Chương 36: Hổ của sư tỷ

Tam Tông Luận Võ còn nửa tháng nữa mới bắt đầu, hôm nay cũng chỉ là đệ tử hai tông đến, bước lên bái kiến mà thôi. Bởi vậy Thanh Tiêu chưởng môn cũng không định trì hoãn quá lâu, đơn giản khách sáo, động viên mấy câu, lại giao việc tiếp đãi mọi người cho nhóm người Tô Hạo rồi chuẩn bị kết thúc.

Đúng lúc này, Quý Lăng Chân Quân đột nhiên tiến lên một bước: "Thanh Tiêu chưởng môn, chờ một chút."

Thanh Tiêu vốn đã đứng dậy chuẩn bị rời đi, bốn phong chủ còn lại hiển nhiên cũng muốn rời đi, nghe vậy dừng bước chân, biểu tình trên mặt vẫn còn ôn hòa: "Làm sao, Quý Lăng Chân Quân còn có việc sao?"

Quý Lăng Chân Quân cũng không có ra vẻ bí ẩn, nghe vậy thì nói: "Quả thật có việc muốn nói với Thanh Tiêu chưởng môn." Hắn vừa nói vừa liếc mắt nhìn qua các đệ tử trẻ tuổi của ba tông ở đây: "Là như thế này, năm trước Thiên Đạo Tông ta có một trưởng lão ra ngoài vân du [1], ngoài ý muốn phát hiện một bí cảnh. Có điều bí cảnh này cấp bậc tương đối cao, mà còn có hạn chế, chỉ có người trẻ tuổi dưới năm mươi tuổi mới có thể tiến vào."

[1] Vân du: từ này thường được dùng riêng cho mấy nhà sư, trong truyện tu tiên cũng hay dùng từ này, ý chỉ việc đi dạo khắp nơi như mây bay không có định =)) Trước đó là giải thích hoa mỹ hoi, hiểu theo không có hoa mỹ thì có nghĩa là đi dạo lang thang khắp nơi á mà

Lời vừa nói ra, lập tức hấp dẫn sự chú ý của người khắp điện, dù sao bí cảnh thường đại biểu cho tài nguyên. Mà bí cảnh mới tuy rằng tràn ngập nguy hiểm, nhưng cũng có nghĩa chưa từng có ai thăm dò,  thu hoạch có được từ thăm dò cũng sẽ càng thêm phong phú.

Ngoài ra, thứ bí cảnh này hạn chế không phải là tu vi mà là tuổi tác, càng có khả năng cao chính là bí cảnh truyền thừa.

Một điều cuối cùng này ngay cả Thanh Tiêu chưởng môn cũng không thể bỏ qua, bởi vậy đuôi lông mày của y hơi giương lên rất nhỏ, hỏi: "Ý của Quý Lăng Chân Quân, chẳng lẽ Thiên Đạo Tông chuẩn bị lấy nơi của bí cảnh này ra, Tam Tông cùng hưởng?"

Quý Lăng Chân Quân giật giật lông mày, nhưng vẫn gật đầu: "Đúng là vậy. Bí cảnh này mới xuất thế, trưởng lão am hiểu trận pháp của tông ta đã kiểm tra qua, từ trước đến nay chưa từng có ai tiến vào thăm dò. Tuy rằng chỗ tốt rất lớn, nhưng nguy hiểm cũng lớn, Thiên Đạo Tông ta tuy rằng không thiếu đệ tử tinh anh trẻ tuổi, nhưng cũng không dám đảm bảo các đệ tử có thể toàn thân mà lui. Đúng lúc đã sáu mươi năm, người chiến thắng của Tam Tông Luận Võ chắc chắn là nhân tài, đến lúc đó để bọn họ dẫn đầu tiến vào bí cảnh, nghĩ rằng cho dù là đối với tông môn hay, hay là đối với chính bọn họ mà nói cũng đều là một chuyện tốt."

Hắn nói nghe thật hay, nhưng Thanh Tiêu chưởng môn và bốn phong chủ vừa suy nghĩ đã hiểu được, bí cảnh đó nhất định không nhỏ, hơn nữa nhất định còn có hạn chế khác. Chẳng hạn như giới hạn số lần bí cảnh này mở ra, mở ra một lần sẽ biến mất.

Thiên Đạo Tông ăn không hết toàn bộ bí cảnh, hơn nữa cũng không yên tâm để toàn bộ đệ tử trẻ tuổi đi vào. Dù sao Tam Tông Luận Võ sáu mươi năm một lần, chuyện này có liên quan đến việc phân phối tài nguyên của tông môn, sai lầm năm mươi năm đủ để làm suy sụp một tông môn. Như vậy không bằng chia sẻ bí cảnh, cùng nhau gánh vác nguy hiểm, thứ bọn họ kiếm được cũng chưa chắc ít hơn ăn một mình, hai tông khác còn phải nhận một phần tình của họ.

Không thể không nói, mặc dù Thanh Tiêu chưởng môn trong nháy mắt đã suy nghĩ cẩn thận khúc mắc trong đó, nhưng ân tình này y thật đúng là không thể không nhận. Lập tức mặt mày giãn ra, cười nói với Quý Lăng Chân Quân: "Như vậy thật là một chuyện tốt, nhưng mà vẫn còn cần thương nghị với hai vị tông chủ rồi mới đưa ra quyết định."

Quý Lăng Chân Quân thẳng lưng, gật đầu đáp: "Phải nên như vậy."

Dăm ba câu, chuyện này đã được bỏ qua, nhưng chuyện bí cảnh mới vẫn lưu lại dấu ấn thật sâu trong lòng mọi người. Đặc biệt là thế hệ trẻ đến tham gia Tam Tông Luận Võ, ánh mắt họ nhìn nhau không để lộ ra bao nhiêu phần tâm tình —— Con đường tu chân hung hiểm, phương diện vận mệnh rất quan trọng. Nếu bọn họ có vận may tốt thật sự gặp được bí cảnh truyền thừa lại được truyền thừa, không nói một bước lên trời, nhưng chí ít tương lai cũng là một đường bằng phẳng.

Chính sự nói xong, mọi người rốt cuộc giải tán, chưởng môn cùng bốn phong chủ rời đi trước, những người còn lại cũng lần lượt tản ra.

Trước khi Thanh Ngọc rời đi đã truyền âm cho Vân Thanh Việt, bảo Vân Thanh Việt trở về Minh Hà Phong gặp nàng sau —— Có lẽ là luận võ sắp tới, nàng có việc muốn bàn giao với Vân Thanh Việt. Cũng có thể là nàng bế quan hồi lâu, định nhìn xem tiến bộ của đệ tử trong khoảng thời gian này.

Nhưng mà hiện tại Vân Thanh Việt còn có việc, tạm thời không thể trở về. Dù sao Thanh Tiêu chưởng môn đã giao việc tiếp đãi cho bọn họ, nam đệ tử hai tông còn có Tô Hạo và Bắc Lạc tiếp đãi, mấy nữ đệ tử từ Thiên Đạo Tông lại cần nàng đến sắp xếp.

Vân Thanh Việt tính tình lạnh lùng, trên người tự mang khí chất không dính khói lửa phàm tục, làm người ta cảm thấy nàng hẳn là người một lòng cầu đạo không để ý tới thế tục. Nhưng trên thực tế sư tôn Thanh Ngọc bế quan hằng năm, sự vụ của Minh Hà Phong từ rất sớm đã giao cho đại sư tỷ như nàng làm. Chỉ là sắp xếp mấy nữ đệ tử mà thôi, đối với nàng mà nói đương nhiên cũng không phải việc gì khó.

Người tới đều được an bài ở Thiên Dương Phong, do đại sư huynh của Thiên Dương Phong Tô Hạo dẫn người đi Khách Viện.

Khách Viện của Thiên Dương Phong có diện tích rất lớn, có mấy trăm gian sương phòng, thu xếp ổn thỏa những người này tiến vào, đương nhiên không thành vấn đề. Nhưng mà nhiều người như vậy ở chung một chỗ cũng không tốt, sau khi tới Khách Viện nam nữ trước tiên sẽ tách ra, sau đó Thiên Đạo Tông và Phật Tông cũng sẽ tách ra ở riêng.

Nam đệ tử bên kia tạm thời không đề cập tới, nữ đệ tử đương nhiên là do Vân Thanh Việt dẫn đi.

Cũng không có nhiều người lắm, chỉ có bốn năm người mà thôi, trong đó có sư tỷ lớn tuổi trầm ổn, cũng có tiểu sư muội tuổi trẻ hoạt bát. Mà có lẽ là rời khỏi lực lượng chính, không có sự câu nệ lúc trước, các nữ hài tử một đường im lặng ban nãy lúc này cũng cũng đã bắt đầu nói nhiều hơn. Có người nói chuyện trải qua trên đường, cũng có người đàm luận về bí cảnh mới, cũng có người chỉ điểm thưởng thức cảnh sắc của Thiên Dương Phong.

Nguyễn Nhạc, tiểu sư muội nhỏ tuổi nhất của Thiên Đạo Tông lúc này tiến lên trước mặt Vân Thanh Việt, cười mỉm, lên tiếng chào hỏi: "Tỷ là Thanh Việt Tiên Tử phải không? Ta là Nguyễn Nhạc của Thiên Đạo Tông, thời gian sau mong sư tỷ chiếu cố nhiều hơn."

Vân Thanh Việt gật đầu, cũng không nhiều lời: "Lát nữa ta sẽ an bài sư muội đến tiếp đãi chư vị."

Lời này có nghĩa là nàng sẽ không thường đến đây, nếu Nguyễn Nhạc các nàng có việc, có thể để đệ tử tiếp đãi đi làm —— Điều này thật bình thường. Luận võ sắp tới, nàng thân là đại sư tỷ của Minh Hà Phong, nói không chừng sẽ đi theo sư phụ và được chăm sóc đặc biệt, loại thời điểm này sẽ không có ai lãng phí tinh lực ở trên việc tiếp đãi khách nhân. Ngược là những người Thiên Đạo Tông này, hơn phân nửa sẽ không bế quan đợi nước đến chân mới nhảy, tranh thủ thời gian quan sát và tìm hiểu thực hư của đối thủ mới là đúng đắn.

Nguyễn Nhạc nghe vậy cũng không ngoài ý muốn, nàng chỉ tìm cái cớ bắt chuyện mà thôi. Lập tức đảo mắt, dừng ở trên người Tiểu Bạch Hổ trong lòng Vân Thanh Việt, mang theo mấy phần tò mò hỏi: "Đây là Giam Binh sao? Nhìn qua thật nhỏ..."

Nàng vừa nói chuyện, vừa duỗi tay muốn chạm vào bộ lông hổ.

Không đợi Vân Thanh Việt ngăn lại, Tiểu Nãi Hổ đã lời lẽ chính đáng đẩy tay nàng ra —— Tuy rằng Giang Mạch là nhan khống, Nguyễn cô nương trông cũng khá là xinh đẹp, nhưng nàng đã là hổ của sư tỷ, người khác không thể chạm vào!

...

Khi Vân Thanh Việt ôm Tiểu Bạch Hổ trở lại Minh Hà Phong thì đã là xế chiều.

Thanh Ngọc trước đó truyền âm bảo nàng đi qua, Vân Thanh Việt trì hoãn đến lúc này đương nhiên không thể lại kéo dài thêm nữa, vì thế sau khi để Tiểu Bạch Hổ ở lại tiểu viện nàng liền vội vàng rời đi. Mà chờ nàng vừa đi, Tiểu Nãi Hổ lập tức ngó dáo dác rồi chạy ra ngoài.

Không ai thấy được hệ thống, nó liền chạy ra ngoài trước, còn quay đầu lại thúc giục Giang Mạch: "Ký chủ ký chủ, người nhanh lên đi, đừng chậm trễ, ở đây cũng không có ai." Thúc giục xong lại nói: "Ta giúp người gọi tiên hạc tới trước, người ra tới thì chạy nhanh qua đó. Giờ chúng ta đi Vấn Đạo Đường, còn có thể đuổi kịp trước giờ cơm chiều, miễn cho đến lúc đó gà vịt bị giết quá nhiều không ai biết, để qua đêm sẽ thúi."

Giang Mạch vừa nghe không có ai, lập tức tự tại, cất bước bắt đầu chạy: "Được rồi, ngươi nhanh lên."

Một hổ một thống phối hợp ăn ý, Tiểu Bạch Hổ vừa mới chạy đến bên vách núi, tiên hạc mà hệ thống gọi đến cũng vừa lúc đến. Bây giờ cũng không phải lần đầu tiên Giang Mạch cưỡi tiên hạc, nàng đã hết nhát gan, nhảy lên lưng tiên hạc bay đi.

Không sai, tuy rằng đã vật lộn với sói, tích phân và giá trị chiến lực khen thưởng đạt được cũng không tồi, nhưng Giang Mạch và hệ thống thảo luận xong, rốt cuộc vẫn quyết định bắt đầu kiếm tích phân từ gà vịt. Dù sao gia cầm trong lồng sắt giết thật dễ dàng, hơn nữa trước lạ sau quen, lần này Giang Mạch đi Vấn Đạo Đường kiếm tích phân, không đến nửa canh giờ đã có thể kiếm được 50 tích phân bằng với việc thắng Tật Phong Lang.

Điều duy nhất Giang Mạch lo lắng chỉ có một việc, nàng đứng trên lưng tiên hạc hỏi hệ thống: "Lần trước chúng ta đi Vấn Đạo Đường trộm ngỗng sư tỷ đều đã biết rồi, lúc này chúng ta lại đi nữa, sau khi nàng biết sẽ không cho rằng ta là biến thái chứ?"

Hệ thống vốn còn muốn biến sau bếp Vấn Đạo Đường làm địa điểm kiếm tích phân cố định, nhưng nghe xong lời này của ký chủ, nó nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào mới tốt. Rốt cuộc ký chủ vốn dĩ đã gầy yếu, còn thích tàn sát linh cầm yếu hơn mình, lấy góc độ của người bình thường đến xem quả thật là rất biến thái... Thần thú có tâm lý biến thái dễ sát sinh, chỉ sợ Huyền Thanh Tông cũng không dám giữ nàng lại, phải không?

Thật sự tới lúc đó, ký chủ bị đưa đến Phật Tông nghe hòa thượng tụng kinh, có lẽ chính là kết cục tốt nhất.

Nghĩ đến đây, hệ thống cũng có lo sợ trong lòng, lập tức đánh mất suy nghĩ kiếm tích phân thường xuyên. Cuối cùng nó tăng tốc độ bộ xử lý của mình một lúc lâu, bàn bạc với Giang Mạch: "Nếu không, chỉ đi lần này thôi? Ta thấy sau bếp Vấn Đạo Đường hôm nay có rất nhiều gà vịt, giết hết cũng khen thưởng không ít chiến lực và tích phân, lần sau chúng ta đi ra sau núi tìm linh thú thử xem?"

Sợ Giang Mạch không biết sau núi, nói xong nó lại giải thích với Giang Mạch: "Sau núi có một mảnh sân rèn luyện, là chuẩn bị cho đệ tử Luyện Khí và Trúc Cơ, linh thú bên trong đều có cấp bậc không cao. Đến lúc đó ta giúp người rà quét, tìm ra linh thú người có thể thắng được."

Chuyện có thể có một nhưng không thể có ba, hệ thống vắt hết óc, sắp xếp rõ ràng con đường kiếm quái của ký chủ. Mà Giang Mạch nhìn xem giá trị chiến lực đáng thương của mình, cũng rõ ràng nếu muốn tránh bị thương, nghe theo hệ thống sắp xếp là tốt nhất. Vì thế nàng cũng không hề nghi ngờ điều gì, gật đầu đồng ý, chờ tiên hạc bay đến Vấn Đạo Đường dừng lại liền ngựa quen đường cũ chui vào sau bếp.

Hệ thống nói không sai, hôm nay sau bếp Vấn Đạo Đường dự trữ rất nhiều gia cầm, gà sặc sỡ có bảy tám chục con, hơn nữa những gia cầm khác, một người một thống tính ra một hồi, ít nhất hôm nay cũng có thể kiếm được vài trăm chiến lực và tích phân ở chỗ này.

Chuyện này đối với Giang Mạch, người đã nỗ lực hơn tháng nhưng tổng giá trị chiến lực chỉ có 315 mà nói đã là vô cùng khả quan.

Đôi mắt của Tiểu Bạch Hổ sáng lên có thể thấy bằng mắt thường, từng con gà sặc sỡ với bộ lông đẹp đẽ ở trước mặt đã được tự động chuyển hóa thành 1 điểm trị số khen thưởng trong mắt nàng. Lúc này nàng cũng không màng lo lắng mình lén lút đến giết gà, lại lần nữa bị Vân Thanh Việt biết, lập tức kêu một tiếng "Grào" rồi lao về phía bầy cừu đang chờ làm thịt trong lồng.

Quả nhiên, cuộc tàn sát này diễn ra rất nhanh, sau nửa canh giờ, những gia cầm trong lồng sắt đã không còn một con nào sống sót. Mà cùng lúc đó, trên giao diện nhân vật của Giang Mạch, tích phân và giá trị chiến lực cũng đã tăng lên 199 điểm.

Thiếu 1 điểm là 200, không phải một con số tròn, có hơi khó chịu đối với người có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Giang Mạch không có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nặng đến mức độ phải làm tròn số, nhìn thu hoạch này nàng chỉ cảm thấy mỹ mãn, nhưng thật ra hệ thống cảm thấy có chút bất mãn. Nó mở hệ thống rà quét, lại rà quét sau bếp một lần, rồi sau đó kích động nói với Giang Mạch: "Ký chủ, ký chủ, mau nhìn hướng năm giờ. Bên đó có một cái lỗ chuột, bên trong có ba con chuột, người giết ba con chuột đó, hôm nay vừa vặn có thể kiếm đủ 200."

Nghĩ đến việc đã từng vì mưu sinh mà phải giẫm côn trùng, Giang Mạch nháy mắt cứng đờ: "..."

Bị điên à, giờ nàng cũng không thiếu 1 điểm giá trị kinh nghiệm cứu mạng đó, đang yên đang lành tại sao phải đi giết chuột ghê tởm bản thân? Mà cái con hệ thống này, mới vừa nãy còn sắp xếp rõ ràng cho nàng, sao mà đột nhiên lại không đáng tin rồi? Không phải đề cử sâu, thì chính là đề cử chuột cho nàng giết!

Tiểu Bạch Hổ mới vừa kiếm được 199 tích phân vô cùng rộng rãi, không hề có hứng thú đối với việc giết thêm chuột cho tròn số. Nàng không để ý đến ý xấu của hệ thống, vẫy vẫy vết máu dính trên móng vuốt rồi xoay người rời đi, chỉ để lại thi hài gà sặc sỡ đầy đất.

Cơ mà, đang yên đang lành, tại sao Vấn Đạo Đường lại đột nhiên dự trữ nhiều gia cầm như vậy, nhất là gà sặc sỡ?

Cũng chả biết, có lẽ là tiểu đệ tử mới đến thích ăn gà?

Tác giả có lời muốn nói: 

Tiểu Phế Hổ ( lo lắng sốt ruột ): Động một chút liền chạy ra sau bếp để tàn sát, sau khi sư tỷ biết sẽ không cho rằng ta là biến thái chứ?

Vân Thanh Việt ( truyền âm cho quản sự ): Thế nào, gà sặc sỡ của Vấn Đạo Đường còn đủ không? Nếu không đủ lại đi Nhiệm Vụ Đường phát nhiệm vụ, để người bắt thêm một chút về.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro