Chương 93
Việc mở rộng căn Số 2 và tái định cư cho đợt di dân đầu tiên diễn ra thuận lợi. Trong lúc đó, thêm một nhóm người của Thạch Chinh được cử đến, diện tích và nhân sự của căn cứ được mở rộng nhanh chóng.
Nhiều người thì lộn xộn, Khổng Tuyết Nhi bắt đầu giảm bớt thời gian ra ngoài, cố định lộ trình di chuyển, ngoại trừ khu E, nàng căn bản không đi đến những nơi khác.
Dụ Ngôn đặt máy thử thai chuyên môn tại phòng ngủ trống kế bên, để Khổng Tuyết Nhi tự mình kiểm tra cơ bản, nếu có vấn đề gì sẽ hỏi ý kiến bác sĩ, giảm thiểu số lần tiếp xúc.
Khi đứa bé trong bụng được hai tháng, Khổng Tuyết Nhi mới phát hiện ra vấn đề.
Dù là hàm lượng tin tức tố hay là progesterone trong cơ thể nàng đều thấp hơn một nữa so với phụ nữ mang thai bình thường, hơn nữa thai nhi trong bụng phát triển rất chậm, tốc độ cũng chỉ bằng một nửa so với bình thường.
*Progesterone: hormone nội sinh tăng lên trong thời kỳ mang thai.
Ở căn cứ không có bác sĩ chuyên khoa sản nên không thể khám và phân tích sâu hơn được. Vì thế Dụ Ngôn đã cố gắng tìm cách mang 2 chuyên gia nam nữ từ Trái Đất đến kiểm tra cho Khổng Tuyết Nhi đang mang thai ba tháng vào thời điểm đó.
Hai chuyên gia thảo luận một hồi lâu, cuối cùng đã đưa ra một chẩn đoán.
Thai nhi trong bụng Khổng Tuyết Nhi thực ra vẫn bình thường, chỉ là tốc độ phát triển chỉ bằng một nửa so với người bình thường, nhưng trước mắt xem ra không có vấn đề gì khác. Đối với hormone, nếu đem thời gian giảm đi một nữa sẽ vừa vặn đạt tiêu chuẩn.
Bác sĩ nói rằng muốn phân tích cụ thể hơn, phải đợi lấy mẫu DNA khi đứa trẻ được khoảng sáu tháng tuổi để mang đi xét nghiệm GEN.
Từ phòng y tế đi ra, Khổng Tuyết Nhi đặt tay lên vùng bụng dưới phẳng lì, trong lòng bình tĩnh đến không ngờ.
Nàng đã sớm có dự cảm, mọi chuyện không có khả năng thuận buồm xuôi gió như vậy. Kim Tử Hàm nói đứa nhỏ trong bụng nàng rất quan trọng, chỉ e rằng đó là sự thật.
Khổng Tuyết Nhi bắt đầu lo lắng liệu đứa trẻ này có thể chào đời suôn sẻ hay không.
Hôm nay Dụ Ngôn đã dành thời gian để cùng Khổng Tuyết Nhi đi kiểm tra. Cô nhìn thấy cử chỉ nhỏ của Khổng Tuyết Nhi liền kéo tay nàng đang đặt trên bụng ra, giữ nó trong bàn tay mình thật chặt.
Khổng Tuyết Nhi nhìn về phía Dụ Ngôn, vốn dĩ muốn trấn an cô một hai câu, nhưng Dụ Ngôn đã dời đi tầm mắt, biểu tình trầm mặc.
Tâm tình Khổng Tuyết Nhi cũng dần dần lắng xuống, nàng nhẹ giọng hỏi, "Địa Cầu đã xảy ra chuyện sao?"
Sau khi Bạch Nghiêm Dị lên nắm quyền, trước tiên ông tiến hành cải cách sâu rộng, sau đó liên tiếp ban hành một loạt chính sách trấn an, lòng dân đã dần ổn định, hiện tượng đình công, biểu tình thường xuyên cũng giảm dần, tình hình nguyên bản đã tốt lên.
"Gần đây có thứ gì đó đang lưu hành trên thị trường chợ đen." Dụ Ngôn đáp, "Một loại thuốc con nhộng, có thể dùng đường uống hoặc pha với dung dịch glucose để tiêm."
Khổng Tuyết Nhi nhìn nhìn cô, "Một kiểu ma túy mới?"
Dụ Ngôn lắc đầu, biểu tình càng ngày càng nghiêm túc.
Khổng Tuyết Nhi hơi dừng lại, nghĩ đến liều thuốc mà Hứa Giai Kỳ đã tiêm cho nàng, "Thuốc trường sinh?"
Dụ Ngôn chậm rãi gật đầu, "Thuốc trường sinh liều thấp. Chúng ta đã lấy được viên nang, phân tích cũng như làm thí nghiệm, xác định rằng loại thuốc này có tác dụng. Tuy nhiên, tác dụng của thuốc khi uống một hoặc hai lần là không đủ rõ ràng, cũng không đủ ổn định. Muốn có hiệu quả phải dùng liên tục trong một khoảng thời gian."
Khổng Tuyết Nhi hỏi tiếp, "Còn tác dụng phụ thì sao?"
Dụ Ngôn nhìn về phía Khổng Tuyết Nhi, cô không đáp lại, nhưng nàng liền hiểu ngay.
Không có tác dụng phụ, bản thân nàng chính là một ví dụ sống.
Thuốc này không có tác dụng phụ, ít nhất là bây giờ, không có.
Dụ Ngôn cụp mắt xuống, bóng đen xen lẫn quầng thâm treo dưới mắt cô, khiến cô trông càng thêm lạnh lùng, âm trầm.
"Loại thuốc này không đắt, lại có tác dụng đối với cả 3 thuộc tính ABO, nên đặc biệt được Beta yêu thích, tuy nhiên số lượng rất ít, vì thế người mua không ngần ngại làm mọi thứ, kể cả dùng vũ lực để cướp đoạt nó. Bởi vì sự xuất hiện của nó mà thị trường chợ đen đang hỗn loạn. Mà thời điểm này Mandela còn tuyên bố công khai rằng chỉ cần tham gia cùng bọn chúng, thuốc trường sinh sẽ có sẵn với số lượng không giới hạn."
Bước chân Khổng Tuyết Nhi dừng lại hoàn toàn.
"Bạch Nghiêm Dị đã ra lệnh phong tỏa tất cả các lối ra vào giữa tầng trệt và Ant Layer, đồng thời cấm mua bán các viên con nhộng, những kẻ vi phạm sẽ bị bắt giữ."
Nhưng nó sẽ không hữu ích, Khổng Tuyết Nhi nghĩ.
Sự cám dỗ của tuổi thọ còn lớn hơn nhiều so với ma túy. Bên cạnh đó, thứ này trước mắt còn không có tác dụng phụ.
Sự hỗn loạn chỉ còn là vấn đề sớm hay muộn.
Dụ Ngôn ngẩng mặt nhìn thẳng về phía trước, không biết là đang hỏi ai, "Hứa Giai Kỳ, rốt cuộc muốn làm cái quái gì vậy?"
Khổng Tuyết Nhi lắc đầu, "Không biết."
Thế giới đại loạn, hoặc so với thế giới đại loạn còn muốn nhiều hơn.
"Bên trong Liên Hợp Khu có khả năng có quan hệ hợp tác với Mandela." Dụ Ngôn đột nhiên nói, "Bạch Nghiêm Dị đã điều tra ra vài người."
Khổng Tuyết Nhi kinh ngạc, "Quan hệ hợp tác kiểu gì?"
Hai người rẽ vào một hành lang, trên bức tường kim loại màu trắng bạc có một cửa sổ nhỏ.
Bên ngoài cửa sổ là một khu vực mới đang được xây dựng mở rộng.
Chỉ mới xây lên giá đỡ, khung kim loại màu trắng phản chiếu lặng lẽ dưới ánh sáng mặt trời.
Dụ Ngôn nhìn thoáng qua, khẽ hạ giọng, "Căn cứ trên Sao Hỏa của Mandela, những thí nghiệm trên người nhân tạo và hàng trăm giao dịch vũ khí. Đây là những gì điều tra được đến thời điểm này." Dụ Ngôn dừng lại bên ô cửa sổ rồi nhìn đến giàn giáo bên căn cứ. Cô tiếp tục, "Hệ thống Liên Hợp Khu, nhất định là có người của Mandela."
Những người này đều là bom hẹn giờ.
Khổng Tuyết Nhi siết chặt tay Dụ Ngôn, "Bạch Tổng Thống có điều tra không?"
Dụ Ngôn ừ một tiếng.
"Vậy là tốt rồi." Khổng Tuyết Nhi hỏi thêm, "Còn cha của người thì sao?"
Dụ Ngôn dừng một chút, mới nói, "Về hưu sớm."
Khổng Tuyết Nhi đáp lời, không tiếp tục cuộc trò chuyện nữa.
Việc mở rộng căn Số 2 và kế hoạch di cư vẫn đang được tiếp tục. Sao Hỏa ở rất xa Trái đất, không hề bị ảnh hưởng bởi viên nang, nhưng bốn Liên Hợp Khu khác đương nhiên không thể ngồi yên.
Ngoài Tây Á Liên Hợp Khu, bốn Liên Hợp Khu lớn còn lại cùng phản đối cuộc di cư lên Sao Hỏa của căn cứ Số 2. Họ cho rằng đây là sự chiếm đóng quá mức tài nguyên công cộng của Sao Hỏa, phá vỡ sự cân bằng năm khu vực ban đầu, yêu cầu Tây Á Liên Hợp Khu ngay lập tức dừng kế hoạch nhập cư, cũng như đưa di dân trở về Địa Cầu. Nếu Tây Á Liên Hợp Khu không đồng ý, bốn Liên Hợp Khu còn lại sẽ thực thi chính nghĩa, xử phạt căn cứ Số 1 và Số 2.
Dụ Ngôn cự tuyệt đồng ý.
Vì vậy bốn Liên Hợp Khu lớn còn lại cùng cho quân bao vây căn cứ Số 1 và Số 2.
Tây Á Liên Hợp Khu chính thức khai chiến với bốn Liên Hợp Khu đó.
Nhưng chiến tranh sau một ngày liền kết thúc.
Vũ khí phản vật chất mà Dụ Ngôn sở hữu quá mạnh, bất khả chiến bại, không gì cản nổi. Đối mặt với thực lực tuyệt đối như vậy, bốn Liên Hợp Khu còn lại đã hao tổn quá nhiều, đành phải rút lui.
Từ đó về sau, không ai dám đồn thổi về kế hoạch di dân của căn cứ Số 2 nữa.
Tháng sau, Dụ Ngôn bắt đầu tu sửa lớp vỏ bên ngoài của căn cứ mở rộng bằng kim loại mới tìm thấy trên Sao Hỏa. Lúc này, thế giới bên ngoài mới biết rằng loại kim loại mới đã được Tây Á Liên Hợp Khu phát hiện trên Sao Hỏa.
Có những cuộc phản đối và phàn nàn, nhưng cũng chỉ giới hạn ở điều này.
Căn cứ Số 2 Sao Hỏa cuối cùng cũng ổn định trở lại và tiếp tục di cư.
Ba tháng sau, thai nhi trong bụng Khổng Tuyết Nhi đã lớn đến tháng có thể lấy mẫu ADN.
Nàng mang thai đã được sáu tháng nhưng bụng dưới chỉ hơi nổi lên một chút.
Khổng Tuyết Nhi theo thói quen đặt tay lên bụng dưới, tay kia ôm lấy cánh tay của Dụ Ngôn, hai người cùng nhau đi đến phòng y tế.
Uông Vọng đi ở phía trước, giúp mở cửa phòng y tế.
Hai chuyên gia mà Dụ Ngôn mang về từ Trái Đất đều là Alpha.
Hai bác sĩ đến phòng y tế từ trước, đã chuẩn bị ổn thỏa, họ đang xem kết quả trước đó của Khổng Tuyết Nhi, thấy người đến, nữ bác sĩ lập tức đặt đồ xuống và mỉm cười, "Thượng tướng, phu nhân."
Uông Vọng đứng ở bên cửa nhường đường.
Dụ Ngôn bước vào trong, nhưng Khổng Tuyết Nhi lại đột ngột dừng lại, miệng nàng cứng đờ, nhìn chằm chằm vào hai bác sĩ.
Bác sĩ nam không nói chuyện, nhưng bác sĩ nữ không thể hiểu được, cô ta sờ sờ mặt mình, lo lắng hỏi, "Làm sao vậy?"
Khổng Tuyết Nhi nhìn thẳng vào mặt bác sĩ, dùng sức nắm chặt tay Dụ Ngôn kéo lại, nàng đột nhiên có cảm giác khủng hoảng mãnh liệt.
"Sao vậy?" Dụ Ngôn nhìn về phía nàng, thanh âm đè thấp.
"Không có gì, em thấy không thoải mái." Khổng Tuyết Nhi lùi lại, "Tụi mình..."
Nàng còn chưa dứt lời, Uông Vọng đứng trước đột nhiên bị người ta kéo cổ áo, cùng lúc đó nữ bác sĩ lao tới, vươn cánh tay tái nhợt, ý định túm cổ Khổng Tuyết Nhi.
Dụ Ngôn ngay lập tức đá vào bụng nữ bác sĩ, khi hai người va chạm nhau phát ra tiếng vang chói tai.
Âm thanh này làm cho sắc mặt Dụ Ngôn lạnh đi, vị bác sĩ này là người máy!
Bác sĩ nữ rút lui, bác sĩ nam lại vọt tới.
Dụ Ngôn đẩy Khổng Tuyết Nhi ra sau, cô tiến lên ngăn lại nam bác sĩ.
"Đi!" Dụ Ngôn hét lên, giữ chặt người bác sĩ nam, "Đi mau!"
Khổng Tuyết Nhi do dự một giây, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Ở lại sẽ chỉ làm liên lụy Dụ Ngôn.
Ầm ----- Tiếng súng đột nhiên nổ vang sau lưng nàng, bước chân của Khổng Tuyết Nhi không khỏi khựng lại, nàng lập tức quay đầu nhìn.
Nhưng khi vừa quay đầu, những gì nàng nhìn thấy chính là khuôn mặt tươi cười cứng đờ của nữ bác sĩ.
Chính nụ cười cứng đờ này khiến Khổng Tuyết Nhi cảm thấy dị thường.
Nữ bác sĩ bước đến trước mặt Khổng Tuyết Nhi, những ngón tay bọc da nhân tạo của nó đã bóp lấy cổ họng mảnh khảnh của nàng. Khuôn mặt nó gần sát, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa bình thường, ánh mắt bình tĩnh, nhìn Khổng Tuyết Nhi mà không có một chút gợn sóng.
Đầu ngón tay của Khổng Tuyết Nhi cử động, nàng vừa định đáp trả, giữa các ngón tay đang giữ lấy cổ họng Khổng Tuyết Nhi chọc ra một cây kim tiêm, xuyên qua da của Khổng Tuyết Nhi, nhanh chóng tiêm thuốc mê.
Trước khi hôn mê, Khổng Tuyết Nhi đưa mắt muốn nhìn thấy Dụ Ngôn, nhưng thuốc mê quá mạnh khiến nàng bị bóng tối kéo đi trước khi tìm thấy cô.
Khổng Tuyết Nhi bị tiếng chim đánh thức.
Nàng sững sốt một giây, sau đó nhận ra rằng mình đã trở lại Trái Đất.
Bên giường là cửa sổ sát đất, rèm cửa được mở ra một nửa, ngoài cửa sổ là một rừng cây xanh bất tận.
Khổng Tuyết Nhi ngay lập tức đứng dậy và rời khỏi giường, nàng cảm thấy bụng trầm xuống khi mình tiếp đất. Nàng nhìn xuống và thấy phần bụng đã to lên. Khổng Tuyết Nhi nhẹ nhàng đặt tay lên.
Nàng đã ngủ bao lâu rồi?
Căn phòng sạch sẽ, ngăn nắp, bộ bàn ghế kê gần cửa sổ, trên bàn còn có lọ hoa. Đây là một căn phòng bình thường.
Khổng Tuyết Nhi bước tới cửa, ngập ngừng nhấn vào tay nắm cửa.
Cánh cửa bật mở.
Bên ngoài là hành lang dài một mét, đối diện có một gian phòng, cửa mở, một người máy màu trắng bạc đứng ở cửa quay lưng về phía Khổng Tuyết Nhi.
Nghe thấy tiếng động, nó quay đầu lại.
Khác với 0001 và robot giúp việc ở nhà Dụ Ngôn, robot này có một khuôn mặt, một khuôn mặt mô phỏng giống người.
Khuôn mặt sống động, kết hợp với phần thân hoàn toàn bằng kim loại khiến nó trông rất kỳ dị.
Khổng Tuyết Nhi dừng lại, nàng nhận thấy khuôn mặt của người máy có chút quen thuộc, phải mất vài giây nàng mới nhớ ra khuôn mặt này giống ai ----- là Autumn.
Alpha sơ đại duy nhất còn sống sót.
Nhìn thấy Khổng Tuyết Nhi, người máy mỉm cười, hé môi nói, "Cô ấy tỉnh rồi."
Nói xong, trong phòng lại có tiếng xe lăn, một người phụ nữ già nua gầy gò trên xe lăn chậm rãi đi ra. Người máy tiếp nhận xe lăn, đẩy bà lão đến trước mặt Khổng Tuyết Nhi.
Khổng Tuyết Nhi thấy phát hiện khuôn mặt bà lão rất giống Autumn. Nàng nhìn đi nhìn lại người máy và bà lão, càng nhìn càng thấy giống.
"Khuôn mặt của nó, đúng là được làm dựa trên khuôn mặt của ta ngày còn trẻ." Bà lão nói, giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt hiền từ, "Ta là Autumn, Alpha sơ đại duy nhất còn sống."
Khổng Tuyết Nhi thu hồi ánh mắt, mặt mày chậm rãi khôi phục nụ cười nhẹ nhàng, nàng nhẹ giọng hỏi lại, "Là người sống sao?"
Autumn đáp, "Sau khi sinh ra thế hệ Alpha đầu tiên, Liên Hợp Khu quyết định tiêu diệt chúng tôi, bởi vì chúng tôi nhìn chung mạnh hơn nam giới, chiến đấu cũng tốt hơn."
Khổng Tuyết Nhi nói, "Tôi có nghe Hứa Giai Kỳ nói qua một chút."
Autumn gật gật đầu và hỏi, "Tiến vào ngồi không?"
"Được." Khổng Tuyết Nhi bước vào phòng, giọng điệu thoải mái, "Đây là nơi nào?"
Autumn đáp, "Ta không thể nói cho cô biết đây là nơi nào."
"Đoán được." Khổng Tuyết Nhi thản nhiên đáp, nàng nhìn thấy một chiếc ghế sofa trong góc, vì vậy nàng đỡ eo đi tới, chậm rãi ngồi xuống, "Vậy tôi có thể hỏi bà có quan hệ gì với Hứa Giai Kỳ không?"
Autumn quay xe lăn đối mặt với Khổng Tuyết Nhi, "Cô có thể đoán xem."
Khổng Tuyết Nhi mỉm cười, thái độ nhẹ nhàng, "Không cần đoán, nếu không muốn nói thì quên đi, tôi không ép."
Autumn đặt tay lên đầu gối, sửa sang lại khăn lông trên chân, "Cô đã ngủ hai tháng. Trong hai tháng này, đã xảy ra rất nhiều chuyện."
Bà kể lại quá trình đưa Khổng Tuyết Nhi đến đây.
Robot tấn công họ trong phòng y tế đã theo ngay từ khi Khổng Tuyết Nhi về Trái Đất lần đầu tiên, cùng hàng hóa được chở đến Sao Hỏa. Khi Khổng Tuyết Nhi mang thai được sáu tháng phải kiểm tra, hai người máy này đã được kích hoạt và thả ra, thay thế các bác sĩ thực sự.
"Nhưng cho dù như vậy, làm thế nào các người có thể ra khỏi căn cứ?"
Autumn xoa đầu gối, mỉm cười, nhìn Khổng Tuyết Nhi hỏi, "Cô cảm thấy trong lòng Dụ Thượng Tướng, hàng vạn binh sĩ của cô ấy và cô, ai quan trọng hơn?"
Khổng Tuyết Nhi cong môi cười, không để lại sơ hở, "Cái này còn cần phải hỏi sao? Đương nhiên chính là mấy vạn binh lính vô tội."
Autumn gật đầu khen, "Cô đoán đúng rồi. Chúng tôi đã kiểm soát được hệ thống vũ khí của căn cứ, dùng căn cứ Số 1 và căn cứ Số 2 để uy hiếp Dụ Thượng Tướng. Nếu cô ấy không cho ai đi, chúng tôi sẽ sử dụng bom phản vật chất biến hai căn cứ thành đống đổ nát."
Nói xong, bà nhìn Khổng Tuyết Nhi cười, lại nói thêm, "Cho nên trong lòng Dụ Thượng Tướng, cô vẫn rất quan trọng, đáng giá hai cái căn cứ."
Khổng Tuyết Nhi phớt lờ hàm ý của bà ta, hỏi tiếp, "Sau đó thì sao?"
Autumn nói, "Sau đó cô được chúng tôi đưa về. Chúng tôi đã tiêm thuốc an thần cho cô liên tục, khiến cô ngủ cho đến tận bây giờ. Cô đã sinh ra đề kháng với tất cả các loại thuốc an thần, vì vậy hiện tại chúng tôi không thể không để cô tỉnh lại."
Khổng Tuyết Nhi, "Còn gì nữa? Bà đã nói trong lúc tôi hôn mê xảy ra rất nhiều chuyện."
Autumn nói, "Phần còn lại không liên quan mấy đến cô. Tuy nhiên, tôi có thể nói với cô tất cả mọi thứ."
Thuốc trường sinh do Mandela phát hành kỳ thực không phải không có tác dụng phụ, mà tác dụng phụ đến chậm, và không phải là thân thể, mà là cảm xúc thay đổi. Nó có thể điều khiển mọi người, khiến họ trở nên gắt gỏng và giảm tính kiên nhẫn của họ.
Số lượng viên nang trên thị trường luôn trong tình trạng khan hiếm, để có thể đổ xô đi mua thì ai cũng phải cố gắng hết sức để chiến đấu. Đặc biệt là những người đã dùng thứ này một hoặc hai lần.
Họ đã nếm trải những thay đổi sức mạnh do thứ này mang lại, vì vậy họ tham lam muốn nhiều hơn và mạnh hơn. Nhưng số lượng quá ít, lo lắng không có thuốc khiến người ta bực bội, cáu gắt. Cộng với cảm xúc mất kiểm soát do chính thuốc gây ra. Hai thứ này trộn lẫn với nhau, rất dễ dàng và đơn giản để tạo ra một đám người điên bạo lực, hưng phấn và mạnh mẽ.
Xã hội vốn đã bất ổn bắt đầu sụp đổ từ thời điểm này.
Và Mandela đột nhiên tăng liều lượng thuốc vào lúc này, nhiều người mua thuốc hơn, sau đó càng nhiều người điên hơn được tạo ra.
Vô số người gia nhập Mandela để có đủ số lượng thuốc, họ điên cuồng phá hủy trật tự và các tòa nhà ở tầng một. Liên Hợp Khu phải điều quân đến trấn áp và cho quân giết ngay tại chỗ những người dùng thuốc.
Nhưng trước khi việc đàn áp có hiệu quả, Mandela đã tuôn ra sự thật về GEN sức mạnh của những Alpha nam và nữ đã bị Liên Hợp Khu che giấu trong nhiều năm.
Hóa ra điểm yếu bẩm sinh của nữ là do Liên Hợp Khu tạo ra. Họ không yếu hơn Alpha nam, nhưng Liên Hợp Khu lại khiến họ yếu hơn.
Ngay khi tin tức được đưa ra, xã hội rung chuyển.
Mandela luôn cập nhật các sự kiện thời sự, tỏ vẻ có thể cấp Alpha nữ "chính sách" ưu đãi. Khiếp sợ cùng thất vọng, một số lượng lớn Alpha nữ đều hướng về Madela.
Khi Khổng Tuyết Nhi hôn mê được một tháng, những người thuộc Ant Layer đã vượt qua phong tỏa của Liên Hợp Khu, tràn vào thành phố ở tầng một.
Tại thời điểm này, sự hỗn loạn ban đầu chỉ giới hạn trong khu vực với Ant Layer đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Nửa tháng trước, tòa nhà hội nghị đã bị nổ tung, theo sau đó các phòng thí nghiệm dưới lòng đất bị chôn vùi của Khổng Thượng Từ ở nhiều nơi khác nhau của thành phố lần lượt được đào lên.
Chính phủ Liên Hợp Khu bị gièm pha không ngừng, hoàn toàn mất uy tín.
Trước áp lực, Bạch Nghiêm Dị đã đề nghị một cuộc hòa giải.
Hứa Giai Kỳ đồng ý, nhưng yêu cầu quá trình hòa giải phải được truyền hình trực tiếp. Liên Hợp Khu vốn dĩ không đồng ý, thương lượng với Hứa Giai Kỳ không có kết quả, sau đó bị ép phải đồng ý.
Nhưng thời gian cho buổi truyền hình trực tiếp hội nghị được ấn định sau đó một tháng, tức là nửa tháng sau khi Khổng Tuyết Nhi tỉnh dậy.
Nói đến đây, Autumn dừng lại, tốt bụng nói với Khổng Tuyết Nhi rằng có TV ở đây, nàng có thể xem chương trình phát sóng trực tiếp.
"Hơn nữa," Autumn bật cười, "Phát sóng trực tiếp sẽ có Dụ Thượng Tướng. Cô ấy đã đi theo cô trở về, thời gian về tới Trái Đất chỉ chậm hơn cô vài phút. Nhưng tiếc quá, cô ấy đã không cướp được cô từ tay Hứa Giai Kỳ."
Ngữ khí của Khổng Tuyết Nhi lạnh lùng, bình tĩnh bình luận, "Đúng vậy, thật đáng tiếc."
Từ sau khi tỉnh lại, phản ứng của nàng vô cùng bình tĩnh, không hề hoảng sợ, thậm chí còn hàm ý nói vài câu. Autumn liếc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Khổng Tuyết Nhi, gãi gãi tấm chăn trên đầu gối, nhẹ nhàng hỏi, "Cô còn muốn biết điều gì không? Ta có thể cân nhắc nói cho cô biết."
Khổng Tuyết Nhi cười nói, "Có chứ, tôi muốn biết, các người rốt cuộc muốn cái gì?"
Autumn mỉm cười, "Không phải rõ ràng sao? Chúng tôi muốn công bằng, giải phóng và tự do."
Khổng Tuyết Nhi khẽ cười ra tiếng, đáy mặt trào phúng nhạt nhẽo, nhưng cũng rõ ràng đến chói mắt.
"Tôi không tin mục đích của các người lại cao thượng như vậy." Khổng Tuyết Nhi đặt tay lên vùng bụng dưới hơi nhô lên, nàng nhếch môi, cười đến kiều diễm mà rạng rỡ, "Đứa nhỏ trong bụng tôi đối với Hứa Giai Kỳ rất quan trọng, phải không?"
Vẻ mặt Autumn ngẩn ra, ngón tay trên chăn rụt lại, nhưng thay vì trả lời hay phản bác lại câu hỏi của Khổng Tuyết Nhi, bà nói, "Cô có biết tại sao khi cô sinh ra lại được gọi là Hữu Hữu không? Cùng với cái cây mà mẹ Dụ Thượng Tướng lưu lại, tên gọi đọc giống nhau như đúc."
*Hữu Hữu với Dữu Dữu có cách phát âm tương tự nhau.
Ánh mắt Khổng Tuyết Nhi khẩn trương. Autumn thả lỏng ngón tay trên chăn, chậm rãi cười rộ lên, bình tĩnh và thong dong.
"Khổng tiểu thư, đừng quá tự tin trong mọi việc. Trên đời này có rất nhiều thứ mà cô không thể kiểm soát được. Thế giới bên ngoài rộng lớn như vậy, rất lớn, lớn đến mức nói không chừng còn tồn tại thần linh."
_____
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro