Chương 10

Nữ công ở Phong Hải tầm ba bốn mươi người, bởi vậy nên phòng tắm được xây cũng khá lớn, mỗi gian được ngăn cách bằng một tấm vải.

Thời gian buổi tối là lúc Phong Hải bận rộn nhất, lúc này trong phòng tắm chỉ có một vài người.

Tiếng nước tí tách tí tách rơi xuống sàn, âm thanh của khăn lông và nước ấm phát ra tiếng chà xát, bắn xuống mặt đất, để lại nhiều vệt nước. Thậm chí Lục Lạc còn đang hừ hừ hát, muốn Hoa Mạn Y không nhận ra cũng khó.

Không biết có phải có người đi vào phòng tắm hay không, một luồng gió lạnh từ dưới mành vải chui lên, làm nàng lạnh run bần bật.

Lục Lạc nhanh chóng lau khô người, chuẩn bị mặc quần đi ra ngoài. Trong đầu nghĩ chắc Hoa Mạn Y kia đã chăm sóc người xong rồi, đến lúc đó lại khen một vài câu rồi đuổi cô ta đi. Nếu không phải ả Tiết Vấn Nhạn kia bắt đầu trở nên keo kiệt từ tháng trước, ngày thường không thưởng nổi một đồng bạc đã không muốn nói, mỗi ngày còn phải hao tâm tổn sức chăm sóc lấy lòng cô ta mới được mấy đồng bạc, khác gì ăn mày đâu.

Nếu không phải sợ bị người ta nói là ngồi lê đôi mách, thì nàng đã sớm đổi một người múa dẫn rộng lượng hơn hầu hạ. Giống như Hiểu Hiểu, tiền công so với mình còn nhiều hơn mấy đồng bạc. Sau khi nghe ngóng mới biết được, tất cả đều do Phương Vũ ban thưởng cho cô ấy, đúng là làm người ta tức chết mà !

Lục Lạc lại nghĩ đến mình vừa bị phun lên người, mỗi ngày đều nôn, vốn dĩ quần áo của mình đều không đủ, cái này còn là cái mới mua lại bẩn luôn rồi, đen đủi!

Đang định mặc quần áo, hoàn toàn không phát hiện có người đứng phía sau, chỉ cảm thấy đột nhiên có một luồng gió lạnh ập đến từ sau lưng, nàng cho rằng gió làm bay tấm mành, nhưng khi quay người lại, một gáo nước đá từ xương quai xanh tưới xuống dưới, lạnh lẽo đến từ tế bào .

"A ——"

Lục Lạc thét chói tai, nhưng mà còn chưa hết, những gáo nước đá liên tiếp không ngừng dội lên người nàng, nàng lui lại vài bước, dựa hết vào vách tường, nàng thấy rõ là ai đang trêu cợt chính mình.

"Hoa Mạn Y! Cô điên rồi à !" Lục Lạc che ngực lại, dậm chân, lạnh đến mức răng nàng run cầm cập, mắt thấy Hoa Mạn Y lại muốn tưới thêm một gáo, rốt cuộc Lục Lạc nhịn không được phản kháng, muốn bắt lấy tay đối phương nhưng cô ta đi trước một bước, nắm lấy tay nàng trước, như gông xiềng xích chặt nàng.

"A...... Lạnh quá...... Lạnh quá......"

Ngực, bụng, chỗ nào cũng trốn không được, đến tận khi cạn hết thùng nước , Hoa Mạn Y mới chịu dừng lại.

"Sướng không ?" Hoa Mạn Y đem gáo ném vào thùng, tay trái buông ra nàng, ánh mắt lạnh nhạt.

Lục Lạc ngồi xổm xuống ôm lấy chính mình, cả người run lên, đầu óc nàng tựa như bị đông lạnh, không có cách nào tự hỏi, một hồi lâu mới định thần lại.

"Tôi....tôi có đắc tội cô sao ?" Bỗng nhiên Lục Lạc ngẩng đầu lên, tóc ướt lạnh dán ở trên mặt nàng, giống một bà điên, giờ phút này ánh mắt phẫn nộ lại không cam lòng, "Hoa Mạn Y ! Tôi đắc tội cô chỗ nào !"

"Lục Lạc, cô không cần coi mọi người như những kẻ ngốc." Hoa Mạn Y ngồi xổm ở trước mặt nàng, ánh mắt thẳng nhìn chằm chằm, " Cô coi chị Ngạn là tên ngốc, cũng đem tôi như một con ngốc mà lợi dụng, cô thì thông minh nhất rồi, nếu tôi đem những chuyện cô làm nói cho chị Nhạn, Củng mama, cô đoán xem cô còn có thể tự do tự tại ở chỗ này nữa không ?"

Sắc mặt Lục Lạc cứng đờ, nàng nhớ tới kết thúc cuối cùng của Chu Chiêu Đệ, cũng là bị sa thải.

"Hoa Mạn Y, coi như tôi xin cô...... Đừng nói cho Củng mama, nhà tôi còn có em trai còn đang đi học, tôi không thể mất công việc này." Bây giờ làm việc ở Phong Hải so với chỗ bán trái cây trước, nàng vẫn còn lưu luyến.

......

Từ tắm phòng đi ra, rốt cuộc Hoa Mạn Y không có tố cáo Lục Lạc

Một thời gian sau, đại khái là không chịu được yêu cầu của những người khách, rốt cuộc Củng mama cũng để Hoa Mạn Y lên sân khấu diễn xuất, sau khi Hoa Mạn Y biết mình đã được chia ca làm thì vẫn luôn rơi vào trạng thái hưng phấn. Từ sáng sớm liền chuẩn bị, luyện tập âm điệu, chuẩn bị trang điểm.

Bởi vì nàng hiểu rất rõ, nàng lại tiến thêm được một bước trên con đường trở thành phú bà.

Mang lên hoa tai đính kèm ngọc trai, đeo thêm vòng cổ tinh xảo lấp lánh trên ngực, Hoa Mạn Y nhìn nữ nhân môi hồng răng trắng trong gương cười cười. Hiểu Hiểu được Phương Vũ gọi lại đây giúp nàng, giờ phút này không thể phủ nhận, nữ nhân này trời sinh vũ mị, cao cao gầy gầy, chỗ cần có đều có đủ. Bộ sườn xám xẻ tà được may bằng gấm vàng cao cấp, trước nay chưa từng thấy ai mặc vào có thể toát ra khí chất phu nhân danh viện như vậy.

Rất nhiều phu nhân nhà giàu khinh thường kiểu sườn xám xẻ tà này, họ cho rằng loại sườn xám không đúng đắn, chỉ có kỹ nữ ở kỹ viện mới mặc.

Rốt cuộc thì Phong Hải vẫn là nơi phong hoa tuyết nguyệt, những cô gái đến đây, chỉ cần lên sân khấu thì đều sẽ mang một vẻ phong trần. Vì lợi ích, họ phải đi nịnh nọt, lấy lòng người khác, dần dần sẽ mất đi bản chất hồn nhiên vốn có. Nhưng Hoa Mạn Y rất đặc biệt, nàng chưa bao giờ dính vào sa đoạ phong trần nhưng nàng cũng không phải là cao nhã thuần khiết.

Một nữ nhân rất kỳ quái, nàng tựa như bay lượn giữa hai phía, giữ được một sự cân bằng, làm mọi người kinh diễm.

" Chị Mạn Y, đừng quên còn bao tay." Hiểu Hiểu biết nghe lời, gọi Mạn Y là chị , đưa một đôi bao tay ren trắng qua.

" Xíu chút nữa quên mất, may Hiểu Hiểu có trí nhớ tốt ." Hoa Mạn Y mang bao tay lên, nhẹ giọng chậm rãi bước xuống, vừa lên sân khấu, tiếng hoan hô lớn đến mức chưa từng thấy.

"Hoa Mạn Y!"

"Hoa Mạn Y!"

"Hoa Mạn Y!"

Giờ phút này không còn ai đem nàng là thiên kim Hoa gia xui xẻo bị xét nhà mấy tháng trước, ở nơi này, nàng vừa mới được tái sinh.

Khúc ca mới《 Thiên Nhai Ca Nữ 》từ miệng nàng hát ra có cảm giác rất đặc biệt, ánh đèn neon lập loè chiếu sáng lên mirco vàng, giờ phút này ngợp trong vàng son.

Quy trình lên sân khấu căn bản là giống nhau, người hát dẫn hát tầm năm sáu bài, sau đó mấy vũ nữ chưa có nhiều danh tiếng lắm cùng xuất hiện để khuấy bầu không khí.

Hoa Mạn Y bị người gọi vào một bàn khách bồi rượu, có tầm ba bốn người, đều là những công tử hào sảng, đối phương nâng ly mời nàng, nàng cũng không khách khí, kính đáp lại , lễ nghĩa chu đáo, làm người khác không thể nào bắt bẻ.

"Uống hết rượu rồi sao ?" Hoa Mạn Y chống cằm che miệng, đột nhiên toát ra vẻ quyến rũ, nàng giả vờ bất ngờ nói, "Lý công tử, hay chúng ta thử loại Martell không? Cũng không đắt, một chai chỉ có 138 đồng bạc."

Lý công tử đắm chìm vào ánh mắt của nàng, như say mà chưa say, cảm thấy đối phương giống như sao trên bầu trời, cao quý, thuần khiết, lại chỉ ưu ái mỗi mình mình. Lòng hư vinh của hắn rất rất thỏa mãn, "Nếu tiểu thư Hoa Mạn Y có hứng thú, vậy gọi một chai đi."

Ngay lập tức, môi đỏ của Hoa Mạn Y bật cười, chậm rãi đứng dậy, "Vậy Mạn Y sẽ tự đi lấy cho công tử."

Chai rượu 138 đồng bạc này, chỉ cần bán được một chai, nàng có thể trích phần trăm hoa hồng được 30 đồng bạc. Lý công tử đúng là đang bị " lột sạch" mà không hay.

Đi vào quầy rượu, Hoa Mạn Y gọi người đưa chai Martell quý nhất cho nàng, khi bartender phụ trách quầy rượu lấy bình rượu này, lòng tràn đầy bội phục, trước kia bình rượu này ít khi có người bán được, mà tiểu thư Hoa Mạn Y mới lên sân khấu lần thứ hai đã bán được một chai, đúng là làm người khác tức chết !.

"Nhân tiện mở luôn dùm tôi, cảm ơn, à lấy thêm mấy cái cốc chân dài nữa." Khi Hoa Mạn Y đang chờ đợi, hình như nhìn thấy điều gì đấy, nàng nhíu mày nhìn sang bên kia xem.

Không phải kia là Lục Lạc sao ? Sao cô ta lại ở đây ?

Hình như còn có chị Nhạn, nhưng là nhìn qua thì chắc bọn họ chỉ đi ngang qua đây thôi, Hoa Mạn Y không nghĩ nhiều, thấy bartender đã chuẩn bị đủ, tâm tình nàng sung sướng quay trở lại.

"Bình Martell của anh tới rồi, Lý công tử, Mạn Y mời anh một ly."

"Đến đây đến đây, tiểu thư Mạn Y, lại thêm một ly nữa......"

"Thêm một ly nữa......"

Uống ba ly liên tiếp, trước mắt Hoa Mạn Y lung lay một chút, nàng cho rằng chính mình chỉ là chưa quen uống rượu mạnh, rốt cuộc bình Martell quý như vậy, số người có thể uống rất ít, nàng cũng chưa có cơ hội để rèn luyện tửu lượng của mình.

Khóe mắt ửng ửng hồng, Hoa Mạn Y cảm thấy chính mình có chút nóng, đầu lưỡi cũng có chút cay.

"Sao rồi tiểu thư Hoa Mạn Y, cô còn uống được không?" Lý công tử nhìn thấy người như vậy, dục niệm bắt đầu nhon nhén, ngồi sát lại muốn ôm bả vai nàng, đáy lòng Hoa Mạn Y mâu thuẫn, cầm lấy một ly rượu, không lộ dấu vết mà nghiêng người tránh thoát, "Lý công tử không thương hương tiếc ngọc một chút nào sao, nếu không anh uống giúp tôi đi?"

"Được! Có thể vì mỹ nhân uống rượu, Lý mỗ tôi lấy làm vinh hạnh." Lý công tử là người khôn khéo, nhìn bộ dáng này rõ ràng đang chờ đợi cơ hội.

Đầu Hoa Mạn Y lung lay một chút, trong lòng đang cảnh giác, nhưng tác dụng của loại rượu này quá mạnh, nàng chỉ có thể miễn cưỡng làm mình tỉnh táo, lý trí cũng đang thôi thúc nàng phải tìm cơ hội rời đi.

Nhưng khi vừa mới đứng lên, nàng liền choáng đến nỗi không thấy đường, trực tiếp ngồi trở lại trên sô pha, ý thức càng ngày càng kém, không biết có phải nàng bị ảo giác hay không, hình như có người đang sờ người mình, nàng chán ghét mà đẩy ra, nhưng tay lại không có lực, nàng càng thêm sốt ruột.

Bên tai tiếng hét to không có ý tốt của Lý công tử, càng ngày càng làm tâm người hoảng.

E rằng đêm nay nàng xong rồi. Trong đầu tự lặp lại nói cho chính mình nghe.

Nhưng mà ngay sau đó, cả người cứng đời, một lực lớn kéo nàng từ trên sô pha lên, ngã vào một cái ôm ấm áp mềm mại, còn có mùi thuốc lá quen thuộc.

Một giọng nói lười biếng nhưng không ai có thể xía miệng vào, " Y Y uống say rồi, ly rượu này coi như Củng Yên tôi mời Lý công tử, xin lỗi, cô ấy không thể uống được nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro