giao diện đột ngột bị gián đoạn, sau đó làm mới thì thấy trang đã không tồn tại.

Có người đã xử lý tin tức này.

Khổng Tuyết Nhi đóng trang web, trong lòng mơ hồ cảm thấy rằng Hứa Giai Kỳ tấn công nàng hôm nay, sẽ không chỉ đơn giản để tạo dư luận và khuấy động cảm xúc.

Sau khi tin tức về cuộc tấn công lan truyền, Aaron nhanh chóng gọi điện và hỏi Khổng Tuyết Nhi, rằng nàng có muốn một con robot chiến đấu ở lại Trái Đất để làm vệ sĩ không.

Khổng Tuyết Nhi từ chối, "Cậu không sợ nhưng tôi sợ, thứ này là phạm pháp."

Aaron không để bụng, "Cậu cứ lặng lẽ để ở trong nhà đi, lỡ lần sau có người đến nhà tấn công thì sao?"

Khổng Tuyết Nhi nghĩ đến vẻ mặt không cảm xúc của 0001, nàng luôn không thể rũ bỏ kiêng kị trong lòng, lại cự tuyệt, "Không cần, hai ngày nữa tôi sẽ trở lại Sao Hỏa, cũng không dùng được."

“Được rồi.” Aaron lại cười hắc hắc, “Lần này tôi cũng chuẩn bị cho cậu một món quà siêu bí ẩn, ngày mai sẽ kêu người đem đến cho cậu.”

Khổng Tuyết Nhi có chút đau đầu, "Lại là gì nữa?"

Aaron đáp, "Cậu yên tâm, lần này không phải thứ gì nguy hiểm đâu. Chỉ là chút vật phẩm tốt giúp củng cố tình cảm vợ vợ giữa cậu và Thượng Tướng haha."

Khổng Tuyết Nhi ngay lập tức hiểu nó là gì, bất đắc dĩ nói, "Được rồi, vậy gửi tới đi."

Ngày hôm sau, món quà của Aaron và máy phân tích tin tức tố của Khổng Tuyết Nhi lần lượt về đến nhà. Khổng Tuyết Nhi gỡ món quà ra, bên trong quả nhiên là những đồ chơi đó. Nàng nhờ người hầu cất tạm món quà vào phòng khách nhỏ, chính mình lên lầu nghiên cứu máy phân tích.

Cách sử dụng máy rất đơn giản, chỉ cần đặt cánh tay lên bảng phân tích là được.

Thông tin về tin tức tố nhanh chóng chuyển thành những con số chính xác và hiển thị trên màn hình. Kết quả cho thấy, tin tức tố Alpha của nàng bằng 1/10 so với Omega.

Khổng Tuyết Nhi lại chụp phim tuyến thể.

Quả nhiên, có một tuyến thể Alpha được sinh ra, tuyến thể phát triển ở bên trái của tuyến thể Omega, thay vì bên phải như cấy ghép lúc trước.

Khổng Tuyết Nhi xóa sạch dữ liệu, cảm thấy chính mình có thể cần phải thực hiện giải trình tự GEN toàn diện, để xem liều thuốc mà Hứa Giai Kỳ tiêm vào người nàng rốt cuộc đã thay đổi như thế nào.

Chỉ là nàng chưa nói chuyện về liều thuốc kia với Dụ Ngôn, hiện tại lại không thể tìm thấy một phòng thí nghiệm giải trình tự GEN đáng tin cậy, cũng không có đủ thời gian. Nàng còn năm ngày nữa là sẽ về đến Sao Hỏa.

Khổng Tuyết Nhi đột nhiên có chút hối hận vì lúc trước không nói sự thật với Dụ Ngôn. Nếu nói rồi, nàng có thể cùng giải trình tự GEN với cây chanh Dữu Dữu.

Mấy ngày tiếp theo, đêm nào Khổng Tuyết Nhi cũng kiểm tra nồng độ tin tức tố. Mà số liệu cực kỳ chính xác cho thấy nồng độ tin tức tố Alpha trong cơ thể nàng đang tăng lên đều đặn. Tuyến thể Alpha cũng ngày càng phát triển, tương ứng, tuyến thể Omega đang dần co rút lại.

Nếu tiếp tục như vậy, Khổng Tuyết Nhi có khả năng trở thành một Alpha tự nhiên.

Nhưng nàng không vì thế mà cảm thấy cao hứng. Nàng không muốn Dụ Ngôn sẽ bài xích nàng vì bản năng trước tin tức tố đồng loại.

Đêm trước khi lên đường đến Sao Hỏa, Khổng Tuyết Nhi đo nồng độ tin tức tố lần cuối cùng. Tin tức tố Alpha của nàng đã đạt đến 1/5 nồng độ bình thường, và nồng độ tin tức tố Omega rõ ràng đã bắt đầu giảm xuống.

Khổng Tuyết Nhi tâm tình không tốt lắm, nàng xóa đi dữ liệu đo đạt, tắt thiết bị, sau đó bật máy tính và gửi tin nhắn cho Tiễn tỷ để xác nhận tình hình bên đó.

Khổng Tuyết Nhi đã đón Tiễn tỷ, tiểu Diệp và những người cung cấp thông tin khác mà nàng phân bố ở thành phố ngầm ra ngoài, cùng với những Omega và những đứa trẻ do Mục Minh gửi đến, tổng cộng 109 người đã được tái định cư gần bệ phóng ra vũ trụ.

Nàng sẽ đưa tất cả những người này lên Sao Hỏa, sau đó bồi dưỡng thành nhân viên chuyên nghiệp cho vườn rau ở Khu E của căn cứ Số 2.

Ngày hôm sau, 7 giờ 30 phút sáng, phi thuyền thuận lợi khởi hành trở lại Sao Hỏa.

Phi thuyền dần dần tăng tốc, Khổng Tuyết Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vũ trụ đen nhánh, ánh sao sáng ngời, nhanh chóng lui lại phía sau, Trái Đất xanh thẳm cũng đang dần thu nhỏ lại, trôi về phía xa.

Khổng Tuyết Nhi nhìn ngôi sao xanh kia, bỗng nhiên có ảo giác lần này là từ biệt.

Nhưng nàng cũng không phải không trở về đây nữa.

Ngày thứ hai sau khi Khổng Tuyết Nhi khởi hành, một cái gọi là "bí mật rung chuyển" đã bùng phát trên Internet.

Một cư dân mạng giấu tên đã đăng một bài trên diễn đàn với tiêu đề, "Thí nghiệm bí mật về sự trường sinh bất tử của trong căn cứ Mandela Sao Hỏa, là âm mưu của Liên Hợp Khu". Hình ảnh căn cứ Mandela Sao Hỏa với độ phân giải cao được đính kèm dưới bài đăng.

Từ khu sinh vật sống đến khu dữ liệu, tất cả đều đầy đủ và chi tiết, trong những bức ảnh này còn có nhân viên mặc trang phục màu trắng. Đây là bức ảnh được chụp trước khi Dụ Ngôn tìm thấy căn cứ này.

Dòng chữ bên dưới bức ảnh có nội dung, "Bạn có thực sự tin rằng Mandela có thể lên Sao Hỏa để xây dựng một căn cứ quy mô lớn như vậy, mà không cần sự hỗ trợ của một phi thuyền lớn nào không? Không thể! Căn cứ này căn bản là một phòng thí nghiệm do chính Liên Hợp Khu xây dựng. Đó là lý do tại sao người tiền nhiệm căn cứ Số 2 lại chết trong căn cứ này một cách kỳ lạ. Cái gọi là công phá căn cứ quan trọng ở Mandela, thực ra chỉ là một trò lừa đảo để xoa dịu những kẻ ngu ngốc. Căn cứ này, cơ bản là căn cứ thí nghiệm sự bất tử của Liên Hợp Khu."

Xuống chút nữa là danh sách dài các ảnh chụp màn hình dữ liệu thí nghiệm, văn bản chuyên nghiệp và chặt chẽ, giải thích rõ ràng có trật tự hướng nghiên cứu và mục đích của Phòng thí nghiệm Sao Hỏa.

"... Hiện tại thí nghiệm này đã thành công bước đầu. Hơn nữa có người được tiêm GEN để trường sinh bất tử, tôi có kết quả xét nghiệm máu của người đó đây..."

Một phiếu kiểm tra được đăng ngay bên dưới, bao gồm tất cả mọi thứ từ chỉ số máu, hoạt động tế bào, nồng độ tin tức tố, chỉ số GEN, hormone... Tất cả các mục đều cực kỳ chi tiết.

Toàn bộ danh sách dài năm trang. Người đăng đã khoanh tròn cụ thể hoạt động tế bào và nồng độ tin tức tố, tóm gọn lại, "Hai chỉ số này dễ hiểu nhất. Hoạt động tế bào của người này cao bất thường, hơn nữa cơ thể cùng tồn tại hai loại tin tức tố AO hòa hợp. Đối với những mục khác, đặc biệt là chỉ số GEN thường quy, các chuyên gia có thể tự nghiên cứu, đoán xem cơ thể của người này có bao nhiêu… mạnh mẽ.”

"Cuối cùng, tôi chỉ nói với các bạn rằng, những người vừa mạnh vừa sống lâu hơn Alpha sắp xuất hiện, thế giới sẽ trải qua một đợt thanh tẩy mới. Nếu không muốn trở thành một con kiến, hãy đứng lên và kháng cự đi! Shit. Đợi đến khi nghiên cứu của Liên Hợp Khu hoàn thành, khi công nghệ chế tạo người nhân tạo này hoàn thiện, đó sẽ là lúc dân đen như tôi và các bạn sẽ chết."

Ngay sau khi bài đăng này xuất hiện, nó đã gây náo loạn trên Internet. Thậm chí một giờ sau, đã có các cuộc đình công và bạo loạn quy mô nhỏ trong khu vực đô thị, yêu cầu Liên Hợp Khu phải đưa ra lời giải thích hợp lý về căn cứ Mandela Sao Hỏa, và phòng thí nghiệm người nhân tạo.

Khổng Tuyết Nhi xem bài đăng này đã là nửa ngày sau khi nó được đăng tải.

Sau khi đọc nó một lần, Khổng Tuyết Nhi liền xác định tờ giấy xét nghiệm máu đính kèm trong bài đăng là của mình, chỉ có nàng mới có tin tức tố AO cùng tồn tại. Hơn nữa từ nồng độ tin tức tố Alpha, Khổng Tuyết Nhi có thể đoán chắc rằng mẫu của kết quả này được lấy vào ngày nàng bị tấn công ở trung tâm mua sắm.

Bởi vì giá trị này thấp hơn kết quả của lần tự kiểm tra đầu tiên mà Khổng Tuyết Nhi thực hiện trong ngày.

Trong khoảng thời gian trở về này, chỉ có hôm đó nàng bị thương ở bắp chân, hơn nữa nàng đã để lại miếng gạc lau máu trên xe.

Phỏng chừng Hứa Giai Kỳ đã lấy máu dính trên băng gạc.

Khổng Tuyết Nhi day day trán, trong lòng một trận tức giận. Nàng vốn đã rất cẩn thận như vậy, nhưng vẫn bị Hứa Giai Kỳ tính kế.

Khó trách Hứa Giai Kỳ dễ dàng tiết lộ vị trí của căn cứ trên Sao Hỏa cho Dụ Ngôn, bởi vì căn cứ này ban đầu đã được dự định sẽ công khai.

Khổng Tuyết Nhi nhíu chặt lông mày, cảm giác bị dắt mũi khắp nơi khiến nàng vô cùng khó chịu.

Thời gian đến Sao Hỏa là năm giờ sáng.

Dụ Ngôn đã sớm đến điểm hạ cánh, chờ đón Khổng Tuyết Nhi về nhà.

Ngay khi Khổng Tuyết Nhi ra khỏi phi thuyền, nàng lập tức lao vào vòng tay của Dụ Ngôn, dùng sức ôm lấy eo Dụ Ngôn.

“Em rất nhớ người.” Khổng Tuyết Nhi dùng mũ bảo hiểm của chính mình cọ cọ lên mũ của Dụ Ngôn, “Có nhớ em không?”

Dụ Ngôn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Khổng Tuyết Nhi mà không đáp lại, chỉ càng nắm chặt tay Khổng Tuyết Nhi, dắt nàng đi về phía xe lục địa, "Về nhà thôi."

Khổng Tuyết Nhi theo cô tiến vào trong xe.

Dụ Ngôn trầm mặc cả một đoạn đường, ngoại trừ nắm tay Khổng Tuyết Nhi, cũng không có hành động nào khác, thậm chí Khổng Tuyết Nhi nói chuyện cô cũng đáp lại rất ít.

Khổng Tuyết Nhi không khỏi cảm thấy lạnh cả người, nàng bất an thầm nghĩ, liệu mình rời đi mấy ngày, tình cảm của Dụ Ngôn dành cho nàng có phải đã phai nhạt rồi không?

Sau khi trở lại căn cứ, Dụ Ngôn vẫn không nói một lời, kéo Khổng Tuyết Nhi nhanh chóng về ký túc xá.

“Làm sao vậy?” Khổng Tuyết Nhi cảm thấy kỳ quái, “Không nói lời nào, lại cứ vội vàng như vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Dụ Ngôn quay đầu nhìn Khổng Tuyết Nhi, đôi mắt cô vừa tối vừa trầm có chút đáng sợ, dừng ở trên người Khổng Tuyết Nhi một chút, rồi lại mạnh mẽ rời đi.

Cô như vậy thực sự không bình thường, Khổng Tuyết Nhi lại càng cảm thấy bất an, cố gắng nhớ lại xem nàng có làm gì sai trong khoảng thời gian này không.

Không có mà……

Đã tới phòng ngủ.

Dụ Ngôn siết chặt cổ tay Khổng Tuyết Nhi, dùng sức kéo nàng vào, sau đó đóng sầm cửa lại.

Khổng Tuyết Nhi lảo đảo một bước mới có thể đứng vững, "Rốt cuộc là làm sao?"

Dụ Ngôn nghiêng mắt nhìn nàng, giơ tay cởi cúc áo trên cùng, ngón tay cô thon dài trắng nõn, nhanh chóng cởi hai cúc áo.

“Cởi.” Cô chỉ đơn giản nói một từ.

Khổng Tuyết Nhi, "?"

Nút áo của Dụ Ngôn đã cởi bỏ một nửa, áo sơ mi buông lỏng lỏng, lộ ra xương quai xanh thanh tú và áo ngực đen nhánh.

Cô đột nhiên bước tới một bước, đem Khổng Tuyết Nhi đè ở trên tường rồi hôn nàng. Tiến công hung mãnh vội vàng, như thể cứ như vậy nuốt Khổng Tuyết Nhi vào trong bụng.

Khổng Tuyết Nhi đột nhiên bị cướp đoạt hơi thở, nàng theo bản năng đẩy Dụ Ngôn ra.

Dụ Ngôn siết chặt cổ tay nàng ấn vào tường, chóp mũi chạm vào má Khổng Tuyết Nhi, hơi thở nóng rực ướt át.

"Tôi rất nhớ em."

Lúc này, cô mới trả lời câu hỏi ban nãy của Khổng Tuyết Nhi.

“Mỗi một ngày.” Dụ Ngôn đè sát lên người Khổng Tuyết Nhi, chen vào giữa hai chân nàng, “Đều rất muốn.”

Nhớ em.

Cũng “muốn” em.

_____

TBC.

Đi đâu mà vội mà vàng =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro