Chương 74: Sợ hãi
Cận Duy nghe thấy hai người nói chuyện thì nhìn về hướng Hà Kim Mai, vừa muốn mở miệng, Hà Kim Mai đã đồng ý: "vậy chúng ta ngủ phòng Lan Lan đi"
"Kim Mai" Cận Duy cau mày, Hà Kim Mai lôi tay của ông, nói: "đi đi, vô phòng thu dọn này kia, cũng không biết có đồ đạc lộn xộn không"
Chắc là không loạn, bởi vì sau khi Cận Thủy Lan dọn đi Lục Chấm Thu đi đến cửa ngó tới ngó lui, dọn dẹp sạch sẽ, chính là quá mức sạch sẽ, Hà Kim Mai vừa bước vào phòng thì đã phát hiện có gì đó sai sai lạ thường, có điều bà không hỏi, mà là đôn đốc Cận Duy đi đánh răng rửa mặt trước.
Cận Duy không tiện xen vô chuyện của ba người, đứng không một chỗ mấy giây, nghe thấy lời vợ nói thì bước vào trong nhà vệ sinh, Hà Kim Mai nói: "Lan Lan à, đến giúp mẹ trải ga giường"
Cận Thủy Lan ò một tiếng, đi theo Hà Kim Mai vào trong phòng.
Hà Kim Mai ngước cằm: "có chuyện gì á? Cãi nhau rồi?"
Cận Thủy Lan phản bác: "không á"
Hà Kim Mai rõ ràng là không tin, tiếng gõ cửa vang lên, Lục Chấm Thu thò đầu vào: "cô ơi, cần giúp gì không ạ?"
"không có" Hà Kim Mai nói: "đổi tấm ga giường, đơn giản"
Lục Chấm Thu nhìn về hướng Cận Thủy Lan, Cận Thủy Lan nói: "em mệt rồi về phòng nghỉ ngơi trước, đợi lát nữa chị ngủ sofa cũng được"
Trời như này ngủ ở sofa? Mặc dù có hệ thống sưởi ấm, nhưng tay cô vẫn đang bị thương đấy, Lục Chấm Thu nói: "hay là chị ngủ ở trong phòng?"
Đứng trước mặt Hà Kim Mai đưa ra lời mời, lời chưa nói xong Lục Chấm Thu mới cảm thấy không ổn lắm, cô vừa muốn giải thích, Cận Thủy Lan nói: "được á, vậy lát nữa chị qua"
Lục Chấm Thu kìm nén: "uhm"
Rất nhanh Cận Duy đã đánh răng rửa mặt xong rồi.
Ông về lại phòng, Hà Kim Mai và Cận Thủy Lan vẫn đang thì thầm với nhau, Hà Kim Mai cau mày: "tại sao không nói với mẹ?"
Cận Thủy Lan trầm lặng vài giây mới mở miệng: "mẹ, con là định nói với mẹ, còn muốn mẹ giúp con"
"đến nước này thì biết tác dụng của người mẹ này của con con rồi?" Hà Kim Mai cười: "đi đi đi đi, để mẹ suy nghĩ"
Cận Thủy Lan gật đầu rời khỏi phòng.
Lục Chấm Thu ngồi trên giường sờ đầu Mao Mao, nghe thấy ngoài cửa có tiếng động thì quay đầu nhìn, là Cận Thủy Lan, cô đẩy cửa hỏi: "đánh răng rửa mặt chưa?"
"đã xong rồi" Lục Chấm Thu nói, cô còn thay đồ ngủ, Cận Thủy Lan im lặng vài giây: "Tôi..."
Lục Chấm Thu không hiểu: "cô Cận, cô sao vậy?"
"Tôi không có đồ ngủ, em có dư bộ nào không?"
Lục Chấm Thu vội gật đầu: "ò, có, tôi còn cả đồ mới, chưa mặc qua"
Đồ ngủ của cô cũng không phải gì đắt đỏ, thường là mặc thấy hợp, nhìn đẹp mắt, có hoạt động giảm giá sẽ mua thêm hai bộ, cho nên trong tủ vẫn còn đồ mới, Cận Thủy Lan chỉ cao hơn cô một chút, mặc lên chắc sẽ không quá lững thững.
Lục Chấm Thu mang đồ ngủ đưa cho cô, Cận Thủy Lan nhìn ngón tay thon dài của cô duỗi ra, các đốt rõ ràng, mu bàn tay hơi gầy, đường gân rõ nét, còn có cổ tay, trăng trắng, mảnh khảnh, lộ ra một chút từ ống tay áo, chỉ cần nhìn một đoạn cổ tay, nhịp tim của Cận Thủy Lan đã không ổn định được, cô đột nhiên nghi ngờ chính mình bước vào căn phòng này ngủ có phải là quyết định chính xác hay không.
"cô Cận?"
Cận Thủy Lan định thần, đón lấy đồ ngủ, xoay đầu đi vào nhà vệ sinh, một hồi lâu mới bước ra, mở cửa phòng Lục Chấm Thu thì nhìn thấy một tấm đệm lót sàn, Lục Chấm Thu nghiêng người nằm trên đó, trải một tấm chăn dày cộm, Mao Mao nằm bò kế bên đầu Lục Chấm Thu, nghe thấy tiếng mở cửa thì ngồi dậy, Lục Chấm Thu cũng xoay người lại, đồ ngủ của cô đều là loại rộng rãi thoải mái, nằm nghiêng người, để lộ phần da thịt trước ngực trắng nõn, còn có hình dáng xương quai xanh xinh đẹp, trong phòng chỉ mở một chiếc đèn ngủ đầu giường màu vàng nhàn nhạt, tất cả đều mông lung mơ hồ, đẹp đẽ giống như vô số cảnh mở đầu của giấc mơ mà cô từng mơ thấy.
Cô suýt nữa không nhịn được mà xông qua đó.
Cận Thủy Lan dừng lại bước chân, hít thở sâu, nói với Lục Chấm Thu: "sao lại ngủ trên sàn"
Lục Chấm Thu ôm gối ngồi dậy, nói: "cô Cận, cô ngủ trên giường đi, tay cô còn đang bị thương, không thể bị va đụng"
Cận Thủy Lan nhìn tay trái, lẩm bẩm: "cũng không nghiêm trọng đến vậy"
Có điều cô rất lưu luyến đôi môi mỏng của Lục Chấm Thu, lưu luyến sự ấm áp trên chiếc giường của cô, lưu luyến mùi hương thuộc về Lục Chấm Thu, cô ngồi bên giường, Mao Mao xúm lại, Lục Chấm Thu gọi: "Mao Mao"
Mao Mao lại xoay người đến bên cạnh Lục Chấm Thu, Cận Thủy Lan kéo chăn ra nghiêng người nằm vào trong, tấm nệm mềm mại, cô vừa nằm xuống nệm bị lún xuống một chút, chăn dồn qua bên cô, ấm áp cực kỳ, còn là mùi hương nhàn nhạt, tâm trí Cận Thủy Lan trào dâng sự thỏa mãn, ông chặt chăn, nói với Lục Chấm Thu: "em ngủ dưới sàn có lạnh không?"
Lục Chấm Thu lắc đầu: "không lạnh, có hệ thống sưởi ấm sàn, thực sự ở đây ấm áp hơn ở trên giường"
"thật?" ngữ điệu Cận Thủy Lan hiếu kỳ, Lục Chấm Thu gật đầu cười.
Cận Thủy Lan mở chăn ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lục Chấm Thu cô trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô, mở chăn ngồi vào trong, nói: "đúng là rất ấm áp"
Không biết là nhiệt độ của sàn được sưởi ấm, hay là nhiệt độ của Lục Chấm Thu, ấm hơn ở trên giường nhiều, Cận Thủy Lan thật sự không muốn nhúc nhích, Lục Chấm Thu nhìn hành động và cử chỉ đột ngột của cô thì chớp chớp mắt, quay đầu, Cận Thủy Lan nằm nghiêng người xuống, nói: "tôi ngủ ở đây, em ngủ trên giường"
"tôi không sao" Lục Chấm Thu đã hiểu ý cô, cô duỗi tay muốn lôi Cận Thủy Lan đi lên giường, ngược lại bị Cận Thủy Lan nắm lấy cổ tay, lực tay của Cận Thủy Lan cũng không lớn, lòng bàn tay nắm lấy cánh tay Lục Chấm Thu của cô nóng ran, phát bỏng, nhiệt độ truyền đến da thịt Lục Chấm Thu, khí nóng từ trong ống tay áo trút vào trong, cả người đều nóng rực.
Cô nghiêng đầu, ánh mắt Cận Thủy Lan sâu hun hút, đồng tử vừa đen vừa sáng, cảm xúc ở đáy mắt cuộn dâng sự u ám, giống như một tấm lưới chằng chịt, trói buộc cô vào bên trong, không muốn dịch chuyển sang hướng khác, càng khó động đậy hơn.
Cận Thủy Lan thốt ra: "Thu Thu"
Lục Chấm Thu cố giữ hô hấp, cổ tay đó bị cô nắm chặt không thể giãy dụa thoát ra được, không biết có phải là quên mất hay không, Cận Thủy Lan thăm dò lôi lấy cổ tay cô tiến sát vào mình, cơ thể Lục Chấm Thu dịch chuyển song song về phía trước, tầm mắt của Cận Thủy Lan càng phát sáng hơn, sâu thẳm hơn, sự giao động trào dâng của cảm xúc ở đôi mắt càng nóng bỏng hơn, tựa như một ngọn lửa từng cuộn từng cuộn kéo đến sẽ khiến người ta bị thiêu đốt, Lục Chấm Thu bị cuốn sâu vào bên trong nó, thất thanh trong vài giây.
Bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Căn phòng đầy ắp sự ái muội đã bị đánh vụn, cơ thể Cận Thủy Lan căn cứng, quay đầu nhìn hướng cửa, đối mắt hai giây với Lục Chấm Thu, hai người nhanh chóng đứng dậy thu dọn tấm đệm chải ở sàn, Hà Kim Mai gõ cửa gọi: "Thu Thu, ngủ rồi sao?"
Lục Chấm Thu vội nói: "vẫn chưa"
Hai người tay chân luống cuống thu dọn xong tấm đệm, Lục Chấm Thu đứng ở cửa, vỗ vỗ gò má đang phát bỏng của mình, mở cửa: "chào cô"
Tay Hà Kim Mai bưng một ly nước: "Lan Lan nói tối nay con uống không ít rượu, cô mang cho con ít nước mật ong"
Lục Chấm Thu đón lấy, nước mật ong vẫn còn nóng, bưng trên tay cảm thấy ấm áp, hai tay cô bưng lấy ly, ngồi trên đầu giường uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, Hà Kim Mai hỏi: "hai đứa ngủ giường này à, có lạnh không? Mẹ thấy trong tủ của Lan Lan còn có chiếc chăn dày nữa"
"không lạnh" Lục Chấm Thu suýt nữa bị sặc, cả mặt hơi ửng đỏ, nói: "không lạnh, thưa cô"
Hà Kim Mai gật gật đầu, nói với Cận Thủy Lan: "vậy tối này con tự chăm sóc mình nhiều một chút, có chỗ nào không thoải mái thì nói với ba mẹ"
Lục Chấm Thu cúi đầu tiếp tục uống, Cận Thủy Lan lơ là nói: "con biết rồi"
Hà Kim Mai nhìn hai đứa lần lượt ngồi bên giường, mặc đồ ngủ cũng cùng một loại, màu sắc không giống nhau, Lục Chấm Thu hơi ốm, mặc lên trông rất rộng, Cận Thủy Lan cao ráo hơn chút, ở chỗ ống tay rõ ràng là ngắn hơn một đoạn so với Lục Chấm Thu, Cận Thủy Lan vân vê cổ tay trái, kiên nhân nghe Hà Kim Mai nói chuyện.
Lục Chấm Thu uống xong thì muốn đem ly ra ngoài, Hà Kim Mai nói: "để cô để cô, đưa cô"
Bà nhìn về hướng Lục Chấm Thu nói: "Thu Thu, cô đến là có một chuyện muốn nói với con"
Gương mặt Lục Chấm Thu lập tức ngoan ngoãn: "dạ cô, chuyện gì ạ?"
Hà Kim Mai nhìn Cận Thủy Lan, ngồi ở giữa hai người, kéo tay Lục Chấm Thu qua rồi nói: "Thu Thu à, cô á, đặc biệt thích đi xem triển lãm tranh, nhưng Lan Lan cuối năm quá bận rồi, không có thời gian đi với cô, cho nên cô muốn, con có thể nhín chút thời gian, đi xem với cô một chút không á?"
Triển lãm tranh? Là điều mới mẻ mà Lục Chấm Thu chưa từng tiếp xúc qua, cô nhìn về hướng Hà Kim Mai, nhỏ tiếng nói: "nhưng con chưa từng..."
"chưa từng đi xem đúng không?" Hà Kim Mai cười: "vậy vừa hay á, cô có thể nói chi tiết cho con nghe, mỗi lần cô nói với Lan Lan, nó đều không có kiên nhẫn, không tôn trọng sở thích của cô chút nào"
Lục Chấm Thu nhìn Cận Thủy Lan, nhìn cô bị nói đến đầu hơi cúi xuống, cả gương mặt bất lực, cặp mắt nhìn trái nhìn phải, chính là không trả lời, giống như đang trốn tránh vấn đề này, Lục Chấm Thu cảm thấy bộ dạng biểu cảm này của Cận Thủy Lan cực kỳ đáng yêu, cô nhất thời bị mất tập trung, cứ vậy mà đồng ý rồi.
Hà Kim Mai vui vẻ: "vậy coi như là quyết định xong rồi á, qua vài hôm nữa cô mua vé cho con"
Lục Chấm Thu gật đầu: "dạ, được"
Hà Kim Mai đứng dậy nói: "vậy hai đứa ngủ đi, tối đừng có mở cửa sổ, lạnh, bé này tên là Mao Mao đúng chứ, rất nghe lời á"
Mao Mao rướn rướn đầu qua để bà sờ sờ, nằm sát bên cạnh Lục Chấm Thu, Lục Chấm Thu đứng dậy tiễn Hà Kim Mai ra ngoài.
Cô quay đầu, hỏi Cận Thủy Lan: "triển lãm tranh gì á?"
"Nam Thị" Cận Thủy Lan nói: "trời lạnh, không có nhiều người đến đó, em muốn đi thì đi xem thử, không muốn đi tôi sẽ nói với mẹ một tiếng"
Lục Chấm Thu đều đã đồng ý với Hà Kim Mai rồi, sao có thể không đi, cô chỉ là lo lắng chính mình không biết cái gì hết, đến lúc đó lúng ta lúng túng, Cận Thủy Lan phì cười: "không có nghiêm trọng đến vậy, đừng nghĩ quá nhiều, mẹ tôi chỉ là muốn tìm một người để nói chuyện"
Lục Chấm Thu nghĩ đến thái độ thường ngày của Hà Kim Mai, trong lòng đang căng thẳng dần dần bình tĩnh lại, sau khi cô thấy bên ngoài cửa không có động tĩnh vẫn muốn đi dọn tấm đệm trải sàn ra, Cận Thủy Lan đi qua đó, nói: "đừng trăn trở nữa, lên giường ngủ đi"
Cô nói xong lôi chiếc chăn ra, đặt ở bên phải giường, nói: "chúng ta mỗi người một chiếc chăn"
"không được" Lục Chấm Thu cố chấp hiếm thấy, cô trải tấm đệm xuống sàn làm cho bằng phẳng xong thì ôm chăn từ trên giường, cuối cùng ngồi trên tấm đệm, nghe Cận Thủy Lan hỏi: "tại sao không được?"
Động tác tất bật của Lục Chấm Thu bỗng dừng lại.
Tại sao không được?
Cô sợ lúc đối diện với sự tiếp xúc gần của Cận Thủy Lan, cô không khống chế được chính mình.
Hơn nữa cô rõ ràng cảm nhận được sức phản kháng của mình đối với Cận Thủy Lan, ngày càng thấp, vừa nãy suýt nữa....
Lục Chấm Thu bức bối trong đầu không hé răng, tiếp tục chỉnh đốn chăn đệm, sau khi đã trải bằng bốn phía Cận Thủy Lan ngồi xuống, không ngồi sát cô, chỉ là bóng của cô che qua, còn có mùi hương thanh mát, Lục Chấm Thu bận rộn, Cận Thủy Lan đột nhiên duỗi tay nắm lấy cổ tay cô, Lục Chấm Thu quay đầu, đồng tử co lại, Cận Thủy Lan đối mắt với cô, nói: "em là đang sợ hãi sao?"
Không đợi Lục Chấm Thu trả lời, giọng Cận Thủy Lan ấp áp nói: "Thu Thu, đừng sợ"
Giống như là an ủi vỗ về tất cả sự bất an mà cô cất giấu trong lòng, tay Lục Chấm Thu bị cô nắm lấy bỗng run lên, nhịp tim đột nhiên đập nhanh hơn, Cận Thủy Lan ngày càng biết làm cách sử dụng một câu nói để phá vỡ tuyến phòng ngự của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro